Chương 386
Tha Y Y
05/08/2021
“Cô Tân, hôm nay tôi sắp xếp cho công nhân sửa chữa lại căn nhà, cô có muốn tự mình tới xem một chút hay không? Các đồ đạc vốn có trong nhà thì tôi đã bảo người đóng gói cẩn thận rồi đưa vào nhà kho rồi”
Nghe anh ta hỏi lịch sự khách khí như vậy thì Tân Hoài An hờ hững nói: “Không cần đâu anh Tân, nhà đã cho anh thuê rồi thì anh chỉ cần làm theo những điều kiện mà chúng ta đã bàn bạc từ trước thôi, anh xem rồi sắp xếp là được rồi”
Tân Dụ cười khẽ rồi ngỏ ý cảm ơn cô.
Sau khi họ nói chuyện vài câu thì cúp điện thoại.
Tân Hoài An như có cảm giác gì đó mà cất điện thoại di động đi.
Trước đây cô chưa tiếp xúc với Tân Dụ bao giờ, cô cảm thấy anh ta và đám người Chử Chấn Phong đều là con cái nhà có quyền có thế nên trên người cũng có chút kiêu ngạo.
Nhưng sau vài lần tiếp xúc thì Tân Hoài An lại thấy rằng anh ta là người khiêm tốn lịch sự, nói chuyện làm việc cũng rất khách khí, là người khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Không biết anh ta và bà Tân ở Mã Đô kia có quan hệ gì?
Tân Hoài An không muốn tìm hiểu về người khác nên suy nghĩ này chỉ thoáng hiện lên trong đầu một cái rồi thôi.
Hôm nay cô xin nghỉ nửa ngày, thời gian còn sớm nên cô cũng không cần lại quay về công ty nữa.
Tân Hoài An vừa đi đến trạm tàu điện ngầm vừa gọi điện thoại cho.
Ôn Nhã Ly.
“Nhã Ly à, có phải là hai hôm nay bà Trương đi công tác không? Sau khi tan làm thì em đến chỗ chị ăn cơm nhé, chiều hôm nay chị rảnh, chút nữa chị sẽ đi mua thức ăn, buổi tối chúng ta ăn lẩu”
“Lẩu à? Tốt quá!” Ôn Nhã Ly nghe đến lẩu thì phấn khởi đồng ý.
Tân Hoài An cười, cô biết là Ôn Nhã Ly thích ăn cái món này mà.
dưới mũ bảo hiểm nhìn Tân Hoài An cười khiêu khích.
Sắc mặt Tân Hoài An lạnh buốt, cô nén cảm giác kì lạ trong lòng xuống rồi nhặt lại điện thoại di động.
“Chị Hoài An, chị làm sao thế? Chị có sao không?” Ôn Nhã Ly ở đầu bên kia điện thoại lo âu hỏi, cô ấy nghe được tiếng kêu vừa nãy của Tân Hoài An.
Tân Hoài An tỉnh táo lại, cô bước nhanh tới đường cái đối diện rồi nói: “Không có chuyện gì đâu, vừa nãy chị suýt chút nữa bị một chiếc xe máy vượt đèn đỏ va vào”
“Hả? Thế chị có bị thương không?”
“Không”
“Vậy thì tốt, Chị Hoài An, chị đang mang thai, đi lại vẫn cẩn thận một chút thì hơn. Em không nói chuyện với chị nữa, để em đi mua thức ăn cho, chị về nhà nghỉ ngơi trước đi” Nói xong thì Ôn Nhã Ly vội vàng cúp điện thoại, chỉ lo Tân Hoài An vì gọi điện thoại mà lại gặp chuyện gì nữa.
Tân Hoài An bất đắc dĩ nở nụ cười rồi cất điện thoại di động đi.
Cô quay đầu nhìn con đường xe đến xe đi, cô nghĩ đến người đi xe máy vừa rồi quay đầu lại cười với mình thì trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác kì lạ nói không nên lời, giống như người vừa rồi cố ý tông vào cô vậy, nhưng cô lại hoàn toàn không quen người kia.
