Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 1619
Hà An Sinh
22/12/2021
Đến xế chiều, Nguyễn Tri Hạ lại bắt đầu nấu canh cho Thẩm Lệ.
Canh vẫn chưa hầm xong thì điện thoại của Nguyễn Tri Hạ đã vang lên.
Nguyễn Tri Hạ đang canh lửa nồi canh nên cũng không chú ý là ai gọi tới, cô nhấn nút nghe luôn: “A lô?”
“Tối nay cô đi nhà trẻ đón Tư Nguyễn.”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông, bàn tay đang muốn mở nắp nồi của Nguyễn Tri Hạ bỗng dừng lại.
Đây là… giọng nói của Tư Mộ Hàn.
Nguyễn Tri Hạ mãi một lúc lâu mà vẫn không lên tiếng.
Người ở đầu dây bên kia đã không kiên nhẫn nói: “Cô không tiện?”
“Trợ lý Thời không có thời gian đi đón Tư Nguyễn sao?” Nguyễn Tri Hạ hỏi.
Tư Mộ Hàn giống như không muốn nói với cô nhiều thêm một chữ, chỉ đáp một tiếng: “Ừm.”
“Vậy đợi một chút nữa tôi sẽ đi đón con bé.” Nguyễn Tri Hạ vừa nói xong, đã cúp điện thoại.
Cô luôn cảm thấy nếu mình giành cúp điện thoại trước mới là người chiến thắng.
Nguyễn Tri Hạ không nhịn được cười mỉa mai bản thân.
Cách thời gian Tư Nguyễn tan học còn một tiếng nữa, đến lúc đó canh cũng đã nấu xong rồi. Cô và Tư Nguyễn ăn cơm xong sẽ đưa canh đến bệnh viện cho Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ rất thích Tư Nguyễn, cô ấy nhìn thấy con bé chắc chắn sẽ rất vui.
Sau khi hầm canh xong, Nguyễn Tri Hạ tắt lửa, lái xe đi rước Tư Nguyễn.
Tư Nguyễn ngoãn ngoãn đi theo cô giáo đứng ở cửa nhà trẻ, từ xa cô bé đã nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ từ trên xe bước xuống, cô bé ngẩng đầu nói với cô giáo hai câu, sau đó chạy về phía Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ ngồi xổm xuống đón lấy Tư Nguyễn, nghe thấy giọng nói nũng nịu của cô bé vang lên: “Sao bỗng nhiên mẹ đến đón con thế?”
“Con không muốn mẹ tới đón con sao?” Nguyễn Tri Hạ khảy mũi của cô bé, ôm Tư Nguyễn vào trong xe.
“Con muốn mà.” Tư Nguyễn hôn “chụt” một cái lên mặt Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ bật cười, cài dây an toàn cho cô bé.
Tư Nguyễn lẩm bẩm một câu: “Sáng nay ba nói sẽ đến rước con.”
Nguyễn Tri Hạ hơi sửng sốt, đưa tay vỗ nhẹ vào khuôn mặt nhỏ của bé cười nói: “Ba con bận làm việc nên mẹ đến đón con.”
Tư Nguyễn gật đầu: “Dạ.”
Nguyễn Tri Hạ quan sát Tư Nguyễn từ kính chiếu hậu. Giọng nói của cô mang theo vẻ thương lượng: “Con còn nhớ dì Thẩm Lệ không? Dì ấy bị thương phải vào bệnh viện, chúng ta ăn cơm xong thì đi thăm dì ấy có được không?”
“Tại sao dì ấy bị thương?” Tư Nguyễn ngẩng đầu lên, trong đôi mắt to tròn tràn ngập nghi ngờ.
“Dì ấy không cẩn thận nên bị thương. Vì thế, khi con đi cầu thang cũng phải cẩn thận mới được, đừng để bị mình thương.” Nguyễn Tri Hạ nhẹ giọng giải thích cho cô bé hiểu.
Tư Nguyễn gật đầu nói: “Con biết rồi.”
*
Nguyễn Tri Hạ dẫn Tư Nguyễn về nhà, sau khi hai người ăn cơm xong thì Nguyễn Tri Hạ lại mang canh và dẫn theo Tư Nguyễn đến bệnh viện.
Trước khi đi, cô gọi điện thoại cho Thẩm Lệ nói là sẽ dẫn Tư Nguyễn đi cùng.
Từ trước tới nay Tư Nguyễn chưa từng tới bệnh viện, lần đầu tiên cô bé đến đây nên nhìn cái gì cũng cảm thấy tò mò.
Hai người bước vào thang máy, thang máy đến tầng lầu có phòng bệnh của Thẩm Lệ thì dừng lại.
Tầng lầu này là phòng bệnh VIP, bình thường lúc ra vào trên căn bản là sẽ không gặp ai, rất yên tĩnh và tính bảo mật cũng khá tốt.
Nguyễn Tri Hạ mới vừa ra khỏi thang máy thì đụng phải người đàn ông đang đứng ở đó.
