Chương 20: Em ôm anh như vậy làm anh rất muốn
Pattie1807
07/01/2017
Thẩm Trác Vương nghe từng câu từng chữ cô nói với Nam Cung Thần Phong vô cùng vui vẻ, định chạy vào ôm lấy cô, nhưng Nam Cung Thần Phong ra hiệu anh không đi vào.
- Đình Đình, bây giờ quay về nhà có được không ?
- Em muốn đi du lịch.
- Vậy còn chuyện kết hôn với Vũ Phi Toàn.
- Dù sao trên đời này chỉ có anh và ông nội là thương em nhất, em sẽ độc thân, để anh đi làm nuôi em cả đời.
- Khá lắm, hôm nay dám ăn nói như vậy. Em có biết là ai đang đứng ở ngoài hay không ? Chính là Thẩm Trác Vương, là Thẩm Trác Vương đó.
- Cái gì ?
- Cái gì là cái gì ?
- Anh dám lừa em ?
- Anh xin lỗi.
- Em mệt rồi, anh đi ra ngoài, khóa cửa lại giúp em.
Cô buồn bực nằm xuống đắp chăn kín phủ cả đầu, anh không cần cô, vậy thì ở đây làm gì ? Hay là người tình của anh bị bệnh.
Nam Cung Thần Phong bước ra, sau đó đẩy Thẩm Trác Vương vào khóa trái cửa lại. Dù sao thì hôm nay bệnh tình của cô cũng đỡ rất nhiều rồi, 'yêu' một chút cũng không sao.
Anh bước lại ngồi xuống giường bệnh, tay giật chăn. Cô chau mày lật chăn ra liền thấy anh. Xoay lưng lại phía anh.
- Đình Đình...
- ...
- Anh rất nhớ em.
Cô kích động bật dậy.
- Hôm trước là ai nói không cần tôi ? Bây giờ lại ở đây nói nhớ tôi ? Cuối cùng anh xem tôi là cái gì hả ?
Anh nhanh chóng ôm lấy cô, hôn lên cổ cô, giọng nói ấm áp.
- Ngốc, anh bất đắc dĩ mới nói như vậy. Em là vợ anh, là người anh yêu nhất trên đời. Vợ à, anh thật sự rất yêu rất yêu em.
Cô cảm động nước mắt rơi đầy mặt, giọng làm nũng.
- Hôm trước anh nói không yêu em nữa em rất buồn, em rất nhớ anh...
Cô vòng tay ôm lấy lưng anh, anh vỗ vỗ lưng cô nhẹ nhàng, sau đó buông cô ra lau nước mắt cho cô, anh hôn lên mắt cô.
- Bây giờ nói cho anh biết. Tại sao trên giường em có thuốc ngủ ?
- Hôm em ra khỏi Thẩm thị thì trời mưa to, em bị cảm lạnh nhưng không ngủ được, sau đó em uống rượu vẫn không được. Cuối cùng em uống thuốc ngủ, không ngờ lại ngủ đến ngày hôm nay.
- Sau này về rồi có chuyện gì cứ nói anh. Anh ôm em ngủ.
Cô mỉm cười ôm lấy anh. Anh chạm lưng cô, cười tà.
- Vợ à, em ôm anh như vậy làm anh rất muốn...
- Ở đây là bệnh viện.
- Yên tâm, anh trai em đã khóa trái cửa rồi, em có chạy đằng trời cũng không thoát.
- Nè, dừng lại... Thẩm Trác Vương, anh dừng lại...
Anh hành động, cô bắt đầu van xin anh. Làm ơn đi, ở đây là bệnh viện, muốn làm thì về nhà rồi làm, tại sao lại là ở đây ?
- Vợ à. Im lặng phối hợp, em la khan tiếng lát nữa làm sao la được nữa đây ?
