Chương 47: Tiệm Trà Sữa 5
Khinh Vân Đạm
21/02/2024
Trở lại trong tiệm, Chu Duệ u oán nhìn qua, “Cô còn biết trở về?”
“Đến cục cảnh sát phối hợp điều tra, lấy khẩu cung.” Vân Hân giải thích.
“Vậy đôi vợ chồng kia thế nào?” Chu Lâm vội vàng truy vấn.
“Nữ phê bình giáo dục, nam đại khái phải ăn cơm tù vài năm.” Vân Hân nói.
Chu Lâm căm hận nói, “Tính những chuyện gã ta làm kia, nửa đời sau nhốt trong ngục giam cũng là nên làm.”
“Gần đây hình như có không ít quy định mới. Nếu không phải cô nói, tôi cũng không biết.” Vân Hân vừa làm việc vừa nói chuyện phiếm.
Nói đến đây, Chu Lâm cũng rất cảm khái, “Năm nay rất kỳ quái, ra rất nhiều chính sách mới, còn đặc biệt tăng cường giáo dục sự cố an toàn.”
"Tôi xem video trên mạng, phim truyền hình cũng mới xem mười phút, đã tiếp thu hoạt hình giáo dục an toàn một phút. Video an toàn giáo dục kia, còn không thể bỏ qua, mua hội viên cũng vô dụng! Cảm giác chính là, tiếp thu an toàn giáo dục đồng thời, tận dụng mọi lúc xem lén một hồi phim truyền hình..."
“Sau đó tôi nhớ lại thời học sinh, mỗi lần trước kỳ nghỉ đều bị giáo dục an toàn chi phối, rõ ràng mặc kệ nói thành dạng gì, không để ý vẫn sẽ đi làm, thành thật đụng cũng sẽ không đụng, nhưng lại là tất cả mọi người phải cùng nhau nghe.”
"Khoa trương nhất chính là, giáo dục an toàn lần này nội dung gì cũng có. Từ hỏa hoạn đến lũ lụt, từ động đất đến đám đông giẫm đạp, từ ngộ độc thực phẩm đến vật rơi từ trên cao xuống, từ nổ tung khí đốt tự nhiên đến cảm nắng nóng... Gặp phải thì làm gì? Làm thế nào để cứu mình và người khác một cách hợp lý? Làm thế nào để chờ cứu viện an toàn hơn? Tất cả đều nói hể."
“Cái loại cảm giác này chính là, tri thức cả đời này không nhất định có thể dùng tới, vẫn liều mạng nhiều lần nói cho tôi biết.”
"Càng kỳ diệu hơn nữa là còn được sử dụng. Khi tôi nhìn thấy cảnh tượng kia, tôi nhớ luôn tới 'thời tiết nóng bức để trẻ em một mình trong xe dễ gây ngạt thở và chết vì nhiệt độ cao.'”
“Gặp gỡ các người, là do đứa nhỏ kia mệnh không nên tuyệt.” Chu Duệ thật ra không tức giận, chỉ là hai người đi ra ngoài ném rác rưởi, người đi luôn không về, ít nhiều có hơi buồn bực.
Nghe nói các cô cứu người, chuyện này cũng lật lại, “Nhanh dọn dẹp chút, người làm ca tối đã tới, làm xong việc này chúng ta có thể tan tầm.”
Chu Lâm cố ý chế nhạo, “Không phải nói 24 giờ ở đây sao?”
Chu Duệ cười mắng, “Điện thương mại dùng đắt bao nhiêu chứ? Nếu không buôn bán, điều hòa chỉ thổi một mình tôi, ông chủ còn không đau lòng tới chết?"
Ba người nói nói cười cười, một ngày cứ như vậy trôi qua.
Buổi sáng ngày hôm sau, Chu Duệ với hai mắt gấu trúc đi làm.
Chu Lâm ngây dại, “Làm sao vậy?”
