Chương 16: Chủ thành
Hải Để Dật Văn
23/03/2023
Động tĩnh của Ngưu Khố Ngân càng ngày càng nhỏ, dần dần mất đi sự sống.
Boss tân thủ làm hại một phương, càn rỡ lại cường đại tựa như một bãi thịt nát dựa vào dưới tàng cây.
Tạ Ký để ngừa vạn nhất, lại dùng trường dao quay hai vòng trong cổ họng Ngưu Khố Ngân, xác định đối phương hoàn toàn chết mới thôi.
Bất kể sống huy hoàng đến đâu, sống thọ đến mức nào, sau khi chết cũng chỉ là một khối thịt nặng hơn người bình thường chút thôi.
Anh vẫy vẫy máu trên trường đao, đao này dùng khá tốt, phải hỏi Giang Tễ Sơ lấy từ chỗ nào, anh cũng muốn làm một con.
Tạ Ký quay đầu lại, định chia sẻ tin tức thắng lợi với đồng đội lâm thời tại ải tân thủ của mình, lại nhìn thấy hình ảnh Giang Tễ Sơ chầm chậm ngả nghiêng trong mưa.
Phía sau Giang Tễ Sơ, là Ngưu Nhị đang cúi người.
Tạ Ký: “Giang Tễ Sơ!”
Anh bước nhanh tới, một đao chém lui Ngưu Nhị, nhưng anh căn bản không kịp xem tình hình của Giang Tễ Sơ, Ngưu Nhị đã đánh úp lại lần nữa.
Ngưu Nhị mới vừa bị Ngưu Khố Ngân đánh cho tứ chi tàn khuyết thân hình lỗ chỗ, lực lượng tốc độ vốn chỉ kém Ngưu Khố Ngân một đoạn càng không ra gì.
Tạ Ký dưới sự nôn nóng không tốn bao lâu đã đóng đinh Ngưu Nhị giữa một đống gạch vỡ.
Anh rốt cuộc rảnh rỗi vớt Giang Tễ Sơ lên khỏi mặt đất: “Giang Tễ Sơ, tỉnh lại!”
Thanh niên vừa mới rồi còn nói đợi sau khi ra khỏi đây tìm anh gây rối lúc này thân thể lạnh băng, hai mắt cũng mắt đầu mất tiêu điểm, anh thậm chí có thể cảm nhận được thanh âm sinh mệnh trong vòng tay trôi đi.
Mưa to chưa dứt, Tạ Ký phảng phất như trở về cái đêm rất lâu trước đây, cảm giác hít thở không thông theo lồng ngực, sống lưng cùng lý trí hợp lực đè ép về phía đại não.
Tạ Ký nhắm mắt lại, hít một hơi sâu làm bản thân bình tĩnh.
Miệng vết thương trên ngực Giang Tễ Sơ quá lớn, tuy anh khá tâm đắc trong việc xử lý ngoại thương, nhưng trên đường thôn hoang vu vũng không cách nào thi triển, anh chỉ phải đơn giản che lại miệng vết thương của Giang Tễ Sơ.
Có lẽ là động tác của anh khiến Giang Tễ Sơ cảm thấy đau đớn, đối phương run rẩy nhìn anh.
Hai mắt Giang Tễ Sơ không có tiêu cự, nhưng anh biết, Giang Tễ Sơ đang nhìn anh.
Giang Tễ Sơ: “… Anh…” Âm thanh đó quá nhẹ, nếu không cẩn thận nghe sẽ bị tiếng mưa rơi và tiếng gió nuốt mất.
Trong lòng Tạ Ký vui vẻ, còn có thể nói chuyện, nói không chừng còn có thể cứu chữa!
Tạ Ký: “Giang Tễ Sơ, cố chịu! Không phải cậu nói chờ ra ngoài bao nhiêu trọng thương cũng có thể phục hồi như cũ sao, Ngưu Khố Ngân đã chết, khi nào có thể ra ngoài?”
Ý thức tan rã vụn vặt của Giang Tễ Sơ thu hồi: “Hừng đông.”
Tạ Ký xem thời gian.
Vẫn còn hai giờ cho đến hừng đông.
Hai giờ… Thương tích của Giang Tễ Sơ có vào ICU hai tiếng cũng không nhất định có thể chịu nổi.
Khẳng định còn có biện pháp.
Khẳng định còn có biện pháp!
Trong đầu Tạ Ký lóe lên một tia sáng, bế Giang Tễ Sơ chạy vào trong nhà Ngưu Khố Ngân.
Trong lòng anh nôn nóng, hoặc có lẽ là Giang Tễ Sơ gầy yếu, ôm nam thanh niên cao mét tám trong lòng giống như không cảm nhận được trọng lượng, không kéo chậm bước chân của anh chút nào.
Anh không ngừng chạy cũng không ngừng động viên Giang Tễ Sơ: “Đừng ngủ, Giang Tễ Sơ, đồng hồ của cậu còn chưa sửa đâu, không được ngủ!”
Tạ Ký: “Giang Tễ Sơ, nghĩ đến anh cậu! Anh cậu khẳng định không muốn cậu chết!”