Cô im lặng để anh làm loạn trên người cô. Ngoài trời ánh nắng ban mai buổi sáng len lỏi trên hành lang, bên trong phòng bệnh cách âm có hai người yêu nhau đang cuộn trong chăn, giành cho nhau yêu thương chân thật nhất. Trên chiếc giường, chỉ có anh được tận hưởng hương vị yêu thương, một người duy nhất... Đăng bởi: admin
- Đình Đình, bây giờ quay về nhà có được không ?
- Em muốn đi du lịch.
- Vậy còn chuyện kết hôn với Vũ Phi Toàn.
- Dù sao trên đời này chỉ có anh và ông nội là thương em nhất, em sẽ độc thân, để anh đi làm nuôi em cả đời.
- Khá lắm, hôm nay dám ăn nói như vậy. Em có biết là ai đang đứng ở ngoài hay không ? Chính là Thẩm Trác Vương, là Thẩm Trác Vương đó.
- Cái gì ?
- Cái gì là cái gì ?
- Anh dám lừa em ?
- Anh xin lỗi.
- Em mệt rồi, anh đi ra ngoài, khóa cửa lại giúp em.
Cô buồn bực nằm xuống đắp chăn kín phủ cả đầu, anh không cần cô, vậy thì ở đây làm gì ? Hay là người tình của anh bị bệnh.
Nam Cung Thần Phong bước ra, sau đó đẩy Thẩm Trác Vương vào khóa trái cửa lại. Dù sao thì hôm nay bệnh tình của cô cũng đỡ rất nhiều rồi, 'yêu' một chút cũng không sao.
Anh bước lại ngồi xuống giường bệnh, tay giật chăn. Cô chau mày lật chăn ra liền thấy anh. Xoay lưng lại phía anh.
- Đình Đình...
- ...
- Anh rất nhớ em.
Cô kích động bật dậy.
- Hôm trước là ai nói không cần tôi ? Bây giờ lại ở đây nói nhớ tôi ? Cuối cùng anh xem tôi là cái gì hả ?
Anh nhanh chóng ôm lấy cô, hôn lên cổ cô, giọng nói ấm áp.
- Ngốc, anh bất đắc dĩ mới nói như vậy. Em là vợ anh, là người anh yêu nhất trên đời. Vợ à, anh thật sự rất yêu rất yêu em.
Cô cảm động nước mắt rơi đầy mặt, giọng làm nũng.
- Hôm trước anh nói không yêu em nữa em rất buồn, em rất nhớ anh...
Cô vòng tay ôm lấy lưng anh, anh vỗ vỗ lưng cô nhẹ nhàng, sau đó buông cô ra lau nước mắt cho cô, anh hôn lên mắt cô.
- Bây giờ nói cho anh biết. Tại sao trên giường em có thuốc ngủ ?
- Hôm em ra khỏi Thẩm thị thì trời mưa to, em bị cảm lạnh nhưng không ngủ được, sau đó em uống rượu vẫn không được. Cuối cùng em uống thuốc ngủ, không ngờ lại ngủ đến ngày hôm nay.
- Sau này về rồi có chuyện gì cứ nói anh. Anh ôm em ngủ.
Cô mỉm cười ôm lấy anh. Anh chạm lưng cô, cười tà.
- Vợ à, em ôm anh như vậy làm anh rất muốn...
- Ở đây là bệnh viện.
- Yên tâm, anh trai em đã khóa trái cửa rồi, em có chạy đằng trời cũng không thoát.
- Nè, dừng lại... Thẩm Trác Vương, anh dừng lại...
Anh hành động, cô bắt đầu van xin anh. Làm ơn đi, ở đây là bệnh viện, muốn làm thì về nhà rồi làm, tại sao lại là ở đây ?
- Vợ à. Im lặng phối hợp, em la khan tiếng lát nữa làm sao la được nữa đây ?
Cô im lặng để anh làm loạn trên người cô. Ngoài trời ánh nắng ban mai buổi sáng len lỏi trên hành lang, bên trong phòng bệnh cách âm có hai người yêu nhau đang cuộn trong chăn, giành cho nhau yêu thương chân thật nhất. Trên chiếc giường, chỉ có anh được tận hưởng hương vị yêu thương, một người duy nhất... Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.