Chương 83: Lần nữa tự chui đầu vào lưới(2)
Ai ấy nhỉ
19/12/2022
Khúc Lâm rất thông minh, và với bộ não đó, Kiều Hạ Linh biết cô ta có thể dễ dàng đoán ra thân phận “tay đua huyền thoại” năm xưa của chú Trương,
cũng biết được so với bọn họ thì hai người bên cô thông thạo tuyến đường này hơn nhiều.
Cho nên cô ta sẽ không chọn đuổi theo mà đưa ra lựa chọn tốt hơn chính là chặn đầu. Đường ra của nơi này là một ngã ba đến thẳng vùng ngoại ô, giao điểm giữa của Giang thành và Đông thành, bọn họ chắc chắn sẽ cho người trực ở đó đợi lệnh, đến khi bọn cô tự chui vào thì đến thu lưới.
Bằng không, một khi cô và chú Trương đến địa phận Đông thành, việc bắt người sẽ khó hơn nhiều vì đây không phải địa bàn của bọn chúng.
Có điều...
“Chú Trương, theo đường lối mòn bí mật thoát ra, chúng ta quay ngược đầu xe trở lại.” Kiều Hạ Linh nhoẻn miệng cười, tay cầm lấy một chiếc kẹo mút không ngừng thưởng thức.
Nếu đã muốn diễn thì phải diễn cho đến, muốn bắt được cô không thể nào quá đỗi dễ dàng vậy được.
Trương Thiên: “...” Hắn hiện tại cũng không hiểu được cô chủ muốn làm cái gì nữa.
Thôi kệ, dù sao việc của ông chỉ cần làm theo lệnh là được, những thứ khác không cần quan tâm.
Kiều Hạ Linh bấm tay suy nghĩ đối sách.
Dưới chân đèo này trước đây là một thôn làng rất nghèo, chỉ yếu lấy việc săn thú rừng làm thức ăn là chủ yếu, sau này đất nước dần tiến lên, cải cách diễn ra nhưng để tưởng nhớ những người thợ săn khi xưa nên lối bọn họ dùng làm đường đi săn vẫn được dân làng giữ lại nguyên vẹn.
Dù chỉ là một lối mòn bằng đất nhưng mỗi năm người dân lại đến tu sửa lại nên không có đá lớn chặn đường, xe ô tô cũng có thể đi qua không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Việc này không có nhiều người biết đến nhưng muốn tra ra thì không khó.
Bọn cô thông thạo đường như vậy, biết là hiển nhiên.
Về phần Khúc Lâm…
Ha… Ha… Đừng để cô thất vọng là được.
Ra đến đường chính, tốc độ xe lần nữa trở về trạng thái ban đầu, dạo bước trên đường cao tốc giống như một con ngựa hoang giữa thảo nguyên rộng lớn và bao la.
Con đường vắng tanh không một bóng người, từ đâu lại đột nhiên xuất hiện thêm vài chiếc xe hạng nặng tăng tốc đuổi theo.
Trương Thiên gương nhìn thấy bọn chúng, không những không sợ hãi mà còn thích thú, ngửa cổ hú lên một tiếng. Hai mắt tỏa sáng, phát ra năng lượng không bao giờ cạn, tay nắm lấy vô lăng tiếp tục nhấn ga phóng đi thật nhanh.
Hai chiếc xe rảo bước lao đến, từng bước ép chặt, muốn bắt bọn họ dừng xe nhưng Trương Thiên đã nhanh chóng đảo tay lái làm thân xe dựng ngang, lách qua khe hở của bọn chúng chạy thoát.
Khúc Lâm ở ghế phụ lái của chiếc xe đối diện, đuôi mắt nheo lại tán thưởng, có điều một giây sau đã thay đổi, gương mặt nghiêm túc cầm lấy súng, mắt phải nheo lại nhắm đến mục tiêu.
3... 2...1...
Đoàng...
Viên đạn xé gió bay ra khỏi nòng súng, trúng vào lốp xe phía trước.
Thân xe nghiêng đảo, Trương Thiên giữ chặt lấy tay lái nhưng xe bị nổ lốp, thăng bằng không ổn định nên việc điều khiển vô cùng khó khăn chứ đừng nói đến chạy nhanh thoát khỏi bọn người kia.
Kiều Hạ Linh thấy tình hình không ổn, lấy từ trong túi ra một khẩu súng ngắn, học theo Khúc Lâm nhắm bắn.
