Chương 723
Tha Y Y
14/09/2021
Đặc biệt, anh còn đưa thiết bị và bình dưỡng khí cho Liễu Thanh Phong, còn mình thì lại suýt chết đuối trên biển.
Nếu là chỉ vì muốn giành lầy con trai, thì không đến nổi như vậy phải không?
Trong lòng Tần Hoài An có chút bối rối và chắn động.
Nhưng bây giờ Thiên Nam không biết là đã đi đâu, cô cũng không có tâm trạng để suy nghĩ nhiều về cái này.
Tần Hoài An đem thuốc lên, bón cho Chử Chấn Phong uống từng chút một.
Sau đó cô ra khỏi phòng anh, đi tới phòng khách dưới lầu, thắp thỏm chờ Vệ Nam đem tin tức trở về.
Một vài tiếng sau.
Vệ Nam cuối cùng cũng trở lại.
Có một người khác mà Tần Hoài An biết đã trở lại cùng anh ta.
Chử Châu không kinh ngạc khi nhìn thấy Tần Hoài An ở trong đại sảnh, nhẹ nhàng hỏi cô: “Cô Tần, tình hình của Chắn Phong thế nào rồi?”
“Tôi đã cho anh ta uống thuốc và nghỉ ngơi trong phòng trên lầu. Tôi không biết anh ta đã tỉnh hay chưa”, Tần Hoài An nói.
Đã lâu không gặp Chử Châu, nhưng hiện tại cô cũng không quá tò mò về ông ta.
Cô thuận miệng trả lời câu hỏi của ông ta, rồi lập tức quay sang Vệ Nam và hỏi: “Có tin tức gì về Tống Mai và Thiên Nam không?”
Vẻ mặt của Vệ Nam có chút nghiêm trọng, lại giống như đang khó chịu, nói: “Tống Mai hóa ra là đặc vụ ngầm do nhà họ Hàn phái tới … lúc này đang ở trong tay Hàn Lệ Thu!”
Tần Hoài An tái mặt ngay lập tức.
Nhìn thấy Chử Châu và Vệ Nam bước nhanh lên lầu, cô cũng vội vàng chạy theo, vừa đuổi theo phía sau vừa sốt sắng hỏi: “Hàn Lệ Thu bắt Thiên Nam có mục đích gì? Cô ta nhất định sẽ ra điều kiện đúng không? Cô ta có nói gì về làm thế nào để cô ta trả Thiên Nam lại không”
Tần Hoài An chưa kịp nói xong, Chử Chấn Phong đã dựa tường, đi ra khỏi phòng, đụng phải ba người bọn họ.
Vệ Nam lập tức báo cáo tình hình cho Chử Chấn Phong.
Sau đó anh ta lập tức nhận tội: “Cậu Chử, chính sự thẩm tra lỏng lẻo của tôi đã tạo lỗ hỏng cho người nhà họ Hàn chui vào. Nếu như sớm có thể tìm ra nội tình của Tống Mai, sẽ không có chuyện gì xảy ra với cậu chủ nhỏ!”
“Bây giờ nói những điều này có ích gì.”
Chử Chấn Phong sắc mặt lạnh như băng, khẽ hỏi: “Hàn Lệ Thu, yêu cầu gì?”
Vệ Nam nghiền răng nghiền lợi phun ra hai chữ, “Không có.”
Nếu Hàn Lệ Thu có yêu cầu thì đã tốt rồi, nhưng không có yêu cầu … Vậy thì cậu chủ nhỏ nhất định là lành ít dữ nhiều rồi.
Dù sao Hàn Lệ Thu đó là một người phụ nữ điên rồ.
Tần Hoài An cũng hiểu điều này, nghe Vệ Nam nói, bước chân loạng choạng, thân thể đột nhiên va vào lan can, phát ra tiếng động khó chịu.
Đột nhiên, cô hỏi, “Thiên Nam chỉ là một đứa trẻ, tại sao cô ta lại muốn nhắm vào thằng bé?”