Giang Tễ Sơ rốt cuộc động, thậm chí ý đồ điều chỉnh tư thế của mình trong vòng tay Tạ Ký.
Tạ Ký thấy hữu dụng, lại lần nữa nhắc nhở: “Cố lên, nếu cậu chịu không được, chờ xuống dưới anh cậu thấy cậu sẽ tức giận!”
Giang Tễ Sơ: “Đừng tức giận… Em… Em biết sai rồi… Anh… Đừng tức giận…”
Tạ Ký: “Cậu chống chịu anh cậu sẽ không tức giận, chúng ta sắp đến rồi, kiên trì thêm chút nữa!”
Cũng may cửa thôn cách nhà Ngưu Khố Ngân quá không xa, Tạ Ký đá văng cửa liền xông thẳng vào phòng ngủ của Ngưu Khố Ngân, anh kéo tủ đầu giường mở cửa hầm, chịu đựng mùi hương gay mũi ôm Giang Tễ Sơ chạy xuống.
Anh trực tiếp đá nắp quan tài cứng ngắc giữa hầm xuống đất, cẩn thận thả Giang Tễ Sơ vào.
Chất lỏng xanh lam bao phủ Giang Tễ Sơ, để không để chất lỏng lọt vào miệng mũi làm sặc chết người, Tạ Ký còn đặc biệt tìm cục gạch chắp vá lót sau đầu Giang Tễ Sơ.
Chất lỏng xanh lam là dược vật được Ngưu Khố Ngân dùng luyện chế người thường thành Thọ Nhân, có thể tăng cường thể chất của người thường, trong đó bao gồm năng lực khôi phục.
Sau khi đặt Giang Tễ Sơ vào, Tạ Ký vẫn luôn ở bên cạnh quan sát trạng thái của Giang Tễ Sơ.
Không được…
Giang Tễ Sơ là thương mới chồng thương cũ, vết thương quá nặng, với cường độ tăng cường của chất lỏng căn bản không cứu được.
Anh do dự trong chớp mắt, lấy trường đao cắt cổ tay mình, sau khi máu đỏ tươi tích vào chất lỏng màu lam liền nhanh chóng bị hấp thu, hình thành từng mảnh tím điệt lệ yêu dã.
* Điệt lệ: thần thái tỏa sáng.
Ngâm trong chất lỏng là một phương pháp luyện chế Thọ Nhân, nếu pha máu mình trong đó, anh sợ sẽ sinh ra ‘quyền khống chế’.
Nhưng Ngưu Khố Ngân tốn mười năm mới luyện chế thành công Ngưu Nhị, chỉ lúc này thôi, hẳn sẽ không ảnh hưởng quá lớn.
Tạ Ký không rõ tỷ lệ công thức của Ngưu Khố Ngân, nhưng xét từ tình huống Giang Tễ Sơ cho Ngưu Nhị uống máu, hình như là càng nhiều càng tốt.
Anh không dám dừng, mất máu cùng mùi hương gay mũi rất nhanh khiến anh cảm thấy choáng váng.
Anh lắc đầu, dùng sức bấu vào chỗ miệng đao, dùng đau đớn bảo trì thanh tỉnh, cũng đảm bảo vết đao không ngưng kết.
Người trưởng thành mất ba mươi phần trăm máu sẽ có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng với Giang Tễ Sơ, ba mươi phần trăm máu khẳng định không đủ, đến lúc đó hai người bọn họ không biết ai không cầm cự nổi trước.
Tạ Ký cắn răng, cũng xoay người vào quan tài.
Mùi khó ngửi làm anh suýt trực tiếp ngất.
Quan tài trong hầm không thể so với cái của Ngưu Khố Ngân, nó giống vật chứa hơn.
Tuy rộng rãi, nhưng Giang Tễ Sơ cao mét tám, Tạ Ký mét tám sáu, hai người đàn ông trưởng thành ở bên trong vẫn phải chen chúc dán da dán thịt.
Ngưu Khố Ngân và Ngưu Nhị đánh nhau thập phần kịch liệt, nhưng không có một thôn dân nào chạy ra xem xét, đây có lẽ là cơ chế nào đó của ải tân thủ.
Anh hấp tấp ôm Giang Tễ Sơ chạy từ cửa thôn về nhà Ngưu Khố Ngân, bảy người vào ải còn lại cũng không có ai tình nguyện ‘tỉnh dậy’.
Cho nên khi mưa rền gió dữ bị chặn lại trên mặt đất, trong hầm cũng chỉ dư lại một gian phòng yên tĩnh.
Tạ Ký có thể cảm nhận rõ ràng mạch máu của mình nhảy lên, cùng với tiếng hít thở gần như không của Giang Tễ Sơ.
Anh và Tạ Tuyền từ nhỏ đã có tình cảm tốt, mà Giang Tễ Sơ chỉ lớn hơn Tạ Tuyền một tuổi, còn cùng trường, khi anh nhìn Giang Tễ Sơ sẽ thường xuyên nghĩ đến đứa em trai không rõ sống chết của mình.
