Chương 385
Tha Y Y
04/08/2021
Hai hàng vệ sĩ đi trước mở đường, họ đứng ở hai bên, khí thế mười phần.
Ngay sau đó có tiếng bánh xe lăn trên mặt đất vang lên.
Một bóng người ngồi trên xe lăn chậm rãi xuất hiện trong tầm nhìn của cô.
“Chậm một chút” Người đẩy xe lăn là Hàn Âu Dương.
Lúc này giám đốc của tập đoàn Hàn thị đang cẩn thận từng li từng tí một, thậm chí là cực kì cung kính nhún nhường đẩy xe lăn cho một cô gái, chậm rãi đón cô ta đi vào.
Trong lòng Tân Hoài An hơi giật mình, ánh mắt của cô lại rơi xuống trên người cô gái này một lần nữa.
Trông tuổi tác của cô gái này cũng không hơn kém cô là mấy, thế nhưng khi ở bên cạnh Hàn Âu Dương lại có vẻ vô cùng nhỏ nhắn xinh xăn.
Nhất là khi cô ta lại ngồi ở trên xe lăn, dáng người nhỏ nhắn, mái tóc.
quăn màu đen xõa tung trên vai như rong biển hơi che khuất gò má càng khiến gương mặt của cô ta trở nên bé nhỏ hơn.
Tân Hoài An đã đoán được sơ sơ thân phận của cô ta rồi, cô đang chuẩn bị tránh sang phía bên cạnh thì Hàn Lệ Thu ngồi trên xe lăn nhìn thấy cô, mắt cô ta sáng ngời, bỏ Hàn Âu Dương lại rồi tự đẩy xe lăn tới trước mặt cô.
Cô ta dùng ánh mắt nóng rực nhìn vào Tân Hoài An rồi chậm rãi nói: “Tôi nhận ra cô, lúc chị tôi chết, cô ở ngay bên cạnh chị ấy”
Tân Hoài An nhìn nụ cười ngây thơ vô hại trên mặt cô ta mà trong lòng lại cảm thấy một loại khác thường khó có thể gọi tên.
Sau khi gặp mặt thì câu đầu tiên mà Hàn Lệ Thu nói với cô lại là nhắc đến cái chết của Hàn Lệ Hoan, có phải cô ta đang ám chỉ cái gì hay không?
Tân Hoài An không dấu vết nhíu khẽ lông mày lại, sau đó cô bình tĩnh đón nhận ánh mắt của cô ta rồi nói: “Lúc đó không ai nghĩ tới máy bay trực thăng sẽ phát nổ cả”
“Đúng vậy, ai có thể nghĩ tới máy bay trực thăng lại đột nhiên phát nổ cơ chị làn Lệ Thu nhỏ giọng lặp lại câu nói này một lần nữa, sau đó cô ta mới ngẩng đầu lên tươi cười nói với cô: “Rất hân hạnh được biết cô, tôi là Hàn Lệ Thu”
“Chào cô Hàn” Tân Hoài An nhẹ nhàng bắt tay cô ta rồi lại buông ra rất nhanh.
“Hình như cô Tân không muốn tiếp xúc với tôi thì phải? Chẳng lẽ là cô ghét bỏ tôi hai chân tàn phế, là người tàn tật hay sao?”
“Cô hiểu lầm rồi, tôi có chuyện cần đi làm nên sốt ruột thôi” Tân Hoài An nói.
Hàn Lệ Thu đăm chiêu gật đầ mới buổi trưa mà cô đã muốn r:: “Ồ, như vậy à, chẳng trách lúc này “Đúng vậy, tôi đã xin nghỉ từ trước rồi: Hàn Lệ Thu còn định nói thêm điều gì nữa thì Hàn Âu Dương đi tới rồi nắm tay cô ta: “Lệ Thu, chúng ta đi lên trước đã”
Hàn Lệ Thu nhìn anh ta một cái: “Được rồi: Cô ta nghiêng đầu nói với Tân Hoài An: “Cô Tân, lần sau lúc cô không bận rộn thì chúng ta sẽ nói chuyện phiếm với nhau nhé, tôi rất tò mò về cô đấy”
Kết quả kiểm tra của cô cho thấy thai nhi phát triển hơi chậm, không biết có phải là do gần đây cô làm việc tăng ca quá nhiều hay không?
Trong lòng Tân Hoài An cảm thấy hơi lo lắng, cô đi lấy thuốc trong thời gian mang thai, định mấy hôm sau quay lại kiểm tra thêm một lần nữa.
