Chương 19: Em hận không thể rời bỏ anh ta
Pattie1807
07/01/2017
Anh tìm cô khắp nơi, điểm cuối cùng chính là khách sạn Diamond, anh bước vào khách sạn, dò hỏi tiếp tân.
- Cô ấy tên Nam Cung Phương Đình, cao khoảng 1m65, rất xinh đẹp.
- Chúng tôi không được tiếc lộ thông tin khách hàng, xin Vương thiếu thứ lỗi.
- Ngày mai chắc chắn khách sạn của các người sẽ lọt vào tay tôi !
- Vương thiếu xin bớt giận, Nam Cung tiểu thư ở phòng 1010 tầng 101.
Anh chạy vào thang máy đi lên tầng, quản lý mở cửa phòng cho anh, anh bước vào trong liền nhìn thấy cô nằm trên giường, bên cạnh còn có một lọ thuốc ngủ.
Anh sợ hãi nhanh chóng mang cô đến bệnh viện.
Bác sĩ đưa cô vào phòng cấp cứu, một lúc sau thì đi ra ngoài.
- Cô ấy sốt quá cao, hình như đã kéo dài sáu ngày rồi. Anh chăm sóc tốt cho cô ấy, nếu tình trạng này kéo dài sẽ rất nguy hiểm.
- Cảm ơn.
Anh đi vào phòng bệnh của cô, nhìn cô nằm trên giường bệnh khuôn mặt tái nhợt, anh xót xa vuốt mặt cô.
Anh gọi cho Nam Cung Thần Phong, nói về tình hình của cô, kêu anh ta bay sang Mĩ gấp.
Cho đến sáng ngày hôm sau, Nam Cung Thần Phong đã đến, cô vẫn chưa tỉnh lại.
- Vương thiếu, cảm ơn anh đã tìm Đình Đình giúp tôi...
- Cô ấy không sao là tốt rồi, anh ở lại chăm sóc cô ấy, tôi đi đây.
- Tôi có chuyện muốn nói với anh.
Nam Cung Thần Phong kéo Thẩm Trác Vương ngồi xuống ghế chờ.
- Hôm con bé nhớ lại được mọi việc là hôm nó đi xem mắt với Vũ Phi Toàn. Như thế nào thì anh cũng biết. Vừa nhớ lại con bé liền đi tìm anh, biết anh sắp đi Mĩ, con bé chạy đến sân bay không ngừng gọi tên anh. Nó còn về nhà nói rằng tôi không có tư cách định đoạt hạnh phúc của nó, có lẽ tôi đã sai khi bắt anh ly hôn với con bé.
- Nhưng cô ấy nhất định sẽ hận tôi...
- Có hận hay không chút nữa tôi sẽ nói chuyện với con bé.
Nam Cung Thần Phong sắp xếp cho anh đứng bên ngoài còn Nam Cung Thần Phong thì vào trong.
Đúng lúc cô tỉnh lại, Nam Cung Thần Phong cầm cốc nước đưa đến trước mặt cô.
- Uống đi.
- Em cứ tưởng là ngủ suốt sáu ngày năm đêm sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, bây giờ lại gặp người không muốn gặp nhất.
Nam Cung Thần Phong chau mày, đứa nhỏ này, hôm nay dám ăn nói như vậy.
- Anh cứ về trước. Khi nào hết bệnh em sẽ bay về, em tự lo cho em được.
- Không tìm Thẩm Trác Vương sao ?
- Tìm làm gì, anh ta vốn dĩ không cần em nữa, em quay về Đài Loan yên phận làm Nam Cung tiểu thư sống hết phần đời còn lại là tốt rồi.
- Vậy tại sao hôm đó anh ngăn cản em lại cố đi.
- Vì em nhớ lại mọi chuyện rồi, lòng vô cùng vô cùng nhớ thương anh ta thì đi tìm anh ta thôi.
- Em không hận Thẩm Trác Vương ?
- Em hận không thể rời bỏ anh ta. Về chuyện đứa nhỏ, anh ta hoàn toàn không biết, còn cô gái tên Tề Lam kia không phải bị anh làm cho hối hận vì đã có mặt trên đời rồi sao ?
- Nếu anh không chấp nhận chuyện em và anh ta ?
- Chấp nhận hay không chấp nhận gì anh ta cũng không cần em nữa, mà nếu chuyện tình của em đẹp mà anh không chấp nhận thì em cũng không ngại kêu anh tiếng 'Phong thiếu'.
