Vô Hạn Lưu: Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Phá Vỡ
Chương 29: Cổ Trạch
Điều Văn Hoa Bình
24/05/2022
Cố Hề Lịch hoàn toàn có thể đổi sang một cánh cửa khác, không cần đối cứng với người giấy.
Lúc này có ba người chạy từ cầu thang tới, mấy người vừa chạm mặt nhau đều sửng sốt. Cố Hề Lịch phát hiện mình phán đoán sai lầm, không phải chạy tới ba người, mà là Hoa Mông cùng Lý Khả hai người bị ‘Mẫn Tam Húc’ đuổi theo.
Lý Khả: “Mẫn Tam Húc, tao XX, mày phát điên cái gì đấy.”
Hoa Mông ngẩng đầu thấy được thi thể Mẫn Tam Húc treo trên cao: “Đệt, nó không phải Mẫn Tam Húc……”
Lý Khả sửng sốt, từ trong lòng ngực móc ra một chiếc gương, chiếu về phía ‘Mẫn Tam Húc’. Chiếc gương này đường kính ước chừng là một nửa khổ giấy A4, trên tay cầm của chiếc gương có khắc hình một con kỳ lân đang nằm rạp.
Trong gương xuất hiện không phải ‘Mẫn Tam Húc’, mà là khuôn mặt của nữ quỷ.
‘Mẫn Tam Húc’ bị gương chiếu sợ tới mức lui về phía sau một bước, đợi một lúc thì thấy gương cũng không có sáng lên, bèn lộ ra bộ mặt hung ác, cười nói: “Mày cướp bảo kính ở chỗ tao, đánh gãy xương cốt tao, bảo kính ân oán phân minh, sẽ không giúp mày.”
Nói xong, một đao chặt đầu Lý Khả.
Chiếc gương rơi xuống bên chân Cố Hề Lịch, được cô nhặt lên. ‘Mẫn Tam Húc’ muốn xách đao tiến lên, chiếc gương đột nhiên rung lên, phát ra ánh sáng yếu ớt, ‘Mẫn Tam Húc’ phi thường kiêng kị, âm hiểm cười một tiếng, sải những bước quái dị, quay đầu đi xuống lầu.
Hoa Mông: “Nó là……”
Cố Hề Lịch gật gật đầu: “Vẫn luôn là nữ quỷ.”
Nghe đối thoại vừa rồi, đủ biết Lý Khả đã nói dối, không phải nữ quỷ bắt được ông ta lúc ông ta lấy lấy tủ sắt, mà là ông ta phát hiện nữ quỷ có một chiếc gương vừa thấy đã biết là bất phàm, nhất thời nổi lòng tham, đoạt lấy chiếc gương trong tay nữ quỷ, thế nên người ta tới báo thù. Gương này vừa thấy chính là một đạo cụ lợi hại, du khách không phải không thể đoạt đi, nhưng ông ta quá mức bất cẩn, không có mạng sử dụng chiếc gương này.
Nếu việc này xảy ra trên người Kiều Nguyên Bân, cô ấy nhất định sẽ không đoạt chiếc gương.
Cố Hề Lịch lật xem chiếc gương trong tay, chỉ thấy bốn góc của nó có chạm khắc quy long phượng hổ, mà đối ứng với bốn góc chính là bát quái, ở ngoài bát quái bố trí mười hai thần tiếu. Đặc biệt nhất chính là ở bên ngoài thần tiếu, dọc theo dường viền của chiếc gương viết hai mươi bốn ký tự, giống như thể chữ lệ, đường nét rõ ràng, nhửng một chữ cũng nhận không ra.
Đặc điểm này quá mức rõ ràng, Cố Hề Lịch vừa nhìn đã biết lai lịch chiếc gương này.
Lý Khả phỏng chừng cũng biết, mới cướp đoạt.
Chiếc gương này là bảo vật trong tiểu thuyết huyền thoại 《 Cổ Kính Ký 》 mà Cố Hề Lịch từng đọc. Bảo vật này trong truyền thuyết không những có thể chiếu ra nguyên hình của yêu quái, mà còn có thể tru sát yêu quái, tiêu trừ ôn dịch, sáng tạo kỳ tích.
