Chương 15: Đưa dù
Hải Để Dật Văn
23/03/2023
Mưa phùn dần dần hóa thành mưa bụi li ti, tóc mái Giang Tễ Sơ bị nước mưa làm ướt nhẹp, rủ xuống dán trên trán.
Đầu gối cậu đè vào ngực Ngưu Nhị, hàn quang chợt lóe ngắn ngủi chiếu sáng cặp mắt nhạt màu, bên trong không lẫn bất luận tình cảm gì, so với cái gọi là cửa sổ tâm hồn, ngược lại giống khối tinh thạch quý báu thuần túy lạnh băng.
Ngưu Nhị bị biến cố thình lình xảy đến làm mất hồn một lúc, rõ ràng mình đã trở thành Thọ Nhân, nhưng khi đối diện đôi mắt kia lại không tự chủ được dâng lên vài phần sợ hãi.
Hắn theo bản năng giãy giụa, đầu gối đè trên ngực lại giống ngọn núi không thể lay.
Một khắc trước khi Tạ Ký đến bên cạnh Giang Tễ Sơ, Giang Tễ Sơ cắt mở cổ tay mình.
Máu chảy vào cái miệng há to vì sốc của Ngưu Nhị, lấy phương thức vi phạm nhân thể thông thường lan rộng khắp người.
Tạ Ký: “Cậu làm gì vậy!” Anh muốn ngăn cản Giang Tễ Sơ, lại bị đối phương lạnh giọng ngăn lại.
Cổ tay Giang Tễ Sơ không nghiêng không lệch treo trên miệng Ngưu Nhị, quay đầu đối diện với Tạ Ký.
Trong cuộc đối thoại vừa rồi của hai người, ăn ý mà không nói một thông tin có liên quan đến Thọ Nhân.
Thọ Nhân được nuôi bằng máu, sinh hoạt bình thường không khác người thường, nhưng do ai nuôi, người đó liền có quyền khống chế.
Bọn họ không rõ lúc Ngưu Nhị nhìn thấy bản thảo của Ngưu Khố Ngân và kế hoạch tự sát, Ngưu Khố Ngân có ở không, nếu không ở, lúc ấy Ngưu Nhị thuận tự sát, nếu ở, sẽ phát sinh một trận quyết đấu có liên quan đến ý chí.
Khi lực ý chí của Thọ Nhân được nuôi đủ cường đại, có thể đột phá khống chế trong một khoảng thời gian nhất định.
Điểm này Giang Tễ Sơ tạm thời không biết, chẳng qua không quan trọng.
Quan trọng là, nếu bảy người còn lại tới trợ giúp Ngưu Nhị khôi phục, nhân tố ảnh hưởng đến Ngưu Nhị liền từ một thành bảy.
Dẫu người dư lại đều đồng ý hiến máu, chỉ cần khi Ngưu Nhị và Ngưu Khố Ngân quyết đấu có một người nhược chí, bọn họ liền sẽ xuống hạ phong, những hy sinh và nỗ lực làm ra đều đổ bể.
Cho nên, phương pháp tốt nhất, là dùng máu một mình cậu khôi phục Ngưu Nhị, một mình cậu bảo đảm an toàn.
Cậu tuyệt đối sẽ không lùi bước.
Giang Tễ Sơ không giải thích, cậu tin, Tạ Ký có thể hiểu.
Tạ Ký: “Nhưng Ngưu Nhị còn cần máu ba đến bốn người, mình cậu sao đủ?”
“Nếu là tôi, đã đủ.” Giang Tễ Sơ, “Tôi ăn không ít thứ lộn xộn ở trạm kiểm soát cao cấp, thể chất khác với người thường.”
Sắc mặt Tạ Ký trầm xuống: “Có phải cậu đã sớm lên kế hoạch rồi không.”
Giang Tễ Sơ không tiếng động cam chịu.
Cậu biết hành động của mình có rủi ro nhất định, nhưng loại nguy hiểm này chỉ cần mình cậu gánh vác.
Rủi ro và lợi ích cùng tồn tại.
Chẳng qua với tính cách Tạ Ký, quả quyết sẽ không để cậu một mình mạo hiểm, cho nên cậu cố tình không nói, tiền trảm hậu tấu.
Tạ Ký còn muốn ngăn cản Giang Tễ Sơ, lại bị đối phương cường ngạnh ngăn cản, rõ ràng đã quyết tâm, hơn nữa máu đã cuồn cuộn không ngừng chảy vào trong miệng Ngưu Nhị, nói cái gì cũng đã chậm.
Anh chỉ có thể nhìn chằm chằm sắc mặt và cổ tay của Giang Tễ Sơ, nếu xảy ra ngoài ý muốn gì còn có thể kịp thời bổ cứu.
Nhưng mà hết thảy như Giang Tễ Sơ liệu, chức năng cơ thể Ngưu Nhị nhanh chóng khôi phục, hô hấp, mạch đập, nhịp tim, vân vân lần lượt trở về, ngay cả mùi vị cũng bắt đầu na ná Ngưu Khố Ngân.
Tạ Ký: “Đủ rồi.”
