Chương 767
Tha Y Y
01/10/2021
Tần Hoài An xoay người tìm một cái hộp gỗ, bỏ phong bao vào và cất vào ngăn kéo.
Sau khi cất đồ vào thì thấy Thiên Nam vẫn nhìn chằm chằm ngăn kéo.
Cô không nhịn được dí vào chiếc đầu nhỏ của thằng bé một cái: “Còn nhìn à? Đi thôi, mẹ đưa con đi súc miệng.”
Súc miệng xong thì ôm con lên giường ngủ.
“Miếng ngọc bội bằng vàng lớn như thế, không thể ăn, không thể dùng, cũng không đem đi bán được.
Đúng là tiếc thật…”
Trước khi Thiên Nam ngủ, cậu bé vẫn còn lầm bẩm về miếng ngọc bội.
Tần Hoài An dở khóc dở cười, nhét chăn bông cho đứa nhỏ.
Cô không ngủ được và không thể không nghĩ về những gì đã xảy ra hôm nay.
Từ việc đồng ý để Thiên Nam trở về nhà họ Chử, đến việc Chử Gia Mỹ gây khó dễ rồi người đàn ông mà cô gặp trên phó…
Trong lòng Tần Hoài An trong lòng đột nhiên giật mình.
Khi gặp người đàn ông đó vừa hay lại nhìn thấy Chử Gia Mỹ, lẽ nào đây chỉ là sự trùng hợp thôi sao?
Cô mơ hồ cảm thấy không đúng, nhưng vì manh mối có hạn nên cô rất bối rồi.
Cuối cùng, không thể chống lại sự tấn công của cơn buồn ngủ, thế là cô chìm vào giấc ngủ say.
Sáng sớm ngày mai.
Tần Hoài An thức dậy đúng giờ và đưa Thiên Nam đến phòng ăn để ăn sáng.
Liễu Giai Tâm và Chử Gia Mỹ đã chuẩn bị sẵn sàng và ngồi vào bàn ăn.
Còn bà cụ Chử, người luôn đi ngủ sớm dậy sớm, đến giờ vẫn chưa chịu dậy vì tối qua đã chơi trò ghép hình với Thiên Nam.
Hôm nay Chử Gia Mỹ phải đến công ty giúp việc, nên sau bữa khi ăn sáng xong, cô ta chuẩn bị cùng Liễu Giai Tâm ra ngoài.
Liễu Giai Tâm sai người lên lầu để lấy chiếc túi đi làm xuống.
Chử Gia Mỹ đi vào nhà bếp, một lát sau liền lấy ra một ly giữ nhiệt.
“Mẹ, con mang trà cho mẹ. Mẹ đi làm việc mệt như thế, uống cái này sẽ sảng khoái tinh thần đấy.”
Liễu Giai Tâm cầm lấy chiếc túi, gật gật đầu rồi chuẩn bị cùng Chử Gia Mỹ rời đi.
Tần Hoài An không khỏi nhìn chằm chằm vào ly giữ nhiệt, thấy hai người sắp đi ra ngoài, cô vô thức hét lên: “Bà Chử!”
Liễu Giai Tâm dừng lại và quay đầu nhìn cô với vẻ nghi ngờ.
Tần Hoài An lại liếc nhìn chiếc bình trong tay Chử Gia Mỹ, nói: “Bà Chử, hai ngày nay bà uống theo đơn của tôi nên không thể uống trà, nếu không thuốc sẽ xung đột và gây tổn thương cho cơ thể mà không thể cứu vãn được, thậm chí còn gây nguy hiểm đến tính mạng của bà nữa.”
Liễu Giai Tâm chưa kịp lên tiếng thì Chử Gia Mỹ là người đầu tiên bắt mãn nói: “Đây là đồ tốt, nhưng sao cái miệng của cô nói như thể đây là thuốc độc ấy nhỉ!”
Tần Hoài An bình tĩnh dương mắt nhìn cô ta nói: “Ý của tôi là, trà vốn không có độc, nhưng bà Chử không nên uống nó.”
Chử Gia Mỹ cau mày phản bác: “Sao có thể được? Tôi còn đặc biệt hỏi bác sĩ rồi. Loại trà này bình thường uống rất tốt cho cơ thể, nếu kết hợp uống cùng thuốc bắc thì hiệu quả càng tốt hơn!”
Tần Hoài An khẽ cười khi nghe đến đây: “Không biết cô hỏi bác sĩ như thế nào. Tôi không phủ nhận rằng trà có thể được dùng làm thuốc trong một số trường hợp, nhưng thông thường, trà không thể uống cùng với thuốc bắc. Hơn nữa… “
Sau khi cất đồ vào thì thấy Thiên Nam vẫn nhìn chằm chằm ngăn kéo.