Vừa rồi Giang Tễ Sơ ý thức không thanh tỉnh, nhưng vẫn nhớ thương người anh trai kia, tình cảm hai anh em bọn họ hẳn cũng rất tốt.
Tiếng sấm ầm ầm vang, Tạ Ký hoảng hốt trong tích tắc, trước mắt lại lần nữa hiện lên hình ảnh ngày xưa, thủy triều mãnh liệt nhằm vào anh, một lần lại một lần cắn nuốt anh, ý đồ kéo anh xuống biển rộng.
Sâu trong biển rộng, anh nghe được tiếng khóc tuyệt vọng và thê lương nhất…
“Khụ ——”
Bên cạnh bỗng truyền đến động tĩnh rõ ràng, Tạ Ký tức khắc vùng khỏi ảo giác, chỉ thấy Giang Tễ Sơ ho ra ngụm máu, người vẫn còn đang hôn mê.
Nhịp tim và mạch đập vẫn cứ mỏng manh, nhưng dần dần có xu hướng vững vàng.
Thủy triều thong thả rút đi, dấu hiệu sinh mệnh của Giang Tễ Sơ giúp anh bảo trì thanh tỉnh hơn đau đớn.
Một giây, một phút, một giờ…
Tạ Ký tính thời gian, rời khỏi quan tài hai mươi phút trước hừng đông, nhét trường đao rơi trên mặt đất vào trong lòng Giang Tễ Sơ, lại kiểm tra túi Giang Tễ Sơ, xác định đồng hồ được đối phương quý trọng cũng nằm trong túi, lúc này mới bước lại vào quan tài.
Anh một tay đỡ vách quan tài, mới vừa nghiêng thân chuẩn bị nằm xuống, Giang Tễ Sơ bỗng nhiên mở bừng mắt.
Hô hấp của Tạ Ký cứng lại, tiền đà cười nói không khác bình thường: “Tỉnh?”
Giang Tễ Sơ không nhúc nhích, cũng không đáp lời, chỉ an tĩnh nằm ở đó, ánh mắt thong thả mà kiên định, như chiếc máy tính vừa khởi động đang chạy chương trình khởi động.
Sau một lúc lâu, cậu chống tay lên vách quan tài cố sức ngồi dậy, lộ vẻ mặt phức tạp trước sự thật rằng mình nằm trong quan tài chứa đầy chất lỏng kỳ quái.
Giọng Giang Tễ Sơ khàn khàn: “Anh ném tôi vào đây?”
Tạ Ký: “Kế sách tạm thời, vết thương của cậu quá nặng.”
Giang Tễ Sơ còn muốn nói cái gì, vừa há miệng suýt chút nữa bị mùi huân ngất xỉu, cuối cùng chỉ nghẹn ra một câu: “Cảm ơn.”
Ngừng một chút, lại nói: “Nhưng vụ đồng hồ vẫn phải tính.”
Tạ Ký: “…” Lúc nào rồi còn nhớ cái này.
Giang Tễ Sơ nói xong liền dùng hết sức lực toàn thân muốn rời khỏi quan tài.
Tạ Ký cầu còn không được, nếu không phải sợ mình mất máu quá nhiều chịu không nổi, cộng thêm muốn quan sát trạng thái của Giang Tễ Sơ, còn lâu anh mới muốn ở trong này, mùi vị nặng như vậy, nội thương đều phải huân ra hết.
Hiện giờ trạng thái của hai người ổn định, vội vàng bắt tay Giang Tễ Sơ cùng nhau bước ra quan tài, chỉ là chân sau còn chưa bước ra, hầm trước mắt tức khắc quy về hư vô.
Cảnh tượng trước mắt sụp đổ đến cùng cực rồi lại mở ra bạch quang.
Khi bạch quang lần thứ hai tan đi, Tạ Ký thấy mình đi vào một thành phố xa lạ.
Thôn Ngưu Gia mới bình minh, trong thành phố lại mới vừa vào đêm, một vầng trăng khuyết treo cao phía chân trời.
Kiến trúc giống phong cách thế kỷ trước, vả lại dường như bảo dưỡng không quá hoàn thiện, tro trên tường tróc ra tảng lớn, cửa sổ phòng trộm tràn đầy rỉ sét, vừa thấy đã biết có chút niên đại.
Đèn đường loang lổ vết ố, con đường hẹp bằng một nửa đường đất thôn Ngưu Gia, chỉ đủ cho hai chiếc xe hơi nhỏ chạy song song, hai bên đường cơ bản không có xanh hóa, trên đường không có người, càng không có động vật, trống rỗng, như một tòa thành chết.
Ải tân thủ kết thúc.
Anh đi đến chủ thành của Tế Đàn, xung quanh chỉ có hai người bọn họ, không thấy bóng dáng những người khác trong ải tân thủ, anh đoán không chỉ có một điểm truyền tống sau khi qua ải.
Tạ Ký lấy lại tinh thần, nói với Giang Tễ Sơ: “Cảm thấy thân thể thế nào?”
Giang Tễ Sơ: “Không sao, ở chủ thành phôi phục rất nhanh.”
