Chương 46: Tiệm Trà Sữa 4
Khinh Vân Đạm
21/02/2024
“Chuyện này...” Hai vợ chồng nhìn nhau, vẻ mặt đều có hơi bối rối.
Chu Lâm càng nhìn càng cảm thấy không đúng, cố ý nói, “Nghe nói cục cảnh sát mới có máy phát hiện nói dối, độ chính xác trăm phần trăm. Đi ngàn vạn lần không được nói dối, nói dối sẽ bị phát hiện.”
"Không phải con gái ruột, là con gái nuôi, là con gái nuôi được chưa?!!" Người phụ nữ vừa lo lắng vừa sợ hãi, cuối cùng đổi giọng.
Ánh mắt người chồng có hơi né tránh, “Thật sự là ngoài ý muốn...... Tôi mặc dù có nghĩ tới muốn một lần nữa nhận nuôi con trai, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới muốn hại cô bé...... Đây chính là con gái của tôi! Thương còn không kịp. đồ gì ăn ngon, đồ gì uống ngon, đều mua về cho con bé.
Chu Lâm: "......”
Cái gì gọi là không đánh tự khai?
Đây chính là nó.
Đúng lúc này, cảnh sát chạy tới, “Ai là người báo cảnh sát?”
“Tôi.” Chu Lâm giơ tay, kể lại mọi chuyện một lần nữa.
Cảnh sát nhìn vẻ mặt của hai vợ chồng cũng thấy không đúng, “Chỉ biết là cửa sổ xe bị vỡ, không biết đứa bé còn ở trong xe?"
“Chúng tôi lần đầu tiên làm cha mẹ, quá sơ ý.” Người chồng nhịn xuống xúc động muốn chạy trốn, cười làm lành nói.
Người phụ nữ thì kêu lên, “Chúng tôi nhận nuôi chính quy! Có giấy nhận nuôi! Cho tới nay đối xử với con bé rất tốt, hôm nay chỉ là không cẩn thận.”
Có chuyện thì đến đồn cảnh sát nói.” Cảnh sát mang hai người đi, lại tiếp nhận bé gái, ôm vào trong ngực.
“Đứa bé sẽ thế nào?” Chu Lâm lưu luyến nhìn.
"Đưa đến trại trẻ mồ côi, do nhà nước chi tiền, nuôi nó đến 18 tuổi." Cảnh sát giải thích, “Gần đây ban hành quy định mới, Bộ Tài chính phân bổ tiền, những đứa trẻ mất người giám hộ sau này sẽ được chăm sóc rất tốt, các cô không cần quá lo lắng."
“Vậy là tốt rồi.” Chu Lâm thở phào nhẹ nhõm.
Cảnh sát nhìn Vân Hân, “Cô cũng đi theo chúng tôi một chuyến chứ?”
“Được.” Vân Hân đáp ứng.
Chu Lâm lo lắng, muốn đi theo.
“Người đàn ông đang nói dối, gã ta chạy không thoát.” Vân Hân khuyên nhủ, “Một mình Chu Duệ chắc chắn bận rộn, cô về trước đi.”
Chu Lâm ngẫm lại cũng đúng, đưa mắt nhìn Vân Hân cùng cảnh sát rời đi.
[Người chơi đã cứu được một người trong bản sao số 115644 – "Tử vong do ngạt thở trong xe trẻ em", vượt qua được đánh giá là "C", điểm thưởng thuộc tính: sức mạnh+0,1, cơ thể+0,1.]
Tai nạn? Đây rõ ràng là giết người.
Ý niệm vừa mới nổi lên, Vân Hân đột nhiên ý thức được, mưu sát cũng sẽ được coi là phó bản.
Người chồng có thể là lần đầu tiên làm chuyện xấu, vào cục cảnh sát, bị cảnh sát nhìn chằm chằm hỏi, hơi vặn hỏi đã tan rã.
“Lần đầu tiên nhận nuôi tôi muốn nhận nuôi một bé trai, vợ không cho, nói con gái thân thiết, liếc mắt một cái đã nhìn trúng bé gái kia. Sau đó tôi lại nhắc tới muốn nuôi con trai, vợ nói trong nhà đã có con gái, con quá nhiều phiền lòng, không muốn nuôi đứa thứ hai.”
"Trưa hôm đó, không biết chuyện gì xảy ra, trong đầu tôi vẫn luôn có một ý niệm đang xoay quanh -- nếu không có đứa con gái này, chúng tôi có thể một lần nữa nhận nuôi đứa con trai. Cho nên tôi..."
Câu nói kế tiếp gã ta không nói tiếp, nhưng những người khác đã nghe rõ.
Người phụ nữ không dám tin nhìn chồng: "Anh muốn nuôi con trai, tại sao không nói chuyện tử tế với em, tùy tiện nói một câu, sau đó không rên một tiếng, em nào biết anh thật lòng!”
Người chồng lại kiên trì, “Nếu không phải cô không chịu đồng ý, sao có thể xảy ra chuyện như vậy? Nói cho cùng, tất cả đều phải trách cô.”
Hai người cãi nhau trực tiếp tại đồn cảnh sát.
Bên kia, khi Vân Hân lấy khẩu cung, nhấn mạnh cô thấy đứa nhỏ sắp không được, mới đập cửa sổ cứu người.
Bởi vì hồ sơ công dân của cô rất tốt, cô nhanh chóng được cho đi.
Trước khi đi, cảnh sát tiến hành giáo dục cô, “Lần sau gặp chuyện như vậy nhớ báo cảnh sát, không nên tự mình lên.”
“Biết rồi.” Vân Hân nhu thuận gật đầu.
