Chương 82: Lần nữa tự chui đầu vào lưới
Ai ấy nhỉ
19/12/2022
“Em yên tâm, anh nhất định sẽ cẩn thận.” Gương mặt già nua đầy nếp nhăn của Cố Văn Khải giãn ra, hạnh phúc thể hiện rõ trên gương mặt nói.
Khúc Lâm qua gương chiếu hậu thu hết một màn này vào mắt nhưng cũng không nói thêm điều gì, người ở đầu dây bên kia là ai cô đương nhiên biết, nói cho cùng thì chỉ là một mụ già giả tạo ghê tởm mà thôi.
Có điều, cũng không thể phủ nhận rằng thủ đoạn của bà ta vô cùng lợi hại.
Hơn bốn mươi tuổi, dù có giữ được nét trẻ đẹp đến đâu thì vẫn là quả táo già cằn cỗi, ấy vậy mà vẫn giữ được trái tim của hai người đàn ông đến mức này. Nói không bội phục là giả nhưng nhiều hơn chính là khinh bỉ.
Phụ nữ như bà ta không khác gì một con rắn độc mang hình hài sặc sỡ, thu hút con mồi đến chỗ của mình rồi một miếng nuốt hết vào bụng, từ từ tiêu hóa, nhấm nháp thứ tiền tài mà đám đàn ông mang đến.
Chiếc xe đằng trước đã tiến vào đường hầm, tín hiệu từ máy theo dõi cũng yêu đi, chấm đỏ nhấp nháy không ổn định.
Kiều Hạ Linh ra hiệu, Trương Thiên gật đầu, ấn ga, tốc độ từ đường hầm ra bên ngoài tăng lên đột ngột.
“Chúng ta bị phát hiện rồi!” Cố Văn Khải nói.
Đối với chuyện này bọn họ vốn đã định liệu từ trước, có điều vì xe của bọn họ luôn giữ khoảng cách an toàn với xe của Kiều Hạ Linh nên không nghĩ đến việc sẽ bị phát hiện ra sớm thế này.
Khúc Lâm không chút hoảng loạn, môi mỏng nhếch lên, hiện ra một tia thích thú.
“Coi bộ con mồi này không dễ đối phó.”
Khúc Lâm không thèm để ý đến ông ta , qua bộ đàm liên hệ với cấp dưới.
“Xe của mục tiêu đã đi vào vị trí số 1. Đội 2 chuẩn bị áp sát.”
“Đội 3 nghe lệnh chặn con đường phía tây, gây náo loạn, ép cô ta rẽ sang hướng ngược lại.”
“Đội 4 nghe lệnh...”
Hàng loạt mệnh lệnh được Khúc Lâm đưa ra nhanh chóng, từ vị trí đến cách sắp xếp đều không sai vào đâu được. Tất cả những nơi Trương Thiên có thể đi đều bị bọn họ chặn đứng.
Có điều bọn họ vẫn đánh giá thấp Trương Thiên.
“Chú Trương, phía trước rẽ trái một trăm mét. Thiên đường của chúng ta đến rồi.” Kiều Hạ Linh nhìn bản đồ trên tay, hứng thú nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, ánh mắt lóe lên tia tưởng niệm nói.
Trương Thiên nghe lệnh, rẽ trái, vượt qua hàng rào chắn giữa đường đi vào khu vực đang sửa chữa.
Hắn ta có thể leo lên vị trí như ngày hôm nay, ngoài sức mạnh ra thì còn cần dựa vào chuyện môn, và thứ mà hắn thông thuộc nhất chính là “đua xe.”
Một tay lái cừ khôi ngoi lên ở khu ổ chuột rách nát, trước kia lấy việc đua xe thuê kiếm cơm ăn như hắn đối với mấy vụ theo dõi này đã vô cùng quen thuộc, rất nhanh hai chiếc xe thuộc đội số 2 bị Trương Thiên nhẹ nhàng đánh lạc hướng, đâm đầu vào nhau dừng lại ở ven đường.
Kiều Hạ Linh âm thầm giơ lên ngón tay cái khen ngợi.
