Chương 3: Tín vật hẹn ước
Chia Le
29/05/2021
Lúc tỉnh dậy, Phó Quân Tiêu hồi tưởng lại sự sung sướng đêm qua. Người phụ nữ đêm qua suýt nữa vắt kiệt anh, đồng thời cũng khiến anh thỏa mãn.
Anh thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ, chưa từng chạm vào phụ nữ. Hôm qua vất vả lắm mới ra ngoài thả lỏng một chút, không ngờ lại đụng trúng cực phẩm như vậy. Tiếc rằng người phụ nữ đó là gái bán hoa, không phải là lần đầu tiên, quá đáng tiếc.
Nghĩ vậy, Phó Quân Tiêu vươn tay sờ soạng bên cạnh, nhưng không chạm vào làn da trơn mịn như mình nghĩ. Bên cạnh không có ai, nhiệt độ trong chăn đã sớm trở lại như bình thường, xem ra người phụ nữ kia đã rời đi thật lâu.
Phó Quân Tiêu không biết cảm xúc trong lòng mình là gì. Anh còn cho rằng hôm qua mình giày vò cỡ đó thì e rằng đến tối nay Nặc Kỳ Anh vẫn chưa thể tỉnh lại cơ. Không ngờ Nặc Kỳ Anh lại dậy sớm hơn cả anh, thậm chí không đánh thức anh mà rời đi.
Loại gái bán hoa như Nặc Kỳ Anh chẳng lẽ không phải là sáng hôm sau tỉnh dậy thì ra sức đòi tiên sao? Có thể rời đi một cách dứt khoát như vậy sao? Hừ, dù gì đi nữa họ cũng sẽ chỉ dừng lại ở một đêm tình tối qua mà thôi, sau này sẽ không còn liên lụy tới nhau nữa.
Phó Quân Tiêu nghĩ rõ ràng, trong lòng không còn rối rắm, xoay người nhảy ra khỏi giường, thân thủ mạnh mẽ vừa thấy đã biết là người luyện võ. Chẳng trách tối qua bất kể Nặc Kỳ Anh giãy dụa kiểu gì cũng không thể thoát khỏi bàn của Phó Quân Tiêu.
Nhìn ra giường trắng tinh như mới, Phó Quân Tiêu cau mày.
Mặc dù đã xác nhận rõ ràng phỏng đoán của mình, Nặc Kỳ Anh chính là loại đàn bà phóng đãng không biết giữ mình, nhưng trong lòng anh vẫn không thoải mái. “Thôi...” Phó Quân Tiêu thở dài, dù sao sau này họ cũng sẽ không còn liên lụy tới nhau nữa. Phó Quân Tiêu trần truông vào phòng tắm, kêu thuộc hạ mang một bộ đồ cho mình.
Trong nhà tắm, Phó Quân Tiêu nhìn vết cào trên lưng, không khỏi nhếch môi, vẫn là một con mèo hoang ngang ngược. Phó Quân Tiêu sửa soạn lại bản thân, mặc quần áo sạch sẽ, khác hẳn với hình tượng dã thú đêm qua, trở nên tràn ngập khí thế, sau đó bước ra nhà tắm.
Anh thu dọn đồ đạc cá nhân, vô tình nhìn thấy một xấp tiền để trên đầu giường, đôi mắt của Phó Quân Tiêu bỗng tối sầm, người phụ nữ kia có ý gì? Để lại tiên cho anh là chơi anh sao? Coi anh là trai bao? Phó Quân Tiêu cảm thấy mình sắp tức điên rồi, người phụ nữ chết tiệt dám to gan đến thế! Phó Quân Tiêu đấm mạnh lên giường, vốn không muốn dính líu tới Nặc Kỳ Anh, nhưng vì một xấp tiền này, Phó Quân Tiêu lại muốn tìm hiểu Nặc Kỳ Anh là một người phụ nữ như thế nào. “Điều tra một người phụ nữ cho tôi...”
Phó Quân Tiêu đen mặt ra lệnh. “Phụ nữ?” Người ở đầu dây bên kia hết sức kinh ngạc. Phó Quân Tiêu kêu anh ta tìm một người phụ nữ ư? Từ khi nào mà trong mắt lão đại lại phân biệt nam nữ vậy? “Ahhhhh... Lão đại, anh có chắc là nữ không? Không phải là nữ tội phạm gì gì đó chứ?” “Câm mồm! Tôi bảo cậu điều tra thì điều tra đi!” Phó Quân Tiêu vốn đã không có kiên nhẫn, tâm trạng sung sướng buổi sáng bị một xấp tiền của Nặc Kỳ Anh phá tan tành, người kia còn lắm mồm như thế, anh càng thêm mất kiên nhẫn. “Vâng vâng, lão đại cứ ra lệnh đi ạ.”