Cô không nhịn được dí vào chiếc đầu nhỏ của thằng bé một cái: “Còn nhìn à? Đi thôi, mẹ đưa con đi súc miệng.”
Súc miệng xong thì ôm con lên giường ngủ.
“Miếng ngọc bội bằng vàng lớn như thế, không thể ăn, không thể dùng, cũng không đem đi bán được.
Đúng là tiếc thật…”
Trước khi Thiên Nam ngủ, cậu bé vẫn còn lầm bẩm về miếng ngọc bội.
Tần Hoài An dở khóc dở cười, nhét chăn bông cho đứa nhỏ.
Cô không ngủ được và không thể không nghĩ về những gì đã xảy ra hôm nay.
Từ việc đồng ý để Thiên Nam trở về nhà họ Chử, đến việc Chử Gia Mỹ gây khó dễ rồi người đàn ông mà cô gặp trên phó…
Trong lòng Tần Hoài An trong lòng đột nhiên giật mình.
Khi gặp người đàn ông đó vừa hay lại nhìn thấy Chử Gia Mỹ, lẽ nào đây chỉ là sự trùng hợp thôi sao?
Cô mơ hồ cảm thấy không đúng, nhưng vì manh mối có hạn nên cô rất bối rồi.
Cuối cùng, không thể chống lại sự tấn công của cơn buồn ngủ, thế là cô chìm vào giấc ngủ say.
Sáng sớm ngày mai.
Tần Hoài An thức dậy đúng giờ và đưa Thiên Nam đến phòng ăn để ăn sáng.
Liễu Giai Tâm và Chử Gia Mỹ đã chuẩn bị sẵn sàng và ngồi vào bàn ăn.
Còn bà cụ Chử, người luôn đi ngủ sớm dậy sớm, đến giờ vẫn chưa chịu dậy vì tối qua đã chơi trò ghép hình với Thiên Nam.
Hôm nay Chử Gia Mỹ phải đến công ty giúp việc, nên sau bữa khi ăn sáng xong, cô ta chuẩn bị cùng Liễu Giai Tâm ra ngoài.
Liễu Giai Tâm sai người lên lầu để lấy chiếc túi đi làm xuống.
Chử Gia Mỹ đi vào nhà bếp, một lát sau liền lấy ra một ly giữ nhiệt.
“Mẹ, con mang trà cho mẹ. Mẹ đi làm việc mệt như thế, uống cái này sẽ sảng khoái tinh thần đấy.”
Liễu Giai Tâm cầm lấy chiếc túi, gật gật đầu rồi chuẩn bị cùng Chử Gia Mỹ rời đi.
Tần Hoài An không khỏi nhìn chằm chằm vào ly giữ nhiệt, thấy hai người sắp đi ra ngoài, cô vô thức hét lên: “Bà Chử!”
Liễu Giai Tâm dừng lại và quay đầu nhìn cô với vẻ nghi ngờ.
Tần Hoài An lại liếc nhìn chiếc bình trong tay Chử Gia Mỹ, nói: “Bà Chử, hai ngày nay bà uống theo đơn của tôi nên không thể uống trà, nếu không thuốc sẽ xung đột và gây tổn thương cho cơ thể mà không thể cứu vãn được, thậm chí còn gây nguy hiểm đến tính mạng của bà nữa.”
Liễu Giai Tâm chưa kịp lên tiếng thì Chử Gia Mỹ là người đầu tiên bắt mãn nói: “Đây là đồ tốt, nhưng sao cái miệng của cô nói như thể đây là thuốc độc ấy nhỉ!”
Tần Hoài An bình tĩnh dương mắt nhìn cô ta nói: “Ý của tôi là, trà vốn không có độc, nhưng bà Chử không nên uống nó.”
Chử Gia Mỹ cau mày phản bác: “Sao có thể được? Tôi còn đặc biệt hỏi bác sĩ rồi. Loại trà này bình thường uống rất tốt cho cơ thể, nếu kết hợp uống cùng thuốc bắc thì hiệu quả càng tốt hơn!”
Tần Hoài An khẽ cười khi nghe đến đây: “Không biết cô hỏi bác sĩ như thế nào. Tôi không phủ nhận rằng trà có thể được dùng làm thuốc trong một số trường hợp, nhưng thông thường, trà không thể uống cùng với thuốc bắc. Hơn nữa… “
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.