Vợ Mang Thai: Chồng Lo Lắng Muốn Có Đứa Thứ Hai
Chương 84: Tối nay đến phòng anh (4)
Công Tử Như Tuyết
24/12/2021
Đến lúc cảm thấy không đúng, chiếc nút vào cuối cùng đã được cài vào, vì vậy phải tháo tất cả ra và làm lại từ đầu.
Sau khi sửa sang lại áo sơ mi, anh cau mày nhìn mình trong gương, rồi xoay người đi về phía cửa.
Đi được vài bước, lại dừng lại, quay lại và lấy từ trong ngăn kéo ra mấy tấm vé vào "Trung tâm nghệ thuật Pompidou".
Anh đã hỏi Cam Đường trước đó rằng đứa nhỏ rất thích tác phẩm của một nhà văn trừu tượng hiện đại, và tình cờ là Trung tâm Nghệ thuật Pompidou của anh ấy gần đây đang tổ chức triển lãm.
Việc quay phim đã hoàn thành trước thời hạn, anh vừa có thời gian, Hoàng Phủ Quyết đã đặc biệt yêu cầu Will chuẩn bị vé, chỉ để đưa đứa nhỏ và Cam Viện đến buổi triển lãm.
Hướng người khác xin lỗi, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời của anh, anh cố tình mang vé đi để tìm cớ cho mình.
Kiêu ngạo như anh ấy, làm ra quyết định này quả là một quyết định hiếm hoi.
Khi đi đến góc cầu thang trên tầng ba, anh nghe thấy tiếng bước chân ở hành lang tầng hai, và mơ hồ có âm thanh của Cam Viện, anh bất giác dừng lại.
Tầng dưới.
Hai mẹ con đang cùng nhau đi lên cầu thang, vì lo lắng cho tâm trạng của đứa nhỏ nên cô đã cố gắng biểu hiện thoải mái, còn cố ý nói giỡn với cậu.
"Mẹ, mẹ có giận chú Hoàng Phủ không?"
"Không, tại sao mẹ phải tức giận với anh ta?"
"Vậy tại sao mẹ lại đánh người?"
"Đó là bởi vì.. mẹ tức giận."
"Chú ấy chọc tức mẹ sao?"
"Anh ta.." Cô không thể đối phó được với vấn đề này của đứa nhỏ, vì vậy không còn cách nào khác hơn là đổi đề tài
"Được rồi, trẻ con không cần quan tâm đến chuyện người lớn, con còn nhỏ không hiểu những điều này."
"Ai nói vậy?" Cam Đường mím miệng và mặt tràn đẫy phẫn nộ, "Con hiểu! Chú ấy chính là không yêu mẹ. Nếu không, làm sao nó có thể không chịu xin lỗi mẹ được?"
Cậu nhỏ như vậy, làm sao biết yêu là gì
Cam Viện nhếch môi, mỉm cười có chút bất lực và có chút tự giễu, "Không phải sao? Anh ta không yêu mẹ, và mẹ.. không yêu anh ta."
Đứa nhỏ mím môi, "Liệu Mẹ thực sự không thích chú Hoàng Phủ?"
Cam Viện hít một hơi thật sâu và như là tuyên thệ mở miệng.
"Mẹ không thích.. Một chút không thích!"
"Vậy thì tại sao mẹ lại hôn chú ấy?"
Cam Việnnhìn nghiêng rồi nhìn về phía cầu thang trên lầu.
Mới vừa rồi có tiếng bước chấn, chắc là anh ta nhỉ?
"Đó chỉ là.." Cô nghiến răng, "Gặp dịp thì chơi thôi"!" "Ý mẹ là gì?"
Đứa nhỏ nghi ngờ hỏi.
"Đây là những câu hỏi không phù hợp với trẻ em, trẻ em không nênhỏi!"
"..."
Anh chàng ít thở dài nhẹ, và lắc đầu giống như một cụ già. "Phụ nữ các người.. thực sự phức tạp!"
Dắt tay đứa nhỏ xuống dưới lầu, Cam Viện quay đầu nhìn lên lầu, thu lại ánh mắt rồi bước nhanh xuống lầu.
Trên cầu thang, ngón tay Hoàng Phủ Quyết siết chặt, tấm vé giữa các ngón tay lập tức bị anh vò nát.
Quay người, anh sải bước lên lầu, đi đến góc tường, tức giận ném chiếc vé vào thùng rác.
* * *
Trong vài ngày tới, mẹ con Cam Viện và Cam Đường bận chụp ảnh. Đôi khi công việc kết thúc sớm, Cam Việnđưa cậu con trai nhỏ đi chơi.
Hoàng Phủ Quyết hình như cũng rất bận, ngày nào cũng đi sớm về muộn, mấy ngày liền không thấy Hoàng Phủ Quyết đâu.
Sau nhiều ngày chụp vất vả, cuối cùng toàn bộ cảnh chụp đã hoàn thành vào chiều ngày thứ tư.
Hoàn thành công việc trước thời hạn đồng nghĩa với việc có thêm thời gian chuẩn bị cho các công việc hậu kỳ khác trong tương lai, ngoài ra chất lượng ảnh chụp ra rất cao, trưởng dự án Hứa An Nhiên cũng rất vui vẻ, nên tự mình mời tất cả mọi người dùng bữa trong một nhà hàng Trung Quốc. Bữa tối, thân là người mẫu, Cam Đường và Cam Viện, tất nhiên cũng được mời.