“Vậy là tốt rồi.” Tạ Ký, “Chủ thành Tế Đàn khá khác với tưởng tượng của tôi.”
Giang Tễ Sơ: “Đây là khu dân nghèo của chủ thành.”
Khu dân nghèo?
Tạ Ký còn muốn hỏi thăm thêm, trước mắt đột ngột toát ra một cái bóng màu đen.
Anh lập tức nhận ra, là người tiếp dẫn… quỷ tiếp dẫn ban đầu hỏi anh có muốn chính thức tiến vào Tế Đàn không.
Quỷ tiếp dẫn nhe hàm răng trắng sắc bén như mới gặp, cứng đờ mà cười nói với bọn họ: “Chúc mừng thông qua ải tân thủ, ta đến đưa sổ sinh tử cho hai vị.”
Nói, tay quỷ tiếp dẫn trống rỗng toát ra một quyển sách màu đen, cung kính đưa đến giữa hai người.
“Một ngàn điểm, đây chính là giới hạn điểm tối đa cho ải tân thủ.”
Sổ sinh tử là vật tồn tại đặc thù nhất ở Tế Đàn, có thể được cất giấu trong không khí theo ý muốn người vào ải.
Trạm kiểm soát kết thúc, kết toán điểm sẽ biểu thị trên sổ sinh tử của mỗi người.
Giang Tễ Sơ định lấy sổ sinh tử của mình nhìn xem ải tân thủ đạt được bao nhiêu điểm, cậu vươn ngón tay ra không trung kéo.
… Không lôi ra được cái gì.
Giang Tễ Sơ:?
Đang nghi hoặc, cậu nghe được giọng nói của Tạ Ký bên cạnh: “Hai cái tên?”
Giang Tễ Sơ ý thức được có gì đó không ổn, lập tức đi xem sổ sinh tử trên tay Tạ Ký.
Trang đầu tiên của sổ sinh tử vốn nên hiển thị thông tin cá nhân của người vào ải, nhưng sổ sinh tử trong tay Tạ Ký lại có hai bộ thông tin.
Họ tên: Tạ Ký
Giới tính: Nam
Tuổi: 26
Điểm: 1000
Trạm kiểm soát cao nhất đã thông qua: Ải tân thủ
Họ tên: Giang Tễ Sơ
Giới tính: Nam
Tuổi: 19
Điểm: 1000
Trạm kiểm soát cao nhất đã thông qua: Ải tân thủ
Sắc mặt Giang Tễ Sơ chợt lạnh đi: “Sao lại thế này?”
Quỷ tiếp dẫn: “Đây là phán định của Tế Đàn, tính mạng của hai người sau khi rời khỏi ải tân thủ ở trạng thái trói định, sổ sinh tử của Tạ Ký là mới tạo, cho nên sổ sinh tử của các ngươi cũng bị trói định ở bên nhau.
“Nói cách khác, sau này tôi và Giang Tễ Sơ sẽ xài chung một cuốn sổ sinh tử.” Tạ Ký ngược lại không phản ứng lớn như Giang Tễ Sơ, “Có gì khác với dùng riêng sổ sinh tử?”
Quỷ tiếp dẫn đâu vào đấy mà giải thích.
“Mặc định trong trạng thái tổ đội, không cần đăng ký tổ đội ở cơ cấu tương quan.”
“Trong lúc dùng chung sổ sinh tử, trạng thái tổ đội không thể giải trừ.”
“Điểm là độc hưởng, không cần được vị kia đồng ý khi sử dụng điểm.”
“Vì tình huống dùng chung sổ sinh tử hi hữu, xin tự tìm hiểu những điểm khác biệt còn lại.”
Giang Tễ Sơ: “Làm sao mới có thể chia lại thành hai sổ sinh tử riêng biệt?”
Quỷ tiếp dẫn: “Quy tắc thứ hai của sổ sinh tử: Sổ sinh tử không thể bị hủy hoại, không thể giả mạo. Nên, nếu muốn biến nó thành sổ sinh tử đơn, cần một trong hai người các ngươi tử vong.”
“Nhắc nhở hữu nghị, sau khi một bên tử vong, tất cả điểm đều sẽ thuộc quyền sở hữu của bên còn lại.”
======
Tác giả có điều muốn nói: Chương sau dạo trong thành một ngày, chương sau sau nữa vào ải, trước mắt không định viết quá nhiều cuộc sống hằng ngày, sau này thì xem tình hình ~
Lời editor: Tự dưng mình nghĩ đến cái thuyết âm mưu như này:
Giải quyết theo hướng anh Tạ với bé Sơ, giải quyết hậu hoạn —— Happy Ending.
Cúng máu cho Ngưu Khố Ngân hồi sinh Ngưu Nhị rồi để ổng hút máu Ngưu Nhị, thực hiện tâm nguyện boss —— Bad Ending.
Cố trụ mạng sống qua bảy ngày, không vi phạm điều kiện —— True Ending.
Thực hiện theo anh Tạ với bé Sơ nhưng tất cả cùng chung máu, chỉ để Ngưu Nhị giải quyết Ngưu Khố Ngân, sau khi mọi người rời khỏi ải thì Ngưu Nhị tiếp tục theo con đường của Ngưu Khố Ngân —— Open Ending.