Tư Nguyễn đứng ở bên cạnh mở miệng nói trước: “Ba ơi.”
Canh vẫn chưa hầm xong thì điện thoại của Nguyễn Tri Hạ đã vang lên.
Nguyễn Tri Hạ đang canh lửa nồi canh nên cũng không chú ý là ai gọi tới, cô nhấn nút nghe luôn: “A lô?”
“Tối nay cô đi nhà trẻ đón Tư Nguyễn.”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông, bàn tay đang muốn mở nắp nồi của Nguyễn Tri Hạ bỗng dừng lại.
Đây là… giọng nói của Tư Mộ Hàn.
Nguyễn Tri Hạ mãi một lúc lâu mà vẫn không lên tiếng.
Người ở đầu dây bên kia đã không kiên nhẫn nói: “Cô không tiện?”
“Trợ lý Thời không có thời gian đi đón Tư Nguyễn sao?” Nguyễn Tri Hạ hỏi.
Tư Mộ Hàn giống như không muốn nói với cô nhiều thêm một chữ, chỉ đáp một tiếng: “Ừm.”
“Vậy đợi một chút nữa tôi sẽ đi đón con bé.” Nguyễn Tri Hạ vừa nói xong, đã cúp điện thoại.
Cô luôn cảm thấy nếu mình giành cúp điện thoại trước mới là người chiến thắng.
Nguyễn Tri Hạ không nhịn được cười mỉa mai bản thân.
Cách thời gian Tư Nguyễn tan học còn một tiếng nữa, đến lúc đó canh cũng đã nấu xong rồi. Cô và Tư Nguyễn ăn cơm xong sẽ đưa canh đến bệnh viện cho Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ rất thích Tư Nguyễn, cô ấy nhìn thấy con bé chắc chắn sẽ rất vui.
Sau khi hầm canh xong, Nguyễn Tri Hạ tắt lửa, lái xe đi rước Tư Nguyễn.
Tư Nguyễn ngoãn ngoãn đi theo cô giáo đứng ở cửa nhà trẻ, từ xa cô bé đã nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ từ trên xe bước xuống, cô bé ngẩng đầu nói với cô giáo hai câu, sau đó chạy về phía Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ ngồi xổm xuống đón lấy Tư Nguyễn, nghe thấy giọng nói nũng nịu của cô bé vang lên: “Sao bỗng nhiên mẹ đến đón con thế?”
“Con không muốn mẹ tới đón con sao?” Nguyễn Tri Hạ khảy mũi của cô bé, ôm Tư Nguyễn vào trong xe.
“Con muốn mà.” Tư Nguyễn hôn “chụt” một cái lên mặt Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ bật cười, cài dây an toàn cho cô bé.
Tư Nguyễn lẩm bẩm một câu: “Sáng nay ba nói sẽ đến rước con.”
Nguyễn Tri Hạ hơi sửng sốt, đưa tay vỗ nhẹ vào khuôn mặt nhỏ của bé cười nói: “Ba con bận làm việc nên mẹ đến đón con.”
Tư Nguyễn gật đầu: “Dạ.”
Nguyễn Tri Hạ quan sát Tư Nguyễn từ kính chiếu hậu. Giọng nói của cô mang theo vẻ thương lượng: “Con còn nhớ dì Thẩm Lệ không? Dì ấy bị thương phải vào bệnh viện, chúng ta ăn cơm xong thì đi thăm dì ấy có được không?”
“Tại sao dì ấy bị thương?” Tư Nguyễn ngẩng đầu lên, trong đôi mắt to tròn tràn ngập nghi ngờ.
“Dì ấy không cẩn thận nên bị thương. Vì thế, khi con đi cầu thang cũng phải cẩn thận mới được, đừng để bị mình thương.” Nguyễn Tri Hạ nhẹ giọng giải thích cho cô bé hiểu.
Tư Nguyễn gật đầu nói: “Con biết rồi.”
*
Nguyễn Tri Hạ dẫn Tư Nguyễn về nhà, sau khi hai người ăn cơm xong thì Nguyễn Tri Hạ lại mang canh và dẫn theo Tư Nguyễn đến bệnh viện.
Trước khi đi, cô gọi điện thoại cho Thẩm Lệ nói là sẽ dẫn Tư Nguyễn đi cùng.
Từ trước tới nay Tư Nguyễn chưa từng tới bệnh viện, lần đầu tiên cô bé đến đây nên nhìn cái gì cũng cảm thấy tò mò.
Hai người bước vào thang máy, thang máy đến tầng lầu có phòng bệnh của Thẩm Lệ thì dừng lại.
Tầng lầu này là phòng bệnh VIP, bình thường lúc ra vào trên căn bản là sẽ không gặp ai, rất yên tĩnh và tính bảo mật cũng khá tốt.
Nguyễn Tri Hạ mới vừa ra khỏi thang máy thì đụng phải người đàn ông đang đứng ở đó.
Tư Nguyễn đứng ở bên cạnh mở miệng nói trước: “Ba ơi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.