Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 3874
Hà An Sinh
11/09/2022
Sau khi nói xong, Nguyễn Minh Tú và Tinh Hòa vẫn không thấy đâu cả, Nguyễn Kiến Định đã nóng giận, ánh mắt dần đỏ rực.
Ngay lú anh ta định tức lên, bỗng nhiên gần đó vọng tới tiếng gông xích va chạm “leng keng leng keng, leng keng, leng keng” Như tiếng xích trói người.
Nguyễn Kiến Định im lặng chăm chú nghe một lúc, thấy tiếng vang ngày càng lớn, đang gần tới, mấy phút sau, một người bị gông xích cả tay lẫn chân đi tớ, chính là Nguyễn Minh Tú bị Abel bắt lúc trước.
Chỉ mới một ngày: đêm không gặp như cô ấy đã gầy đi rõ rệt, mặt mũi tái nhợt, môi trắng bệch, rạn nứt, trên cổ tay, cổ chân bị xích cọ vào đỏ ửng, có nhiều chỗ bị xước da, vết màu khô trên cổ tay.
Đầu tóc rối tung, quần áo trên người dính đầy vết bẩn, nhưng vẫn còn nguyên vẹn, tất nhiên đã bị sụp đổ tỉnh thần, bị hại ra dáng vẻ như: bây giờ, Nguyễn Kiến Định bước nhanh tới.
Ôm người phụ nữ bé bỏng vào lòng, ánh mắt hừng hực lửa nhìn Abel, nếu ánh mắt kia có thể giết người được thì sợ rằng Abel đã bị chết mấy nghìn lần rồi.
Nhìn từ xa thì có vẻ tốt hơn một chút nhưng cho đến khi Nguyễn Kiến Định chạy đến giữ được cô ấy thì anh mới nhìn rõ rốt cuộc cô bị thương nghiêm trọng đến như thế nào.
Móng tay của mười ngón gần như bị gãy giống như cô đã vùng vẫy một cách kịch liệt, bây giờ cả người đều trở nên choáng váng.
Nguyễn Kiến Định rất thương xót cho bộ dạng không ổn này của cô ấy nhưng bây giờ không phải lúc quan tâm đến những chuyện này, sau này anh ta sẽ trả lại tất cả những nỗi thù hận này.
“Mọi thứ đã được kiểm tra, người để ông mang đi, còn có đứa trẻ thì sao! Abel, ông không cầm thú đến mức ngay cả đứa trẻ cũng không buông tha chứ!” Tinh Hòa từ đầu đến cuối vẫn chưa xuất hiện thậm.
chí đến cả một tiếng động cũng không nghe thấy, thật là đáng ngờ.
“Đợi kiểm tra xong rồi tôi đương nhiên sẽ dẫn các anh đi gặp cô.
bé, yên tâm đi đứa trẻ đó vẫn sống tốt lắm!” Abel lạnh lùng nói, ông ta cũng không thèm để ý đến sắc mặt của những người ở đó, cứ tự nhiên mà đi lướt qua từng người một thậm chí nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn hơn.
Tư Mộ Hàn luôn cảm thấy có gì đó không ổn nên anh liền ngước mặt lên nhìn Nguyễn Minh Tú và cũng thuận tiện nhìn theo người đàn ông đưa cô ấy ra ngoài nhưng không nhìn ra được chỗ nào không ổn cả, tuy nhiên lúc anh nhìn vào tay của Minh Tú một lần nữa, trong lòng liền phát ra tiếng lộp bộp vì xét theo tính tình của Nguyễn Minh Tú thì cô ấy nhất định sẽ không thế nào chủ động và giao Tỉnh Hòa ra được, người đó chắc chắn là đã bị Abel cướp đi, nếu như Abel thật sự muốn trao.
đối ý kiến thì cần gì phải hành hạ Nguyễn Minh Tú thành ra như vậy và lại còn bắt cả đứa trẻ đi.
Càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng, Tư Mộ Hàn với vẻ mặt có phần ủ rũ liền nhẹ nhàng nghiêng người rồi động vào Nguyễn.
Kiến Định.
“Sao vậy?” Mặc dù lúc này Nguyễn Kiến Định đang để toàn bộ tâm trí lên người của Nguyễn Minh Tú nhưng thấy Tư Mộ Hàn lại di chuyển gần đến chỗ của bản thân nên anh ta có thể cảm nhận được, nhìn thấy ánh mắt đang liếc nhìn Abel nên anh quay đầu ra hỏi nhỏ.
“Sự việc có chút giả dối, tôi nghi ngờ Abel muốn nhổ cỏ tận gốc, đi ra ngoài trước đi còn Tinh Hòa phải nghĩ cách khác thôi!”
Cánh cửa phía xa vẫn chưa đóng lại từ khi bọn họ đi vào, bên ngoài đã có vệ sĩ, chỉ cần bọn họ chạy tới cửa sắt thì cơ hội để cứu người là khá cao, nó không giống một nơi có thể ẩn náu được và đợi khi Abel gọi người thì cũng đã quá muộn rồi.
Nhưng chuyện liệu có thật sự đơn giản như vậy không? Nguyễn Kiến Định và Tư Mộ Hàn đều rất nghi ngờ.