Câu này chẳng phải là hù dọa sao ? Cắt đứt quan hệ ? Khá lắm, dám dùng những lời này... Đăng bởi: admin
- Cô ấy tên Nam Cung Phương Đình, cao khoảng 1m65, rất xinh đẹp.
- Chúng tôi không được tiếc lộ thông tin khách hàng, xin Vương thiếu thứ lỗi.
- Ngày mai chắc chắn khách sạn của các người sẽ lọt vào tay tôi !
- Vương thiếu xin bớt giận, Nam Cung tiểu thư ở phòng 1010 tầng 101.
Anh chạy vào thang máy đi lên tầng, quản lý mở cửa phòng cho anh, anh bước vào trong liền nhìn thấy cô nằm trên giường, bên cạnh còn có một lọ thuốc ngủ.
Anh sợ hãi nhanh chóng mang cô đến bệnh viện.
Bác sĩ đưa cô vào phòng cấp cứu, một lúc sau thì đi ra ngoài.
- Cô ấy sốt quá cao, hình như đã kéo dài sáu ngày rồi. Anh chăm sóc tốt cho cô ấy, nếu tình trạng này kéo dài sẽ rất nguy hiểm.
- Cảm ơn.
Anh đi vào phòng bệnh của cô, nhìn cô nằm trên giường bệnh khuôn mặt tái nhợt, anh xót xa vuốt mặt cô.
Anh gọi cho Nam Cung Thần Phong, nói về tình hình của cô, kêu anh ta bay sang Mĩ gấp.
Cho đến sáng ngày hôm sau, Nam Cung Thần Phong đã đến, cô vẫn chưa tỉnh lại.
- Vương thiếu, cảm ơn anh đã tìm Đình Đình giúp tôi...
- Cô ấy không sao là tốt rồi, anh ở lại chăm sóc cô ấy, tôi đi đây.
- Tôi có chuyện muốn nói với anh.
Nam Cung Thần Phong kéo Thẩm Trác Vương ngồi xuống ghế chờ.
- Hôm con bé nhớ lại được mọi việc là hôm nó đi xem mắt với Vũ Phi Toàn. Như thế nào thì anh cũng biết. Vừa nhớ lại con bé liền đi tìm anh, biết anh sắp đi Mĩ, con bé chạy đến sân bay không ngừng gọi tên anh. Nó còn về nhà nói rằng tôi không có tư cách định đoạt hạnh phúc của nó, có lẽ tôi đã sai khi bắt anh ly hôn với con bé.
- Nhưng cô ấy nhất định sẽ hận tôi...
- Có hận hay không chút nữa tôi sẽ nói chuyện với con bé.
Nam Cung Thần Phong sắp xếp cho anh đứng bên ngoài còn Nam Cung Thần Phong thì vào trong.
Đúng lúc cô tỉnh lại, Nam Cung Thần Phong cầm cốc nước đưa đến trước mặt cô.
- Uống đi.
- Em cứ tưởng là ngủ suốt sáu ngày năm đêm sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, bây giờ lại gặp người không muốn gặp nhất.
Nam Cung Thần Phong chau mày, đứa nhỏ này, hôm nay dám ăn nói như vậy.
- Anh cứ về trước. Khi nào hết bệnh em sẽ bay về, em tự lo cho em được.
- Không tìm Thẩm Trác Vương sao ?
- Tìm làm gì, anh ta vốn dĩ không cần em nữa, em quay về Đài Loan yên phận làm Nam Cung tiểu thư sống hết phần đời còn lại là tốt rồi.
- Vậy tại sao hôm đó anh ngăn cản em lại cố đi.
- Vì em nhớ lại mọi chuyện rồi, lòng vô cùng vô cùng nhớ thương anh ta thì đi tìm anh ta thôi.
- Em không hận Thẩm Trác Vương ?
- Em hận không thể rời bỏ anh ta. Về chuyện đứa nhỏ, anh ta hoàn toàn không biết, còn cô gái tên Tề Lam kia không phải bị anh làm cho hối hận vì đã có mặt trên đời rồi sao ?
- Nếu anh không chấp nhận chuyện em và anh ta ?
- Chấp nhận hay không chấp nhận gì anh ta cũng không cần em nữa, mà nếu chuyện tình của em đẹp mà anh không chấp nhận thì em cũng không ngại kêu anh tiếng 'Phong thiếu'.
Câu này chẳng phải là hù dọa sao ? Cắt đứt quan hệ ? Khá lắm, dám dùng những lời này... Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.