Chương 36: Ánh sáng của anh
Hoa Cải Dầu
06/07/2024
Mọi người đều có mặt đầy đủ, bác sĩ vội chạy gọi ra.
"Giám đốc Từ... Mau vào..." Vẻ mặt bác sĩ căng thằng thúc giục.
"Sao? Em ấy sao rồi hả?" Từ Phong vội đi mặc đồ bảo hộ.
"Đúng là kì diệu... Tưởng không cứu được nhưng đột nhiên bệnh nhân đã tự hồi phục nhịp tim và tỉnh lại. Đúng là kì diệu. Bây giờ cậu ấy muốn gặp giám đốc Từ." Bác sĩ vừa đi vừa nói.
Từ Phong nghe bác sĩ nói liền chạy vào. Anh mở cửa vội ra, Hải Đăng yếu ớt nghe tiếng liền quay mắt nhìn anh.
"Từ Phong." Hải Đăng thì thào.
Nước mắt lăn dài xuống... Hai chân anh vô lực đi đến, khụy xuống bên giường bệnh của cậu. Khuôn mặt này. Hải Đăng đã từng rất nhớ đã từng muốn mở mắt dậy để nhìn nhưng không thể, con người này cậu đã từng rất muốn ngồi dậy ôm lấy khi nghe anh buồn khi nghe anh khóc, muốn bảo với anh rằng cậu không sao, đừng khóc nữa nhưng không thể... Con người mà cậu nợ rất nhiều muốn trả nợ nhưng không thể, giờ đây đã đứng trước mắt cậu.
Nghẹn ngào gọi tên.
"Từ Phong." Giọng run run gọi tên anh, tiếng nhỏ như muỗi kêu.
"Từ Phong..." Giọng nói đó... Anh rất nhớ, rất muốn nghe cậu gọi. Cái giọng nói đó. Ánh mắt đó. Anh ao ước một lần nghe, chỉ một lần cũng rất khó... Nhưng bây giờ nó đã là quá khứ. Hiện tại không cần mơ nữa. Nó đã thành sự thật. Hải Đăng tỉnh lại rồi.
Tỉnh lại rồi, tất cả sẽ là hiện tại và tương lai... Không nhớ đến quá khứ đau thương kia nữa.
Anh vội chạy đến ôm lấy cậu khóc đến nghẹn ngào... Cậu cũng như anh, nước mắt cứ liên tục tuôn ra.
" Hải Đăng à... Em tỉnh rồi... Thật sự tỉnh rồi... Anh không mơ chứ, anh đã rất sợ." Anh nhìn cậu thâm tình, nhiều điều muốn nói nhưng không biết phải nói từ đâu và nói như thế nào.
"Từ Phong... Từ Phong... Em... Hức hức... Em..." Hải Đăng cũng không nói nên lời.
"Không cần nói gì cả... Đã tỉnh rồi... Em giỏi lắm... Thật sự rất giỏi... Bảo bối của anh mạnh mẽ lắm..." Từ Phong khóc, chậm rãi nói từ từ đề Hải Đăng nghe rõ những gì anh nói.
"Em... Hu hu... Em nhớ anh nhiều lắm." Hải Đăng sau một lúc im lặng thì chỉ bật ra được một câu cậu rất muốn nói với anh.
"Đừng khóc nữa, anh cũng vậy... Mới tỉnh dậy sẽ rất yếu... Không nên khóc, sẽ rất mệt." Từ Phong cố gắng nín khóc để làm gương cho Hải Đăng bắt chước theo anh không khóc nữa.
"Dạ."
"Bác sĩ tình hình em ấy sao?" Từ Phong vừa lau nước mắt cho cậu vừa hỏi tình hình.
"À, bệnh nhân hiện đang trong tình trạng hồi sức nên vẫn còn yếu, bồi bổ sẽ nhanh hồi phục tốt thôi. Và phải theo dói thêm một thời gian, xem xem đã hoàn toàn hồi phục chưa." Bác sĩ nói.
"Tốt rồi... Ổn rồi." Từ Phong vui vẻ hôn lên má Hải Đăng.
Bà Từ và mọi người đi vào, mắt ai cũng sưng đỏ.
"Con trai sắp đến giờ cử hành hôn lễ rồi."
Hải Đăng nghe đến đây như sụp đổ chẳng phải hứa khi cậu tỉnh thì sẽ không cưới nữa sao? Tại sao lại vậy..
