Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 1620
Hà An Sinh
22/12/2021
Cánh tay nắm Tư Nguyễn của Nguyễn Tri Hạ không tự chủ được siết chặt hơn, ánh mắt của cô đang nhìn phía sau lưng anh, Tô Miên đang ngồi trên xe lăn, đang nghiêng đầu nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ.
Bệnh viện này danh tiếng rất tốt, trên căn bản người có chút thân phận sẽ đến bệnh viện này điều trị. Thẩm Lệ ở bệnh viện này, Tô Miên bị thương đến đây cũng là chuyện bình thường.
Nhưng không ngờ lại trùng hợp như vậy, Tô Miên ở chung tầng bệnh với Thẩm Lệ.
Tư Mộ Hàn giống như không thấy Nguyễn Tri Hạ, chỉ trả lời Tư Nguyễn một tiếng: “Ừm.”
Tư Nguyễn yên lặng đứng bên cạnh Nguyễn Tri Hạ, hết nhìn Tư Mộ Hàn, lại nhìn Nguyễn Tri Hạ, khuôn mặt tràn đầy nghi ngờ.
Tô Miên thấy thế, ra hiệu cho điều dưỡng sau lưng đẩy cô ta ra trước, cười với Tư Nguyễn: “Tư Nguyễn, đã lâu không thấy con rồi, con có nhớ cô không?”
Tư Nguyễn nhìn Tô Miên, bĩu môi nói: “Không nhớ rõ.”
Tô Miên nghe vậy vẻ mặt thay đổi, cô ta nhìn Đình Kiên nói: “Đình Kiên…”
“Tri Hạ!”
Giọng nói của Thẩm Lệ đột nhiên vang lên, Nguyễn Tri Hạ theo tiếng nhìn sang thì thấy Thẩm Lệ cũng ngồi xe lăn đang đẩy ra ngoài…
“Trước đó cậu nhắn tin cho tớ nói đã lên tới rồi, nhưng mãi mà không thấy cậu tới nên tớ mới ra ngoài xem thử…” Thẩm Lệ tự đẩy xe lăn của mình qua chỗ Nguyễn Tri Hạ, khi tới gần rồi mới phát hiện người đứng trước mặt Nguyễn Tri Hạ là Tư Mộ Hàn, người ngồi trên xe lăn là Tô Miên.
Thẩm Lệ âm thầm cảm thán, cảnh tượng này… đúng là rất kích thích mà.
Nguyễn Tri Hạ thấy Thẩm Lệ tự đẩy xe lăn qua đây, cô vội vã dẫn theo Tư Nguyễn đi tới đỡ lấy xe đẩy của Thẩm Lệ, nhỏ giọng nói: “Cậu không cần ra đây đâu.”
“Nếu tớ không ra thì làm sao có thể nhìn thấy cảnh tượng này…” Thẩm Lệ nhỏ giọng, mắt cô nhìn Nguyễn Tri Hạ nhưng dư quang khóe mắt lại liếc về phía Tư Mộ Hàn và Tô Miên.
Nói xong cô mới chú ý đến Tư Nguyễn cũng tới, cô kinh ngạc lên tiếng: “Tư Nguyễn, sao con cũng đến đây rồi?”
“Dì Thẩm.” Tư Nguyễn ngoan ngoãn kêu một tiếng, ánh mắt rơi xuống cái chân bị bó thạch cao của Thẩm Lệ, tò mò hỏi: “Dì có đau không?”
Thẩm Lệ sờ mặt cô bé, cười lắc đầu: “Không đau.”
Tư Nguyễn nghe vậy, đưa tay cẩn thận sờ soạng lên cái chân bị bó thạch cao của cô ấy, sau đó lại ngước mắt lên nhìn phản ứng của Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ cười muốn hỏng người rồi, cô nắm tay Tư Nguyễn để trên đùi mình, nhẹ nhàng gõ hai cái nói: “Đúng là không đau, chân của dì đã được bó bột lại rồi, không gõ tới bên trong đâu.”
Tư Nguyễn tò mò nhìn, nhưng không giơ tay ra gõ nữa, chỉ cười hì hì.
