Chương 4: Bạn thân trở về
Chia Le
29/05/2021
Nặc Kỳ Anh bị đánh thức bởi mùi thuốc sát trùng gay mũi của bệnh viện. Trước mắt cô chỉ toàn màu trắng, trong mắt tràn ngập mờ mịt. Cô đang... Ký ức dân dân trở lại, Nặc Kỳ Anh mới nhớ ra mình đang ngơ ngác đi trên đường thì bị một chiếc xe lao tới tông trúng.
Nặc Kỳ Anh thử nhúc nhích cánh tay, chỉ hơi bủn rủn chứ không có vấn đề gì. Hơn nữa cánh nhức mỏi còn là do người đàn ông hôm qua gây ra, xem ra cô không bị sao hết.
Chẳng qua cô không biết ai đưa mình tới bệnh viện. Là người đã tông cô sao? Nặc Kỳ Anh nhớ loáng thoáng người tông trúng cô là một người đàn ông trung niên, hơn nữa trông rất nôn nóng, xem ra là có việc gấp nên mới lỡ tông trúng cô. Đúng lúc này, y tá đi vào phòng, thấy Nặc Kỳ Anh đã tỉnh thì ân cần hỏi thăm: “Cô đã tỉnh rồi à? May mà không có vấn đề gì to tát, chẳng qua trên người cô có rất nhiều vết bầm tím, còn cân ở lại bệnh viện theo dõi một ngày, không thì hôm nay cô đã được ra viện rồi.” Vết bầm trên người...
Chẳng phải là dấu vết mà người đàn ông kia để lại trên người cô tối qua hay sao? Nặc Kỳ Anh lập tức đỏ mặt, ấp úng thật lâu không nói được một câu, vội đánh trống lảng: “Ai đưa tôi tới bệnh viện vậy? Cô biết không?”
“Đương nhiên là biết chứ.”
Y tá cười trả lời: “Là người tông trúng cô. Ban đầu tôi không biết, còn tưởng ông ấy là ba của cô, nhưng sau khi trả tiền cho cô xong thì ông ấy đã vội vàng rời đi rồi." Nói xong, y tá sờ vào túi mình, mò mãi mới lấy ra một tờ giấy đưa cho Nặc Kỳ Anh.
“Đây là số điện thoại mà ông ấy để lại cho cô, nói là nếu cô xảy ra chuyện gì thì đều có thể tìm ông ấy” Nói tới đây, y tá còn cảm khái một câu: “Ông ấy còn rất tốt bụng, ăn mặc chỉnh chu tươm tất, tông trúng cô nhưng không bỏ chạy mà còn để lại số điện thoại chịu trách nhiệm tới cùng, nếu cô cảm thấy khó chịu chỗ nào thì có thể đòi tiền bồi thường.” Y tá nháy mắt với Nặc Kỳ Anh, ý muốn nói Nặc Kỳ Anh có thể lừa chút tiên của quản gia Lưu từ chuyện này. Dù sao cũng là người giàu có, cũng không thiếu mấy đồng tiền đó.
Nhưng Nặc Kỳ Anh không phải là người như vậy. Cô lắc đầu từ chối: “Không cần đâu, tôi cảm thấy mình vẫn ổn.” Chẳng qua Nặc Kỳ Anh vẫn cất số điện thoại mà y tá cho mình.
Y tá nở nụ cười ẩn ý, theo ý cô thì Nặc Kỳ Anh ngại không dám lừa người khác trước mặt người ngoài, cho nên muốn cắt số điện thoại này đi, về nhà rồi lại gọi cho người kia. Nặc Kỳ Anh cũng nhận thấy ánh mắt của y tá, nhưng cô không giải thích. Người khác nghĩ gì cũng không liên quan tới cô, cô làm việc chỉ tuân theo bản tâm của mình mà thôi.