Boss tân thủ làm hại một phương, càn rỡ lại cường đại tựa như một bãi thịt nát dựa vào dưới tàng cây.
Tạ Ký để ngừa vạn nhất, lại dùng trường dao quay hai vòng trong cổ họng Ngưu Khố Ngân, xác định đối phương hoàn toàn chết mới thôi.
Bất kể sống huy hoàng đến đâu, sống thọ đến mức nào, sau khi chết cũng chỉ là một khối thịt nặng hơn người bình thường chút thôi.
Anh vẫy vẫy máu trên trường đao, đao này dùng khá tốt, phải hỏi Giang Tễ Sơ lấy từ chỗ nào, anh cũng muốn làm một con.
Tạ Ký quay đầu lại, định chia sẻ tin tức thắng lợi với đồng đội lâm thời tại ải tân thủ của mình, lại nhìn thấy hình ảnh Giang Tễ Sơ chầm chậm ngả nghiêng trong mưa.
Phía sau Giang Tễ Sơ, là Ngưu Nhị đang cúi người.
Tạ Ký: “Giang Tễ Sơ!”
Anh bước nhanh tới, một đao chém lui Ngưu Nhị, nhưng anh căn bản không kịp xem tình hình của Giang Tễ Sơ, Ngưu Nhị đã đánh úp lại lần nữa.
Ngưu Nhị mới vừa bị Ngưu Khố Ngân đánh cho tứ chi tàn khuyết thân hình lỗ chỗ, lực lượng tốc độ vốn chỉ kém Ngưu Khố Ngân một đoạn càng không ra gì.
Tạ Ký dưới sự nôn nóng không tốn bao lâu đã đóng đinh Ngưu Nhị giữa một đống gạch vỡ.
Anh rốt cuộc rảnh rỗi vớt Giang Tễ Sơ lên khỏi mặt đất: “Giang Tễ Sơ, tỉnh lại!”
Thanh niên vừa mới rồi còn nói đợi sau khi ra khỏi đây tìm anh gây rối lúc này thân thể lạnh băng, hai mắt cũng mắt đầu mất tiêu điểm, anh thậm chí có thể cảm nhận được thanh âm sinh mệnh trong vòng tay trôi đi.
Mưa to chưa dứt, Tạ Ký phảng phất như trở về cái đêm rất lâu trước đây, cảm giác hít thở không thông theo lồng ngực, sống lưng cùng lý trí hợp lực đè ép về phía đại não.
Tạ Ký nhắm mắt lại, hít một hơi sâu làm bản thân bình tĩnh.
Miệng vết thương trên ngực Giang Tễ Sơ quá lớn, tuy anh khá tâm đắc trong việc xử lý ngoại thương, nhưng trên đường thôn hoang vu vũng không cách nào thi triển, anh chỉ phải đơn giản che lại miệng vết thương của Giang Tễ Sơ.
Có lẽ là động tác của anh khiến Giang Tễ Sơ cảm thấy đau đớn, đối phương run rẩy nhìn anh.
Hai mắt Giang Tễ Sơ không có tiêu cự, nhưng anh biết, Giang Tễ Sơ đang nhìn anh.
Giang Tễ Sơ: “… Anh…” Âm thanh đó quá nhẹ, nếu không cẩn thận nghe sẽ bị tiếng mưa rơi và tiếng gió nuốt mất.
Trong lòng Tạ Ký vui vẻ, còn có thể nói chuyện, nói không chừng còn có thể cứu chữa!
Tạ Ký: “Giang Tễ Sơ, cố chịu! Không phải cậu nói chờ ra ngoài bao nhiêu trọng thương cũng có thể phục hồi như cũ sao, Ngưu Khố Ngân đã chết, khi nào có thể ra ngoài?”
Ý thức tan rã vụn vặt của Giang Tễ Sơ thu hồi: “Hừng đông.”
Tạ Ký xem thời gian.
Vẫn còn hai giờ cho đến hừng đông.
Hai giờ… Thương tích của Giang Tễ Sơ có vào ICU hai tiếng cũng không nhất định có thể chịu nổi.
Khẳng định còn có biện pháp.
Khẳng định còn có biện pháp!
Trong đầu Tạ Ký lóe lên một tia sáng, bế Giang Tễ Sơ chạy vào trong nhà Ngưu Khố Ngân.
Trong lòng anh nôn nóng, hoặc có lẽ là Giang Tễ Sơ gầy yếu, ôm nam thanh niên cao mét tám trong lòng giống như không cảm nhận được trọng lượng, không kéo chậm bước chân của anh chút nào.
Anh không ngừng chạy cũng không ngừng động viên Giang Tễ Sơ: “Đừng ngủ, Giang Tễ Sơ, đồng hồ của cậu còn chưa sửa đâu, không được ngủ!”
Tạ Ký: “Giang Tễ Sơ, nghĩ đến anh cậu! Anh cậu khẳng định không muốn cậu chết!”
Giang Tễ Sơ rốt cuộc động, thậm chí ý đồ điều chỉnh tư thế của mình trong vòng tay Tạ Ký.