Sau khi sửa sang lại áo sơ mi, anh cau mày nhìn mình trong gương, rồi xoay người đi về phía cửa.
Đi được vài bước, lại dừng lại, quay lại và lấy từ trong ngăn kéo ra mấy tấm vé vào "Trung tâm nghệ thuật Pompidou".
Anh đã hỏi Cam Đường trước đó rằng đứa nhỏ rất thích tác phẩm của một nhà văn trừu tượng hiện đại, và tình cờ là Trung tâm Nghệ thuật Pompidou của anh ấy gần đây đang tổ chức triển lãm.
Việc quay phim đã hoàn thành trước thời hạn, anh vừa có thời gian, Hoàng Phủ Quyết đã đặc biệt yêu cầu Will chuẩn bị vé, chỉ để đưa đứa nhỏ và Cam Viện đến buổi triển lãm.
Hướng người khác xin lỗi, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời của anh, anh cố tình mang vé đi để tìm cớ cho mình.
Kiêu ngạo như anh ấy, làm ra quyết định này quả là một quyết định hiếm hoi.
Khi đi đến góc cầu thang trên tầng ba, anh nghe thấy tiếng bước chân ở hành lang tầng hai, và mơ hồ có âm thanh của Cam Viện, anh bất giác dừng lại.
Tầng dưới.
Hai mẹ con đang cùng nhau đi lên cầu thang, vì lo lắng cho tâm trạng của đứa nhỏ nên cô đã cố gắng biểu hiện thoải mái, còn cố ý nói giỡn với cậu.
"Mẹ, mẹ có giận chú Hoàng Phủ không?"
"Không, tại sao mẹ phải tức giận với anh ta?"
"Vậy tại sao mẹ lại đánh người?"
"Đó là bởi vì.. mẹ tức giận."
"Chú ấy chọc tức mẹ sao?"
"Anh ta.." Cô không thể đối phó được với vấn đề này của đứa nhỏ, vì vậy không còn cách nào khác hơn là đổi đề tài
"Được rồi, trẻ con không cần quan tâm đến chuyện người lớn, con còn nhỏ không hiểu những điều này."
"Ai nói vậy?" Cam Đường mím miệng và mặt tràn đẫy phẫn nộ, "Con hiểu! Chú ấy chính là không yêu mẹ. Nếu không, làm sao nó có thể không chịu xin lỗi mẹ được?"
Cậu nhỏ như vậy, làm sao biết yêu là gì
Cam Viện nhếch môi, mỉm cười có chút bất lực và có chút tự giễu, "Không phải sao? Anh ta không yêu mẹ, và mẹ.. không yêu anh ta."
Đứa nhỏ mím môi, "Liệu Mẹ thực sự không thích chú Hoàng Phủ?"
Cam Viện hít một hơi thật sâu và như là tuyên thệ mở miệng.
"Mẹ không thích.. Một chút không thích!"
"Vậy thì tại sao mẹ lại hôn chú ấy?"
Cam Việnnhìn nghiêng rồi nhìn về phía cầu thang trên lầu.
Mới vừa rồi có tiếng bước chấn, chắc là anh ta nhỉ?
"Đó chỉ là.." Cô nghiến răng, "Gặp dịp thì chơi thôi"!" "Ý mẹ là gì?"
Đứa nhỏ nghi ngờ hỏi.
"Đây là những câu hỏi không phù hợp với trẻ em, trẻ em không nênhỏi!"
"..."
Anh chàng ít thở dài nhẹ, và lắc đầu giống như một cụ già. "Phụ nữ các người.. thực sự phức tạp!"
Dắt tay đứa nhỏ xuống dưới lầu, Cam Viện quay đầu nhìn lên lầu, thu lại ánh mắt rồi bước nhanh xuống lầu.
Trên cầu thang, ngón tay Hoàng Phủ Quyết siết chặt, tấm vé giữa các ngón tay lập tức bị anh vò nát.
Quay người, anh sải bước lên lầu, đi đến góc tường, tức giận ném chiếc vé vào thùng rác.
* * *
Trong vài ngày tới, mẹ con Cam Viện và Cam Đường bận chụp ảnh. Đôi khi công việc kết thúc sớm, Cam Việnđưa cậu con trai nhỏ đi chơi.
Hoàng Phủ Quyết hình như cũng rất bận, ngày nào cũng đi sớm về muộn, mấy ngày liền không thấy Hoàng Phủ Quyết đâu.
Sau nhiều ngày chụp vất vả, cuối cùng toàn bộ cảnh chụp đã hoàn thành vào chiều ngày thứ tư.
Hoàn thành công việc trước thời hạn đồng nghĩa với việc có thêm thời gian chuẩn bị cho các công việc hậu kỳ khác trong tương lai, ngoài ra chất lượng ảnh chụp ra rất cao, trưởng dự án Hứa An Nhiên cũng rất vui vẻ, nên tự mình mời tất cả mọi người dùng bữa trong một nhà hàng Trung Quốc. Bữa tối, thân là người mẫu, Cam Đường và Cam Viện, tất nhiên cũng được mời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.