Chương 753
Tha Y Y
27/09/2021
Ngay cả bản thân cô cũng không ngờ rằng mình lại quan tâm đến cái chết của Chử Chấn Phong như vậy.
Cũng có thể, điều cô ấy quan tâm là lời hứa của Chử Chấn Phong – anh ấy sẽ đưa Thiên Nam trở lại bình an vô sự.
Bây giờ Thiên Nam về rồi, nhưng anh ấy lại chưa về…
Vì vậy, cho dù vừa rồi cô có nghe được cuộc nói chuyện giữa Liễu Giai Tâm và Chử Châu, cô vẫn không thể chịu được mà muốn tự mình xác nhận.
Nhưng mà, vừa thốt ra lời, liền phát hiện trên mặt Chử Châu từ từ trở nên có chút kỳ quái, ánh mắt của cô càng thêm dò xét.
Tần Hoài An chợt nhận ra rằng chính lời nói của cô có thể khiến ông ấy hiểu lầm rằng cô đang chất vần anh giống như bà Chử.
Cô vội vàng giải thích: “Xin đừng hiểu lầm, cháu chỉ đơn giản muốn xác nhận chuyện này mà thôi.”
Chử Châu gật đầu rõ ràng, trực tiếp nói cho cô biết tình hình lúc đó: “Lúc tìm thấy Thiên Nam, nó đang ở trên một chiếc ván thuyền sơ sài. Thể tích của ván tàu không chịu nổi sức nặng của hai người. Có thể thấy rằng Chấn Phong tự nguyện nhường cơ hội sống sót cho Thiên Nam.”
Lòng Tần Hoài An như quặn thắt lại, Chử Chấn Phong thực sự là vì cứu Thiên Nam…
Lúc này, Chử Châu đột nhiên tò mò hỏi: “Cô Tần chẳng hay có ý kiến gì về cái chết của Chấn Phong sao?”
Tần Hoài An còn chưa bình tĩnh lại, u sầu lắc đầu: “Không có.”
Nói xong, cô im lặng hai giây rồi nói thêm: “Chỉ là cháu cảm thấy được có chút đáng tiếc.”
“Đáng tiếc?” Chử Châu có chút hứng thú với lời nói của cô: “Sao lại nói vậy?”
Tần Hoài An cười khắc khổ: “Có lẽ là cháu cảm thấy cách chết này đối với người như anh ấy mà nói, có hơi không đẹp, danh giá cho lắm.”
Chử Châu sững sờ ra.
Chử Châu có chút bắt mãn: “Cháu không có gì giải thích với chú à? Mẹ cháu vì chuyện này càng thêm nghỉ ngờ chú. Có phải cháu cũng nên cho chú biết, lí do cháu làm như thế này là gì đi chứ? Cháu nói sự thăm dò đó…là có ý gì?”
“Sẽ biết nhanh thôi.” Người ở đầu dây bên kia nói, nhưng sau đó đột nhiên hỏi: “Tần Hoài An, phản ứng của cô ấy như thế nào?”
“Vừa nãy nó mới đặc biệt lới để xác nhận với chú cháu đã đã thực sự chết hay chưa.” Chử Châu thành thật nói.
“Thật sao?” Người đàn ông có chút kinh ngạc xen lẫn chút kích động, vội vàng hỏi: “Sau đó thế nào, cô ấy có buồn không?”
Cũng có thể, điều cô ấy quan tâm là lời hứa của Chử Chấn Phong – anh ấy sẽ đưa Thiên Nam trở lại bình an vô sự.
Bây giờ Thiên Nam về rồi, nhưng anh ấy lại chưa về…
Vì vậy, cho dù vừa rồi cô có nghe được cuộc nói chuyện giữa Liễu Giai Tâm và Chử Châu, cô vẫn không thể chịu được mà muốn tự mình xác nhận.
Nhưng mà, vừa thốt ra lời, liền phát hiện trên mặt Chử Châu từ từ trở nên có chút kỳ quái, ánh mắt của cô càng thêm dò xét.
Tần Hoài An chợt nhận ra rằng chính lời nói của cô có thể khiến ông ấy hiểu lầm rằng cô đang chất vần anh giống như bà Chử.
Cô vội vàng giải thích: “Xin đừng hiểu lầm, cháu chỉ đơn giản muốn xác nhận chuyện này mà thôi.”
Chử Châu gật đầu rõ ràng, trực tiếp nói cho cô biết tình hình lúc đó: “Lúc tìm thấy Thiên Nam, nó đang ở trên một chiếc ván thuyền sơ sài. Thể tích của ván tàu không chịu nổi sức nặng của hai người. Có thể thấy rằng Chấn Phong tự nguyện nhường cơ hội sống sót cho Thiên Nam.”
Lòng Tần Hoài An như quặn thắt lại, Chử Chấn Phong thực sự là vì cứu Thiên Nam…
Lúc này, Chử Châu đột nhiên tò mò hỏi: “Cô Tần chẳng hay có ý kiến gì về cái chết của Chấn Phong sao?”
Tần Hoài An còn chưa bình tĩnh lại, u sầu lắc đầu: “Không có.”
Nói xong, cô im lặng hai giây rồi nói thêm: “Chỉ là cháu cảm thấy được có chút đáng tiếc.”
“Đáng tiếc?” Chử Châu có chút hứng thú với lời nói của cô: “Sao lại nói vậy?”
Tần Hoài An cười khắc khổ: “Có lẽ là cháu cảm thấy cách chết này đối với người như anh ấy mà nói, có hơi không đẹp, danh giá cho lắm.”
Chử Châu sững sờ ra.
Chử Châu có chút bắt mãn: “Cháu không có gì giải thích với chú à? Mẹ cháu vì chuyện này càng thêm nghỉ ngờ chú. Có phải cháu cũng nên cho chú biết, lí do cháu làm như thế này là gì đi chứ? Cháu nói sự thăm dò đó…là có ý gì?”
“Sẽ biết nhanh thôi.” Người ở đầu dây bên kia nói, nhưng sau đó đột nhiên hỏi: “Tần Hoài An, phản ứng của cô ấy như thế nào?”
“Vừa nãy nó mới đặc biệt lới để xác nhận với chú cháu đã đã thực sự chết hay chưa.” Chử Châu thành thật nói.
“Thật sao?” Người đàn ông có chút kinh ngạc xen lẫn chút kích động, vội vàng hỏi: “Sau đó thế nào, cô ấy có buồn không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.