Anh xé toạc áo ngắn tay bốn chữ số của mình, kéo cổ tay Giang Tễ Sơ qua lập tức quấn từng vòng.
Cho dù ban đêm vừa mưa vừa gió, nhưng rốt cuộc vẫn trong tháng bảy, da thịt anh chạm vào lại giống như vớt ra từ băng tuyết.
Giang Tễ Sơ suy yếu đạp Ngưu Nhị một chân, chính mình tìm một chỗ thoải mái cố gắng dựa vào: “Hắn cần mười phút tiêu hóa.”
Tạ Ký: “Quản mình đi.”
“Những lời này phải tôi nói.” Ánh mắt Giang Tễ Sơ lướt qua tám khối cơ bụng hình dạng hoàn mỹ trước mặt, thấp giọng lẩm bẩm một câu: “Đồi phong bại tục.”
Tạ Ký vừa tức giận vừa buồn cười: “Cũng đâu thể xé ống quần, bùn không.”
Giang Tễ Sơ: “Tuy Ngưu Nhị chính trực vượng niên, nhưng về thể chất vẫn kém Ngưu Khố Ngân, đến lúc đó anh…”
* Vượng niên: trong quá trình sinh trưởng tốt.
Tạ Ký ngắt lời: “Tôi biết, cậu nghỉ ngơi đi, còn lại giao cho tôi.”
Chờ Ngưu Khố Ngân và Ngưu Nhị đánh nhau, anh sẽ tìm đúng thời cơ bổ đao.
Lượng máu của Giang Tễ Sơ đã chảy quá lượng thông thường, miệng vết thương trên lưng vốn bị bỏ qua đã bắt đầu phản phệ đau ngấu nghiến, sắc mặt khó khăn lắm mới cải thiện giờ khó coi hơn cả lúc mới vào trạm kiểm soát.
Đau đớn cũng được, có thể bảo trì thanh tỉnh.
Cậu tùy ý để Tạ Ký giúp mình băng bó miệng vết thương, bản thân từ từ điều chỉnh hô hấp.
Giang Tễ Sơ: “Tôi không sao, chờ ra trạm kiểm soát sẽ khôi phục nhanh thôi.”
Tạ Ký: “Cậu không phải ỷ vào cơ chế khôi phục bên ngoài mà xằng bậy sao?”
Giang Tễ Sơ rũ mắt xuống, tay kia cầm trường đao đưa cho Tạ Ký.
Tạ Ký khẽ nhíu mày, trường đao giá trị xa xỉ lại có thể bảo mệnh, Giang Tễ Sơ ngủ cũng không chịu rời người, hiện tại lại đưa cho anh?
Tạ Ký: “Giữ nó cho mình đi, phòng ngừa vạn nhất.”
Giang Tễ Sơ lắc đầu: “Tôi giờ dùng không được. Anh nhớ trả cho tôi.”
Tạ Ký hơi trầm mặc, vẫn nhận lấy trường đao, lại bung dù che cho Giang Tễ Sơ: “Chúng ta đều có thể đi ra ngoài.”
Giang Tễ Sơ không nói nữa, chỉ lí nhí ‘ừ’ một tiếng, sau đó liền nhắm mắt dựa vào nơi đó.
Giang Tễ Sơ dùng xích sắt cột Ngưu Khố Ngân vào giữa ba cây cột điện, cậu kinh nghiệm phong phú, kết riêng nút chết.
Chờ Tạ Ký đi vào cổng thôn, Ngưu Khố Ngân vừa mới thoát khỏi xích sắt.
Ba cây cột điện to bằng thắt lưng người trưởng thành đều đổ rạp trên mặt đất, hai cây trong đó đổ không ra dạng, dây điện càng là dài dài ngắn ngắn, thi thoảng bắn lên tia lửa trong mưa.
Ngưu Khố Ngân quần áo tả tơi đứng ở giữa đống hỗn độn, nước mưa xối ướt đẫm cả người, ngực cường tráng phập phồng mãnh liệt, sau khi phát hiện đám Tạ Ký đến trong mắt hiện đầy hung quang.
Mà Tạ Ký không những không sợ, còn đứng dưới ô chọc cười Giang Tễ Sơ: “Giống cá nóc không?”
Giang Tễ Sơ ôm bình giữ nhiệt ép nhét vào trong tay, cúi đầu nhấp ngụm nước đường đỏ: “Thật xấu.”
Ngưu Khố Ngân vừa bước nửa bước về phía họ, Ngưu Nhị liền vọt ra, động thân chắn giữa đường.
Ngưu Nhị: “Cha!”
Ngưu Khố Ngân sững lại khi thấy động tác của Ngưu Nhị, ngay sau đó càng thêm tức giận: “Cút trở về!”
Ngưu Nhị: “Cha… Vy Vy, là cha sao?”
Ngưu Khố Ngân: “Tao bảo mày cút trở về!”
Cha con Ngưu gia đang trình diễn đại kịch luân lý gia đình, bên này Tạ Ký chọn một mái hiên còn hoàn chỉnh có thể tránh mưa, an trí cho Giang Tễ Sơ, người có thể ngã xuống bất cứ lúc nào trong mắt anh.
