Chương 766
Tha Y Y
01/10/2021
Cửa phòng của Tống Cẩn Dung đã khép lại.
Chú Minh đi tới trước, nhẹ nhàng đầy cửa vào.
Trước khi Tần Hoài An bước vào, anh đã nhìn thấy cảnh bên trong.
Bộ LEGO vẫn chưa hoàn thành được bày ra trên chiếc bàn tròn lớn bằng gỗ, thằng nhỏ đang ôm đầu, hai mắt tròn xoe tập trung vào bộ LEGO trước mặt, quan sát kỹ càng, sau đó mắt nó sáng lên và nó vươn vai bàn tay nhỏ.
“Bà cố, cái mảnh bên tay trái của bà ấy!” Cậu bé hét lớn.
So với cậu bé hoạt bát, vui vẻ tràn đầy năng lượng thì bà cụ Chử ngồi đối diện lại ngáp ngắn ngáp dài, hai mắt díu lại. Rõ ràng, tôi không phá bỏ bầu không khí vui vẻ của đứa nhỏ, cố gắng trụ để chơi với nó.
Nghe được lời của Thiên Nam, bà thuận tay cầm mảnh ghép và đưa cho thằng bé.
Lông mày của cậu nhỏ đột nhiên nhíu lại: “Không phải mảnh này…”
“Hả? Lại lầy nhầm rồi.” Tống Cẩn Dung sững sờ, dụi dụi mắt, nhìn xuống đống mảnh ghép trước mặt.
Thấy vậy, Tần Hoài An vội vàng đi tới.
“Mẹ!” Thiên Nam thấy mẹ về lập tức nhảy khỏi ghế và chạy tới trước mặt cô.
Tống Cẩn Dung cũng dừng việc đang làm, nhìn về phía Tần Hoài An, cơn buồn ngủ của cô đã vơi đi một chút.
Tần Hoài An xoa đầu cậu nhóc, nhìn bộ LEGO đã hoàn thành một nửa trên bàn và nói: “Xem ra rất thích bộ LEGO mà bà cố tặng đây mà. Nhưng mà hôm nay muộn lắm rồi, bà cố phải nghỉ ngơi nữa, ngày mai chúng ta lại đến chỗ bà cố chơi tiếp được không nào?”
Cậu nhóc hơi sững sờ một lúc, sau đó quay đầu nhìn Tống Cần Dung, như nhận thức được gì đó, đột nhiên cảm thấy hơi có lỗi.
“Dạ được…” Cậu bé đáp và quay đầu lại nói với Tống Cẩn Dung: “Bà cố, cảm ơn bà đã tặng cháu bộ ghép hình, còn chơi với cháu nữa. Cháu để bộ LEGO ở chỗ bà nhé, ngày mai chúng ta lợi chơi tiếp ạ.”
“Được!” Tống Cần Dung cười tít mắt trả lời.
“Bà nội Chử, vậy tôi đưa Thiên Nam về phòng trước, bà nghỉ ngơi đi ạ.”
Sau khi chào hỏi, Tần Hoài An rời đi cùng Thiên Nam.
Nhìn hai mẹ con rời đi, Tống Cẩn Dung liền đứng dậy, cử động cơ thể cứng ngắc của mình.
Âyyo, cuối cùng thì cũng có thể đi ngủ rồi.
Tần Hoài An đưa con trai về phòng, chuẩn bị giúp thằng bé đánh răng súc miệng.
Cậu bé đột nhiên làm cử chỉ úm ba la ảo thuật và lấy ra một thứ gì đó từ phía sau, và nói một cách hào hứng: “Mẹ xem này, đây là phong bao bà cố cho con đấy!”
Tần Hoài An vô thức cầm lấy mở ra.
Một miếng ngọc bội bằng vàng, to bằng lòng bàn tay, được làm thủ công tỉ mỉ làm chói mắt cô.
Phong bao của người có tiền đúng là khác thường.
“Mẹ ơi, đây hình như là vàng đúng không ạ? Hôm nay con đọc được tin nói gần đây vàng đắt lắm, hay là mẹ đem nó đi bán đi.” Thiên Nam nói.
Nghe vậy, Tần Hoài An lại nhét miếng ngọc bội vàng vào lại rồi nói với Thiên Nam: “Không được, đây là quà của bà cố tặng con, tắm lòng của người ta sao mà có thể tủy tiện bán đi được con?”
Thoạt nhìn thì miếng ngọc bội bằng vàng này được đẽo khắc rất kỳ công, Tên của Thiên Nam cũng được khắc ở mặt sau — Chử Thiên Nam.
Đã về nhà họ Chử thì đương nhiên cậu bé phải đổi họ rồi.