Khi cô ra khỏi bệnh viện thì nhận được cuộc gọi từ Tân Dụ.
Ngay sau đó có tiếng bánh xe lăn trên mặt đất vang lên.
Một bóng người ngồi trên xe lăn chậm rãi xuất hiện trong tầm nhìn của cô.
“Chậm một chút” Người đẩy xe lăn là Hàn Âu Dương.
Lúc này giám đốc của tập đoàn Hàn thị đang cẩn thận từng li từng tí một, thậm chí là cực kì cung kính nhún nhường đẩy xe lăn cho một cô gái, chậm rãi đón cô ta đi vào.
Trong lòng Tân Hoài An hơi giật mình, ánh mắt của cô lại rơi xuống trên người cô gái này một lần nữa.
Trông tuổi tác của cô gái này cũng không hơn kém cô là mấy, thế nhưng khi ở bên cạnh Hàn Âu Dương lại có vẻ vô cùng nhỏ nhắn xinh xăn.
Nhất là khi cô ta lại ngồi ở trên xe lăn, dáng người nhỏ nhắn, mái tóc.
quăn màu đen xõa tung trên vai như rong biển hơi che khuất gò má càng khiến gương mặt của cô ta trở nên bé nhỏ hơn.
Tân Hoài An đã đoán được sơ sơ thân phận của cô ta rồi, cô đang chuẩn bị tránh sang phía bên cạnh thì Hàn Lệ Thu ngồi trên xe lăn nhìn thấy cô, mắt cô ta sáng ngời, bỏ Hàn Âu Dương lại rồi tự đẩy xe lăn tới trước mặt cô.
Cô ta dùng ánh mắt nóng rực nhìn vào Tân Hoài An rồi chậm rãi nói: “Tôi nhận ra cô, lúc chị tôi chết, cô ở ngay bên cạnh chị ấy”
Tân Hoài An nhìn nụ cười ngây thơ vô hại trên mặt cô ta mà trong lòng lại cảm thấy một loại khác thường khó có thể gọi tên.
Sau khi gặp mặt thì câu đầu tiên mà Hàn Lệ Thu nói với cô lại là nhắc đến cái chết của Hàn Lệ Hoan, có phải cô ta đang ám chỉ cái gì hay không?
Tân Hoài An không dấu vết nhíu khẽ lông mày lại, sau đó cô bình tĩnh đón nhận ánh mắt của cô ta rồi nói: “Lúc đó không ai nghĩ tới máy bay trực thăng sẽ phát nổ cả”
“Đúng vậy, ai có thể nghĩ tới máy bay trực thăng lại đột nhiên phát nổ cơ chị làn Lệ Thu nhỏ giọng lặp lại câu nói này một lần nữa, sau đó cô ta mới ngẩng đầu lên tươi cười nói với cô: “Rất hân hạnh được biết cô, tôi là Hàn Lệ Thu”
“Chào cô Hàn” Tân Hoài An nhẹ nhàng bắt tay cô ta rồi lại buông ra rất nhanh.
“Hình như cô Tân không muốn tiếp xúc với tôi thì phải? Chẳng lẽ là cô ghét bỏ tôi hai chân tàn phế, là người tàn tật hay sao?”
“Cô hiểu lầm rồi, tôi có chuyện cần đi làm nên sốt ruột thôi” Tân Hoài An nói.
Hàn Lệ Thu đăm chiêu gật đầ mới buổi trưa mà cô đã muốn r:: “Ồ, như vậy à, chẳng trách lúc này “Đúng vậy, tôi đã xin nghỉ từ trước rồi: Hàn Lệ Thu còn định nói thêm điều gì nữa thì Hàn Âu Dương đi tới rồi nắm tay cô ta: “Lệ Thu, chúng ta đi lên trước đã”
Hàn Lệ Thu nhìn anh ta một cái: “Được rồi: Cô ta nghiêng đầu nói với Tân Hoài An: “Cô Tân, lần sau lúc cô không bận rộn thì chúng ta sẽ nói chuyện phiếm với nhau nhé, tôi rất tò mò về cô đấy”
Kết quả kiểm tra của cô cho thấy thai nhi phát triển hơi chậm, không biết có phải là do gần đây cô làm việc tăng ca quá nhiều hay không?
Trong lòng Tân Hoài An cảm thấy hơi lo lắng, cô đi lấy thuốc trong thời gian mang thai, định mấy hôm sau quay lại kiểm tra thêm một lần nữa.
Khi cô ra khỏi bệnh viện thì nhận được cuộc gọi từ Tân Dụ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.