Trương Thiên nhếch môi, cảm giác động vào chiếc xe đua lâu rồi mới cảm nhận được khiến máu nóng của hắn nâng đến đỉnh điểm.
“Bao nhiêu năm rồi vẫn thế, chú vẫn yêu đường đua như người tình đoản mệnh của mình vậy.” Kiều Hạ Linh vui vẻ trêu đùa, trên tay vẫn không ngừng thao tác trên màn hình máy tính tìm ra con đường thoát thân nhanh nhất.
“Này... Này... Đoản mệnh cái gì? Ý cháu là chú xui xẻo đúng không?”
“Chú lại nói không đi.”
Trương Thiên im bặt, giả vờ ho mấy tiếng rồi tiếp tục lái xe.
“Rẽ phải ba mươi mét, chỗ đường đó còn tương đối hoàn chỉnh, chúng ta có thể băng qua đó.”
Cố Văn Khải thấy Trương Thiên và Kiều Hạ Linh đâm đầu vào con đường đang sửa chữa, ông nhớ không nhầm thì tuyến đường này hai năm trước bị hư hỏng nghiêm trọng. Chính phủ mới phê duyệt rót vốn vào sửa chữa.
Tuy rằng trốn vào đây bọn họ khó có thể đuổi theo bằng xe nhưng muốn trốn đi lại càng không dễ.
“Chị Khúc, em nhớ ra rồi, nơi này trước đây là một khu đua xe của đám phú nhị đại. Hơn mười năm trước nói được gọi bằng cái tên Đèo Chết.” Người đàn ông ngồi ở ghế phụ lái lên tiếng.
Đèo Chết? Nơi này đúng như cái tên của nó, là địa ngục thu xác đối với những tay đua, kể cả có là dân chuyên nghiệp.
Đèo này không dài nhưng toàn bộ đều là những đoạn ngắn ghép lại với nhau, tạo thành những khúc cua có độ khó đặc biệt cao, không kể mọi hình dáng, từ nhọn đến vuông đều đầy đủ.
Chưa kể còn ở giữa đèo còn có khúc cua hình chữ S liên tục bốn vòng, ngăn giữa mỗi đoạn là những khúc cua bất chợt, được gọi là các hố tử thần, từng thu không biết bao nhiêu mạng người ở đó.
Năm xưa, cũng vì địa hình như vậy mới thu hút được vô số những người có khiếu mạo hiểm đến đây khiêu chiến.
Nhưng nó thực sự nổi danh phải từ sau vụ việc mười năm trước. Tại đây diễn ra một cuộc thi đua xe, vốn đám phú nhị địa của Giang thành chỉ muốn tìm chút kích thích, không tin vào lời đồn nên lấy nơi này làm địa điểm thi đấu.
Ai ngờ sau lần đó, người tham gia chết gần một nửa, số còn lại trừ đám đứng ở vạch cổ vũ thì đều bị thương, nhẹ thì gãy xương, nặng thì liệt, thậm chí biến thành người thực vật. Và đó cũng chính là một trong những thảm án lớn nhất của Giang thành kể từ trước đến nay.
Có điều, từ miệng người tham gia lần đó bọn họ biết được có người đàn ông tầm ba mươi tuổi đem theo đứa bé đến đó đăng ký tham gia, không những không bị thương còn hoàn mỹ về đích, thu được số tiền khổng lồ rồi mai danh ẩn tích, từ đó chưa lần nào xuất hiện.
Xét về độ tuổi và khả năng thành thạo khu vực. Không lẽ...
Khúc Lâm tôi tắm suy ngẫm.
Nếu thật như vậy thì lần này muốn bắt người không phải dễ...
“Cậu tra tất cả tư liệu về tuyến đường này, tìm ra lối ra nhanh nhất.”
“Các đội còn lại nhanh chóng rút lui.”
Con đường đó quá nguy hiểm, cho dù bọn họ có trình độ không tệ nhưng địa hình nơi này bọn họ không quen thuộc bằng đối phương, tùy tiện đi vào không có kết quả tốt.
