Chương 764
Tha Y Y
30/09/2021
Tần Hoài An không khỏi sững sờ, sắc mặt đột nhiên tối sầm lại.
Có phải là… mình gặp phải một kẻ biến thái rồi không?
Cô dùng một tay chặn bàn tay của người đàn ông lại, tay còn lại vô thức mò tìm cây kim bạc trong túi.
Đồng thời cũng không quên cảnh cáo: “Anh dừng lại ngay! Đây là đường cái, chỉ cần tôi la lên là anh sẽ bị tóm đấy!”
Trên đầu cô, có tiếng thì thầm cùng nụ cười.
Khi Tần Hoài An lấy được kim bạc và chuẩn bị động thủ, người đàn ông phía sau dường như đã nhìn thấu ý đồ của cô liền tóm cổ tay cô lại một cách chuẩn xác.
Giọng nói trầm ấm vang lên: “Chút tạp kĩ như vậy không có ích với tôi đâu.”
Tần Hoài An đột nhiên cứng đờ, giọng nói này …
Cô muốn quay đầu lại để xác nhận, nhưng người đàn ông ôm chặt cô đến mức không thể động đậy.
Giọng nói quen thuộc của anh ta khiêu khích cô: “Không phải nói muốn hô hào lên sao? Sao lại không hô đi… Hả?”
Tần Hoài An hít sâu một thật hơi, trần tĩnh lại.
Cho dù đó có phải là anh hay không, cách tiếp cận của người đàn ông này là để thách thức giới hạn của cô.
Đương nhiên, người đàn ông cũng không ngờ rằng cô sẽ thực sự hét lên, dù sao anh cũng chỉ muốn thử lòng can đảm của cô.
Tần Hoài An hít vào một hơi, lợi dụng sự không chuẩn bị của người đàn ông, đột nhiên hét lên: “A…Cứu mạng…!”
Ngay sau khi cô hét lên, người đàn ông ngạc nhiên bịt miệng cô lại liền.
“A…m Trong đầu Tần Hoài An xẹt qua một ý nghĩ, cô mở miệng cắn vào lòng bàn tay của người đàn ông.
“Á…” Người đàn ông đau đớn buông ra trong tiềm thức.
Tần Hoài An nhân cơ hội thúc một cùi chỏ đánh vào ngực người đàn ông, sau đó cô nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay của anh ta.
Lùi được hai bước thì ánh mắt của cô nhanh chóng nhìn vào mặt đối phương.
Sau đó, thất vọng.
Đây là khuôn mặt của một người đàn ông trung niên bình thường, không phải người mà cô nghĩ.
“Thứ đàn bà cô, ra tay thật tàn nhẫn!” Người đàn ông có vẻ đã bị thương, còn bị Tần Hoài An thúc cho một phát đau đến ná thở.
Cách anh ta trách móc trước mặt Tần Hoài An lại cực kì giống người đó, khiến cô không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Người đàn ông phang một câu: “Không chơi với cô nữa.”
Sau đó quay đi.
Tần Hoài An vẫn đứng chôn chân tại chỗ, bối rối không biết làm thế nào.
Hai người có dáng người giống, giọng nói cũng giống, thậm chí biểu cảm thần thái cũng có phần giống nhưng tướng mạo khuôn mặt lại hoàn toàn khác… có thể không?
Nhìn bóng lưng người đàn ông sắp rời đi, Tần Hoài An đột nhiên hét lên: “Chử Chấn Phong!”
Có phải là… mình gặp phải một kẻ biến thái rồi không?
Cô dùng một tay chặn bàn tay của người đàn ông lại, tay còn lại vô thức mò tìm cây kim bạc trong túi.
Đồng thời cũng không quên cảnh cáo: “Anh dừng lại ngay! Đây là đường cái, chỉ cần tôi la lên là anh sẽ bị tóm đấy!”
Trên đầu cô, có tiếng thì thầm cùng nụ cười.
Khi Tần Hoài An lấy được kim bạc và chuẩn bị động thủ, người đàn ông phía sau dường như đã nhìn thấu ý đồ của cô liền tóm cổ tay cô lại một cách chuẩn xác.
Giọng nói trầm ấm vang lên: “Chút tạp kĩ như vậy không có ích với tôi đâu.”
Tần Hoài An đột nhiên cứng đờ, giọng nói này …
Cô muốn quay đầu lại để xác nhận, nhưng người đàn ông ôm chặt cô đến mức không thể động đậy.
Giọng nói quen thuộc của anh ta khiêu khích cô: “Không phải nói muốn hô hào lên sao? Sao lại không hô đi… Hả?”
Tần Hoài An hít sâu một thật hơi, trần tĩnh lại.
Cho dù đó có phải là anh hay không, cách tiếp cận của người đàn ông này là để thách thức giới hạn của cô.
Đương nhiên, người đàn ông cũng không ngờ rằng cô sẽ thực sự hét lên, dù sao anh cũng chỉ muốn thử lòng can đảm của cô.
Tần Hoài An hít vào một hơi, lợi dụng sự không chuẩn bị của người đàn ông, đột nhiên hét lên: “A…Cứu mạng…!”
Ngay sau khi cô hét lên, người đàn ông ngạc nhiên bịt miệng cô lại liền.
“A…m Trong đầu Tần Hoài An xẹt qua một ý nghĩ, cô mở miệng cắn vào lòng bàn tay của người đàn ông.
“Á…” Người đàn ông đau đớn buông ra trong tiềm thức.
Tần Hoài An nhân cơ hội thúc một cùi chỏ đánh vào ngực người đàn ông, sau đó cô nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay của anh ta.
Lùi được hai bước thì ánh mắt của cô nhanh chóng nhìn vào mặt đối phương.
Sau đó, thất vọng.
Đây là khuôn mặt của một người đàn ông trung niên bình thường, không phải người mà cô nghĩ.
“Thứ đàn bà cô, ra tay thật tàn nhẫn!” Người đàn ông có vẻ đã bị thương, còn bị Tần Hoài An thúc cho một phát đau đến ná thở.
Cách anh ta trách móc trước mặt Tần Hoài An lại cực kì giống người đó, khiến cô không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Người đàn ông phang một câu: “Không chơi với cô nữa.”
Sau đó quay đi.
Tần Hoài An vẫn đứng chôn chân tại chỗ, bối rối không biết làm thế nào.
Hai người có dáng người giống, giọng nói cũng giống, thậm chí biểu cảm thần thái cũng có phần giống nhưng tướng mạo khuôn mặt lại hoàn toàn khác… có thể không?
Nhìn bóng lưng người đàn ông sắp rời đi, Tần Hoài An đột nhiên hét lên: “Chử Chấn Phong!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.