Chương 752
Tha Y Y
27/09/2021
Rời khỏi chỗ của bà cụ Chử, Tần Hoài An không tập trung đi về phía trước.
Những người hầu tôi gặp được dọc đường đều thấy hơi lạ.
Khi đi ngang qua vườn hoa, cô tình cờ nghe được cuộc tán gẫu của hai người hầu.
“Cậu chủ Chấn Phong không về với chú hai, e là lành ít dữ nhiều rồi.”
“Này, những lời như vậy mà anh dám nói lung tung vậy sao!”
“Lung tung gì chứ, vừa rồi khi đi qua phòng khách, chính tai tôi nghe thấy chú hai nói với bà chủ chuyện này mà…”
Trong lòng Tần Hoài An hơi xao động, ma xui quỷ khiến đi về phía phòng khách.
Ngay khi đến cửa phòng khách, liền nghe thấy giọng nói tức giận của Liễu Giai Tâm từ bên trong truyền ra…
“Chử Châu, rốt cuộc cậu thật sự không tìm được Chấn Phong, hay là cố ý không tìm được?”
Giọng điệu của câu này rất nặng nề, ngoài sự nghỉ ngờ, thậm chí còn có những suy đoán ác ý.
Tần Hoài An kịp thời dừng lại, lùi lại nửa bước, nhưng cô không lập tức rời đi.
Trong phòng khách.
Sau khi Liễu Giai Tâm lạnh giọng hỏi, bà nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đứng trước mặt mình.
Nhìn cả nhà họ Chử, Chử Châu luôn là người bà ấy đề phòng nhất.
Ông ấy có vẻ thờ ơ với danh tiếng và tài sản, nhưng lại hành động một cách bí ẩn. Điều quan trọng là anh ta không quá thân thiết với mọi người trong gia đình, nhưng lại thân thiết với Chấn Phong đến mức khiến người ta không khỏi nghi ngờ ý đồ của ông ấy.
Bây giờ, ngay khi nhà họ Chử đánh bại nhà họ Hàn, nhưng Chấn phong xảy ra chuyện. Chử Hoài Sơn ở nước ngoài tạm thời cũng không thể trở về.
Mặc dù theo sự dạy bảo của tổ tiên nhà họ Chử, nhưng Chử Châu hoàn toàn không có quyền thừa kế.
Nhưng ngộ nhỡ… ông ấy thực sự có bắt kỳ ý gì với quyền lực gia tộc thì bây giờ chính là thời điểm tốt nhất!
Liễu Giai Tâm không thể kiểm soát suy đoán trong lòng. Suy cho cùng thì người ra biển tìm người là Chử Châu, người nói Chấn Phong bị chìm không rõ tung tích cũng là ông ấy.
Khi đó, nếu không phải vì hoàn cảnh đặc biệt, bà ấy sẽ không bao giờ để Chử Châu chịu trách nhiệm đi tìm Chấn Phong.
Bây giờ thì quả nhiên xảy ra chuyện rồi!
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Liễu Giai Tâm trở nên lạnh lùng hơn.
Nhưng vẻ mặt lạnh lùng của Chử Châu lại có chút bát lực, nói: “Chị dâu, tôi biết chị không thể chấp nhận được khi Chân Phong gặp nạn ngoài ý muốn. Chỉ là theo hướng dẫn thuyền, vùng biển đó thường có cá mập sống. Do đó, xác suất sống sót của Chấn Phong gần như bằng không. “
“Tuy nhiên, để chị xóa tan nghỉ ngờ, tôi sẽ tiếp tục phái người đi tìm tung tích của Chấn Phong. Mong chị… nén bi thương.”
Nói xong câu cuối cùng, Chử Châu bước đi trong ánh mắt đầy sự phức tạp và nghi ngờ của Liễu Giai Tâm.
Chỉ là Tần Hoài An đuổi phía sau ông ấy từ phía sau khi ông ấy vừa ra khỏi phòng khách không xa.
“Chú hai Chử, xin chờ cháu một chút.”
Tần Hoài An ngăn Chử Châu lại, bước nhanh đi tới trước mặt ông ấy.
Cô do dự, hít nhẹ một hơi, sau đó ngẳắng đầu nhìn ông ấy hỏi: “Chử Chấn Phong… anh ấy chết thật rồi sao?”