Hàn Mậu Tỉnh không dám nói thêm gì nữa. “Mặt dây chuyền ngọc của tôi bị mất, chắc là người phụ nữ đó đã lấy đi... Sau khi tìm thấy cô ta thì kêu quản gia Lưu mang cô ta tới đây." Phó Quân Tiêu kể lại chuyện tối qua gặp Nặc Kỳ Anh cho thuộc hạ, giấu chuyện hai người đi khách sạn, nhưng dù vậy, đối phương cũng vẫn vô cùng khiếp sợ.
Phó Quân Tiêu tới hộp đêm hồi nào vậy? Còn gặp phải một người phụ nữ say rượu nữa chứ! Nhưng mặc dù khiếp sợ, Hàn Mậu Tinh cũng không dám hỏi thêm câu nào mà thành thật đi điều tra. Bên kia, Nặc Kỳ Anh hốt hoảng đi trên đường cái, đầu óc cô đau đớn vì say rượu khiến suy nghĩ của cô càng trở nên mơ hồ. Nghĩ tới chuyện mình bị thất trinh, đầu cô càng đau như muốn nổ tung. Đột nhiên, một tiếng phanh xe chói tai vang lên, Nặc Kỳ Anh hoảng sợ quay lại nhìn, chỉ thấy một chiếc ô tô đang lao về phía mình. “Rầm” một tiếng, Nặc Kỳ Anh bay ra ngoài, trước mắt trở nên đỏ tươi như máu.
Nặc Kỳ Anh ngất xỉu. Một người vội vã bước xuống từ chiếc siêu xe tông trúng cô. Thấy Nặc Kỳ Anh ngất xỉu, quản gia Lưu vội vàng kêu người chở cô tới bệnh viện.
Sáng nay ông ta nhận được mệnh lệnh của Phó Quân Tiêu điều tra một người phụ nữ cầm mặt dây chuyền ngọc của anh, kết quả là ông ta lái xe quá nhanh, cô gái này lại không nhìn đường nên xảy ra tai nạn. Quản gia Lưu âm thầm câu nguyện cô gái trẻ này đừng xảy ra vấn đề gì! Sau khi đưa Nặc Kỳ Anh đến bệnh viện, quản gia Lưu thanh toán tiền thuốc men, sau đó vội vã rời đi. Ông ta còn phải hoàn thành nhiệm vụ mà Phó Quân Tiêu giao cho mình.
Anh thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ, chưa từng chạm vào phụ nữ. Hôm qua vất vả lắm mới ra ngoài thả lỏng một chút, không ngờ lại đụng trúng cực phẩm như vậy. Tiếc rằng người phụ nữ đó là gái bán hoa, không phải là lần đầu tiên, quá đáng tiếc.
Nghĩ vậy, Phó Quân Tiêu vươn tay sờ soạng bên cạnh, nhưng không chạm vào làn da trơn mịn như mình nghĩ. Bên cạnh không có ai, nhiệt độ trong chăn đã sớm trở lại như bình thường, xem ra người phụ nữ kia đã rời đi thật lâu.
Phó Quân Tiêu không biết cảm xúc trong lòng mình là gì. Anh còn cho rằng hôm qua mình giày vò cỡ đó thì e rằng đến tối nay Nặc Kỳ Anh vẫn chưa thể tỉnh lại cơ. Không ngờ Nặc Kỳ Anh lại dậy sớm hơn cả anh, thậm chí không đánh thức anh mà rời đi.
Loại gái bán hoa như Nặc Kỳ Anh chẳng lẽ không phải là sáng hôm sau tỉnh dậy thì ra sức đòi tiên sao? Có thể rời đi một cách dứt khoát như vậy sao? Hừ, dù gì đi nữa họ cũng sẽ chỉ dừng lại ở một đêm tình tối qua mà thôi, sau này sẽ không còn liên lụy tới nhau nữa.
Phó Quân Tiêu nghĩ rõ ràng, trong lòng không còn rối rắm, xoay người nhảy ra khỏi giường, thân thủ mạnh mẽ vừa thấy đã biết là người luyện võ. Chẳng trách tối qua bất kể Nặc Kỳ Anh giãy dụa kiểu gì cũng không thể thoát khỏi bàn của Phó Quân Tiêu.
Nhìn ra giường trắng tinh như mới, Phó Quân Tiêu cau mày.