"Từ Phong... Chẳng phải anh hứa khi em tỉnh sẽ không cưới nữa sao? Khi em nói đừng thì anh sẽ dừng lại sao? Em tỉnh rồi mà... Anh dừng lại đi... Em xin lỗi vì tỉnh dậy trễ nhưng vẫn còn kịp mà đúng không?... Anh mau dừng lại đi mà... Em xin anh mà... Từ Phong." Hải Đăng dùng hết sức bình sinh để nói. Cậu vừa nói vừa khóc đến thương tâm.
"Anh không thể dừng." Từ Phong đau lòng lau nước mắt cho cậu.
"Em... Em thật sự không phải cố ý để anh chờ đâu... Mà do... Mà do em cố tỉnh lại nhưng không được... Em thật sự đã rất cố... Không phải em vô tâm mà bỏ anh đâu mà... Em đã rất cố... Anh... Em tỉnh lại rồi mà... Anh mau dừng lại đi..." Hải Đăng lần này nói xong phải dùng bình trợ khí để thở, hiện tại cậu vẫn còn rất yếu.
Từ Phong nhìn cậu khóc, nhìn cậu dùng bình trợ khí mà đau lòng ôm cậu vào lòng vỗ về, cậu cũng ôm chặt anh lại.
"Bác sĩ... Em ấy ra ngoài một lát được không?" Từ Phong vẫn không thay đổi quyết định.
"Dạ được... Nhưng phải trở về để theo dõi tình hình hồi phục" Bác sĩ suy xét một lúc mới quyết định.
" Được." Từ Phong bế bảo bối của mình lên.
"Anh đưa em đi đâu? Mau bỏ em xuống."
Hải Đăng yếu ớt mà ôn cổ Từ Phong lại, khóc mệt không còn sức kháng cự nữa.
"Đám cưới này nhất định em phải tham gia." Từ Phong kiên định.
"Anh ác độc... Tàn nhẫn... Nếu đã quyết định cưới người khác thì có cần để em nhìn thấy không? Em không muốn mau bỏ em xuống đi." Hải Đăng yếu ớt vùng vẫy kháng cự.
"Em là người quan trọng trong đám cưới này... Em nhất định phải có mặt." Từ Phong vẫn như cũ mà nói.
Hải Đăng không chống cự nữa chỉ bất lực vùi mặt vào lòng anh mà khóc.
"Anh ác độc..." Cậu uất ức mắng thầm.
Mọi người đi theo đến lễ đường, Từ Phong bế cậu vào nhạc nỗi lên... Mọi người vỗ tay, tung hoa. Cùng nhau chúc mừng.
"Chúc mừng Hải Đăng cuối cùng cũng đã tỉnh lại." Mọi người vỗ tay nhiệt tình chúc mừng.
Hải Đăng bất ngờ nhìn xung quanh, đây là sao? Cậu ngước lên nhìn Từ Phong. Anh đặt cậu ngồi lên ghế ở giữa nhà thờ. Bật máy chiếu, đóng cửa lại, đi đến micro. Máy bắt đầu từ từ chạy những hình ảnh của hai người.
"Hải Đăng... Chào mừng em trở về với anh. Sau bao sóng gió ông trời cũng đã mở mắt nhìn chúng ta..." Anh xúc động hai mắt ngấn lệ.
Anh nói tiếp. "Em biết không, từ khi em bước vào cuộc đời anh đã làm cuộc đời anh thêm nhiều điều thú vị, cuộc sống anh như một bầu trời tối lạnh lẽo tìm thấy ngọn hải đăng dẫn đường vậy... Hạnh phúc, đau khổ, ngọt ngào, vui vẻ, hi vọng, thất vọng, lo sợ... Rất nhiều, anh đều nếm đủ."
Từ Phong nhớ đến lúc anh sắp mất cậu nước mắt anh lăn dài trên má. Anh không phải kiểu đàn ông yếu đuối, nhưng vì người mình yêu mà khóc... Đó là điều dĩ nhiên anh không thể kìm nén nổi. Hải Đăng nhìn anh vì mình mà không ngần ngại rơi lệ trước mặt mọi người, cậu cũng cảm động mà khóc theo.
"Em bên anh cũng phải chịu nhiều đau khổ, lúc em ở trước mắt anh nằm xuống nhưng anh không cứu được em, lúc đó anh thật sự bất lực, anh thật sự đã nghĩ nếu em chết anh cũng sẽ đi theo em... Nhưng cảm ơn em, cảm ơn em vì anh mà tỉnh lại, vì anh mà sống tiếp vì anh mà cố gắng vượt qua sinh tử, anh thật sự yêu em rất nhiều, đến nỗi không thể sống thiếu em được nữa, em đã trở thành một nửa mạng sống của anh rồi... Hôm nay anh ở tại đây một lần nữa cầu hôn em.. Hải Đăng, em làm vợ anh nhé?" Anh đi đến quỳ xuống chân cậu cầu hôn.