Trước khi đến, họ còn đặc biệt trở về Ngưu gia, Tạ Ký tùy tiện thay một cái áo ngắn tay, lại pha nước đường đỏ cho Giang Tễ Sơ hồi máu.
—— Giang Tễ Sơ hồi đầu rất kháng cự, cậu tự nhận là khốc ca không chớp mắt trước tinh phong huyết vũ ở trạm kiểm soát cấp cao của Tế Đàn, khoác áo khoác ôm bình giữ ấm uống nước đường đỏ thật sự quá tổn hại hình tượng.
* Khốc ca: nam thanh niên với cử chỉ tiêu sái và biểu cảm hơi lạnh lẽo.
Nề hà cậu thật sự suy yếu, đối với chính sách cưỡng chế của Tạ Ký, lòng có dư mà lực không đủ, chỉ phải miễn cưỡng tiếp thu.
Dàn xếp Giang Tễ Sơ xong, đại kịch luân lý của cha con Ngưu gia cũng đã xong phần tóm tắt.
Sau khi Ngưu Nhị chết không bao lâu, Ngưu Vy vừa lúc đến Ngưu gia tìm người, Ngưu Khố Ngân cảm thấy tại Ngưu Vy nên Ngưu Nhị mới sinh ra tâm tư lung tung rối loạn, dưới cơn giận dữ giết chết Ngưu Vy.
Gã không hút máu Ngưu Vy.
Bởi vì chán ghét.
Tạ Ký nghe được chỉ biết lắc đầu, trong tràng bi kịch này, Ngưu Vy mới là người vô tội nhất, Ngưu Khố Ngân đẩy hết nồi cho Ngưu Vy đội, quả thực là vô năng giận chó đánh mèo.
Ngưu Nhị rốt cuộc không thể chịu đựng được, rống giận xông qua xô xát với Ngưu Khố Ngân.
Hai Thọ Nhân thể chất không thuộc phạm trù nhân loại vừa giao thủ liền đập hỏng biển báo trạm dừng xe buýt duy nhất ở cửa thôn, nước bùn vẩy cao hai thước.
Tạ Ký thích thú xem: “Tiếc là không mang hạt dưa.”
Giang Tễ Sơ cạn lời liếc nhìn anh một cái: “Anh không đi hỗ trợ?”
Tạ Ký: “Ai đời bổ đao lại lên sân khấu trước, đợi xíu đi.”
Tạ Ký mang đầu óc xem diễn, cẩn thận quan sát đường công kích của Ngưu Khố Ngân và Ngưu Nhị, hai ngày không gặp, các phương diện của Ngưu Khố Ngân đều tăng trưởng rõ rệt, nhưng nếu so sánh thì tốc độ vẫn là nhược điểm trí mạng nhất.
Anh và Giang Tễ Sơ nghỉ ngơi nửa giờ, Ngưu Nhị bắt đầu chống đỡ không nổi.
Tạ Ký đưa ô che mưa cho Giang Tễ Sơ: “Tôi đi đây, tự cậu cẩn thận.”
“Ừ.” Giang Tễ Sơ, “Anh cũng chú ý an toàn.”
Tạ Ký cố ý xoa đầu Giang Tễ Sơ, hoặc là vỗ vỗ bả vai đối phương, đồng sinh cộng tử gần năm ngày, rốt cuộc có chút dấu hiệu nuôi quen, không tốn vịt hầm.
Anh còn chưa kịp cảm thán trong lòng xong, liền nghe Giang Tễ Sơ nói: “Chờ đi ra ngoài tôi tìm anh tính sổ.”
Tạ Ký: “…”
Vịt vẫn là hầm uổng rồi.
Tạ Ký yên lặng xách đao gia nhập chiến cuộc, trước khi đối đầu với Giang Tễ Sơ, dùng Ngưu Khố Ngân luyện tập.
Nửa giờ chiến đấu kịch liệt, Ngưu Nhị mất một cánh tay, bụng cũng bị thủng thành động lớn, ruột đều chảy ra, cho dù như vậy, Ngưu Nhị còn kiên trì đứng, có thể thấy sức sống ngoan cường của Thọ Nhân.
Ngưu Khố Ngân tốt hơn Ngưu Nhị không ít, nhưng nửa bên mặt cũng nát nhừ, Ngưu Nhị nhìn thành thật, khi động thủ lại biết công kích mắt trái bị Giang Tễ Sơ đâm thủng của Ngưu Khố Ngân.
Khi Ngưu Nhị lại lần nữa bị Ngưu Khố Ngân đá bay, Tạ Ký xách theo trường đao cất bước tiến lên, Ngưu Khố Ngân nâng cánh tay kháng một đao của anh, nhấc chân định tiếp tục đá anh.
Nề hà thân thủ Tạ Ký linh hoạt, chống tấm bia đá to khắc ba chữ Thôn Ngưu Gia to xoay người né qua.
Vuốt sắc của Ngưu Khố Ngân lại đến, trong tiếng sấm ầm ầm bắt nửa phần trên tấm bia đá vỡ tan thành.
Tạ Ký đưa ra phán đoán.
Lực công kích vẫn rất mạnh, nhưng ít nhất đã giảm đi một nửa so với ban đầu.