Chử Chấn Phong nhìn cô một cái, mím chặt môi không lên tiếng.
Nếu là chỉ vì muốn giành lầy con trai, thì không đến nổi như vậy phải không?
Trong lòng Tần Hoài An có chút bối rối và chắn động.
Nhưng bây giờ Thiên Nam không biết là đã đi đâu, cô cũng không có tâm trạng để suy nghĩ nhiều về cái này.
Tần Hoài An đem thuốc lên, bón cho Chử Chấn Phong uống từng chút một.
Sau đó cô ra khỏi phòng anh, đi tới phòng khách dưới lầu, thắp thỏm chờ Vệ Nam đem tin tức trở về.
Một vài tiếng sau.
Vệ Nam cuối cùng cũng trở lại.
Có một người khác mà Tần Hoài An biết đã trở lại cùng anh ta.
Chử Châu không kinh ngạc khi nhìn thấy Tần Hoài An ở trong đại sảnh, nhẹ nhàng hỏi cô: “Cô Tần, tình hình của Chắn Phong thế nào rồi?”
“Tôi đã cho anh ta uống thuốc và nghỉ ngơi trong phòng trên lầu. Tôi không biết anh ta đã tỉnh hay chưa”, Tần Hoài An nói.
Đã lâu không gặp Chử Châu, nhưng hiện tại cô cũng không quá tò mò về ông ta.
Cô thuận miệng trả lời câu hỏi của ông ta, rồi lập tức quay sang Vệ Nam và hỏi: “Có tin tức gì về Tống Mai và Thiên Nam không?”
Vẻ mặt của Vệ Nam có chút nghiêm trọng, lại giống như đang khó chịu, nói: “Tống Mai hóa ra là đặc vụ ngầm do nhà họ Hàn phái tới … lúc này đang ở trong tay Hàn Lệ Thu!”
Tần Hoài An tái mặt ngay lập tức.
Nhìn thấy Chử Châu và Vệ Nam bước nhanh lên lầu, cô cũng vội vàng chạy theo, vừa đuổi theo phía sau vừa sốt sắng hỏi: “Hàn Lệ Thu bắt Thiên Nam có mục đích gì? Cô ta nhất định sẽ ra điều kiện đúng không? Cô ta có nói gì về làm thế nào để cô ta trả Thiên Nam lại không”
Tần Hoài An chưa kịp nói xong, Chử Chấn Phong đã dựa tường, đi ra khỏi phòng, đụng phải ba người bọn họ.
Vệ Nam lập tức báo cáo tình hình cho Chử Chấn Phong.
Sau đó anh ta lập tức nhận tội: “Cậu Chử, chính sự thẩm tra lỏng lẻo của tôi đã tạo lỗ hỏng cho người nhà họ Hàn chui vào. Nếu như sớm có thể tìm ra nội tình của Tống Mai, sẽ không có chuyện gì xảy ra với cậu chủ nhỏ!”
“Bây giờ nói những điều này có ích gì.”
Chử Chấn Phong sắc mặt lạnh như băng, khẽ hỏi: “Hàn Lệ Thu, yêu cầu gì?”
Vệ Nam nghiền răng nghiền lợi phun ra hai chữ, “Không có.”
Nếu Hàn Lệ Thu có yêu cầu thì đã tốt rồi, nhưng không có yêu cầu … Vậy thì cậu chủ nhỏ nhất định là lành ít dữ nhiều rồi.
Dù sao Hàn Lệ Thu đó là một người phụ nữ điên rồ.
Tần Hoài An cũng hiểu điều này, nghe Vệ Nam nói, bước chân loạng choạng, thân thể đột nhiên va vào lan can, phát ra tiếng động khó chịu.
Đột nhiên, cô hỏi, “Thiên Nam chỉ là một đứa trẻ, tại sao cô ta lại muốn nhắm vào thằng bé?”
Chử Chấn Phong nhìn cô một cái, mím chặt môi không lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.