Hải Đăng khóc, không biết gì cả chuyện này là sao? Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Hải Đăng gật đầu. " Em đồng ý... Nhưng hãy nói em biết chuyện này là sao? Chẳng phải anh..."
Từ Phong có vẻ hiểu Hải Đăng đang hỏi gì nên bình tĩnh giải thích cho cậu nghe.
"Người ấy mà mọi người nói đó là em, anh đã quyết định không chờ em tỉnh lại nữa, không cần em tỉnh lại anh vẫn sẽ tổ chức đám cưới để cưới em... Anh đã từng hứa sẽ nắm tay em đi vào lễ đường, cùng anh bước trên thảm đỏ hạnh phúc... Nhưng em không tỉnh lại... Nên anh không muốn chờ em tỉnh lại để mà bước cùng em nữa.... Anh muốn là người hợp pháp chăm sóc em về mặt pháp luật lẫn tinh thần, đường đường chính chính đón em về nhà dưới tư cách là vợ chứ không phải là người yêu nữa. Nhưng chờ em tỉnh lại không biết khi nào nên anh không chờ nữa, anh hết kiên nhẫn rồi... Hải Đăng... Anh xin lỗi vì đã không đợi em quyết định."
"Anh..." Hải Đăng không biết nên nói gì cho phù hợp.
"Còn nữa, đây cũng là vở kịch do anh tạo ra... Bác sĩ nói em có dấu hiệu tỉnh lại nhưng em lại không chịu tỉnh... Là do em ỷ lại anh, em luôn nghĩ anh luôn bên em đợi em nên em ỷ lại mà không chịu tỉnh lại, bác sĩ nói cần phải làm cho em có động lực, tác động để tỉnh lại, còn nếu cứ để yên như hiện tại sẽ không biết bao lâu nữa em mới tỉnh...
Anh hết cách rồi anh không biết tìm ở đâu ra động lực, nên ánh bắt buộc phải làm như vậy... Nếu em thật sự yêu anh không muốn mất anh, anh tin em sẽ tỉnh lại. Còn nếu không thì..."
"Anh..." Hải Đăng vẫn mơ màng nhìn anh.
"Lễ cưới này tổ chức là vì em... Em không tỉnh lại thì anh sẽ cưới em, nếu em tỉnh anh sẽ cầu hôn em và sau này sẽ cùng Vu Bảo và Nhất Thành tổ chức một lễ cưới đôi thật lớn thật hoàng tráng cho em. Em chịu cưới anh không?"
"Anh... Mọi người... Con... Hu hu." Hải Đăng vẫn chưa biết nói gì chỉ biết im lặng khóc.
"Hải Đăng à anh xin lỗi vì đã làm em sợ... Suýt chút nữa... Anh xin lỗi... Anh yêu em Hải Đăng. Anh đã nói sống hay chết em vẫn phải làm vợ anh, anh duy nhất chỉ lấy em làm vợ... Em nhớ chứ... Nên anh sẽ không bao giờ lấy ai khác ngoài em, anh sẽ không bao giờ bỏ mặc em nên em cứ an tâm." Từ Phong vẫn luyên thuyên nói, anh đã ấp ủ rất lâu, hiện tại đã có thể nói hết tấm chân tình của anh dành cho cậu.
Hải Đăng vui, cậu rất hạnh phúc mà không thể nói nên lời, không thể nói gì nữa. Từ Phong quỳ xuống một lần nữa cầu hôn cậu. Hôn lấy cậu... Cậu đáp trả, giờ thì cậu đã hiểu ra đây là một vở kịch mà do Từ Phong hao tâm tổn sức dựng ra vì mình... Một vở kịch để làm mình tỉnh dậy... Cậu thật sự đã tỉnh dậy trong hạnh phúc.
Từ Phong lau nước mắt cho cậu.
"Ngoan... Nín đừng khóc nữa." Anh dịu dàng dỗ.
Hải Đăng vừa khóc vừa cười con người này đã làm cậu khóc rồi giờ lại quay sang dỗ cậu nín.
"Em yêu anh, cảm ơn anh đã chờ em, cảm ơn anh đã vì em mà làm tất cả, em xin lỗi vì đã làm anh lo lẳng... Làm anh hao tồn tâm trí... Em nợ anh rất nhiều."
" Sau này hãy về làm vợ anh mà trả nợ." Từ Phong tinh ma nói.
"Dạ." Hải Đăng ngốc sập bẫy.
