Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 3704
Hà An Sinh
08/08/2022
Nguyễn Minh Tú ngồi xem ở bên kia bàn cảm thấy thú vị, nhưng tay vẫn không ngừng gắp đồ ăn, vừa ăn vừa xem kịch.
Thấy cô như vậy, Nguyễn Kiến Định khẽ cười, chiếc ly trong suốt đựng rượu vang đỏ, chết lỏng màu đỏ phản chiếu hình ảnh đáng yêu của Nguyễn Minh Tú, ánh mắt anh ta tràn đầy dịu dàng.
Chớp mắt giấu đi tâm tình, anh ta nhìn cô nói: “Đang ăn mà vẫn hóng hớt thế à.” Vừa nói vừa xoa đầu rồi khẽ bóp má Minh Tú. Hai má trắng trẻo mịn màng như lòng trắng trứng luộc, anh ta vui vẻ tiếp tục nhéo má cô.
“Ăn no đi rồi nghỉ ngơi, ngày mai anh sẽ đưa em đi chơi.” anh ta khẽ cười, tuy giọng điệu dịu dàng nhưng lời nói cứng rắn không cho phép người nghe từ chối.
Công tước Otto vẫn âm thầm quan sát từ đầu đến giờ, nụ cười hiền từ, ánh mắt hiền hòa: “Ăn nhiều vào nhé, không biết thức ăn có hợp khẩu vị cháu không, thích ăn gì thì cứ nói với đầu bếp.”
“Cảm ơn ông ạ, thức ăn rất ngon, cháu rất thích ạ.” Người con gái bình thường luôn nghịch ngợm đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, Nguyễn Kiến Định có chút không quen, che miệng ho khan, ngụm nước vừa uống chưa kịp trôi suýt phun ra.
Nguyễn Minh Tú khẽ cúi đầu, tay luồn xuống dưới bàn nhéo vào eo của Nguyễn Kiến Định, nhìn anh ta bằng ánh mắt uy hiếp rồi lại yên lặng ăn tiếp.
Một bữa cơm quá đỗi yên lặng kết thúc, sau khi mọi người ăn xong, Nguyễn Tri Hạ đã say không biết trời trăng mây gió gì, miệng liên tục la hét muốn tâm sự với chị dâu nhưng người thì nằm yên trong lòng Tư Mộ Hàn không nhúc nhích.
Sau đó lại quơ tay múa chân như con khỉ nhỏ, giãy giụa lung tung trong lòng Tư Mộ Hàn.
“Cũng muộn rồi, có gì mai lại nói tiếp, Mộ Hàn, cháu đưa Tri Hạ về trước đi.” Tư Mộ Hàn xoa xoa trán bất lực, anh thấy đầu mình cũng hơi váng vất, vì vừa ăn vừa chăm lo cho Tri Hạ nên không ăn được gì cả mà chỉ uống mỗi rượu, giờ anh chỉ muốn nhanh chóng về nhà không thể để mất mặt trước Minh Tú.
“Vậy cháu đưa Tri Hạ về trước.” Tư Mộ Hàn thấy bên ngoài mưa đã tạnh, cúi xuống bế cô gái nhỏ lên.
Trước khi đi anh quay lại nhìn Nguyễn Hướng Minh một cái, gọi một tiếng, cậu bé chạy tới năm lấy ống quần anh: “Hướng Minh, trời tối đường trơn, đi cẩn thận không ngã!” Sau khi dặn dò xong, Tư Mộ Hàn bế Nguyễn Tri Hạ đi thẳng ra ngoài.
Nhà chính cách biệt thự riêng của hai người không xa, đi ước chừng 2 phút là tới, ông Giang đứng chờ họ ở cửa, thấy xe tiến vào ông lập tức ra nghênh đón và dắt tay cậu bé Hướng Minh.
“Chăm sóc cậu chủ giúp tôi, đưa nó đi ngủ sớm đi.” Nói xong liền đi lên tầng.
Cô gái nằm trong lòng anh không chịu nằm yên, sờ chỗ này một tí rồi lại sờ chỗ kia một chút, nghịch ngợm giống như tìm ra gì đó thú vị, rõ ràng là đã say đến không biết trời trăng gì rồi.
Cô sờ mó lung tung giống như đang khiêu chiến với sức chịu đựng của anh.
Anh bất đắc dĩ lắc đầu, đúng là vợ ngốc, nhưng vẫn dịu dàng nhìn cô.
Sau khi Nguyễn Kiến Định dỗ Nguyễn Minh Tú ngủ xong, thì mặt mày nghiêm trọng đi đến thư phòng, còn rất nhiều công việc cần anh ta xử lý, mà ngày mai anh ta đã hứa sẽ dẫn cô đi chơi rồi.
Nghĩ lại lúc tối mình đã mạnh miệng hứa, Nguyễn Kiến Định lắc đầu, bình thường thì phiền phức hay tìm tới anh ta còn lần này đúng là tự tìm phiền phức nhưng phiền phức này là anh ta cam tâm tình nguyện, thật là…
Anh ta ngồi xuống bàn định cầm bút lên thì chuông điện thoại lại reo.
Nguyễn Kiến Định nhíu mày nhận điện thoại: “Nói đi!” Giọng nói lãnh đạm tâm trạng vẫn bình tĩnh không hề gợn sóng.
“Là tôi đây, tư liệu anh đưa tôi có vấn đề, việc anh cử người đón tôi cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bây giờ tôi đã tạm thời ẩn mình đi, anh nên điều tra xem ai là nội gián và kẻ đứng sau chuyện này là ai đi.” Bị đe dọa đến tính mạng, dù là ai cũng không thể không tức giận, Vũ Nguyên Hải ở đầu dây bên kia không lớn tiếng hét vào tai anh đã là hết sức kiềm chế rồi.