Tân Hoài An vẫn còn sợ hãi xoa bụng, cô thở phào, may mà không xảy ra việc gì cả.
Nghe anh ta hỏi lịch sự khách khí như vậy thì Tân Hoài An hờ hững nói: “Không cần đâu anh Tân, nhà đã cho anh thuê rồi thì anh chỉ cần làm theo những điều kiện mà chúng ta đã bàn bạc từ trước thôi, anh xem rồi sắp xếp là được rồi”
Tân Dụ cười khẽ rồi ngỏ ý cảm ơn cô.
Sau khi họ nói chuyện vài câu thì cúp điện thoại.
Tân Hoài An như có cảm giác gì đó mà cất điện thoại di động đi.
Trước đây cô chưa tiếp xúc với Tân Dụ bao giờ, cô cảm thấy anh ta và đám người Chử Chấn Phong đều là con cái nhà có quyền có thế nên trên người cũng có chút kiêu ngạo.
Nhưng sau vài lần tiếp xúc thì Tân Hoài An lại thấy rằng anh ta là người khiêm tốn lịch sự, nói chuyện làm việc cũng rất khách khí, là người khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Không biết anh ta và bà Tân ở Mã Đô kia có quan hệ gì?
Tân Hoài An không muốn tìm hiểu về người khác nên suy nghĩ này chỉ thoáng hiện lên trong đầu một cái rồi thôi.
Hôm nay cô xin nghỉ nửa ngày, thời gian còn sớm nên cô cũng không cần lại quay về công ty nữa.
Tân Hoài An vừa đi đến trạm tàu điện ngầm vừa gọi điện thoại cho.
Ôn Nhã Ly.
“Nhã Ly à, có phải là hai hôm nay bà Trương đi công tác không? Sau khi tan làm thì em đến chỗ chị ăn cơm nhé, chiều hôm nay chị rảnh, chút nữa chị sẽ đi mua thức ăn, buổi tối chúng ta ăn lẩu”
“Lẩu à? Tốt quá!” Ôn Nhã Ly nghe đến lẩu thì phấn khởi đồng ý.
Tân Hoài An cười, cô biết là Ôn Nhã Ly thích ăn cái món này mà.
dưới mũ bảo hiểm nhìn Tân Hoài An cười khiêu khích.
Sắc mặt Tân Hoài An lạnh buốt, cô nén cảm giác kì lạ trong lòng xuống rồi nhặt lại điện thoại di động.
“Chị Hoài An, chị làm sao thế? Chị có sao không?” Ôn Nhã Ly ở đầu bên kia điện thoại lo âu hỏi, cô ấy nghe được tiếng kêu vừa nãy của Tân Hoài An.
Tân Hoài An tỉnh táo lại, cô bước nhanh tới đường cái đối diện rồi nói: “Không có chuyện gì đâu, vừa nãy chị suýt chút nữa bị một chiếc xe máy vượt đèn đỏ va vào”
“Hả? Thế chị có bị thương không?”
“Không”
“Vậy thì tốt, Chị Hoài An, chị đang mang thai, đi lại vẫn cẩn thận một chút thì hơn. Em không nói chuyện với chị nữa, để em đi mua thức ăn cho, chị về nhà nghỉ ngơi trước đi” Nói xong thì Ôn Nhã Ly vội vàng cúp điện thoại, chỉ lo Tân Hoài An vì gọi điện thoại mà lại gặp chuyện gì nữa.
Tân Hoài An bất đắc dĩ nở nụ cười rồi cất điện thoại di động đi.
Cô quay đầu nhìn con đường xe đến xe đi, cô nghĩ đến người đi xe máy vừa rồi quay đầu lại cười với mình thì trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác kì lạ nói không nên lời, giống như người vừa rồi cố ý tông vào cô vậy, nhưng cô lại hoàn toàn không quen người kia.
Tân Hoài An vẫn còn sợ hãi xoa bụng, cô thở phào, may mà không xảy ra việc gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.