Dựa theo cách nói của phía chính phủ, Lĩnh Vực Vong Linh là tập hợp của các ý thức cụ thể hóa dưới tình huống phát sinh Ám Vật ăn mòn, bên trong có cái gì cũng không kỳ quái. Không có gì ngạc nhiên khi món bảo vật này trông giống hệt bảo kính trong 《 Cổ Kính Ký 》, tương truyền rằng khi dùng tay gõ vào nó, âm thanh trong trẻo từ từ phiêu tán, dư âm lượn lờ, mất nửa ngày mới hoàn toàn biến mất, dù sao đó là một pháp bảo rất thần kỳ.
Lúc này không thích hợp để thử, Cố Hề Lịch cao hứng cầm gương hỏi Hoa Mông: “Anh Hoa, chúng ta tách ra, hay là cùng nhau chạy?”
Hoa Mông: “Tách ra đi!”
Dựa theo thiết lập nhân vật của Cố Hề Lịch cần phải hỏi một câu này, lựa chọn của Hoa Mông giống như cô đoán, hai người tách ra. Cố Hề Lịch lặng lẽ đề phòng anh ta sẽ đến đoạt bảo kính, tuy khả năng này không lớn, dù sao nữ quỷ đã nói rất rõ ràng, đoạt mà không được thừa nhận cũng vô dụng!
Hơn nữa anh ta không biết chiếc gương này rốt cuộc là đại bảo bối gì, chỉ là hơi hơi có chút tiếc nuối chiếc gương không rơi xuống bên chân anh ta, để Cố Hề Lịch nhặt được món hời.
Có bảo gương ở đây, Cố Hề Lịch không sợ người giấy nữa.
Khi chạy trong mê cung, cô liền có tâm tình suy nghĩ tới thân phận tiểu người giấy.
Trước mắt người mà Cố Hề Lịch còn chưa nhìn thấy cũng chỉ dư lại là đại lão gia Từ trạch Từ Nguyên Hồng, còn có vợ của Từ Nguyên Lương, cũng chính là Nhị phu nhân Từ trạch. Trước khi xảy ra thảm kịch, Từ Nguyên Hồng hẳn đã tử vong, cho nên những chuyện xảy ra sau đó của Từ trạch không có quan hệ với ông ta.
Tiểu người giấy không có khả năng là thân phận này, vốn dĩ cô cho rằng trong bụng cuả đại phu nhân trong ‘ngày xuân lưu ảnh’ mang chính là lĩnh chủ Từ Hành tương lai, thế nhưng tuổi tác của mấy người trong ảnh chụp có chút không khớp, cho nên cái thai của đại phu nhân hẳn là tiểu người giấy.
Có một số người thật là không thể nghĩ tới được, Cố Hề Lịch ở một chỗ rẽ thiếu chút nữa đụng vào tiểu người giấy, nó bưng bát lên, lại bị một đạo kính chiếu đến lui ra phía sau hai bước, tiếp theo từ trong gương lại bắn ra vài chùm tia sáng cực kỳ sáng rõ, không nghiêng không lệch đánh lên thân hình tiểu người giấy.
Cơ thể làm bằng giấy gặp chùm sáng như thể gặp lửa, nhanh chóng bốc cháy.
Tiểu người giấy: “Anh ơi, em sai rồi, em không nên hạ độc anh.”
Điều này rất phù hợp với quy tắc trước khi chết mới được phép mở miệng nói chuyện tại cổ trạch.
Tiểu người giấy như vậy, vừa thấy chính là anh trai nó không tha thứ cho nó. Cuối cùng, tiểu người giấy biến thành một đống tro màu đen. May mà cổ trạch không có gió, bằng không một lúc sau ngay cả di hài cũng bị thổi bay.
Ánh sáng của bảo kính đã mờ đi rất nhiều.
Cố Hề Lịch hít một hơi, lẩm bẩm: “Ta cần một đạo cụ có thể thương tổn Từ Hành.”
Cách thu thập năng lượng rất phức tạp, việc sử dụng năng lực thiên phú của cô đại khái có thể dùng ‘lời nói dối trở thành sự thật’ để hình dung, hoặc là nói là “Ngôn linh”.