Anh không chọn cứng đối cứng với Ngưu Khố Ngân, mà là nhân lúc đối phương bị anh dụ tấn công cửa sắt một cửa hàng mặt phố, nghiêng người một đao đâm vào mắt phải dư lại của Ngưu Khố Ngân.
Ngưu Khố Ngân đau đớn lớn tiếng tru lên, hai móng vuốt chặn hai bên sườn trường đao, muốn chạm vào lại không dám, muốn rút đi cũng không được.
Tạ Ký không cho Ngưu Khố Ngân cơ hội phản ứng, nhanh chóng quyết định lại thêm một chân đá vào chuôi đao, đem trường đao đâm sâu mấy tấc.
Ngưu Khố Ngân lảo đảo đập vào gốc cây bên cạnh, máu tươi hòa cùng nước mưa không ngừng rơi trên mặt gã, tạo thành một vũng lầy đỏ thẫm dưới chân.
Tạ Ký cảm nhận được đầu lâu cứng rắn dưới trường đao, muốn đâm thủ quá mức cố sức, dứt khoát dẫm lên bả vai Ngưu Khố Ngân đột ngột rút trường đao ra.
Dưới lôi quang, trên người Ngưu Khố Nhân che kín miệng vết thương lớn lớn bé bé, đặc biệt là khuôn mặt hòa ái kia càng bị trầy xước đến không còn chỗ lành, hai con mắt chỉ còn lại hố bùn huyết nhục mơ hồ, mô chưa rút hết theo rung động của gã tràn ra.
Phẫn nộ chuyển hóa thành oán hận ngập trời!
Gã chưa bao giờ chịu loại thống khổ này, dù đã không còn sức lực đứng lên, vẫn duỗi thẳng hai tay không ngừng lê đầu gối về hướng Tạ Ký, muốn kéo hung thủ hại mình cùng xuống địa ngục.
Tạ Ký đang chờ chính là thời khắc này, anh mượn lực của tấm bia đá Thôn Ngưu Gia rách nát, nắm trường đao nhảy xuống từ không trung, đột nhiên đem mũi đao đâm vào miệng máu há to của Ngưu Khố Ngân.
Trường đao vào họng vẫn không dừng lại!
Tạ Ký gầm nhẹ một tiếng, buộc Ngưu Khố Ngân phải nuốt trọn lưỡi đao của trường đao.
Bất kể Thọ Nhân dưới tay ra sức vùng vẫy thế nào, Tạ Ký trước sau chưa từng buông tay nắm đao.
Ánh mắt anh bình tĩnh, không có một tia do dự.
Giải quyết Ngưu Khố Ngân, báo thù cho những người uổng mạng.
Anh muốn thông qua ải tân thủ, thông qua mỗi một cửa ải của Tế Đàn, người nhà, bạn bè của anh đều đang đợi anh trở về!
Dưới hiên.
Giang Tễ Sơ đứng cạnh rìa lán, kỳ thật ý thức cậu có chút choáng, ngũ cảm đều cố gắng ly xa cậu, nhưng cậu vẫn không để ý chút này, di chứng của trọng thương chưa lành cộng thêm mất máu quá nhiều, dù sao chờ ra ngoài trạm kiểm soát bản thân sẽ tốt hơn.
Cậu một tay bưng bình giữ ấm, tùy ý sương mù dày đặc vây nửa bên mặt mình, độ ấm từ nóng sang lạnh lại từ lạnh về nóng, một cái tay khác cắm trong túi quần, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đồng hồ vỡ làm hai đoạn.
Cậu nhìn Tạ Ký dùng trường đao gắt gao đóng Ngưu Khố Ngân trên mặt đất, Ngưu Khố Ngân giãy giụa từ kịch liệt đến mong manh, mà cơ bắp sau lưng Tạ Ký vẫn luôn ở trạng thái căng cứng, cấu thành đường cong hoàn mỹ xinh đẹp dưới nước mưa.
Người đàn ông này chưa bao giờ thả lỏng.
Hôm nay là ngày thứ năm Tạ Ký ở ải tân thủ, trong năm ngày ngắn ngủi, cậu kiến thức được các loại thao tác của Tạ Ký, hiện tại lại ở chỗ này xem đối phương đơn phương giết boss.
Suất qua cửa của trạm kiểm soát Thọ Nhân chỉ có ba phần mười một, không có người mới nào có thể nhanh chóng thích ứng với thứ phi nhân loại như Ngưu Khố Ngân trong môi trường xa lạ.
Ngoại trừ Tạ Ký.
Không phải trạm kiểm soát quá yếu, là Tạ Ký quá mạnh.
Tế Đàn tuyển người là có những tiêu chí riêng của nó.
Lựa chọn Tạ Ký, có lẽ sẽ trở thành nét bút hỏng cuồng vọng tự phụ nhất, thảm thống nhất của ả.
Giang Tễ Sơ thả lỏng sắc mặt.
Kết thúc.
Cậu định đi đưa dù cho đồng đội bèo nước gặp nhau ở cửa ải này.
Nhưng trong khoảnh khắc cậu xoay người, ngực truyền đến đau đớn bị xỏ xuyên.
