Chương 765
Tha Y Y
01/10/2021
Đối phương không hề quay đầu, thậm chí chân còn không dừng bước.
Trong phút chốc liền biến mắt trước mắt Tần Hoài An.
Thật sự không phải là anh ấy…
Tần Hoài An chán nản thu ánh mắt lại, trong lòng không khỏi thoáng chốc có chút mất mát.
Mất mát?
Đợi chút…
Ngay cả khi cô ấy cảm thấy day dứt vì người đàn ông đó do cứu Thiên Nam mà chết, nhưng cô đã chấp nhận sự thật rồi.
Lẽ nào trong lòng cô thực sự mong đợi anh còn sống sao?
Tần Hoài An lắc đầu và vứt bỏ ý nghĩ kỳ quái trong đầu.
Không thể nghĩ vớ nghĩ vẫn nữa.
Vừa nãy bởi vì bóng lưng của người đó giống với Chử Chấn Phong nên cô mới mơ hồ đi theo, cũng may đối phương chỉ dọa cô sợ chút chứ không thật sự làm gì cô, nếu không hậu quả sẽ rất thảm hại!
Lúc này Tần Hoài An mới nghĩ lại mà sợ, cất lại cây kim bạc vào trong túi, xoay người đi ra đường đông đúc.
Khi cô quay lại, cảnh tượng Chử Gia Mỹ đang nói chuyện với người phụ nữ trung niên chợt hiện lên trong đầu anh.
Thứ đó… là gì chứ?
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
“Cô Tần, hai phút nữa tôi sẽ đến chỗ cô nói. Cô vui lòng đợi ở bên đường một lát nhé.”
Tần Hoài An nói với tài xế: “Được rồi, phiền anh lái xe tới thêm bốn năm trăm mét nữa, tôi sẽ qua đó “.
Cô cầm điện thoại di động và bước nhanh đến địa điểm đã hẹn.
Cuối con hẻm thông với một con phố khác.
Một chiếc ô tô đỗ đầu ngõ.
Người đàn ông mặc áo khoác dài màu đen bước nhanh đến, sau đó kéo cửa xe ngay ngắn rồi ngồi vào.
“Bắt được người chưa?” Vừa ngồi xuống, anh ta lập tức dùng chất giọng trầm hỏi người đồng hành bên cạnh.
“Trong cốp xe.” Một giọng nói rõ ràng nhẹ nhàng đáp lại.
Người đàn ông vô thức liếc nhìn về phía sau, tự nhiên sự che lắp của ghế ngồi khiến anh ta bị che mất tầm nhìn, chỉ có thể nghe thầy âm thanh vùng vẫy của một người phụ nữ bị bịt miệng giống như tiếng chuột kêu vậy.
Anh ta quay đầu lại, với khuôn mặt bình thường, nhưng đôi mắt lại rất sâu và sắc bén: “Được rồi, cứ đưa về thẩm vần trước.”
Tần Hoài An trở lại nhà họ Chử, cảm ơn tài xế rồi đi thẳng về sân nhà của bà cụ.
Tống Cẩn Dung và Thiên Nam không có trong hội trường.
Tần Hoài An đang định quay lại nhà họ Chử xem thử thì chú Minh bước tới khom người chào cô, nhưng giọng ông có chút mệt mỏi: “Cô Tần, cô đã về rồi! Cậu chủ Thiên Nam đang chơi với bà cụ Chử ở trong phòng.”
Tần Hoài An khó hiểu liếc nhìn ông ấy một cái rồi gật đầu nói: “Được, tôi qua đó xem thử.”
Trong phút chốc liền biến mắt trước mắt Tần Hoài An.
Thật sự không phải là anh ấy…
Tần Hoài An chán nản thu ánh mắt lại, trong lòng không khỏi thoáng chốc có chút mất mát.
Mất mát?
Đợi chút…
Ngay cả khi cô ấy cảm thấy day dứt vì người đàn ông đó do cứu Thiên Nam mà chết, nhưng cô đã chấp nhận sự thật rồi.
Lẽ nào trong lòng cô thực sự mong đợi anh còn sống sao?
Tần Hoài An lắc đầu và vứt bỏ ý nghĩ kỳ quái trong đầu.
Không thể nghĩ vớ nghĩ vẫn nữa.
Vừa nãy bởi vì bóng lưng của người đó giống với Chử Chấn Phong nên cô mới mơ hồ đi theo, cũng may đối phương chỉ dọa cô sợ chút chứ không thật sự làm gì cô, nếu không hậu quả sẽ rất thảm hại!
Lúc này Tần Hoài An mới nghĩ lại mà sợ, cất lại cây kim bạc vào trong túi, xoay người đi ra đường đông đúc.
Khi cô quay lại, cảnh tượng Chử Gia Mỹ đang nói chuyện với người phụ nữ trung niên chợt hiện lên trong đầu anh.
Thứ đó… là gì chứ?
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
“Cô Tần, hai phút nữa tôi sẽ đến chỗ cô nói. Cô vui lòng đợi ở bên đường một lát nhé.”
Tần Hoài An nói với tài xế: “Được rồi, phiền anh lái xe tới thêm bốn năm trăm mét nữa, tôi sẽ qua đó “.
Cô cầm điện thoại di động và bước nhanh đến địa điểm đã hẹn.
Cuối con hẻm thông với một con phố khác.
Một chiếc ô tô đỗ đầu ngõ.
Người đàn ông mặc áo khoác dài màu đen bước nhanh đến, sau đó kéo cửa xe ngay ngắn rồi ngồi vào.
“Bắt được người chưa?” Vừa ngồi xuống, anh ta lập tức dùng chất giọng trầm hỏi người đồng hành bên cạnh.
“Trong cốp xe.” Một giọng nói rõ ràng nhẹ nhàng đáp lại.
Người đàn ông vô thức liếc nhìn về phía sau, tự nhiên sự che lắp của ghế ngồi khiến anh ta bị che mất tầm nhìn, chỉ có thể nghe thầy âm thanh vùng vẫy của một người phụ nữ bị bịt miệng giống như tiếng chuột kêu vậy.
Anh ta quay đầu lại, với khuôn mặt bình thường, nhưng đôi mắt lại rất sâu và sắc bén: “Được rồi, cứ đưa về thẩm vần trước.”
Tần Hoài An trở lại nhà họ Chử, cảm ơn tài xế rồi đi thẳng về sân nhà của bà cụ.
Tống Cẩn Dung và Thiên Nam không có trong hội trường.
Tần Hoài An đang định quay lại nhà họ Chử xem thử thì chú Minh bước tới khom người chào cô, nhưng giọng ông có chút mệt mỏi: “Cô Tần, cô đã về rồi! Cậu chủ Thiên Nam đang chơi với bà cụ Chử ở trong phòng.”
Tần Hoài An khó hiểu liếc nhìn ông ấy một cái rồi gật đầu nói: “Được, tôi qua đó xem thử.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.