Nhưng nếu gặp lại loại chuyện đứa nhỏ đếm ngược chỉ còn vài phút, lại không có năng lực tự cứu này...... Lần sau cô còn dám.
Chu Lâm càng nhìn càng cảm thấy không đúng, cố ý nói, “Nghe nói cục cảnh sát mới có máy phát hiện nói dối, độ chính xác trăm phần trăm. Đi ngàn vạn lần không được nói dối, nói dối sẽ bị phát hiện.”
"Không phải con gái ruột, là con gái nuôi, là con gái nuôi được chưa?!!" Người phụ nữ vừa lo lắng vừa sợ hãi, cuối cùng đổi giọng.
Ánh mắt người chồng có hơi né tránh, “Thật sự là ngoài ý muốn...... Tôi mặc dù có nghĩ tới muốn một lần nữa nhận nuôi con trai, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới muốn hại cô bé...... Đây chính là con gái của tôi! Thương còn không kịp. đồ gì ăn ngon, đồ gì uống ngon, đều mua về cho con bé.
Chu Lâm: "......”
Cái gì gọi là không đánh tự khai?
Đây chính là nó.
Đúng lúc này, cảnh sát chạy tới, “Ai là người báo cảnh sát?”
“Tôi.” Chu Lâm giơ tay, kể lại mọi chuyện một lần nữa.
Cảnh sát nhìn vẻ mặt của hai vợ chồng cũng thấy không đúng, “Chỉ biết là cửa sổ xe bị vỡ, không biết đứa bé còn ở trong xe?"
“Chúng tôi lần đầu tiên làm cha mẹ, quá sơ ý.” Người chồng nhịn xuống xúc động muốn chạy trốn, cười làm lành nói.
Người phụ nữ thì kêu lên, “Chúng tôi nhận nuôi chính quy! Có giấy nhận nuôi! Cho tới nay đối xử với con bé rất tốt, hôm nay chỉ là không cẩn thận.”
Có chuyện thì đến đồn cảnh sát nói.” Cảnh sát mang hai người đi, lại tiếp nhận bé gái, ôm vào trong ngực.
“Đứa bé sẽ thế nào?” Chu Lâm lưu luyến nhìn.
"Đưa đến trại trẻ mồ côi, do nhà nước chi tiền, nuôi nó đến 18 tuổi." Cảnh sát giải thích, “Gần đây ban hành quy định mới, Bộ Tài chính phân bổ tiền, những đứa trẻ mất người giám hộ sau này sẽ được chăm sóc rất tốt, các cô không cần quá lo lắng."
“Vậy là tốt rồi.” Chu Lâm thở phào nhẹ nhõm.
Cảnh sát nhìn Vân Hân, “Cô cũng đi theo chúng tôi một chuyến chứ?”
“Được.” Vân Hân đáp ứng.
Chu Lâm lo lắng, muốn đi theo.
“Người đàn ông đang nói dối, gã ta chạy không thoát.” Vân Hân khuyên nhủ, “Một mình Chu Duệ chắc chắn bận rộn, cô về trước đi.”
Chu Lâm ngẫm lại cũng đúng, đưa mắt nhìn Vân Hân cùng cảnh sát rời đi.
[Người chơi đã cứu được một người trong bản sao số 115644 – "Tử vong do ngạt thở trong xe trẻ em", vượt qua được đánh giá là "C", điểm thưởng thuộc tính: sức mạnh+0,1, cơ thể+0,1.]
Tai nạn? Đây rõ ràng là giết người.
Ý niệm vừa mới nổi lên, Vân Hân đột nhiên ý thức được, mưu sát cũng sẽ được coi là phó bản.
Người chồng có thể là lần đầu tiên làm chuyện xấu, vào cục cảnh sát, bị cảnh sát nhìn chằm chằm hỏi, hơi vặn hỏi đã tan rã.
“Lần đầu tiên nhận nuôi tôi muốn nhận nuôi một bé trai, vợ không cho, nói con gái thân thiết, liếc mắt một cái đã nhìn trúng bé gái kia. Sau đó tôi lại nhắc tới muốn nuôi con trai, vợ nói trong nhà đã có con gái, con quá nhiều phiền lòng, không muốn nuôi đứa thứ hai.”
"Trưa hôm đó, không biết chuyện gì xảy ra, trong đầu tôi vẫn luôn có một ý niệm đang xoay quanh -- nếu không có đứa con gái này, chúng tôi có thể một lần nữa nhận nuôi đứa con trai. Cho nên tôi..."
Câu nói kế tiếp gã ta không nói tiếp, nhưng những người khác đã nghe rõ.
Người phụ nữ không dám tin nhìn chồng: "Anh muốn nuôi con trai, tại sao không nói chuyện tử tế với em, tùy tiện nói một câu, sau đó không rên một tiếng, em nào biết anh thật lòng!”
Người chồng lại kiên trì, “Nếu không phải cô không chịu đồng ý, sao có thể xảy ra chuyện như vậy? Nói cho cùng, tất cả đều phải trách cô.”
Hai người cãi nhau trực tiếp tại đồn cảnh sát.
Bên kia, khi Vân Hân lấy khẩu cung, nhấn mạnh cô thấy đứa nhỏ sắp không được, mới đập cửa sổ cứu người.
Bởi vì hồ sơ công dân của cô rất tốt, cô nhanh chóng được cho đi.
Trước khi đi, cảnh sát tiến hành giáo dục cô, “Lần sau gặp chuyện như vậy nhớ báo cảnh sát, không nên tự mình lên.”
“Biết rồi.” Vân Hân nhu thuận gật đầu.
Nhưng nếu gặp lại loại chuyện đứa nhỏ đếm ngược chỉ còn vài phút, lại không có năng lực tự cứu này...... Lần sau cô còn dám.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.