Sau khi y tá rời khỏi phòng, Nặc Kỳ Anh lấy số điện thoại đó ra xem. Cô vốn định gọi điện thoại, nhưng sợ đối phương sẽ hiểu nhầm mình muốn lừa tiên như y tá, cô cất tờ giấy đó đi, nhếch môi nói: “Vốn không nên gặp gỡ, hay là thôi đi.” Nặc Kỳ Anh vốn không bị thương nặng, ở lại bệnh viện mấy giờ, cô cảm thấy mình không có vấn đề gì nên xuất viện. Nặc Kỳ Anh trở về ký túc xá với thân thể mỏi mệt. Bạn cùng phòng kiêm bạn thân Tô Hoài Lan còn đang đi làm, cho nên ở nhà chỉ có một mình cô. Cô vốn không có bạn bè gì, sau khi chịu uất ức thật lớn, về đến nhà mình, cuối cùng cô cũng có thể khóc một trận thật to.
Nặc Kỳ Anh trốn trong phòng khóc òa lên, vành mắt đỏ hoe, hít thở hổn hển, mũi khụt khịt. Bạn thân Tô Hoài Lan của cô vui vẻ về nhà. Không biết hôm nay giám đốc ngành bị động kinh gì mà lại mời người trong cả ngành liên hoan, ngay cả sinh viên thực tập như họ cũng có tư cách tham dự. Cô nhất định phải ăn diện thật xinh đẹp để các lãnh đạo thấy được nhan sắc của mình, không chừng sẽ có cơ hội lên làm nhân viên chính thức. Tô Hoài Lan ảo tưởng về tương lai tươi đẹp, mở cửa ký túc xá, thấy hành lý trong phòng khách thì biết là Nặc Kỳ Anh đã trở lại.
Lần này vốn nên là Tô Hoài Lan đi công tác, nhưng Tô Hoài Lan sợ mệt, nài nỉ mãi Nặc Kỳ Anh mới đi thay cô ta. Nặc Kỳ Anh giúp cô ta nhiều như vậy, đương nhiên phải cảm ơn cô ấy. Tô Hoài Lan vui vẻ kêu lên: “Kỳ Anh, Kỳ Anh cậu đã về nhà rồi hả?” Nặc Kỳ Anh đang trốn trong phòng khóc nên không nghe thấy tiếng kêu của Tô Hoài Lan. Nhưng Tô Hoài Lan lại khẳng định Nặc Kỳ Anh đang ở nhà.
Nặc Kỳ Anh thử nhúc nhích cánh tay, chỉ hơi bủn rủn chứ không có vấn đề gì. Hơn nữa cánh nhức mỏi còn là do người đàn ông hôm qua gây ra, xem ra cô không bị sao hết.
Chẳng qua cô không biết ai đưa mình tới bệnh viện. Là người đã tông cô sao? Nặc Kỳ Anh nhớ loáng thoáng người tông trúng cô là một người đàn ông trung niên, hơn nữa trông rất nôn nóng, xem ra là có việc gấp nên mới lỡ tông trúng cô. Đúng lúc này, y tá đi vào phòng, thấy Nặc Kỳ Anh đã tỉnh thì ân cần hỏi thăm: “Cô đã tỉnh rồi à? May mà không có vấn đề gì to tát, chẳng qua trên người cô có rất nhiều vết bầm tím, còn cân ở lại bệnh viện theo dõi một ngày, không thì hôm nay cô đã được ra viện rồi.” Vết bầm trên người...
Chẳng phải là dấu vết mà người đàn ông kia để lại trên người cô tối qua hay sao? Nặc Kỳ Anh lập tức đỏ mặt, ấp úng thật lâu không nói được một câu, vội đánh trống lảng: “Ai đưa tôi tới bệnh viện vậy? Cô biết không?”
“Đương nhiên là biết chứ.”
Y tá cười trả lời: “Là người tông trúng cô. Ban đầu tôi không biết, còn tưởng ông ấy là ba của cô, nhưng sau khi trả tiền cho cô xong thì ông ấy đã vội vàng rời đi rồi." Nói xong, y tá sờ vào túi mình, mò mãi mới lấy ra một tờ giấy đưa cho Nặc Kỳ Anh.