Cậu theo bản năng nhìn miệng vết thương, nơi đó toát ra một móng vuốt sắc nhọn phiếm tím.
Đầu gối cậu đè vào ngực Ngưu Nhị, hàn quang chợt lóe ngắn ngủi chiếu sáng cặp mắt nhạt màu, bên trong không lẫn bất luận tình cảm gì, so với cái gọi là cửa sổ tâm hồn, ngược lại giống khối tinh thạch quý báu thuần túy lạnh băng.
Ngưu Nhị bị biến cố thình lình xảy đến làm mất hồn một lúc, rõ ràng mình đã trở thành Thọ Nhân, nhưng khi đối diện đôi mắt kia lại không tự chủ được dâng lên vài phần sợ hãi.
Hắn theo bản năng giãy giụa, đầu gối đè trên ngực lại giống ngọn núi không thể lay.
Một khắc trước khi Tạ Ký đến bên cạnh Giang Tễ Sơ, Giang Tễ Sơ cắt mở cổ tay mình.
Máu chảy vào cái miệng há to vì sốc của Ngưu Nhị, lấy phương thức vi phạm nhân thể thông thường lan rộng khắp người.
Tạ Ký: “Cậu làm gì vậy!” Anh muốn ngăn cản Giang Tễ Sơ, lại bị đối phương lạnh giọng ngăn lại.
Cổ tay Giang Tễ Sơ không nghiêng không lệch treo trên miệng Ngưu Nhị, quay đầu đối diện với Tạ Ký.
Trong cuộc đối thoại vừa rồi của hai người, ăn ý mà không nói một thông tin có liên quan đến Thọ Nhân.
Thọ Nhân được nuôi bằng máu, sinh hoạt bình thường không khác người thường, nhưng do ai nuôi, người đó liền có quyền khống chế.
Bọn họ không rõ lúc Ngưu Nhị nhìn thấy bản thảo của Ngưu Khố Ngân và kế hoạch tự sát, Ngưu Khố Ngân có ở không, nếu không ở, lúc ấy Ngưu Nhị thuận tự sát, nếu ở, sẽ phát sinh một trận quyết đấu có liên quan đến ý chí.
Khi lực ý chí của Thọ Nhân được nuôi đủ cường đại, có thể đột phá khống chế trong một khoảng thời gian nhất định.
Điểm này Giang Tễ Sơ tạm thời không biết, chẳng qua không quan trọng.
Quan trọng là, nếu bảy người còn lại tới trợ giúp Ngưu Nhị khôi phục, nhân tố ảnh hưởng đến Ngưu Nhị liền từ một thành bảy.
Dẫu người dư lại đều đồng ý hiến máu, chỉ cần khi Ngưu Nhị và Ngưu Khố Ngân quyết đấu có một người nhược chí, bọn họ liền sẽ xuống hạ phong, những hy sinh và nỗ lực làm ra đều đổ bể.
Cho nên, phương pháp tốt nhất, là dùng máu một mình cậu khôi phục Ngưu Nhị, một mình cậu bảo đảm an toàn.
Cậu tuyệt đối sẽ không lùi bước.
Giang Tễ Sơ không giải thích, cậu tin, Tạ Ký có thể hiểu.
Tạ Ký: “Nhưng Ngưu Nhị còn cần máu ba đến bốn người, mình cậu sao đủ?”
“Nếu là tôi, đã đủ.” Giang Tễ Sơ, “Tôi ăn không ít thứ lộn xộn ở trạm kiểm soát cao cấp, thể chất khác với người thường.”
Sắc mặt Tạ Ký trầm xuống: “Có phải cậu đã sớm lên kế hoạch rồi không.”
Giang Tễ Sơ không tiếng động cam chịu.
Cậu biết hành động của mình có rủi ro nhất định, nhưng loại nguy hiểm này chỉ cần mình cậu gánh vác.
Rủi ro và lợi ích cùng tồn tại.
Chẳng qua với tính cách Tạ Ký, quả quyết sẽ không để cậu một mình mạo hiểm, cho nên cậu cố tình không nói, tiền trảm hậu tấu.
Tạ Ký còn muốn ngăn cản Giang Tễ Sơ, lại bị đối phương cường ngạnh ngăn cản, rõ ràng đã quyết tâm, hơn nữa máu đã cuồn cuộn không ngừng chảy vào trong miệng Ngưu Nhị, nói cái gì cũng đã chậm.
Anh chỉ có thể nhìn chằm chằm sắc mặt và cổ tay của Giang Tễ Sơ, nếu xảy ra ngoài ý muốn gì còn có thể kịp thời bổ cứu.
Nhưng mà hết thảy như Giang Tễ Sơ liệu, chức năng cơ thể Ngưu Nhị nhanh chóng khôi phục, hô hấp, mạch đập, nhịp tim, vân vân lần lượt trở về, ngay cả mùi vị cũng bắt đầu na ná Ngưu Khố Ngân.
Tạ Ký: “Đủ rồi.”
Anh xé toạc áo ngắn tay bốn chữ số của mình, kéo cổ tay Giang Tễ Sơ qua lập tức quấn từng vòng.
