Chương 722
Tha Y Y
14/09/2021
Vốn dĩ anh đang nắm tay cô, lúc này Tần Hoài An mới dễ dàng kéo ra, liền vùng vẫy thoát ra khỏi tay anh.
Cô lật tay anh lại vừa đủ để bắt được nhịp mạch đập của anh.
“Tại sao lại thành như thế này?” Cô vô thức nói.
Nghe vậy, Vệ Nam nhíu mày, vội nói: “Nhất định là do hai ngày nay bận việc công ty, lại lo lắng cho sự an toàn của cô Tần. Cậu Chử vẫn chưa được nghỉ ngơi. Đêm qua biết được rằng cô có thể bị rơi xuống đáy biển bởi xoáy nước. Anh ấy đứng trên thuyền suốt đêm không chợp mắt, trời vừa sáng là lập tức xuống biển đi cứu cô rồi ”.
Tần Hoài An cảm động trong lòng, cô nhìn Chử Chấn Phong có phần bắt ngờ.
Vệ Nam nói tiếp: “Cậu Chử, toàn thân anh ướt đẫm rồi, hay là mau thay quần áo đi.”
“Nói nhiều quá! Mau làm những việc tôi dặn vừa rồi đi!”
Chử Chấn Phong trầm giọng nói, hiển nhiên không muốn lộ ra vẻ yếu ớt của mình, đầy tay Tần Hoài An ra, đứng thẳng người.
Vệ Nam cũng không nói gì nhiều thêm nữa, chỉ là nhìn Tần Hoài An bằng ánh mắt cầu khẩn, “Cô Tần, xin cô hãy chăm sóc cậu Chữ.”
Nói xong, không đợi Tần Hoài An kịp trả lời, liền quay người đi không chút do dự.
Tần Hoài An: “…”
Cho dù cô có hận Chử Chấn Phong như thế nào, bây giờ cô cần người đàn ông này cho người đi tìm Thiên Nam, cô vẫn nên cố gắng đảm bảo sức khỏe cho anh, đúng không?
Nghĩ vậy, Tần Hoài An quay sang Chử Chấn Phong nói: “Trước tiên hãy thay quần áo đi. Một chút nữa tôi sẽ đi tìm thuốc khu hàn trừ thấp cho anh.”
Trong mắt Chử Chấn Phong hiện lên một chút vui mừng bắt ngờ, trước khi kịp nhếch khóe môi lên, Tần Hoài An lại lạnh lùng nhắc nhở: “Tôi không phải đối xử với anh đâu, chỉ là lo sẽ không có người tìm Thiên Nam!”
Nói xong cô đi vào trong trước.
Tần Hoài An nhanh chóng thay một bộ quần áo, xuống lầu lấy thuốc cho Chử Chấn Phong.
Sau khi nấu hết thuốc, cô vẫn không thấy Chử Chấn Phong đi xuống lầu.
Lại đợi thêm một hoặc hai phút, người đàn ông vẫn chưa xuống.
Cuối cùng cô cũng không thèm đợi nữa, lên lầu gõ cửa phòng anh.
“Chử Chấn Phong, xuống lầu uống thuốc.”
Bên trong cửa, không có động tĩnh gì.
Tần Hoài An nhăn lại đầy nghi hoặc, nhưng nhanh chóng nhận ra điều gì đó, sắc mặt hơi thay đổi, bất giác mở cửa bước vào.
Không có ai trong phòng cả.
Cô quay người và bước nhanh về phía phòng để đồ.
Trên tắm thảm trong phòng để đồ, người đàn ông không còn ý thức ngắt xỉu xuống đất, ngực trần, chỉ mặc một chiếc quần tây, khóa kéo vẫn chưa đóng lại, đáy quần mơ hồ lộ ra.
Tần Hoài An nhíu mày, xoay người muốn đi xuống gọi vệ sĩ, nhưng lại nhận ra vệ sĩ đều ở ngoài cổng, cách một cái sân, rất xa.
Bất lực, cô không còn cách nào khác ngoài việc tự mình đi lên và dùng tay đỡ Chử Chấn Phong lên khỏi mặt đất.
Kéo theo thân thể cao tám thước của Chử Chấn Phong, cuối cùng đem anh đặt ở trên giường.
Tần Hoài An nhìn sắc mặt tái nhợt của anh, đột nhiên nghĩ tới lời Vệ Nam nói.
Chử Chấn Phong đã đợi ở bãi biển cả đêm để xuống biển cứu cô.