Có điều trình độ của cô tập bia may mắn lắm thì được tám điểm, giờ bắn thật y như rằng hồng tâm to hơn không biết bao nhiêu lần lại chỉ có thể bắn trượt, nói chung là chỉ có tính chất đe dọa chứ không mang tính uy hiếp.
“Cháu có thể bắn chuẩn chút được không hả? Bánh đằng sau suýt chút nữa bị cháu bắn thủng đấy!”
“Cháu cũng đâu cố ý, trình độ bắn súng của cháu tệ đến thế nào chú đâu phải không biết.” Kiều Hạ Linh xoa đầu, xấu hổ giải thích.
Trước kia mỗi lần bố già dạy bắn súng cô đều lười biếng học cho qua, cảm thấy nó không ngầu bằng đánh tay đôi một đối một lên chỉ có vỗ thuật học còn ra hồn, khả năng cận chiến tương đối ổn, còn những thứ khác thì không được tốt cho lắm. Và bắn súng không nghi ngờ gì chính là thứ cô yếu nhất.
“Đằng trước có khúc cua gấp, chú nhớ cẩn thận đấy, mạng của chúng ta phụ thuộc vào tay lái của chú cả.” Kiều Hạ Linh vỗ vào vai của Trương Thiên, đặt trọn niềm tin.
Trương Thiên: “...” Trách nhiệm này cũng cao cả quá rồi không?
Xăng đã cạn gần hết, tốc độ xe cũng giảm đi rõ rệt, chả mấy chốc mấy chiếc xe kia đã đuổi đến, một chiếc trong đó đâm mạnh vào đuôi xe của bọn họ khiến cho Trương Thiên đập đầu vào vô lăng ngất xỉu, xe không có người điều khiển liền loạng choạng kề sát vào lan can, phát ra những tiếng va chạm chói tai.
Chiếc xe hoàn toàn dừng lại, cả Kiều Hạ Linh và Trương Thiên đều ngất lịm đi, trên trán là vết máu do khi nãy bị va chạm mạnh.
Khúc Lâm hạ lệnh đem hai người lên xe, về phần chiếc xe kia thì bị một ngọn lửa thủ tiêu, tất cả đồ đạc trên xe đều cháy thành tro. Chỉ còn lại một chiếc máy bộ đàm gắn định vị được Kiều Hạ Linh nhân lúc cửa xe mở bung ra vứt vào bụi cỏ bên đường, thành công thoát nạn một kiếp.
Cố Thịnh nhận được tín hiệu, ngay lập tức hạ lệnh cho đoàn xe xuất phát, theo hướng chỉ dẫn của thiết bị định vị tiến tới.
Cho nên cô ta sẽ không chọn đuổi theo mà đưa ra lựa chọn tốt hơn chính là chặn đầu. Đường ra của nơi này là một ngã ba đến thẳng vùng ngoại ô, giao điểm giữa của Giang thành và Đông thành, bọn họ chắc chắn sẽ cho người trực ở đó đợi lệnh, đến khi bọn cô tự chui vào thì đến thu lưới.
Bằng không, một khi cô và chú Trương đến địa phận Đông thành, việc bắt người sẽ khó hơn nhiều vì đây không phải địa bàn của bọn chúng.
Có điều...
“Chú Trương, theo đường lối mòn bí mật thoát ra, chúng ta quay ngược đầu xe trở lại.” Kiều Hạ Linh nhoẻn miệng cười, tay cầm lấy một chiếc kẹo mút không ngừng thưởng thức.
Nếu đã muốn diễn thì phải diễn cho đến, muốn bắt được cô không thể nào quá đỗi dễ dàng vậy được.
Trương Thiên: “...” Hắn hiện tại cũng không hiểu được cô chủ muốn làm cái gì nữa.
Thôi kệ, dù sao việc của ông chỉ cần làm theo lệnh là được, những thứ khác không cần quan tâm.
Kiều Hạ Linh bấm tay suy nghĩ đối sách.
Dưới chân đèo này trước đây là một thôn làng rất nghèo, chỉ yếu lấy việc săn thú rừng làm thức ăn là chủ yếu, sau này đất nước dần tiến lên, cải cách diễn ra nhưng để tưởng nhớ những người thợ săn khi xưa nên lối bọn họ dùng làm đường đi săn vẫn được dân làng giữ lại nguyên vẹn.
Dù chỉ là một lối mòn bằng đất nhưng mỗi năm người dân lại đến tu sửa lại nên không có đá lớn chặn đường, xe ô tô cũng có thể đi qua không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Việc này không có nhiều người biết đến nhưng muốn tra ra thì không khó.
Bọn cô thông thạo đường như vậy, biết là hiển nhiên.