Hải Đăng vừa khóc vừa cười, nhìn quanh mọi người đang mỉm cười chúc phúc cho họ.
"Con cảm ơn mọi người." Hải Đăng cúi đầu chào và cảm ơn.
"Hai đứa sau này hạnh phúc nhé, sóng gió qua rồi." Bố mẹ Từ vui vẻ nói với đôi bạn trẻ
Hải Đăng bây giờ thật sự rất hạnh phúc, miệng vẫn cười mà nước mắt cứ rơi vì quá hạnh phúc.
"Giám đốc Từ... Mau vào..." Vẻ mặt bác sĩ căng thằng thúc giục.
"Sao? Em ấy sao rồi hả?" Từ Phong vội đi mặc đồ bảo hộ.
"Đúng là kì diệu... Tưởng không cứu được nhưng đột nhiên bệnh nhân đã tự hồi phục nhịp tim và tỉnh lại. Đúng là kì diệu. Bây giờ cậu ấy muốn gặp giám đốc Từ." Bác sĩ vừa đi vừa nói.
Từ Phong nghe bác sĩ nói liền chạy vào. Anh mở cửa vội ra, Hải Đăng yếu ớt nghe tiếng liền quay mắt nhìn anh.
"Từ Phong." Hải Đăng thì thào.
Nước mắt lăn dài xuống... Hai chân anh vô lực đi đến, khụy xuống bên giường bệnh của cậu. Khuôn mặt này. Hải Đăng đã từng rất nhớ đã từng muốn mở mắt dậy để nhìn nhưng không thể, con người này cậu đã từng rất muốn ngồi dậy ôm lấy khi nghe anh buồn khi nghe anh khóc, muốn bảo với anh rằng cậu không sao, đừng khóc nữa nhưng không thể... Con người mà cậu nợ rất nhiều muốn trả nợ nhưng không thể, giờ đây đã đứng trước mắt cậu.
Nghẹn ngào gọi tên.
"Từ Phong." Giọng run run gọi tên anh, tiếng nhỏ như muỗi kêu.
"Từ Phong..." Giọng nói đó... Anh rất nhớ, rất muốn nghe cậu gọi. Cái giọng nói đó. Ánh mắt đó. Anh ao ước một lần nghe, chỉ một lần cũng rất khó... Nhưng bây giờ nó đã là quá khứ. Hiện tại không cần mơ nữa. Nó đã thành sự thật. Hải Đăng tỉnh lại rồi.
Tỉnh lại rồi, tất cả sẽ là hiện tại và tương lai... Không nhớ đến quá khứ đau thương kia nữa.
Anh vội chạy đến ôm lấy cậu khóc đến nghẹn ngào... Cậu cũng như anh, nước mắt cứ liên tục tuôn ra.
" Hải Đăng à... Em tỉnh rồi... Thật sự tỉnh rồi... Anh không mơ chứ, anh đã rất sợ." Anh nhìn cậu thâm tình, nhiều điều muốn nói nhưng không biết phải nói từ đâu và nói như thế nào.
"Từ Phong... Từ Phong... Em... Hức hức... Em..." Hải Đăng cũng không nói nên lời.
"Không cần nói gì cả... Đã tỉnh rồi... Em giỏi lắm... Thật sự rất giỏi... Bảo bối của anh mạnh mẽ lắm..." Từ Phong khóc, chậm rãi nói từ từ đề Hải Đăng nghe rõ những gì anh nói.
"Em... Hu hu... Em nhớ anh nhiều lắm." Hải Đăng sau một lúc im lặng thì chỉ bật ra được một câu cậu rất muốn nói với anh.
"Đừng khóc nữa, anh cũng vậy... Mới tỉnh dậy sẽ rất yếu... Không nên khóc, sẽ rất mệt." Từ Phong cố gắng nín khóc để làm gương cho Hải Đăng bắt chước theo anh không khóc nữa.
"Dạ."
"Bác sĩ tình hình em ấy sao?" Từ Phong vừa lau nước mắt cho cậu vừa hỏi tình hình.
"À, bệnh nhân hiện đang trong tình trạng hồi sức nên vẫn còn yếu, bồi bổ sẽ nhanh hồi phục tốt thôi. Và phải theo dói thêm một thời gian, xem xem đã hoàn toàn hồi phục chưa." Bác sĩ nói.
"Tốt rồi... Ổn rồi." Từ Phong vui vẻ hôn lên má Hải Đăng.
Bà Từ và mọi người đi vào, mắt ai cũng sưng đỏ.
"Con trai sắp đến giờ cử hành hôn lễ rồi."