Muốn đạo cụ này là vì để ngừa vạn nhất, nhưng vì cái đạo cụ này cô phải trả giá hơn phân nửa thanh năng lượng.
Lúc này có ba người chạy từ cầu thang tới, mấy người vừa chạm mặt nhau đều sửng sốt. Cố Hề Lịch phát hiện mình phán đoán sai lầm, không phải chạy tới ba người, mà là Hoa Mông cùng Lý Khả hai người bị ‘Mẫn Tam Húc’ đuổi theo.
Lý Khả: “Mẫn Tam Húc, tao XX, mày phát điên cái gì đấy.”
Hoa Mông ngẩng đầu thấy được thi thể Mẫn Tam Húc treo trên cao: “Đệt, nó không phải Mẫn Tam Húc……”
Lý Khả sửng sốt, từ trong lòng ngực móc ra một chiếc gương, chiếu về phía ‘Mẫn Tam Húc’. Chiếc gương này đường kính ước chừng là một nửa khổ giấy A4, trên tay cầm của chiếc gương có khắc hình một con kỳ lân đang nằm rạp.
Trong gương xuất hiện không phải ‘Mẫn Tam Húc’, mà là khuôn mặt của nữ quỷ.
‘Mẫn Tam Húc’ bị gương chiếu sợ tới mức lui về phía sau một bước, đợi một lúc thì thấy gương cũng không có sáng lên, bèn lộ ra bộ mặt hung ác, cười nói: “Mày cướp bảo kính ở chỗ tao, đánh gãy xương cốt tao, bảo kính ân oán phân minh, sẽ không giúp mày.”
Nói xong, một đao chặt đầu Lý Khả.
Chiếc gương rơi xuống bên chân Cố Hề Lịch, được cô nhặt lên. ‘Mẫn Tam Húc’ muốn xách đao tiến lên, chiếc gương đột nhiên rung lên, phát ra ánh sáng yếu ớt, ‘Mẫn Tam Húc’ phi thường kiêng kị, âm hiểm cười một tiếng, sải những bước quái dị, quay đầu đi xuống lầu.
Hoa Mông: “Nó là……”
Cố Hề Lịch gật gật đầu: “Vẫn luôn là nữ quỷ.”
Nghe đối thoại vừa rồi, đủ biết Lý Khả đã nói dối, không phải nữ quỷ bắt được ông ta lúc ông ta lấy lấy tủ sắt, mà là ông ta phát hiện nữ quỷ có một chiếc gương vừa thấy đã biết là bất phàm, nhất thời nổi lòng tham, đoạt lấy chiếc gương trong tay nữ quỷ, thế nên người ta tới báo thù. Gương này vừa thấy chính là một đạo cụ lợi hại, du khách không phải không thể đoạt đi, nhưng ông ta quá mức bất cẩn, không có mạng sử dụng chiếc gương này.
Nếu việc này xảy ra trên người Kiều Nguyên Bân, cô ấy nhất định sẽ không đoạt chiếc gương.
Cố Hề Lịch lật xem chiếc gương trong tay, chỉ thấy bốn góc của nó có chạm khắc quy long phượng hổ, mà đối ứng với bốn góc chính là bát quái, ở ngoài bát quái bố trí mười hai thần tiếu. Đặc biệt nhất chính là ở bên ngoài thần tiếu, dọc theo dường viền của chiếc gương viết hai mươi bốn ký tự, giống như thể chữ lệ, đường nét rõ ràng, nhửng một chữ cũng nhận không ra.
Đặc điểm này quá mức rõ ràng, Cố Hề Lịch vừa nhìn đã biết lai lịch chiếc gương này.
Lý Khả phỏng chừng cũng biết, mới cướp đoạt.
Chiếc gương này là bảo vật trong tiểu thuyết huyền thoại 《 Cổ Kính Ký 》 mà Cố Hề Lịch từng đọc. Bảo vật này trong truyền thuyết không những có thể chiếu ra nguyên hình của yêu quái, mà còn có thể tru sát yêu quái, tiêu trừ ôn dịch, sáng tạo kỳ tích.