Những người hầu tôi gặp được dọc đường đều thấy hơi lạ.
Khi đi ngang qua vườn hoa, cô tình cờ nghe được cuộc tán gẫu của hai người hầu.
“Cậu chủ Chấn Phong không về với chú hai, e là lành ít dữ nhiều rồi.”
“Này, những lời như vậy mà anh dám nói lung tung vậy sao!”
“Lung tung gì chứ, vừa rồi khi đi qua phòng khách, chính tai tôi nghe thấy chú hai nói với bà chủ chuyện này mà…”
Trong lòng Tần Hoài An hơi xao động, ma xui quỷ khiến đi về phía phòng khách.
Ngay khi đến cửa phòng khách, liền nghe thấy giọng nói tức giận của Liễu Giai Tâm từ bên trong truyền ra…
“Chử Châu, rốt cuộc cậu thật sự không tìm được Chấn Phong, hay là cố ý không tìm được?”
Giọng điệu của câu này rất nặng nề, ngoài sự nghỉ ngờ, thậm chí còn có những suy đoán ác ý.
Tần Hoài An kịp thời dừng lại, lùi lại nửa bước, nhưng cô không lập tức rời đi.
Trong phòng khách.
Sau khi Liễu Giai Tâm lạnh giọng hỏi, bà nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đứng trước mặt mình.
Nhìn cả nhà họ Chử, Chử Châu luôn là người bà ấy đề phòng nhất.
Ông ấy có vẻ thờ ơ với danh tiếng và tài sản, nhưng lại hành động một cách bí ẩn. Điều quan trọng là anh ta không quá thân thiết với mọi người trong gia đình, nhưng lại thân thiết với Chấn Phong đến mức khiến người ta không khỏi nghi ngờ ý đồ của ông ấy.
Bây giờ, ngay khi nhà họ Chử đánh bại nhà họ Hàn, nhưng Chấn phong xảy ra chuyện. Chử Hoài Sơn ở nước ngoài tạm thời cũng không thể trở về.
Mặc dù theo sự dạy bảo của tổ tiên nhà họ Chử, nhưng Chử Châu hoàn toàn không có quyền thừa kế.
Nhưng ngộ nhỡ… ông ấy thực sự có bắt kỳ ý gì với quyền lực gia tộc thì bây giờ chính là thời điểm tốt nhất!
Liễu Giai Tâm không thể kiểm soát suy đoán trong lòng. Suy cho cùng thì người ra biển tìm người là Chử Châu, người nói Chấn Phong bị chìm không rõ tung tích cũng là ông ấy.
Khi đó, nếu không phải vì hoàn cảnh đặc biệt, bà ấy sẽ không bao giờ để Chử Châu chịu trách nhiệm đi tìm Chấn Phong.
Bây giờ thì quả nhiên xảy ra chuyện rồi!
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Liễu Giai Tâm trở nên lạnh lùng hơn.
Nhưng vẻ mặt lạnh lùng của Chử Châu lại có chút bát lực, nói: “Chị dâu, tôi biết chị không thể chấp nhận được khi Chân Phong gặp nạn ngoài ý muốn. Chỉ là theo hướng dẫn thuyền, vùng biển đó thường có cá mập sống. Do đó, xác suất sống sót của Chấn Phong gần như bằng không. “
“Tuy nhiên, để chị xóa tan nghỉ ngờ, tôi sẽ tiếp tục phái người đi tìm tung tích của Chấn Phong. Mong chị… nén bi thương.”
Nói xong câu cuối cùng, Chử Châu bước đi trong ánh mắt đầy sự phức tạp và nghi ngờ của Liễu Giai Tâm.
Chỉ là Tần Hoài An đuổi phía sau ông ấy từ phía sau khi ông ấy vừa ra khỏi phòng khách không xa.
“Chú hai Chử, xin chờ cháu một chút.”
Tần Hoài An ngăn Chử Châu lại, bước nhanh đi tới trước mặt ông ấy.
Cô do dự, hít nhẹ một hơi, sau đó ngẳắng đầu nhìn ông ấy hỏi: “Chử Chấn Phong… anh ấy chết thật rồi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.