Tạ Ký thấy hữu dụng, lại lần nữa nhắc nhở: “Cố lên, nếu cậu chịu không được, chờ xuống dưới anh cậu thấy cậu sẽ tức giận!”
Giang Tễ Sơ: “Đừng tức giận… Em… Em biết sai rồi… Anh… Đừng tức giận…”
Tạ Ký: “Cậu chống chịu anh cậu sẽ không tức giận, chúng ta sắp đến rồi, kiên trì thêm chút nữa!”
Cũng may cửa thôn cách nhà Ngưu Khố Ngân quá không xa, Tạ Ký đá văng cửa liền xông thẳng vào phòng ngủ của Ngưu Khố Ngân, anh kéo tủ đầu giường mở cửa hầm, chịu đựng mùi hương gay mũi ôm Giang Tễ Sơ chạy xuống.
Anh trực tiếp đá nắp quan tài cứng ngắc giữa hầm xuống đất, cẩn thận thả Giang Tễ Sơ vào.
Chất lỏng xanh lam bao phủ Giang Tễ Sơ, để không để chất lỏng lọt vào miệng mũi làm sặc chết người, Tạ Ký còn đặc biệt tìm cục gạch chắp vá lót sau đầu Giang Tễ Sơ.
Chất lỏng xanh lam là dược vật được Ngưu Khố Ngân dùng luyện chế người thường thành Thọ Nhân, có thể tăng cường thể chất của người thường, trong đó bao gồm năng lực khôi phục.
Sau khi đặt Giang Tễ Sơ vào, Tạ Ký vẫn luôn ở bên cạnh quan sát trạng thái của Giang Tễ Sơ.
Không được…
Giang Tễ Sơ là thương mới chồng thương cũ, vết thương quá nặng, với cường độ tăng cường của chất lỏng căn bản không cứu được.
Anh do dự trong chớp mắt, lấy trường đao cắt cổ tay mình, sau khi máu đỏ tươi tích vào chất lỏng màu lam liền nhanh chóng bị hấp thu, hình thành từng mảnh tím điệt lệ yêu dã.
* Điệt lệ: thần thái tỏa sáng.
Ngâm trong chất lỏng là một phương pháp luyện chế Thọ Nhân, nếu pha máu mình trong đó, anh sợ sẽ sinh ra ‘quyền khống chế’.
Nhưng Ngưu Khố Ngân tốn mười năm mới luyện chế thành công Ngưu Nhị, chỉ lúc này thôi, hẳn sẽ không ảnh hưởng quá lớn.
Tạ Ký không rõ tỷ lệ công thức của Ngưu Khố Ngân, nhưng xét từ tình huống Giang Tễ Sơ cho Ngưu Nhị uống máu, hình như là càng nhiều càng tốt.
Anh không dám dừng, mất máu cùng mùi hương gay mũi rất nhanh khiến anh cảm thấy choáng váng.
Anh lắc đầu, dùng sức bấu vào chỗ miệng đao, dùng đau đớn bảo trì thanh tỉnh, cũng đảm bảo vết đao không ngưng kết.
Người trưởng thành mất ba mươi phần trăm máu sẽ có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng với Giang Tễ Sơ, ba mươi phần trăm máu khẳng định không đủ, đến lúc đó hai người bọn họ không biết ai không cầm cự nổi trước.
Tạ Ký cắn răng, cũng xoay người vào quan tài.
Mùi khó ngửi làm anh suýt trực tiếp ngất.
Quan tài trong hầm không thể so với cái của Ngưu Khố Ngân, nó giống vật chứa hơn.
Tuy rộng rãi, nhưng Giang Tễ Sơ cao mét tám, Tạ Ký mét tám sáu, hai người đàn ông trưởng thành ở bên trong vẫn phải chen chúc dán da dán thịt.
Ngưu Khố Ngân và Ngưu Nhị đánh nhau thập phần kịch liệt, nhưng không có một thôn dân nào chạy ra xem xét, đây có lẽ là cơ chế nào đó của ải tân thủ.
Anh hấp tấp ôm Giang Tễ Sơ chạy từ cửa thôn về nhà Ngưu Khố Ngân, bảy người vào ải còn lại cũng không có ai tình nguyện ‘tỉnh dậy’.
Cho nên khi mưa rền gió dữ bị chặn lại trên mặt đất, trong hầm cũng chỉ dư lại một gian phòng yên tĩnh.
Tạ Ký có thể cảm nhận rõ ràng mạch máu của mình nhảy lên, cùng với tiếng hít thở gần như không của Giang Tễ Sơ.
Anh và Tạ Tuyền từ nhỏ đã có tình cảm tốt, mà Giang Tễ Sơ chỉ lớn hơn Tạ Tuyền một tuổi, còn cùng trường, khi anh nhìn Giang Tễ Sơ sẽ thường xuyên nghĩ đến đứa em trai không rõ sống chết của mình.
Vừa rồi Giang Tễ Sơ ý thức không thanh tỉnh, nhưng vẫn nhớ thương người anh trai kia, tình cảm hai anh em bọn họ hẳn cũng rất tốt.