“Buổi tối ngủ không ngon.” Chu Duệ vẻ mặt tiều tụy, “Thời tiết quá nóng, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được. Sau đó thật sự không chịu nổi, mở điều hòa.”
“Vừa mới thoải mái ngủ một lát, phòng thuê mất điện, điều hòa tự động tắt, người lại bị cơn nóng đánh thức.”
"Lại mất điện mãi mà không có lại, tôi vừa mệt vừa nóng vừa khó chịu, cuối cùng không biết là ngủ hay là nóng ngất đi..."
“Trời ạ.” Chu Lâm cảm giác mình nghe phim tài liệu tai nạn, không có chút thực cảm. Toàn bộ sự kiện giống như xảy ra trên TV hoặc là trên báo chí tin tức, cách cuộc sống của mình rất xa.
“Tiền điện nhà thuê đắt hơn điện gia đình bình thường. Quên đi, lại mất điện.” Chu Duệ quả thực không thể tin được đây là đô thị hiện đại, “Lát nữa tôi đi siêu thị mua quạt điện, công suất nhỏ hơn chút, không chừng sẽ khá hơn.”
Quạt điện tiêu hao ít điện, lại không dễ bị cắt điện, sẽ có thể giúp anh ấy vượt qua đêm dài đằng đẵng.
“Anh vẫn nên đi mua ngay đi.” Vân Hân nhắc nhở, “Sáng sớm tôi thấy rất nhiều người chạy đi mua quạt điện, bên ngoài siêu thị đã xếp thành hàng dài. Vạn nhất tồn kho không đủ......”
Chu Duệ nhất thời cảm nhận được một cảm giác cấp bách. Anh ấy nhanh chân chạy đến siêu thị, “Tôi đi, các cô xem cửa hàng.”
“Đi đi đi.” Chu Lâm phất tay, quay đầu dặn dò Vân Hân, “Vạn nhất ông chủ tới kiểm tra, cứ nói Chu Duệ đi ném rác.”
Vân Hân nhu thuận gật đầu, “Hiểu.”
“Đến cục cảnh sát phối hợp điều tra, lấy khẩu cung.” Vân Hân giải thích.
“Vậy đôi vợ chồng kia thế nào?” Chu Lâm vội vàng truy vấn.
“Nữ phê bình giáo dục, nam đại khái phải ăn cơm tù vài năm.” Vân Hân nói.
Chu Lâm căm hận nói, “Tính những chuyện gã ta làm kia, nửa đời sau nhốt trong ngục giam cũng là nên làm.”
“Gần đây hình như có không ít quy định mới. Nếu không phải cô nói, tôi cũng không biết.” Vân Hân vừa làm việc vừa nói chuyện phiếm.
Nói đến đây, Chu Lâm cũng rất cảm khái, “Năm nay rất kỳ quái, ra rất nhiều chính sách mới, còn đặc biệt tăng cường giáo dục sự cố an toàn.”
"Tôi xem video trên mạng, phim truyền hình cũng mới xem mười phút, đã tiếp thu hoạt hình giáo dục an toàn một phút. Video an toàn giáo dục kia, còn không thể bỏ qua, mua hội viên cũng vô dụng! Cảm giác chính là, tiếp thu an toàn giáo dục đồng thời, tận dụng mọi lúc xem lén một hồi phim truyền hình..."
“Sau đó tôi nhớ lại thời học sinh, mỗi lần trước kỳ nghỉ đều bị giáo dục an toàn chi phối, rõ ràng mặc kệ nói thành dạng gì, không để ý vẫn sẽ đi làm, thành thật đụng cũng sẽ không đụng, nhưng lại là tất cả mọi người phải cùng nhau nghe.”