“Đây là số điện thoại mà ông ấy để lại cho cô, nói là nếu cô xảy ra chuyện gì thì đều có thể tìm ông ấy” Nói tới đây, y tá còn cảm khái một câu: “Ông ấy còn rất tốt bụng, ăn mặc chỉnh chu tươm tất, tông trúng cô nhưng không bỏ chạy mà còn để lại số điện thoại chịu trách nhiệm tới cùng, nếu cô cảm thấy khó chịu chỗ nào thì có thể đòi tiền bồi thường.” Y tá nháy mắt với Nặc Kỳ Anh, ý muốn nói Nặc Kỳ Anh có thể lừa chút tiên của quản gia Lưu từ chuyện này. Dù sao cũng là người giàu có, cũng không thiếu mấy đồng tiền đó.
Nhưng Nặc Kỳ Anh không phải là người như vậy. Cô lắc đầu từ chối: “Không cần đâu, tôi cảm thấy mình vẫn ổn.” Chẳng qua Nặc Kỳ Anh vẫn cất số điện thoại mà y tá cho mình.
Y tá nở nụ cười ẩn ý, theo ý cô thì Nặc Kỳ Anh ngại không dám lừa người khác trước mặt người ngoài, cho nên muốn cắt số điện thoại này đi, về nhà rồi lại gọi cho người kia. Nặc Kỳ Anh cũng nhận thấy ánh mắt của y tá, nhưng cô không giải thích. Người khác nghĩ gì cũng không liên quan tới cô, cô làm việc chỉ tuân theo bản tâm của mình mà thôi.
Sau khi y tá rời khỏi phòng, Nặc Kỳ Anh lấy số điện thoại đó ra xem. Cô vốn định gọi điện thoại, nhưng sợ đối phương sẽ hiểu nhầm mình muốn lừa tiên như y tá, cô cất tờ giấy đó đi, nhếch môi nói: “Vốn không nên gặp gỡ, hay là thôi đi.” Nặc Kỳ Anh vốn không bị thương nặng, ở lại bệnh viện mấy giờ, cô cảm thấy mình không có vấn đề gì nên xuất viện. Nặc Kỳ Anh trở về ký túc xá với thân thể mỏi mệt. Bạn cùng phòng kiêm bạn thân Tô Hoài Lan còn đang đi làm, cho nên ở nhà chỉ có một mình cô. Cô vốn không có bạn bè gì, sau khi chịu uất ức thật lớn, về đến nhà mình, cuối cùng cô cũng có thể khóc một trận thật to.
Nặc Kỳ Anh trốn trong phòng khóc òa lên, vành mắt đỏ hoe, hít thở hổn hển, mũi khụt khịt. Bạn thân Tô Hoài Lan của cô vui vẻ về nhà. Không biết hôm nay giám đốc ngành bị động kinh gì mà lại mời người trong cả ngành liên hoan, ngay cả sinh viên thực tập như họ cũng có tư cách tham dự. Cô nhất định phải ăn diện thật xinh đẹp để các lãnh đạo thấy được nhan sắc của mình, không chừng sẽ có cơ hội lên làm nhân viên chính thức. Tô Hoài Lan ảo tưởng về tương lai tươi đẹp, mở cửa ký túc xá, thấy hành lý trong phòng khách thì biết là Nặc Kỳ Anh đã trở lại.
Lần này vốn nên là Tô Hoài Lan đi công tác, nhưng Tô Hoài Lan sợ mệt, nài nỉ mãi Nặc Kỳ Anh mới đi thay cô ta. Nặc Kỳ Anh giúp cô ta nhiều như vậy, đương nhiên phải cảm ơn cô ấy. Tô Hoài Lan vui vẻ kêu lên: “Kỳ Anh, Kỳ Anh cậu đã về nhà rồi hả?” Nặc Kỳ Anh đang trốn trong phòng khóc nên không nghe thấy tiếng kêu của Tô Hoài Lan. Nhưng Tô Hoài Lan lại khẳng định Nặc Kỳ Anh đang ở nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.