Với thân phận của mình, xung quanh có rất nhiều người có thể cử đi, tại sao lại phải đích thân ra biển?
Cô lật tay anh lại vừa đủ để bắt được nhịp mạch đập của anh.
“Tại sao lại thành như thế này?” Cô vô thức nói.
Nghe vậy, Vệ Nam nhíu mày, vội nói: “Nhất định là do hai ngày nay bận việc công ty, lại lo lắng cho sự an toàn của cô Tần. Cậu Chử vẫn chưa được nghỉ ngơi. Đêm qua biết được rằng cô có thể bị rơi xuống đáy biển bởi xoáy nước. Anh ấy đứng trên thuyền suốt đêm không chợp mắt, trời vừa sáng là lập tức xuống biển đi cứu cô rồi ”.
Tần Hoài An cảm động trong lòng, cô nhìn Chử Chấn Phong có phần bắt ngờ.
Vệ Nam nói tiếp: “Cậu Chử, toàn thân anh ướt đẫm rồi, hay là mau thay quần áo đi.”
“Nói nhiều quá! Mau làm những việc tôi dặn vừa rồi đi!”
Chử Chấn Phong trầm giọng nói, hiển nhiên không muốn lộ ra vẻ yếu ớt của mình, đầy tay Tần Hoài An ra, đứng thẳng người.
Vệ Nam cũng không nói gì nhiều thêm nữa, chỉ là nhìn Tần Hoài An bằng ánh mắt cầu khẩn, “Cô Tần, xin cô hãy chăm sóc cậu Chữ.”
Nói xong, không đợi Tần Hoài An kịp trả lời, liền quay người đi không chút do dự.
Tần Hoài An: “…”
Cho dù cô có hận Chử Chấn Phong như thế nào, bây giờ cô cần người đàn ông này cho người đi tìm Thiên Nam, cô vẫn nên cố gắng đảm bảo sức khỏe cho anh, đúng không?
Nghĩ vậy, Tần Hoài An quay sang Chử Chấn Phong nói: “Trước tiên hãy thay quần áo đi. Một chút nữa tôi sẽ đi tìm thuốc khu hàn trừ thấp cho anh.”
Trong mắt Chử Chấn Phong hiện lên một chút vui mừng bắt ngờ, trước khi kịp nhếch khóe môi lên, Tần Hoài An lại lạnh lùng nhắc nhở: “Tôi không phải đối xử với anh đâu, chỉ là lo sẽ không có người tìm Thiên Nam!”
Nói xong cô đi vào trong trước.
Tần Hoài An nhanh chóng thay một bộ quần áo, xuống lầu lấy thuốc cho Chử Chấn Phong.
Sau khi nấu hết thuốc, cô vẫn không thấy Chử Chấn Phong đi xuống lầu.
Lại đợi thêm một hoặc hai phút, người đàn ông vẫn chưa xuống.
Cuối cùng cô cũng không thèm đợi nữa, lên lầu gõ cửa phòng anh.
“Chử Chấn Phong, xuống lầu uống thuốc.”
Bên trong cửa, không có động tĩnh gì.
Tần Hoài An nhăn lại đầy nghi hoặc, nhưng nhanh chóng nhận ra điều gì đó, sắc mặt hơi thay đổi, bất giác mở cửa bước vào.
Không có ai trong phòng cả.
Cô quay người và bước nhanh về phía phòng để đồ.
Trên tắm thảm trong phòng để đồ, người đàn ông không còn ý thức ngắt xỉu xuống đất, ngực trần, chỉ mặc một chiếc quần tây, khóa kéo vẫn chưa đóng lại, đáy quần mơ hồ lộ ra.
Tần Hoài An nhíu mày, xoay người muốn đi xuống gọi vệ sĩ, nhưng lại nhận ra vệ sĩ đều ở ngoài cổng, cách một cái sân, rất xa.
Bất lực, cô không còn cách nào khác ngoài việc tự mình đi lên và dùng tay đỡ Chử Chấn Phong lên khỏi mặt đất.
Kéo theo thân thể cao tám thước của Chử Chấn Phong, cuối cùng đem anh đặt ở trên giường.
Tần Hoài An nhìn sắc mặt tái nhợt của anh, đột nhiên nghĩ tới lời Vệ Nam nói.
Chử Chấn Phong đã đợi ở bãi biển cả đêm để xuống biển cứu cô.
Với thân phận của mình, xung quanh có rất nhiều người có thể cử đi, tại sao lại phải đích thân ra biển?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.