Cho dù ban đêm vừa mưa vừa gió, nhưng rốt cuộc vẫn trong tháng bảy, da thịt anh chạm vào lại giống như vớt ra từ băng tuyết.
Giang Tễ Sơ suy yếu đạp Ngưu Nhị một chân, chính mình tìm một chỗ thoải mái cố gắng dựa vào: “Hắn cần mười phút tiêu hóa.”
Tạ Ký: “Quản mình đi.”
“Những lời này phải tôi nói.” Ánh mắt Giang Tễ Sơ lướt qua tám khối cơ bụng hình dạng hoàn mỹ trước mặt, thấp giọng lẩm bẩm một câu: “Đồi phong bại tục.”
Tạ Ký vừa tức giận vừa buồn cười: “Cũng đâu thể xé ống quần, bùn không.”
Giang Tễ Sơ: “Tuy Ngưu Nhị chính trực vượng niên, nhưng về thể chất vẫn kém Ngưu Khố Ngân, đến lúc đó anh…”
* Vượng niên: trong quá trình sinh trưởng tốt.
Tạ Ký ngắt lời: “Tôi biết, cậu nghỉ ngơi đi, còn lại giao cho tôi.”
Chờ Ngưu Khố Ngân và Ngưu Nhị đánh nhau, anh sẽ tìm đúng thời cơ bổ đao.
Lượng máu của Giang Tễ Sơ đã chảy quá lượng thông thường, miệng vết thương trên lưng vốn bị bỏ qua đã bắt đầu phản phệ đau ngấu nghiến, sắc mặt khó khăn lắm mới cải thiện giờ khó coi hơn cả lúc mới vào trạm kiểm soát.
Đau đớn cũng được, có thể bảo trì thanh tỉnh.
Cậu tùy ý để Tạ Ký giúp mình băng bó miệng vết thương, bản thân từ từ điều chỉnh hô hấp.
Giang Tễ Sơ: “Tôi không sao, chờ ra trạm kiểm soát sẽ khôi phục nhanh thôi.”
Tạ Ký: “Cậu không phải ỷ vào cơ chế khôi phục bên ngoài mà xằng bậy sao?”
Giang Tễ Sơ rũ mắt xuống, tay kia cầm trường đao đưa cho Tạ Ký.
Tạ Ký khẽ nhíu mày, trường đao giá trị xa xỉ lại có thể bảo mệnh, Giang Tễ Sơ ngủ cũng không chịu rời người, hiện tại lại đưa cho anh?
Tạ Ký: “Giữ nó cho mình đi, phòng ngừa vạn nhất.”
Giang Tễ Sơ lắc đầu: “Tôi giờ dùng không được. Anh nhớ trả cho tôi.”
Tạ Ký hơi trầm mặc, vẫn nhận lấy trường đao, lại bung dù che cho Giang Tễ Sơ: “Chúng ta đều có thể đi ra ngoài.”
Giang Tễ Sơ không nói nữa, chỉ lí nhí ‘ừ’ một tiếng, sau đó liền nhắm mắt dựa vào nơi đó.
Giang Tễ Sơ dùng xích sắt cột Ngưu Khố Ngân vào giữa ba cây cột điện, cậu kinh nghiệm phong phú, kết riêng nút chết.
Chờ Tạ Ký đi vào cổng thôn, Ngưu Khố Ngân vừa mới thoát khỏi xích sắt.
Ba cây cột điện to bằng thắt lưng người trưởng thành đều đổ rạp trên mặt đất, hai cây trong đó đổ không ra dạng, dây điện càng là dài dài ngắn ngắn, thi thoảng bắn lên tia lửa trong mưa.
Ngưu Khố Ngân quần áo tả tơi đứng ở giữa đống hỗn độn, nước mưa xối ướt đẫm cả người, ngực cường tráng phập phồng mãnh liệt, sau khi phát hiện đám Tạ Ký đến trong mắt hiện đầy hung quang.
Mà Tạ Ký không những không sợ, còn đứng dưới ô chọc cười Giang Tễ Sơ: “Giống cá nóc không?”
Giang Tễ Sơ ôm bình giữ nhiệt ép nhét vào trong tay, cúi đầu nhấp ngụm nước đường đỏ: “Thật xấu.”
Ngưu Khố Ngân vừa bước nửa bước về phía họ, Ngưu Nhị liền vọt ra, động thân chắn giữa đường.
Ngưu Nhị: “Cha!”
Ngưu Khố Ngân sững lại khi thấy động tác của Ngưu Nhị, ngay sau đó càng thêm tức giận: “Cút trở về!”
Ngưu Nhị: “Cha… Vy Vy, là cha sao?”
Ngưu Khố Ngân: “Tao bảo mày cút trở về!”
Cha con Ngưu gia đang trình diễn đại kịch luân lý gia đình, bên này Tạ Ký chọn một mái hiên còn hoàn chỉnh có thể tránh mưa, an trí cho Giang Tễ Sơ, người có thể ngã xuống bất cứ lúc nào trong mắt anh.
Trước khi đến, họ còn đặc biệt trở về Ngưu gia, Tạ Ký tùy tiện thay một cái áo ngắn tay, lại pha nước đường đỏ cho Giang Tễ Sơ hồi máu.