Dựa theo cách nói của phía chính phủ, Lĩnh Vực Vong Linh là tập hợp của các ý thức cụ thể hóa dưới tình huống phát sinh Ám Vật ăn mòn, bên trong có cái gì cũng không kỳ quái. Không có gì ngạc nhiên khi món bảo vật này trông giống hệt bảo kính trong 《 Cổ Kính Ký 》, tương truyền rằng khi dùng tay gõ vào nó, âm thanh trong trẻo từ từ phiêu tán, dư âm lượn lờ, mất nửa ngày mới hoàn toàn biến mất, dù sao đó là một pháp bảo rất thần kỳ.
Lúc này không thích hợp để thử, Cố Hề Lịch cao hứng cầm gương hỏi Hoa Mông: “Anh Hoa, chúng ta tách ra, hay là cùng nhau chạy?”
Hoa Mông: “Tách ra đi!”
Dựa theo thiết lập nhân vật của Cố Hề Lịch cần phải hỏi một câu này, lựa chọn của Hoa Mông giống như cô đoán, hai người tách ra. Cố Hề Lịch lặng lẽ đề phòng anh ta sẽ đến đoạt bảo kính, tuy khả năng này không lớn, dù sao nữ quỷ đã nói rất rõ ràng, đoạt mà không được thừa nhận cũng vô dụng!
Hơn nữa anh ta không biết chiếc gương này rốt cuộc là đại bảo bối gì, chỉ là hơi hơi có chút tiếc nuối chiếc gương không rơi xuống bên chân anh ta, để Cố Hề Lịch nhặt được món hời.
Có bảo gương ở đây, Cố Hề Lịch không sợ người giấy nữa.
Khi chạy trong mê cung, cô liền có tâm tình suy nghĩ tới thân phận tiểu người giấy.
Trước mắt người mà Cố Hề Lịch còn chưa nhìn thấy cũng chỉ dư lại là đại lão gia Từ trạch Từ Nguyên Hồng, còn có vợ của Từ Nguyên Lương, cũng chính là Nhị phu nhân Từ trạch. Trước khi xảy ra thảm kịch, Từ Nguyên Hồng hẳn đã tử vong, cho nên những chuyện xảy ra sau đó của Từ trạch không có quan hệ với ông ta.
Tiểu người giấy không có khả năng là thân phận này, vốn dĩ cô cho rằng trong bụng cuả đại phu nhân trong ‘ngày xuân lưu ảnh’ mang chính là lĩnh chủ Từ Hành tương lai, thế nhưng tuổi tác của mấy người trong ảnh chụp có chút không khớp, cho nên cái thai của đại phu nhân hẳn là tiểu người giấy.
Có một số người thật là không thể nghĩ tới được, Cố Hề Lịch ở một chỗ rẽ thiếu chút nữa đụng vào tiểu người giấy, nó bưng bát lên, lại bị một đạo kính chiếu đến lui ra phía sau hai bước, tiếp theo từ trong gương lại bắn ra vài chùm tia sáng cực kỳ sáng rõ, không nghiêng không lệch đánh lên thân hình tiểu người giấy.
Cơ thể làm bằng giấy gặp chùm sáng như thể gặp lửa, nhanh chóng bốc cháy.
Tiểu người giấy: “Anh ơi, em sai rồi, em không nên hạ độc anh.”
Điều này rất phù hợp với quy tắc trước khi chết mới được phép mở miệng nói chuyện tại cổ trạch.
Tiểu người giấy như vậy, vừa thấy chính là anh trai nó không tha thứ cho nó. Cuối cùng, tiểu người giấy biến thành một đống tro màu đen. May mà cổ trạch không có gió, bằng không một lúc sau ngay cả di hài cũng bị thổi bay.
Ánh sáng của bảo kính đã mờ đi rất nhiều.
Cố Hề Lịch hít một hơi, lẩm bẩm: “Ta cần một đạo cụ có thể thương tổn Từ Hành.”
Cách thu thập năng lượng rất phức tạp, việc sử dụng năng lực thiên phú của cô đại khái có thể dùng ‘lời nói dối trở thành sự thật’ để hình dung, hoặc là nói là “Ngôn linh”.
Muốn đạo cụ này là vì để ngừa vạn nhất, nhưng vì cái đạo cụ này cô phải trả giá hơn phân nửa thanh năng lượng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.