Bên kia, Kiều Hạ Linh huýt sáo báo hiệu đám người đuổi theo đã bị cắt đuôi.
Trương Thiên cười thỏa mãn, làm một đường lượn chuyên nghiệp vượt qua khúc cua đã bị sạt mất một nửa, hoàn mỹ dừng xe.
Kiều Hạ Linh nhìn người đàn ông bình thường vô cùng nghiêm túc, đến khi ngồi lên xe lại không khác gì một kẻ điên, lắc đầu ngao ngán,
Gan lớn của cô bây giờ một phần vẫn là nhờ ơn chú Trương đây dạy ra đấy! Lần đó cô trốn khỏi bọn bắt cóc thì bị chú ấy tìm được, nhặt về nhà ở mấy ngày. Năm đó cô mới có mười hai tuổi, ngây ngô chưa biết gì cả đã bị ông chú này dẫn đi đua xe khắp nơi, đến cả nguy hiểm như thi đấu mười năm trước cũng không nỡ lòng bỏ qua.
Và kết quả thì chú ấy suýt chút nữa bị bố cô giết chết, lúc đó vẫn là cô liều mạng cầu xin, nói ngon nói ngọt mới khiến một viên đạn vào đầu được thay bằng một vết sẹo dài trên mặt giống hiện tại.
“Thấy thế nào? Kích thích chứ?” Trương Thiên rút ra điếu thuốc hưng phấn hít một hơi thật dài.
“Chú mau lên đi, chúng ta còn cần lần nữa tự chui đầu vào lưới đấy!”
Trương Thiên thở hắt một hơi, lên xe tiếp tục phóng đi, có chút tò mò hỏi:
“Sao chúng ta mạo hiểm cắt đuôi như vậy lại để chúng bắt được, vậy không phải uổng phí sao?”
“Chú thấy việc dễ dàng bắt được chúng ta có khả thi không?”
Trương Thiên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Với thân phận của Kiều Hạ Linh, không lý nào mọi chuyện lại quá dễ dàng như vậy được, cho nên vẫn phải cần thêm chút hành động khó nhằn, khiến bọn chúng hoàn toàn tin tưởng.
Khúc Lâm qua gương chiếu hậu thu hết một màn này vào mắt nhưng cũng không nói thêm điều gì, người ở đầu dây bên kia là ai cô đương nhiên biết, nói cho cùng thì chỉ là một mụ già giả tạo ghê tởm mà thôi.
Có điều, cũng không thể phủ nhận rằng thủ đoạn của bà ta vô cùng lợi hại.
Hơn bốn mươi tuổi, dù có giữ được nét trẻ đẹp đến đâu thì vẫn là quả táo già cằn cỗi, ấy vậy mà vẫn giữ được trái tim của hai người đàn ông đến mức này. Nói không bội phục là giả nhưng nhiều hơn chính là khinh bỉ.
Phụ nữ như bà ta không khác gì một con rắn độc mang hình hài sặc sỡ, thu hút con mồi đến chỗ của mình rồi một miếng nuốt hết vào bụng, từ từ tiêu hóa, nhấm nháp thứ tiền tài mà đám đàn ông mang đến.
Chiếc xe đằng trước đã tiến vào đường hầm, tín hiệu từ máy theo dõi cũng yêu đi, chấm đỏ nhấp nháy không ổn định.
Kiều Hạ Linh ra hiệu, Trương Thiên gật đầu, ấn ga, tốc độ từ đường hầm ra bên ngoài tăng lên đột ngột.
“Chúng ta bị phát hiện rồi!” Cố Văn Khải nói.
Đối với chuyện này bọn họ vốn đã định liệu từ trước, có điều vì xe của bọn họ luôn giữ khoảng cách an toàn với xe của Kiều Hạ Linh nên không nghĩ đến việc sẽ bị phát hiện ra sớm thế này.
Khúc Lâm không chút hoảng loạn, môi mỏng nhếch lên, hiện ra một tia thích thú.
“Coi bộ con mồi này không dễ đối phó.”