—— Giang Tễ Sơ hồi đầu rất kháng cự, cậu tự nhận là khốc ca không chớp mắt trước tinh phong huyết vũ ở trạm kiểm soát cấp cao của Tế Đàn, khoác áo khoác ôm bình giữ ấm uống nước đường đỏ thật sự quá tổn hại hình tượng.
* Khốc ca: nam thanh niên với cử chỉ tiêu sái và biểu cảm hơi lạnh lẽo.
Nề hà cậu thật sự suy yếu, đối với chính sách cưỡng chế của Tạ Ký, lòng có dư mà lực không đủ, chỉ phải miễn cưỡng tiếp thu.
Dàn xếp Giang Tễ Sơ xong, đại kịch luân lý của cha con Ngưu gia cũng đã xong phần tóm tắt.
Sau khi Ngưu Nhị chết không bao lâu, Ngưu Vy vừa lúc đến Ngưu gia tìm người, Ngưu Khố Ngân cảm thấy tại Ngưu Vy nên Ngưu Nhị mới sinh ra tâm tư lung tung rối loạn, dưới cơn giận dữ giết chết Ngưu Vy.
Gã không hút máu Ngưu Vy.
Bởi vì chán ghét.
Tạ Ký nghe được chỉ biết lắc đầu, trong tràng bi kịch này, Ngưu Vy mới là người vô tội nhất, Ngưu Khố Ngân đẩy hết nồi cho Ngưu Vy đội, quả thực là vô năng giận chó đánh mèo.
Ngưu Nhị rốt cuộc không thể chịu đựng được, rống giận xông qua xô xát với Ngưu Khố Ngân.
Hai Thọ Nhân thể chất không thuộc phạm trù nhân loại vừa giao thủ liền đập hỏng biển báo trạm dừng xe buýt duy nhất ở cửa thôn, nước bùn vẩy cao hai thước.
Tạ Ký thích thú xem: “Tiếc là không mang hạt dưa.”
Giang Tễ Sơ cạn lời liếc nhìn anh một cái: “Anh không đi hỗ trợ?”
Tạ Ký: “Ai đời bổ đao lại lên sân khấu trước, đợi xíu đi.”
Tạ Ký mang đầu óc xem diễn, cẩn thận quan sát đường công kích của Ngưu Khố Ngân và Ngưu Nhị, hai ngày không gặp, các phương diện của Ngưu Khố Ngân đều tăng trưởng rõ rệt, nhưng nếu so sánh thì tốc độ vẫn là nhược điểm trí mạng nhất.
Anh và Giang Tễ Sơ nghỉ ngơi nửa giờ, Ngưu Nhị bắt đầu chống đỡ không nổi.
Tạ Ký đưa ô che mưa cho Giang Tễ Sơ: “Tôi đi đây, tự cậu cẩn thận.”
“Ừ.” Giang Tễ Sơ, “Anh cũng chú ý an toàn.”
Tạ Ký cố ý xoa đầu Giang Tễ Sơ, hoặc là vỗ vỗ bả vai đối phương, đồng sinh cộng tử gần năm ngày, rốt cuộc có chút dấu hiệu nuôi quen, không tốn vịt hầm.
Anh còn chưa kịp cảm thán trong lòng xong, liền nghe Giang Tễ Sơ nói: “Chờ đi ra ngoài tôi tìm anh tính sổ.”
Tạ Ký: “…”
Vịt vẫn là hầm uổng rồi.
Tạ Ký yên lặng xách đao gia nhập chiến cuộc, trước khi đối đầu với Giang Tễ Sơ, dùng Ngưu Khố Ngân luyện tập.
Nửa giờ chiến đấu kịch liệt, Ngưu Nhị mất một cánh tay, bụng cũng bị thủng thành động lớn, ruột đều chảy ra, cho dù như vậy, Ngưu Nhị còn kiên trì đứng, có thể thấy sức sống ngoan cường của Thọ Nhân.
Ngưu Khố Ngân tốt hơn Ngưu Nhị không ít, nhưng nửa bên mặt cũng nát nhừ, Ngưu Nhị nhìn thành thật, khi động thủ lại biết công kích mắt trái bị Giang Tễ Sơ đâm thủng của Ngưu Khố Ngân.
Khi Ngưu Nhị lại lần nữa bị Ngưu Khố Ngân đá bay, Tạ Ký xách theo trường đao cất bước tiến lên, Ngưu Khố Ngân nâng cánh tay kháng một đao của anh, nhấc chân định tiếp tục đá anh.
Nề hà thân thủ Tạ Ký linh hoạt, chống tấm bia đá to khắc ba chữ Thôn Ngưu Gia to xoay người né qua.
Vuốt sắc của Ngưu Khố Ngân lại đến, trong tiếng sấm ầm ầm bắt nửa phần trên tấm bia đá vỡ tan thành.
Tạ Ký đưa ra phán đoán.
Lực công kích vẫn rất mạnh, nhưng ít nhất đã giảm đi một nửa so với ban đầu.