Tiếng sấm ầm ầm vang, Tạ Ký hoảng hốt trong tích tắc, trước mắt lại lần nữa hiện lên hình ảnh ngày xưa, thủy triều mãnh liệt nhằm vào anh, một lần lại một lần cắn nuốt anh, ý đồ kéo anh xuống biển rộng.
Sâu trong biển rộng, anh nghe được tiếng khóc tuyệt vọng và thê lương nhất…
“Khụ ——”
Bên cạnh bỗng truyền đến động tĩnh rõ ràng, Tạ Ký tức khắc vùng khỏi ảo giác, chỉ thấy Giang Tễ Sơ ho ra ngụm máu, người vẫn còn đang hôn mê.
Nhịp tim và mạch đập vẫn cứ mỏng manh, nhưng dần dần có xu hướng vững vàng.
Thủy triều thong thả rút đi, dấu hiệu sinh mệnh của Giang Tễ Sơ giúp anh bảo trì thanh tỉnh hơn đau đớn.
Một giây, một phút, một giờ…
Tạ Ký tính thời gian, rời khỏi quan tài hai mươi phút trước hừng đông, nhét trường đao rơi trên mặt đất vào trong lòng Giang Tễ Sơ, lại kiểm tra túi Giang Tễ Sơ, xác định đồng hồ được đối phương quý trọng cũng nằm trong túi, lúc này mới bước lại vào quan tài.
Anh một tay đỡ vách quan tài, mới vừa nghiêng thân chuẩn bị nằm xuống, Giang Tễ Sơ bỗng nhiên mở bừng mắt.
Hô hấp của Tạ Ký cứng lại, tiền đà cười nói không khác bình thường: “Tỉnh?”
Giang Tễ Sơ không nhúc nhích, cũng không đáp lời, chỉ an tĩnh nằm ở đó, ánh mắt thong thả mà kiên định, như chiếc máy tính vừa khởi động đang chạy chương trình khởi động.
Sau một lúc lâu, cậu chống tay lên vách quan tài cố sức ngồi dậy, lộ vẻ mặt phức tạp trước sự thật rằng mình nằm trong quan tài chứa đầy chất lỏng kỳ quái.
Giọng Giang Tễ Sơ khàn khàn: “Anh ném tôi vào đây?”
Tạ Ký: “Kế sách tạm thời, vết thương của cậu quá nặng.”
Giang Tễ Sơ còn muốn nói cái gì, vừa há miệng suýt chút nữa bị mùi huân ngất xỉu, cuối cùng chỉ nghẹn ra một câu: “Cảm ơn.”
Ngừng một chút, lại nói: “Nhưng vụ đồng hồ vẫn phải tính.”
Tạ Ký: “…” Lúc nào rồi còn nhớ cái này.
Giang Tễ Sơ nói xong liền dùng hết sức lực toàn thân muốn rời khỏi quan tài.
Tạ Ký cầu còn không được, nếu không phải sợ mình mất máu quá nhiều chịu không nổi, cộng thêm muốn quan sát trạng thái của Giang Tễ Sơ, còn lâu anh mới muốn ở trong này, mùi vị nặng như vậy, nội thương đều phải huân ra hết.
Hiện giờ trạng thái của hai người ổn định, vội vàng bắt tay Giang Tễ Sơ cùng nhau bước ra quan tài, chỉ là chân sau còn chưa bước ra, hầm trước mắt tức khắc quy về hư vô.
Cảnh tượng trước mắt sụp đổ đến cùng cực rồi lại mở ra bạch quang.
Khi bạch quang lần thứ hai tan đi, Tạ Ký thấy mình đi vào một thành phố xa lạ.
Thôn Ngưu Gia mới bình minh, trong thành phố lại mới vừa vào đêm, một vầng trăng khuyết treo cao phía chân trời.
Kiến trúc giống phong cách thế kỷ trước, vả lại dường như bảo dưỡng không quá hoàn thiện, tro trên tường tróc ra tảng lớn, cửa sổ phòng trộm tràn đầy rỉ sét, vừa thấy đã biết có chút niên đại.
Đèn đường loang lổ vết ố, con đường hẹp bằng một nửa đường đất thôn Ngưu Gia, chỉ đủ cho hai chiếc xe hơi nhỏ chạy song song, hai bên đường cơ bản không có xanh hóa, trên đường không có người, càng không có động vật, trống rỗng, như một tòa thành chết.
Ải tân thủ kết thúc.
Anh đi đến chủ thành của Tế Đàn, xung quanh chỉ có hai người bọn họ, không thấy bóng dáng những người khác trong ải tân thủ, anh đoán không chỉ có một điểm truyền tống sau khi qua ải.
Tạ Ký lấy lại tinh thần, nói với Giang Tễ Sơ: “Cảm thấy thân thể thế nào?”
Giang Tễ Sơ: “Không sao, ở chủ thành phôi phục rất nhanh.”
“Vậy là tốt rồi.” Tạ Ký, “Chủ thành Tế Đàn khá khác với tưởng tượng của tôi.”