Khúc Lâm không thèm để ý đến ông ta , qua bộ đàm liên hệ với cấp dưới.
“Xe của mục tiêu đã đi vào vị trí số 1. Đội 2 chuẩn bị áp sát.”
“Đội 3 nghe lệnh chặn con đường phía tây, gây náo loạn, ép cô ta rẽ sang hướng ngược lại.”
“Đội 4 nghe lệnh...”
Hàng loạt mệnh lệnh được Khúc Lâm đưa ra nhanh chóng, từ vị trí đến cách sắp xếp đều không sai vào đâu được. Tất cả những nơi Trương Thiên có thể đi đều bị bọn họ chặn đứng.
Có điều bọn họ vẫn đánh giá thấp Trương Thiên.
“Chú Trương, phía trước rẽ trái một trăm mét. Thiên đường của chúng ta đến rồi.” Kiều Hạ Linh nhìn bản đồ trên tay, hứng thú nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, ánh mắt lóe lên tia tưởng niệm nói.
Trương Thiên nghe lệnh, rẽ trái, vượt qua hàng rào chắn giữa đường đi vào khu vực đang sửa chữa.
Hắn ta có thể leo lên vị trí như ngày hôm nay, ngoài sức mạnh ra thì còn cần dựa vào chuyện môn, và thứ mà hắn thông thuộc nhất chính là “đua xe.”
Một tay lái cừ khôi ngoi lên ở khu ổ chuột rách nát, trước kia lấy việc đua xe thuê kiếm cơm ăn như hắn đối với mấy vụ theo dõi này đã vô cùng quen thuộc, rất nhanh hai chiếc xe thuộc đội số 2 bị Trương Thiên nhẹ nhàng đánh lạc hướng, đâm đầu vào nhau dừng lại ở ven đường.
Kiều Hạ Linh âm thầm giơ lên ngón tay cái khen ngợi.
Trương Thiên nhếch môi, cảm giác động vào chiếc xe đua lâu rồi mới cảm nhận được khiến máu nóng của hắn nâng đến đỉnh điểm.
“Bao nhiêu năm rồi vẫn thế, chú vẫn yêu đường đua như người tình đoản mệnh của mình vậy.” Kiều Hạ Linh vui vẻ trêu đùa, trên tay vẫn không ngừng thao tác trên màn hình máy tính tìm ra con đường thoát thân nhanh nhất.
“Này... Này... Đoản mệnh cái gì? Ý cháu là chú xui xẻo đúng không?”
“Chú lại nói không đi.”
Trương Thiên im bặt, giả vờ ho mấy tiếng rồi tiếp tục lái xe.
“Rẽ phải ba mươi mét, chỗ đường đó còn tương đối hoàn chỉnh, chúng ta có thể băng qua đó.”
Cố Văn Khải thấy Trương Thiên và Kiều Hạ Linh đâm đầu vào con đường đang sửa chữa, ông nhớ không nhầm thì tuyến đường này hai năm trước bị hư hỏng nghiêm trọng. Chính phủ mới phê duyệt rót vốn vào sửa chữa.
Tuy rằng trốn vào đây bọn họ khó có thể đuổi theo bằng xe nhưng muốn trốn đi lại càng không dễ.
“Chị Khúc, em nhớ ra rồi, nơi này trước đây là một khu đua xe của đám phú nhị đại. Hơn mười năm trước nói được gọi bằng cái tên Đèo Chết.” Người đàn ông ngồi ở ghế phụ lái lên tiếng.
Đèo Chết? Nơi này đúng như cái tên của nó, là địa ngục thu xác đối với những tay đua, kể cả có là dân chuyên nghiệp.
Đèo này không dài nhưng toàn bộ đều là những đoạn ngắn ghép lại với nhau, tạo thành những khúc cua có độ khó đặc biệt cao, không kể mọi hình dáng, từ nhọn đến vuông đều đầy đủ.