"Khoa trương nhất chính là, giáo dục an toàn lần này nội dung gì cũng có. Từ hỏa hoạn đến lũ lụt, từ động đất đến đám đông giẫm đạp, từ ngộ độc thực phẩm đến vật rơi từ trên cao xuống, từ nổ tung khí đốt tự nhiên đến cảm nắng nóng... Gặp phải thì làm gì? Làm thế nào để cứu mình và người khác một cách hợp lý? Làm thế nào để chờ cứu viện an toàn hơn? Tất cả đều nói hể."
“Cái loại cảm giác này chính là, tri thức cả đời này không nhất định có thể dùng tới, vẫn liều mạng nhiều lần nói cho tôi biết.”
"Càng kỳ diệu hơn nữa là còn được sử dụng. Khi tôi nhìn thấy cảnh tượng kia, tôi nhớ luôn tới 'thời tiết nóng bức để trẻ em một mình trong xe dễ gây ngạt thở và chết vì nhiệt độ cao.'”
“Gặp gỡ các người, là do đứa nhỏ kia mệnh không nên tuyệt.” Chu Duệ thật ra không tức giận, chỉ là hai người đi ra ngoài ném rác rưởi, người đi luôn không về, ít nhiều có hơi buồn bực.
Nghe nói các cô cứu người, chuyện này cũng lật lại, “Nhanh dọn dẹp chút, người làm ca tối đã tới, làm xong việc này chúng ta có thể tan tầm.”
Chu Lâm cố ý chế nhạo, “Không phải nói 24 giờ ở đây sao?”
Chu Duệ cười mắng, “Điện thương mại dùng đắt bao nhiêu chứ? Nếu không buôn bán, điều hòa chỉ thổi một mình tôi, ông chủ còn không đau lòng tới chết?"
Ba người nói nói cười cười, một ngày cứ như vậy trôi qua.
Buổi sáng ngày hôm sau, Chu Duệ với hai mắt gấu trúc đi làm.
Chu Lâm ngây dại, “Làm sao vậy?”
“Buổi tối ngủ không ngon.” Chu Duệ vẻ mặt tiều tụy, “Thời tiết quá nóng, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được. Sau đó thật sự không chịu nổi, mở điều hòa.”
“Vừa mới thoải mái ngủ một lát, phòng thuê mất điện, điều hòa tự động tắt, người lại bị cơn nóng đánh thức.”
"Lại mất điện mãi mà không có lại, tôi vừa mệt vừa nóng vừa khó chịu, cuối cùng không biết là ngủ hay là nóng ngất đi..."
“Trời ạ.” Chu Lâm cảm giác mình nghe phim tài liệu tai nạn, không có chút thực cảm. Toàn bộ sự kiện giống như xảy ra trên TV hoặc là trên báo chí tin tức, cách cuộc sống của mình rất xa.
“Tiền điện nhà thuê đắt hơn điện gia đình bình thường. Quên đi, lại mất điện.” Chu Duệ quả thực không thể tin được đây là đô thị hiện đại, “Lát nữa tôi đi siêu thị mua quạt điện, công suất nhỏ hơn chút, không chừng sẽ khá hơn.”
Quạt điện tiêu hao ít điện, lại không dễ bị cắt điện, sẽ có thể giúp anh ấy vượt qua đêm dài đằng đẵng.
“Anh vẫn nên đi mua ngay đi.” Vân Hân nhắc nhở, “Sáng sớm tôi thấy rất nhiều người chạy đi mua quạt điện, bên ngoài siêu thị đã xếp thành hàng dài. Vạn nhất tồn kho không đủ......”
Chu Duệ nhất thời cảm nhận được một cảm giác cấp bách. Anh ấy nhanh chân chạy đến siêu thị, “Tôi đi, các cô xem cửa hàng.”
“Đi đi đi.” Chu Lâm phất tay, quay đầu dặn dò Vân Hân, “Vạn nhất ông chủ tới kiểm tra, cứ nói Chu Duệ đi ném rác.”
Vân Hân nhu thuận gật đầu, “Hiểu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.