Chương 855
Nhị Tỷ
03/08/2022
Mỗi ngày anh đều phải cẩn thận, đề phòng có người chạy đến theo đuổi Hứa Minh Tâm làm cho anh phiền chết đi được.
Thế nhưng cô gái này lại cứ cho mình là vô dụng, rõ ràng khắp người đều là bảo bối chỉ là bản thân cô không phát hiện ra mà thôi.
Vẻ bề ngoài có thể lay động con người một lúc, nhưng thứ giữ con người bên nhau cả đời chính là nội tâm của một con người.
Từ khoảnh khắc cô quay đầu quay lại là anh đã biết cả đời này anh không thể buông tay cô.
“Cố Gia Huy, gặp được anh là phúc ba đời của em.”
“Ừ, anh cũng vậy.”
“Thế… em muốn ăn tokbokki… phiền chàng ốc trả tiền giúp em đi.”
Hứa Minh Tâm cười đến vui vẻ nói, sai đó hai người ngồi vào trong cửa hàng.
Trong cửa hàng có khá đông người, Cố Gia Huy vừa bước vào đã thu hút ánh nhìn của rất nhiều người.
Dù sao thì một anh đẹp trai ngời ngời như vậy cũng là điều trăm năm khó gặp mà.
Hứa Minh Tâm chú ý đến ánh mắt của mấy người phụ nữ ở đó, người nào người đấy đều như hổ đói rình mồi, mắt sáng như đuốc.
Cô đưa đôi đũa cho anh, nói: “Anh yêu à, anh đút cơm cho em.”
Cố Gia Huy nghe thấy cô nói vậy thì không khỏi buồn cười, trước đây nói cô không có chút hành động gì, hiện giờ lại phản ứng mãnh liệt như vậy sao?
Anh còn tưởng rằng cả đời này cô vợ nhỏ của anh cũng không thể thông suốt, để mặc anh tự làm lá chắn cho chính mình nữa chứ.
Tâm trạng của Cố Gia Huy rất tốt nên rất vui lòng gắp đồ ăn đút cho cô.
“Có phải em không thích những chuyện như thế này đúng không?”
“Quả thực là phải lãng phí tâm tư để ngăn chặn đám oanh oanh yến yến đó làm em không thích lắm, nhưng mà… những điều anh nói không phải không hợp lý, đúng là em không thể cứ mãi bỏ mặc tất cả như vậy được. Cái gì của em thì phải là của em, tuy rằng đã biết người khác sẽ không cướp đi được nhưng đúng là để cho người khác động vào, dù chỉ một chút thôi thì em cũng cảm thấy không thoải mái.”
“Nếu như trong lòng đã không thoải mái thì tại sao lại phải nhẫn nhịn, em nên chủ động đánh trả, có đúng không?”
“Đúng là thông suốt hơn rất nhiều rồi.”
“Em cũng cảm thấy gần đây IQ của em được nâng cao rồi, dù là làm bài tập cùng vèo vèo một cái là xong, mau khen em đi!”
“Vợ yêu của anh là giỏi nhất.”
“Cái gì mà vợ yêu của anh chứ… em còn chưa được gả cho anh đâu.”
Hứa Minh Tâm ồn ào đến mức khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng hết cả lên, tức giận trợn mắt với anh.
“Sớm muộn gì đều sẽ là như vậy, em phải tập làm quen từ bây giờ đi, hơn nữa cũng phải làm tốt công tác chuẩn bị, tất nhiên em cũng có thể gọi anh là chồng yêu từ bây giờ.”
“Đúng là không biết xấu hổ, anh mau đút cho em đi, em sắp chết đói rồi.”
Chồng yêu, vợ yêu…
Có vẻ rất ngọt ngào đó. Sau khi bọn họ ăn xong thì liền trở về nhà thím Ngô.
Thế nhưng cô gái này lại cứ cho mình là vô dụng, rõ ràng khắp người đều là bảo bối chỉ là bản thân cô không phát hiện ra mà thôi.
Vẻ bề ngoài có thể lay động con người một lúc, nhưng thứ giữ con người bên nhau cả đời chính là nội tâm của một con người.
Từ khoảnh khắc cô quay đầu quay lại là anh đã biết cả đời này anh không thể buông tay cô.
“Cố Gia Huy, gặp được anh là phúc ba đời của em.”
“Ừ, anh cũng vậy.”
“Thế… em muốn ăn tokbokki… phiền chàng ốc trả tiền giúp em đi.”
Hứa Minh Tâm cười đến vui vẻ nói, sai đó hai người ngồi vào trong cửa hàng.
Trong cửa hàng có khá đông người, Cố Gia Huy vừa bước vào đã thu hút ánh nhìn của rất nhiều người.
Dù sao thì một anh đẹp trai ngời ngời như vậy cũng là điều trăm năm khó gặp mà.
Hứa Minh Tâm chú ý đến ánh mắt của mấy người phụ nữ ở đó, người nào người đấy đều như hổ đói rình mồi, mắt sáng như đuốc.
Cô đưa đôi đũa cho anh, nói: “Anh yêu à, anh đút cơm cho em.”
Cố Gia Huy nghe thấy cô nói vậy thì không khỏi buồn cười, trước đây nói cô không có chút hành động gì, hiện giờ lại phản ứng mãnh liệt như vậy sao?
Anh còn tưởng rằng cả đời này cô vợ nhỏ của anh cũng không thể thông suốt, để mặc anh tự làm lá chắn cho chính mình nữa chứ.
Tâm trạng của Cố Gia Huy rất tốt nên rất vui lòng gắp đồ ăn đút cho cô.
“Có phải em không thích những chuyện như thế này đúng không?”
“Quả thực là phải lãng phí tâm tư để ngăn chặn đám oanh oanh yến yến đó làm em không thích lắm, nhưng mà… những điều anh nói không phải không hợp lý, đúng là em không thể cứ mãi bỏ mặc tất cả như vậy được. Cái gì của em thì phải là của em, tuy rằng đã biết người khác sẽ không cướp đi được nhưng đúng là để cho người khác động vào, dù chỉ một chút thôi thì em cũng cảm thấy không thoải mái.”
“Nếu như trong lòng đã không thoải mái thì tại sao lại phải nhẫn nhịn, em nên chủ động đánh trả, có đúng không?”
“Đúng là thông suốt hơn rất nhiều rồi.”
“Em cũng cảm thấy gần đây IQ của em được nâng cao rồi, dù là làm bài tập cùng vèo vèo một cái là xong, mau khen em đi!”
“Vợ yêu của anh là giỏi nhất.”
“Cái gì mà vợ yêu của anh chứ… em còn chưa được gả cho anh đâu.”
Hứa Minh Tâm ồn ào đến mức khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng hết cả lên, tức giận trợn mắt với anh.
“Sớm muộn gì đều sẽ là như vậy, em phải tập làm quen từ bây giờ đi, hơn nữa cũng phải làm tốt công tác chuẩn bị, tất nhiên em cũng có thể gọi anh là chồng yêu từ bây giờ.”
“Đúng là không biết xấu hổ, anh mau đút cho em đi, em sắp chết đói rồi.”
Chồng yêu, vợ yêu…
Có vẻ rất ngọt ngào đó. Sau khi bọn họ ăn xong thì liền trở về nhà thím Ngô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.