Chưa kể còn ở giữa đèo còn có khúc cua hình chữ S liên tục bốn vòng, ngăn giữa mỗi đoạn là những khúc cua bất chợt, được gọi là các hố tử thần, từng thu không biết bao nhiêu mạng người ở đó.
Năm xưa, cũng vì địa hình như vậy mới thu hút được vô số những người có khiếu mạo hiểm đến đây khiêu chiến.
Nhưng nó thực sự nổi danh phải từ sau vụ việc mười năm trước. Tại đây diễn ra một cuộc thi đua xe, vốn đám phú nhị địa của Giang thành chỉ muốn tìm chút kích thích, không tin vào lời đồn nên lấy nơi này làm địa điểm thi đấu.
Ai ngờ sau lần đó, người tham gia chết gần một nửa, số còn lại trừ đám đứng ở vạch cổ vũ thì đều bị thương, nhẹ thì gãy xương, nặng thì liệt, thậm chí biến thành người thực vật. Và đó cũng chính là một trong những thảm án lớn nhất của Giang thành kể từ trước đến nay.
Có điều, từ miệng người tham gia lần đó bọn họ biết được có người đàn ông tầm ba mươi tuổi đem theo đứa bé đến đó đăng ký tham gia, không những không bị thương còn hoàn mỹ về đích, thu được số tiền khổng lồ rồi mai danh ẩn tích, từ đó chưa lần nào xuất hiện.
Xét về độ tuổi và khả năng thành thạo khu vực. Không lẽ...
Khúc Lâm tôi tắm suy ngẫm.
Nếu thật như vậy thì lần này muốn bắt người không phải dễ...
“Cậu tra tất cả tư liệu về tuyến đường này, tìm ra lối ra nhanh nhất.”
“Các đội còn lại nhanh chóng rút lui.”
Con đường đó quá nguy hiểm, cho dù bọn họ có trình độ không tệ nhưng địa hình nơi này bọn họ không quen thuộc bằng đối phương, tùy tiện đi vào không có kết quả tốt.
Bên kia, Kiều Hạ Linh huýt sáo báo hiệu đám người đuổi theo đã bị cắt đuôi.
Trương Thiên cười thỏa mãn, làm một đường lượn chuyên nghiệp vượt qua khúc cua đã bị sạt mất một nửa, hoàn mỹ dừng xe.
Kiều Hạ Linh nhìn người đàn ông bình thường vô cùng nghiêm túc, đến khi ngồi lên xe lại không khác gì một kẻ điên, lắc đầu ngao ngán,
Gan lớn của cô bây giờ một phần vẫn là nhờ ơn chú Trương đây dạy ra đấy! Lần đó cô trốn khỏi bọn bắt cóc thì bị chú ấy tìm được, nhặt về nhà ở mấy ngày. Năm đó cô mới có mười hai tuổi, ngây ngô chưa biết gì cả đã bị ông chú này dẫn đi đua xe khắp nơi, đến cả nguy hiểm như thi đấu mười năm trước cũng không nỡ lòng bỏ qua.
Và kết quả thì chú ấy suýt chút nữa bị bố cô giết chết, lúc đó vẫn là cô liều mạng cầu xin, nói ngon nói ngọt mới khiến một viên đạn vào đầu được thay bằng một vết sẹo dài trên mặt giống hiện tại.
“Thấy thế nào? Kích thích chứ?” Trương Thiên rút ra điếu thuốc hưng phấn hít một hơi thật dài.
“Chú mau lên đi, chúng ta còn cần lần nữa tự chui đầu vào lưới đấy!”
Trương Thiên thở hắt một hơi, lên xe tiếp tục phóng đi, có chút tò mò hỏi:
“Sao chúng ta mạo hiểm cắt đuôi như vậy lại để chúng bắt được, vậy không phải uổng phí sao?”
“Chú thấy việc dễ dàng bắt được chúng ta có khả thi không?”
Trương Thiên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Với thân phận của Kiều Hạ Linh, không lý nào mọi chuyện lại quá dễ dàng như vậy được, cho nên vẫn phải cần thêm chút hành động khó nhằn, khiến bọn chúng hoàn toàn tin tưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.