Mặc dù đã xác nhận rõ ràng phỏng đoán của mình, Nặc Kỳ Anh chính là loại đàn bà phóng đãng không biết giữ mình, nhưng trong lòng anh vẫn không thoải mái. “Thôi...” Phó Quân Tiêu thở dài, dù sao sau này họ cũng sẽ không còn liên lụy tới nhau nữa. Phó Quân Tiêu trần truông vào phòng tắm, kêu thuộc hạ mang một bộ đồ cho mình.
Trong nhà tắm, Phó Quân Tiêu nhìn vết cào trên lưng, không khỏi nhếch môi, vẫn là một con mèo hoang ngang ngược. Phó Quân Tiêu sửa soạn lại bản thân, mặc quần áo sạch sẽ, khác hẳn với hình tượng dã thú đêm qua, trở nên tràn ngập khí thế, sau đó bước ra nhà tắm.
Anh thu dọn đồ đạc cá nhân, vô tình nhìn thấy một xấp tiền để trên đầu giường, đôi mắt của Phó Quân Tiêu bỗng tối sầm, người phụ nữ kia có ý gì? Để lại tiên cho anh là chơi anh sao? Coi anh là trai bao? Phó Quân Tiêu cảm thấy mình sắp tức điên rồi, người phụ nữ chết tiệt dám to gan đến thế! Phó Quân Tiêu đấm mạnh lên giường, vốn không muốn dính líu tới Nặc Kỳ Anh, nhưng vì một xấp tiền này, Phó Quân Tiêu lại muốn tìm hiểu Nặc Kỳ Anh là một người phụ nữ như thế nào. “Điều tra một người phụ nữ cho tôi...”
Phó Quân Tiêu đen mặt ra lệnh. “Phụ nữ?” Người ở đầu dây bên kia hết sức kinh ngạc. Phó Quân Tiêu kêu anh ta tìm một người phụ nữ ư? Từ khi nào mà trong mắt lão đại lại phân biệt nam nữ vậy? “Ahhhhh... Lão đại, anh có chắc là nữ không? Không phải là nữ tội phạm gì gì đó chứ?” “Câm mồm! Tôi bảo cậu điều tra thì điều tra đi!” Phó Quân Tiêu vốn đã không có kiên nhẫn, tâm trạng sung sướng buổi sáng bị một xấp tiền của Nặc Kỳ Anh phá tan tành, người kia còn lắm mồm như thế, anh càng thêm mất kiên nhẫn. “Vâng vâng, lão đại cứ ra lệnh đi ạ.”
Hàn Mậu Tỉnh không dám nói thêm gì nữa. “Mặt dây chuyền ngọc của tôi bị mất, chắc là người phụ nữ đó đã lấy đi... Sau khi tìm thấy cô ta thì kêu quản gia Lưu mang cô ta tới đây." Phó Quân Tiêu kể lại chuyện tối qua gặp Nặc Kỳ Anh cho thuộc hạ, giấu chuyện hai người đi khách sạn, nhưng dù vậy, đối phương cũng vẫn vô cùng khiếp sợ.
Phó Quân Tiêu tới hộp đêm hồi nào vậy? Còn gặp phải một người phụ nữ say rượu nữa chứ! Nhưng mặc dù khiếp sợ, Hàn Mậu Tinh cũng không dám hỏi thêm câu nào mà thành thật đi điều tra. Bên kia, Nặc Kỳ Anh hốt hoảng đi trên đường cái, đầu óc cô đau đớn vì say rượu khiến suy nghĩ của cô càng trở nên mơ hồ. Nghĩ tới chuyện mình bị thất trinh, đầu cô càng đau như muốn nổ tung. Đột nhiên, một tiếng phanh xe chói tai vang lên, Nặc Kỳ Anh hoảng sợ quay lại nhìn, chỉ thấy một chiếc ô tô đang lao về phía mình. “Rầm” một tiếng, Nặc Kỳ Anh bay ra ngoài, trước mắt trở nên đỏ tươi như máu.
Nặc Kỳ Anh ngất xỉu. Một người vội vã bước xuống từ chiếc siêu xe tông trúng cô. Thấy Nặc Kỳ Anh ngất xỉu, quản gia Lưu vội vàng kêu người chở cô tới bệnh viện.
Sáng nay ông ta nhận được mệnh lệnh của Phó Quân Tiêu điều tra một người phụ nữ cầm mặt dây chuyền ngọc của anh, kết quả là ông ta lái xe quá nhanh, cô gái này lại không nhìn đường nên xảy ra tai nạn. Quản gia Lưu âm thầm câu nguyện cô gái trẻ này đừng xảy ra vấn đề gì! Sau khi đưa Nặc Kỳ Anh đến bệnh viện, quản gia Lưu thanh toán tiền thuốc men, sau đó vội vã rời đi. Ông ta còn phải hoàn thành nhiệm vụ mà Phó Quân Tiêu giao cho mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.