Anh không chọn cứng đối cứng với Ngưu Khố Ngân, mà là nhân lúc đối phương bị anh dụ tấn công cửa sắt một cửa hàng mặt phố, nghiêng người một đao đâm vào mắt phải dư lại của Ngưu Khố Ngân.
Ngưu Khố Ngân đau đớn lớn tiếng tru lên, hai móng vuốt chặn hai bên sườn trường đao, muốn chạm vào lại không dám, muốn rút đi cũng không được.
Tạ Ký không cho Ngưu Khố Ngân cơ hội phản ứng, nhanh chóng quyết định lại thêm một chân đá vào chuôi đao, đem trường đao đâm sâu mấy tấc.
Ngưu Khố Ngân lảo đảo đập vào gốc cây bên cạnh, máu tươi hòa cùng nước mưa không ngừng rơi trên mặt gã, tạo thành một vũng lầy đỏ thẫm dưới chân.
Tạ Ký cảm nhận được đầu lâu cứng rắn dưới trường đao, muốn đâm thủ quá mức cố sức, dứt khoát dẫm lên bả vai Ngưu Khố Ngân đột ngột rút trường đao ra.
Dưới lôi quang, trên người Ngưu Khố Nhân che kín miệng vết thương lớn lớn bé bé, đặc biệt là khuôn mặt hòa ái kia càng bị trầy xước đến không còn chỗ lành, hai con mắt chỉ còn lại hố bùn huyết nhục mơ hồ, mô chưa rút hết theo rung động của gã tràn ra.
Phẫn nộ chuyển hóa thành oán hận ngập trời!
Gã chưa bao giờ chịu loại thống khổ này, dù đã không còn sức lực đứng lên, vẫn duỗi thẳng hai tay không ngừng lê đầu gối về hướng Tạ Ký, muốn kéo hung thủ hại mình cùng xuống địa ngục.
Tạ Ký đang chờ chính là thời khắc này, anh mượn lực của tấm bia đá Thôn Ngưu Gia rách nát, nắm trường đao nhảy xuống từ không trung, đột nhiên đem mũi đao đâm vào miệng máu há to của Ngưu Khố Ngân.
Trường đao vào họng vẫn không dừng lại!
Tạ Ký gầm nhẹ một tiếng, buộc Ngưu Khố Ngân phải nuốt trọn lưỡi đao của trường đao.
Bất kể Thọ Nhân dưới tay ra sức vùng vẫy thế nào, Tạ Ký trước sau chưa từng buông tay nắm đao.
Ánh mắt anh bình tĩnh, không có một tia do dự.
Giải quyết Ngưu Khố Ngân, báo thù cho những người uổng mạng.
Anh muốn thông qua ải tân thủ, thông qua mỗi một cửa ải của Tế Đàn, người nhà, bạn bè của anh đều đang đợi anh trở về!
Dưới hiên.
Giang Tễ Sơ đứng cạnh rìa lán, kỳ thật ý thức cậu có chút choáng, ngũ cảm đều cố gắng ly xa cậu, nhưng cậu vẫn không để ý chút này, di chứng của trọng thương chưa lành cộng thêm mất máu quá nhiều, dù sao chờ ra ngoài trạm kiểm soát bản thân sẽ tốt hơn.
Cậu một tay bưng bình giữ ấm, tùy ý sương mù dày đặc vây nửa bên mặt mình, độ ấm từ nóng sang lạnh lại từ lạnh về nóng, một cái tay khác cắm trong túi quần, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đồng hồ vỡ làm hai đoạn.
Cậu nhìn Tạ Ký dùng trường đao gắt gao đóng Ngưu Khố Ngân trên mặt đất, Ngưu Khố Ngân giãy giụa từ kịch liệt đến mong manh, mà cơ bắp sau lưng Tạ Ký vẫn luôn ở trạng thái căng cứng, cấu thành đường cong hoàn mỹ xinh đẹp dưới nước mưa.
Người đàn ông này chưa bao giờ thả lỏng.
Hôm nay là ngày thứ năm Tạ Ký ở ải tân thủ, trong năm ngày ngắn ngủi, cậu kiến thức được các loại thao tác của Tạ Ký, hiện tại lại ở chỗ này xem đối phương đơn phương giết boss.
Suất qua cửa của trạm kiểm soát Thọ Nhân chỉ có ba phần mười một, không có người mới nào có thể nhanh chóng thích ứng với thứ phi nhân loại như Ngưu Khố Ngân trong môi trường xa lạ.
Ngoại trừ Tạ Ký.
Không phải trạm kiểm soát quá yếu, là Tạ Ký quá mạnh.
Tế Đàn tuyển người là có những tiêu chí riêng của nó.
Lựa chọn Tạ Ký, có lẽ sẽ trở thành nét bút hỏng cuồng vọng tự phụ nhất, thảm thống nhất của ả.
Giang Tễ Sơ thả lỏng sắc mặt.
Kết thúc.
Cậu định đi đưa dù cho đồng đội bèo nước gặp nhau ở cửa ải này.
Nhưng trong khoảnh khắc cậu xoay người, ngực truyền đến đau đớn bị xỏ xuyên.
Cậu theo bản năng nhìn miệng vết thương, nơi đó toát ra một móng vuốt sắc nhọn phiếm tím.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.