Tô Miên nhớ tới hôm đó ở quán cà phê, Tư Mộ Hàn hỏi cô ta mấy lần có làm gì không. Bây giờ nhìn thấy Thẩm Lệ, cô ta cảm thấy hơi chột dạ.
Cô lên tiếng nói: “Đình Kiên, chúng ta đi thôi, anh có muốn dẫn Tư Nguyễn đi cùng không?”
Tiếng nói của Tô Miên khiến Thẩm Lệ chú ý.
Thẩm Lệ mỉm cười với Tư Nguyễn trước, sau đó nhẹ nhàng đẩy cô bé đến bên cạnh Nguyễn Tri Hạ, lại vỗ đầu cô bé, sau đó hơi nghiêng đầu nhìn Tô Miên: “Ai ôi, cô Tô, cô đây là đang gãy chân đấy vậy mà cũng còn thương nhớ con của người ta à? Tuổi tác đã lớn rồi đừng ôm đồm quá nhiều thứ, cẩn thận kẻo mau già đấy.”
Nguyễn Tri Hạ nhỏ giọng gọi tên cô: “Lệ à.”
Thẩm Lệ dường như không nghe thấy, tiếp tục nhìn chằm chằm Tô Miên.
Tô Miên bị Thẩm Lệ chọc đến giận sôi người, rất ít người dám ở trước mặt sỉ nhục cô ta như vậy, đừng nói chi là sau khi ở bên cạnh Tư Mộ Hàn, danh tiếng càng tăng càng không có người dám không nể mặt cô ấy như vậy.
Tô Miên Tô nén giận: “Cô này, xin hỏi tôi đã từng đắc tội cô sao? Xin cô nói chuyện phải lựa lời.”
Tô Miên có thể mua chuộc người khác cố ý gây thương tích cho Thẩm Lệ, đương nhiên cô không thể không biết Thẩm Lệ.
Ánh mắt Thẩm Lệ nhìn đến bàn chân bó bột của Tô Miên, chậm rãi nói: “Làm chuyện xấu sẽ có báo ứng, bản thân cô Tô đã lĩnh hội rồi nhỉ?”
“Tôi không hiểu cô đang nói gì?” Tô Miên giả vờ trấn định nói xong thì thúc giục Tư Mộ Hàn: “Chúng ta đi thôi.”
Tư Mộ Hàn không nói gì, đi thẳng về cửa thang máy.
Bệnh viện này danh tiếng rất tốt, trên căn bản người có chút thân phận sẽ đến bệnh viện này điều trị. Thẩm Lệ ở bệnh viện này, Tô Miên bị thương đến đây cũng là chuyện bình thường.
Nhưng không ngờ lại trùng hợp như vậy, Tô Miên ở chung tầng bệnh với Thẩm Lệ.
Tư Mộ Hàn giống như không thấy Nguyễn Tri Hạ, chỉ trả lời Tư Nguyễn một tiếng: “Ừm.”
Tư Nguyễn yên lặng đứng bên cạnh Nguyễn Tri Hạ, hết nhìn Tư Mộ Hàn, lại nhìn Nguyễn Tri Hạ, khuôn mặt tràn đầy nghi ngờ.
Tô Miên thấy thế, ra hiệu cho điều dưỡng sau lưng đẩy cô ta ra trước, cười với Tư Nguyễn: “Tư Nguyễn, đã lâu không thấy con rồi, con có nhớ cô không?”
Tư Nguyễn nhìn Tô Miên, bĩu môi nói: “Không nhớ rõ.”
Tô Miên nghe vậy vẻ mặt thay đổi, cô ta nhìn Đình Kiên nói: “Đình Kiên…”
“Tri Hạ!”
Giọng nói của Thẩm Lệ đột nhiên vang lên, Nguyễn Tri Hạ theo tiếng nhìn sang thì thấy Thẩm Lệ cũng ngồi xe lăn đang đẩy ra ngoài…
“Trước đó cậu nhắn tin cho tớ nói đã lên tới rồi, nhưng mãi mà không thấy cậu tới nên tớ mới ra ngoài xem thử…” Thẩm Lệ tự đẩy xe lăn của mình qua chỗ Nguyễn Tri Hạ, khi tới gần rồi mới phát hiện người đứng trước mặt Nguyễn Tri Hạ là Tư Mộ Hàn, người ngồi trên xe lăn là Tô Miên.