“Thử xem, nói không chừng có thể thành công” Khi Nguyễn Kiến Định nhìn những dây xích sắt quá nặng nề trên người Nguyễn Minh Tú anh ta liền nhắm mắt lại.
Ngay lú anh ta định tức lên, bỗng nhiên gần đó vọng tới tiếng gông xích va chạm “leng keng leng keng, leng keng, leng keng” Như tiếng xích trói người.
Nguyễn Kiến Định im lặng chăm chú nghe một lúc, thấy tiếng vang ngày càng lớn, đang gần tới, mấy phút sau, một người bị gông xích cả tay lẫn chân đi tớ, chính là Nguyễn Minh Tú bị Abel bắt lúc trước.
Chỉ mới một ngày: đêm không gặp như cô ấy đã gầy đi rõ rệt, mặt mũi tái nhợt, môi trắng bệch, rạn nứt, trên cổ tay, cổ chân bị xích cọ vào đỏ ửng, có nhiều chỗ bị xước da, vết màu khô trên cổ tay.
Đầu tóc rối tung, quần áo trên người dính đầy vết bẩn, nhưng vẫn còn nguyên vẹn, tất nhiên đã bị sụp đổ tỉnh thần, bị hại ra dáng vẻ như: bây giờ, Nguyễn Kiến Định bước nhanh tới.
Ôm người phụ nữ bé bỏng vào lòng, ánh mắt hừng hực lửa nhìn Abel, nếu ánh mắt kia có thể giết người được thì sợ rằng Abel đã bị chết mấy nghìn lần rồi.
Nhìn từ xa thì có vẻ tốt hơn một chút nhưng cho đến khi Nguyễn Kiến Định chạy đến giữ được cô ấy thì anh mới nhìn rõ rốt cuộc cô bị thương nghiêm trọng đến như thế nào.
Móng tay của mười ngón gần như bị gãy giống như cô đã vùng vẫy một cách kịch liệt, bây giờ cả người đều trở nên choáng váng.
Nguyễn Kiến Định rất thương xót cho bộ dạng không ổn này của cô ấy nhưng bây giờ không phải lúc quan tâm đến những chuyện này, sau này anh ta sẽ trả lại tất cả những nỗi thù hận này.
“Mọi thứ đã được kiểm tra, người để ông mang đi, còn có đứa trẻ thì sao! Abel, ông không cầm thú đến mức ngay cả đứa trẻ cũng không buông tha chứ!” Tinh Hòa từ đầu đến cuối vẫn chưa xuất hiện thậm.
chí đến cả một tiếng động cũng không nghe thấy, thật là đáng ngờ.
“Đợi kiểm tra xong rồi tôi đương nhiên sẽ dẫn các anh đi gặp cô.
bé, yên tâm đi đứa trẻ đó vẫn sống tốt lắm!” Abel lạnh lùng nói, ông ta cũng không thèm để ý đến sắc mặt của những người ở đó, cứ tự nhiên mà đi lướt qua từng người một thậm chí nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn hơn.
Tư Mộ Hàn luôn cảm thấy có gì đó không ổn nên anh liền ngước mặt lên nhìn Nguyễn Minh Tú và cũng thuận tiện nhìn theo người đàn ông đưa cô ấy ra ngoài nhưng không nhìn ra được chỗ nào không ổn cả, tuy nhiên lúc anh nhìn vào tay của Minh Tú một lần nữa, trong lòng liền phát ra tiếng lộp bộp vì xét theo tính tình của Nguyễn Minh Tú thì cô ấy nhất định sẽ không thế nào chủ động và giao Tỉnh Hòa ra được, người đó chắc chắn là đã bị Abel cướp đi, nếu như Abel thật sự muốn trao.
đối ý kiến thì cần gì phải hành hạ Nguyễn Minh Tú thành ra như vậy và lại còn bắt cả đứa trẻ đi.
Càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng, Tư Mộ Hàn với vẻ mặt có phần ủ rũ liền nhẹ nhàng nghiêng người rồi động vào Nguyễn.
Kiến Định.
“Sao vậy?” Mặc dù lúc này Nguyễn Kiến Định đang để toàn bộ tâm trí lên người của Nguyễn Minh Tú nhưng thấy Tư Mộ Hàn lại di chuyển gần đến chỗ của bản thân nên anh ta có thể cảm nhận được, nhìn thấy ánh mắt đang liếc nhìn Abel nên anh quay đầu ra hỏi nhỏ.
“Sự việc có chút giả dối, tôi nghi ngờ Abel muốn nhổ cỏ tận gốc, đi ra ngoài trước đi còn Tinh Hòa phải nghĩ cách khác thôi!”
Cánh cửa phía xa vẫn chưa đóng lại từ khi bọn họ đi vào, bên ngoài đã có vệ sĩ, chỉ cần bọn họ chạy tới cửa sắt thì cơ hội để cứu người là khá cao, nó không giống một nơi có thể ẩn náu được và đợi khi Abel gọi người thì cũng đã quá muộn rồi.
Nhưng chuyện liệu có thật sự đơn giản như vậy không? Nguyễn Kiến Định và Tư Mộ Hàn đều rất nghi ngờ.
“Thử xem, nói không chừng có thể thành công” Khi Nguyễn Kiến Định nhìn những dây xích sắt quá nặng nề trên người Nguyễn Minh Tú anh ta liền nhắm mắt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.