Về phần Khúc Lâm…
Ha… Ha… Đừng để cô thất vọng là được.
Ra đến đường chính, tốc độ xe lần nữa trở về trạng thái ban đầu, dạo bước trên đường cao tốc giống như một con ngựa hoang giữa thảo nguyên rộng lớn và bao la.
Con đường vắng tanh không một bóng người, từ đâu lại đột nhiên xuất hiện thêm vài chiếc xe hạng nặng tăng tốc đuổi theo.
Trương Thiên gương nhìn thấy bọn chúng, không những không sợ hãi mà còn thích thú, ngửa cổ hú lên một tiếng. Hai mắt tỏa sáng, phát ra năng lượng không bao giờ cạn, tay nắm lấy vô lăng tiếp tục nhấn ga phóng đi thật nhanh.
Hai chiếc xe rảo bước lao đến, từng bước ép chặt, muốn bắt bọn họ dừng xe nhưng Trương Thiên đã nhanh chóng đảo tay lái làm thân xe dựng ngang, lách qua khe hở của bọn chúng chạy thoát.
Khúc Lâm ở ghế phụ lái của chiếc xe đối diện, đuôi mắt nheo lại tán thưởng, có điều một giây sau đã thay đổi, gương mặt nghiêm túc cầm lấy súng, mắt phải nheo lại nhắm đến mục tiêu.
3... 2...1...
Đoàng...
Viên đạn xé gió bay ra khỏi nòng súng, trúng vào lốp xe phía trước.
Thân xe nghiêng đảo, Trương Thiên giữ chặt lấy tay lái nhưng xe bị nổ lốp, thăng bằng không ổn định nên việc điều khiển vô cùng khó khăn chứ đừng nói đến chạy nhanh thoát khỏi bọn người kia.
Kiều Hạ Linh thấy tình hình không ổn, lấy từ trong túi ra một khẩu súng ngắn, học theo Khúc Lâm nhắm bắn.
Có điều trình độ của cô tập bia may mắn lắm thì được tám điểm, giờ bắn thật y như rằng hồng tâm to hơn không biết bao nhiêu lần lại chỉ có thể bắn trượt, nói chung là chỉ có tính chất đe dọa chứ không mang tính uy hiếp.
“Cháu có thể bắn chuẩn chút được không hả? Bánh đằng sau suýt chút nữa bị cháu bắn thủng đấy!”
“Cháu cũng đâu cố ý, trình độ bắn súng của cháu tệ đến thế nào chú đâu phải không biết.” Kiều Hạ Linh xoa đầu, xấu hổ giải thích.
Trước kia mỗi lần bố già dạy bắn súng cô đều lười biếng học cho qua, cảm thấy nó không ngầu bằng đánh tay đôi một đối một lên chỉ có vỗ thuật học còn ra hồn, khả năng cận chiến tương đối ổn, còn những thứ khác thì không được tốt cho lắm. Và bắn súng không nghi ngờ gì chính là thứ cô yếu nhất.
“Đằng trước có khúc cua gấp, chú nhớ cẩn thận đấy, mạng của chúng ta phụ thuộc vào tay lái của chú cả.” Kiều Hạ Linh vỗ vào vai của Trương Thiên, đặt trọn niềm tin.
Trương Thiên: “...” Trách nhiệm này cũng cao cả quá rồi không?
Xăng đã cạn gần hết, tốc độ xe cũng giảm đi rõ rệt, chả mấy chốc mấy chiếc xe kia đã đuổi đến, một chiếc trong đó đâm mạnh vào đuôi xe của bọn họ khiến cho Trương Thiên đập đầu vào vô lăng ngất xỉu, xe không có người điều khiển liền loạng choạng kề sát vào lan can, phát ra những tiếng va chạm chói tai.
Chiếc xe hoàn toàn dừng lại, cả Kiều Hạ Linh và Trương Thiên đều ngất lịm đi, trên trán là vết máu do khi nãy bị va chạm mạnh.
Khúc Lâm hạ lệnh đem hai người lên xe, về phần chiếc xe kia thì bị một ngọn lửa thủ tiêu, tất cả đồ đạc trên xe đều cháy thành tro. Chỉ còn lại một chiếc máy bộ đàm gắn định vị được Kiều Hạ Linh nhân lúc cửa xe mở bung ra vứt vào bụi cỏ bên đường, thành công thoát nạn một kiếp.
Cố Thịnh nhận được tín hiệu, ngay lập tức hạ lệnh cho đoàn xe xuất phát, theo hướng chỉ dẫn của thiết bị định vị tiến tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.