Thấy cô như vậy, Nguyễn Kiến Định khẽ cười, chiếc ly trong suốt đựng rượu vang đỏ, chết lỏng màu đỏ phản chiếu hình ảnh đáng yêu của Nguyễn Minh Tú, ánh mắt anh ta tràn đầy dịu dàng.
Chớp mắt giấu đi tâm tình, anh ta nhìn cô nói: “Đang ăn mà vẫn hóng hớt thế à.” Vừa nói vừa xoa đầu rồi khẽ bóp má Minh Tú. Hai má trắng trẻo mịn màng như lòng trắng trứng luộc, anh ta vui vẻ tiếp tục nhéo má cô.
“Ăn no đi rồi nghỉ ngơi, ngày mai anh sẽ đưa em đi chơi.” anh ta khẽ cười, tuy giọng điệu dịu dàng nhưng lời nói cứng rắn không cho phép người nghe từ chối.
Công tước Otto vẫn âm thầm quan sát từ đầu đến giờ, nụ cười hiền từ, ánh mắt hiền hòa: “Ăn nhiều vào nhé, không biết thức ăn có hợp khẩu vị cháu không, thích ăn gì thì cứ nói với đầu bếp.”
“Cảm ơn ông ạ, thức ăn rất ngon, cháu rất thích ạ.” Người con gái bình thường luôn nghịch ngợm đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, Nguyễn Kiến Định có chút không quen, che miệng ho khan, ngụm nước vừa uống chưa kịp trôi suýt phun ra.
Nguyễn Minh Tú khẽ cúi đầu, tay luồn xuống dưới bàn nhéo vào eo của Nguyễn Kiến Định, nhìn anh ta bằng ánh mắt uy hiếp rồi lại yên lặng ăn tiếp.
Một bữa cơm quá đỗi yên lặng kết thúc, sau khi mọi người ăn xong, Nguyễn Tri Hạ đã say không biết trời trăng mây gió gì, miệng liên tục la hét muốn tâm sự với chị dâu nhưng người thì nằm yên trong lòng Tư Mộ Hàn không nhúc nhích.
Sau đó lại quơ tay múa chân như con khỉ nhỏ, giãy giụa lung tung trong lòng Tư Mộ Hàn.
“Cũng muộn rồi, có gì mai lại nói tiếp, Mộ Hàn, cháu đưa Tri Hạ về trước đi.” Tư Mộ Hàn xoa xoa trán bất lực, anh thấy đầu mình cũng hơi váng vất, vì vừa ăn vừa chăm lo cho Tri Hạ nên không ăn được gì cả mà chỉ uống mỗi rượu, giờ anh chỉ muốn nhanh chóng về nhà không thể để mất mặt trước Minh Tú.
“Vậy cháu đưa Tri Hạ về trước.” Tư Mộ Hàn thấy bên ngoài mưa đã tạnh, cúi xuống bế cô gái nhỏ lên.
Trước khi đi anh quay lại nhìn Nguyễn Hướng Minh một cái, gọi một tiếng, cậu bé chạy tới năm lấy ống quần anh: “Hướng Minh, trời tối đường trơn, đi cẩn thận không ngã!” Sau khi dặn dò xong, Tư Mộ Hàn bế Nguyễn Tri Hạ đi thẳng ra ngoài.
Nhà chính cách biệt thự riêng của hai người không xa, đi ước chừng 2 phút là tới, ông Giang đứng chờ họ ở cửa, thấy xe tiến vào ông lập tức ra nghênh đón và dắt tay cậu bé Hướng Minh.
“Chăm sóc cậu chủ giúp tôi, đưa nó đi ngủ sớm đi.” Nói xong liền đi lên tầng.
Cô gái nằm trong lòng anh không chịu nằm yên, sờ chỗ này một tí rồi lại sờ chỗ kia một chút, nghịch ngợm giống như tìm ra gì đó thú vị, rõ ràng là đã say đến không biết trời trăng gì rồi.
Cô sờ mó lung tung giống như đang khiêu chiến với sức chịu đựng của anh.
Anh bất đắc dĩ lắc đầu, đúng là vợ ngốc, nhưng vẫn dịu dàng nhìn cô.
Sau khi Nguyễn Kiến Định dỗ Nguyễn Minh Tú ngủ xong, thì mặt mày nghiêm trọng đi đến thư phòng, còn rất nhiều công việc cần anh ta xử lý, mà ngày mai anh ta đã hứa sẽ dẫn cô đi chơi rồi.
Nghĩ lại lúc tối mình đã mạnh miệng hứa, Nguyễn Kiến Định lắc đầu, bình thường thì phiền phức hay tìm tới anh ta còn lần này đúng là tự tìm phiền phức nhưng phiền phức này là anh ta cam tâm tình nguyện, thật là…
Anh ta ngồi xuống bàn định cầm bút lên thì chuông điện thoại lại reo.
Nguyễn Kiến Định nhíu mày nhận điện thoại: “Nói đi!” Giọng nói lãnh đạm tâm trạng vẫn bình tĩnh không hề gợn sóng.
“Là tôi đây, tư liệu anh đưa tôi có vấn đề, việc anh cử người đón tôi cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bây giờ tôi đã tạm thời ẩn mình đi, anh nên điều tra xem ai là nội gián và kẻ đứng sau chuyện này là ai đi.” Bị đe dọa đến tính mạng, dù là ai cũng không thể không tức giận, Vũ Nguyên Hải ở đầu dây bên kia không lớn tiếng hét vào tai anh đã là hết sức kiềm chế rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.