Bà cụ Chử tặng miếng ngọc bội vàng này là có ngụ ý đó.
Chú Minh đi tới trước, nhẹ nhàng đầy cửa vào.
Trước khi Tần Hoài An bước vào, anh đã nhìn thấy cảnh bên trong.
Bộ LEGO vẫn chưa hoàn thành được bày ra trên chiếc bàn tròn lớn bằng gỗ, thằng nhỏ đang ôm đầu, hai mắt tròn xoe tập trung vào bộ LEGO trước mặt, quan sát kỹ càng, sau đó mắt nó sáng lên và nó vươn vai bàn tay nhỏ.
“Bà cố, cái mảnh bên tay trái của bà ấy!” Cậu bé hét lớn.
So với cậu bé hoạt bát, vui vẻ tràn đầy năng lượng thì bà cụ Chử ngồi đối diện lại ngáp ngắn ngáp dài, hai mắt díu lại. Rõ ràng, tôi không phá bỏ bầu không khí vui vẻ của đứa nhỏ, cố gắng trụ để chơi với nó.
Nghe được lời của Thiên Nam, bà thuận tay cầm mảnh ghép và đưa cho thằng bé.
Lông mày của cậu nhỏ đột nhiên nhíu lại: “Không phải mảnh này…”
“Hả? Lại lầy nhầm rồi.” Tống Cẩn Dung sững sờ, dụi dụi mắt, nhìn xuống đống mảnh ghép trước mặt.
Thấy vậy, Tần Hoài An vội vàng đi tới.
“Mẹ!” Thiên Nam thấy mẹ về lập tức nhảy khỏi ghế và chạy tới trước mặt cô.
Tống Cẩn Dung cũng dừng việc đang làm, nhìn về phía Tần Hoài An, cơn buồn ngủ của cô đã vơi đi một chút.
Tần Hoài An xoa đầu cậu nhóc, nhìn bộ LEGO đã hoàn thành một nửa trên bàn và nói: “Xem ra rất thích bộ LEGO mà bà cố tặng đây mà. Nhưng mà hôm nay muộn lắm rồi, bà cố phải nghỉ ngơi nữa, ngày mai chúng ta lại đến chỗ bà cố chơi tiếp được không nào?”
Cậu nhóc hơi sững sờ một lúc, sau đó quay đầu nhìn Tống Cần Dung, như nhận thức được gì đó, đột nhiên cảm thấy hơi có lỗi.
“Dạ được…” Cậu bé đáp và quay đầu lại nói với Tống Cẩn Dung: “Bà cố, cảm ơn bà đã tặng cháu bộ ghép hình, còn chơi với cháu nữa. Cháu để bộ LEGO ở chỗ bà nhé, ngày mai chúng ta lợi chơi tiếp ạ.”
“Được!” Tống Cần Dung cười tít mắt trả lời.
“Bà nội Chử, vậy tôi đưa Thiên Nam về phòng trước, bà nghỉ ngơi đi ạ.”
Sau khi chào hỏi, Tần Hoài An rời đi cùng Thiên Nam.
Nhìn hai mẹ con rời đi, Tống Cẩn Dung liền đứng dậy, cử động cơ thể cứng ngắc của mình.
Âyyo, cuối cùng thì cũng có thể đi ngủ rồi.
Tần Hoài An đưa con trai về phòng, chuẩn bị giúp thằng bé đánh răng súc miệng.
Cậu bé đột nhiên làm cử chỉ úm ba la ảo thuật và lấy ra một thứ gì đó từ phía sau, và nói một cách hào hứng: “Mẹ xem này, đây là phong bao bà cố cho con đấy!”
Tần Hoài An vô thức cầm lấy mở ra.
Một miếng ngọc bội bằng vàng, to bằng lòng bàn tay, được làm thủ công tỉ mỉ làm chói mắt cô.
Phong bao của người có tiền đúng là khác thường.
“Mẹ ơi, đây hình như là vàng đúng không ạ? Hôm nay con đọc được tin nói gần đây vàng đắt lắm, hay là mẹ đem nó đi bán đi.” Thiên Nam nói.
Nghe vậy, Tần Hoài An lại nhét miếng ngọc bội vàng vào lại rồi nói với Thiên Nam: “Không được, đây là quà của bà cố tặng con, tắm lòng của người ta sao mà có thể tủy tiện bán đi được con?”
Thoạt nhìn thì miếng ngọc bội bằng vàng này được đẽo khắc rất kỳ công, Tên của Thiên Nam cũng được khắc ở mặt sau — Chử Thiên Nam.
Đã về nhà họ Chử thì đương nhiên cậu bé phải đổi họ rồi.
Bà cụ Chử tặng miếng ngọc bội vàng này là có ngụ ý đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.