Giang Tễ Sơ: “Đây là khu dân nghèo của chủ thành.”
Khu dân nghèo?
Tạ Ký còn muốn hỏi thăm thêm, trước mắt đột ngột toát ra một cái bóng màu đen.
Anh lập tức nhận ra, là người tiếp dẫn… quỷ tiếp dẫn ban đầu hỏi anh có muốn chính thức tiến vào Tế Đàn không.
Quỷ tiếp dẫn nhe hàm răng trắng sắc bén như mới gặp, cứng đờ mà cười nói với bọn họ: “Chúc mừng thông qua ải tân thủ, ta đến đưa sổ sinh tử cho hai vị.”
Nói, tay quỷ tiếp dẫn trống rỗng toát ra một quyển sách màu đen, cung kính đưa đến giữa hai người.
“Một ngàn điểm, đây chính là giới hạn điểm tối đa cho ải tân thủ.”
Sổ sinh tử là vật tồn tại đặc thù nhất ở Tế Đàn, có thể được cất giấu trong không khí theo ý muốn người vào ải.
Trạm kiểm soát kết thúc, kết toán điểm sẽ biểu thị trên sổ sinh tử của mỗi người.
Giang Tễ Sơ định lấy sổ sinh tử của mình nhìn xem ải tân thủ đạt được bao nhiêu điểm, cậu vươn ngón tay ra không trung kéo.
… Không lôi ra được cái gì.
Giang Tễ Sơ:?
Đang nghi hoặc, cậu nghe được giọng nói của Tạ Ký bên cạnh: “Hai cái tên?”
Giang Tễ Sơ ý thức được có gì đó không ổn, lập tức đi xem sổ sinh tử trên tay Tạ Ký.
Trang đầu tiên của sổ sinh tử vốn nên hiển thị thông tin cá nhân của người vào ải, nhưng sổ sinh tử trong tay Tạ Ký lại có hai bộ thông tin.
Họ tên: Tạ Ký
Giới tính: Nam
Tuổi: 26
Điểm: 1000
Trạm kiểm soát cao nhất đã thông qua: Ải tân thủ
Họ tên: Giang Tễ Sơ
Giới tính: Nam
Tuổi: 19
Điểm: 1000
Trạm kiểm soát cao nhất đã thông qua: Ải tân thủ
Sắc mặt Giang Tễ Sơ chợt lạnh đi: “Sao lại thế này?”
Quỷ tiếp dẫn: “Đây là phán định của Tế Đàn, tính mạng của hai người sau khi rời khỏi ải tân thủ ở trạng thái trói định, sổ sinh tử của Tạ Ký là mới tạo, cho nên sổ sinh tử của các ngươi cũng bị trói định ở bên nhau.
“Nói cách khác, sau này tôi và Giang Tễ Sơ sẽ xài chung một cuốn sổ sinh tử.” Tạ Ký ngược lại không phản ứng lớn như Giang Tễ Sơ, “Có gì khác với dùng riêng sổ sinh tử?”
Quỷ tiếp dẫn đâu vào đấy mà giải thích.
“Mặc định trong trạng thái tổ đội, không cần đăng ký tổ đội ở cơ cấu tương quan.”
“Trong lúc dùng chung sổ sinh tử, trạng thái tổ đội không thể giải trừ.”
“Điểm là độc hưởng, không cần được vị kia đồng ý khi sử dụng điểm.”
“Vì tình huống dùng chung sổ sinh tử hi hữu, xin tự tìm hiểu những điểm khác biệt còn lại.”
Giang Tễ Sơ: “Làm sao mới có thể chia lại thành hai sổ sinh tử riêng biệt?”
Quỷ tiếp dẫn: “Quy tắc thứ hai của sổ sinh tử: Sổ sinh tử không thể bị hủy hoại, không thể giả mạo. Nên, nếu muốn biến nó thành sổ sinh tử đơn, cần một trong hai người các ngươi tử vong.”
“Nhắc nhở hữu nghị, sau khi một bên tử vong, tất cả điểm đều sẽ thuộc quyền sở hữu của bên còn lại.”
======
Tác giả có điều muốn nói: Chương sau dạo trong thành một ngày, chương sau sau nữa vào ải, trước mắt không định viết quá nhiều cuộc sống hằng ngày, sau này thì xem tình hình ~
Lời editor: Tự dưng mình nghĩ đến cái thuyết âm mưu như này:
Giải quyết theo hướng anh Tạ với bé Sơ, giải quyết hậu hoạn —— Happy Ending.
Cúng máu cho Ngưu Khố Ngân hồi sinh Ngưu Nhị rồi để ổng hút máu Ngưu Nhị, thực hiện tâm nguyện boss —— Bad Ending.
Cố trụ mạng sống qua bảy ngày, không vi phạm điều kiện —— True Ending.
Thực hiện theo anh Tạ với bé Sơ nhưng tất cả cùng chung máu, chỉ để Ngưu Nhị giải quyết Ngưu Khố Ngân, sau khi mọi người rời khỏi ải thì Ngưu Nhị tiếp tục theo con đường của Ngưu Khố Ngân —— Open Ending.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.