Thẩm Lệ âm thầm cảm thán, cảnh tượng này… đúng là rất kích thích mà.
Nguyễn Tri Hạ thấy Thẩm Lệ tự đẩy xe lăn qua đây, cô vội vã dẫn theo Tư Nguyễn đi tới đỡ lấy xe đẩy của Thẩm Lệ, nhỏ giọng nói: “Cậu không cần ra đây đâu.”
“Nếu tớ không ra thì làm sao có thể nhìn thấy cảnh tượng này…” Thẩm Lệ nhỏ giọng, mắt cô nhìn Nguyễn Tri Hạ nhưng dư quang khóe mắt lại liếc về phía Tư Mộ Hàn và Tô Miên.
Nói xong cô mới chú ý đến Tư Nguyễn cũng tới, cô kinh ngạc lên tiếng: “Tư Nguyễn, sao con cũng đến đây rồi?”
“Dì Thẩm.” Tư Nguyễn ngoan ngoãn kêu một tiếng, ánh mắt rơi xuống cái chân bị bó thạch cao của Thẩm Lệ, tò mò hỏi: “Dì có đau không?”
Thẩm Lệ sờ mặt cô bé, cười lắc đầu: “Không đau.”
Tư Nguyễn nghe vậy, đưa tay cẩn thận sờ soạng lên cái chân bị bó thạch cao của cô ấy, sau đó lại ngước mắt lên nhìn phản ứng của Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ cười muốn hỏng người rồi, cô nắm tay Tư Nguyễn để trên đùi mình, nhẹ nhàng gõ hai cái nói: “Đúng là không đau, chân của dì đã được bó bột lại rồi, không gõ tới bên trong đâu.”
Tư Nguyễn tò mò nhìn, nhưng không giơ tay ra gõ nữa, chỉ cười hì hì.
Tô Miên nhớ tới hôm đó ở quán cà phê, Tư Mộ Hàn hỏi cô ta mấy lần có làm gì không. Bây giờ nhìn thấy Thẩm Lệ, cô ta cảm thấy hơi chột dạ.
Cô lên tiếng nói: “Đình Kiên, chúng ta đi thôi, anh có muốn dẫn Tư Nguyễn đi cùng không?”
Tiếng nói của Tô Miên khiến Thẩm Lệ chú ý.
Thẩm Lệ mỉm cười với Tư Nguyễn trước, sau đó nhẹ nhàng đẩy cô bé đến bên cạnh Nguyễn Tri Hạ, lại vỗ đầu cô bé, sau đó hơi nghiêng đầu nhìn Tô Miên: “Ai ôi, cô Tô, cô đây là đang gãy chân đấy vậy mà cũng còn thương nhớ con của người ta à? Tuổi tác đã lớn rồi đừng ôm đồm quá nhiều thứ, cẩn thận kẻo mau già đấy.”
Nguyễn Tri Hạ nhỏ giọng gọi tên cô: “Lệ à.”
Thẩm Lệ dường như không nghe thấy, tiếp tục nhìn chằm chằm Tô Miên.
Tô Miên bị Thẩm Lệ chọc đến giận sôi người, rất ít người dám ở trước mặt sỉ nhục cô ta như vậy, đừng nói chi là sau khi ở bên cạnh Tư Mộ Hàn, danh tiếng càng tăng càng không có người dám không nể mặt cô ấy như vậy.
Tô Miên Tô nén giận: “Cô này, xin hỏi tôi đã từng đắc tội cô sao? Xin cô nói chuyện phải lựa lời.”
Tô Miên có thể mua chuộc người khác cố ý gây thương tích cho Thẩm Lệ, đương nhiên cô không thể không biết Thẩm Lệ.
Ánh mắt Thẩm Lệ nhìn đến bàn chân bó bột của Tô Miên, chậm rãi nói: “Làm chuyện xấu sẽ có báo ứng, bản thân cô Tô đã lĩnh hội rồi nhỉ?”
“Tôi không hiểu cô đang nói gì?” Tô Miên giả vờ trấn định nói xong thì thúc giục Tư Mộ Hàn: “Chúng ta đi thôi.”
Tư Mộ Hàn không nói gì, đi thẳng về cửa thang máy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.