Hải Đăng nghe đến đây như sụp đổ chẳng phải hứa khi cậu tỉnh thì sẽ không cưới nữa sao? Tại sao lại vậy..
"Từ Phong... Chẳng phải anh hứa khi em tỉnh sẽ không cưới nữa sao? Khi em nói đừng thì anh sẽ dừng lại sao? Em tỉnh rồi mà... Anh dừng lại đi... Em xin lỗi vì tỉnh dậy trễ nhưng vẫn còn kịp mà đúng không?... Anh mau dừng lại đi mà... Em xin anh mà... Từ Phong." Hải Đăng dùng hết sức bình sinh để nói. Cậu vừa nói vừa khóc đến thương tâm.
"Anh không thể dừng." Từ Phong đau lòng lau nước mắt cho cậu.
"Em... Em thật sự không phải cố ý để anh chờ đâu... Mà do... Mà do em cố tỉnh lại nhưng không được... Em thật sự đã rất cố... Không phải em vô tâm mà bỏ anh đâu mà... Em đã rất cố... Anh... Em tỉnh lại rồi mà... Anh mau dừng lại đi..." Hải Đăng lần này nói xong phải dùng bình trợ khí để thở, hiện tại cậu vẫn còn rất yếu.
Từ Phong nhìn cậu khóc, nhìn cậu dùng bình trợ khí mà đau lòng ôm cậu vào lòng vỗ về, cậu cũng ôm chặt anh lại.
"Bác sĩ... Em ấy ra ngoài một lát được không?" Từ Phong vẫn không thay đổi quyết định.
"Dạ được... Nhưng phải trở về để theo dõi tình hình hồi phục" Bác sĩ suy xét một lúc mới quyết định.
" Được." Từ Phong bế bảo bối của mình lên.
"Anh đưa em đi đâu? Mau bỏ em xuống."
Hải Đăng yếu ớt mà ôn cổ Từ Phong lại, khóc mệt không còn sức kháng cự nữa.
"Đám cưới này nhất định em phải tham gia." Từ Phong kiên định.
"Anh ác độc... Tàn nhẫn... Nếu đã quyết định cưới người khác thì có cần để em nhìn thấy không? Em không muốn mau bỏ em xuống đi." Hải Đăng yếu ớt vùng vẫy kháng cự.
"Em là người quan trọng trong đám cưới này... Em nhất định phải có mặt." Từ Phong vẫn như cũ mà nói.
Hải Đăng không chống cự nữa chỉ bất lực vùi mặt vào lòng anh mà khóc.
"Anh ác độc..." Cậu uất ức mắng thầm.
Mọi người đi theo đến lễ đường, Từ Phong bế cậu vào nhạc nỗi lên... Mọi người vỗ tay, tung hoa. Cùng nhau chúc mừng.
"Chúc mừng Hải Đăng cuối cùng cũng đã tỉnh lại." Mọi người vỗ tay nhiệt tình chúc mừng.
Hải Đăng bất ngờ nhìn xung quanh, đây là sao? Cậu ngước lên nhìn Từ Phong. Anh đặt cậu ngồi lên ghế ở giữa nhà thờ. Bật máy chiếu, đóng cửa lại, đi đến micro. Máy bắt đầu từ từ chạy những hình ảnh của hai người.
"Hải Đăng... Chào mừng em trở về với anh. Sau bao sóng gió ông trời cũng đã mở mắt nhìn chúng ta..." Anh xúc động hai mắt ngấn lệ.
Anh nói tiếp. "Em biết không, từ khi em bước vào cuộc đời anh đã làm cuộc đời anh thêm nhiều điều thú vị, cuộc sống anh như một bầu trời tối lạnh lẽo tìm thấy ngọn hải đăng dẫn đường vậy... Hạnh phúc, đau khổ, ngọt ngào, vui vẻ, hi vọng, thất vọng, lo sợ... Rất nhiều, anh đều nếm đủ."
Từ Phong nhớ đến lúc anh sắp mất cậu nước mắt anh lăn dài trên má. Anh không phải kiểu đàn ông yếu đuối, nhưng vì người mình yêu mà khóc... Đó là điều dĩ nhiên anh không thể kìm nén nổi. Hải Đăng nhìn anh vì mình mà không ngần ngại rơi lệ trước mặt mọi người, cậu cũng cảm động mà khóc theo.
"Em bên anh cũng phải chịu nhiều đau khổ, lúc em ở trước mắt anh nằm xuống nhưng anh không cứu được em, lúc đó anh thật sự bất lực, anh thật sự đã nghĩ nếu em chết anh cũng sẽ đi theo em... Nhưng cảm ơn em, cảm ơn em vì anh mà tỉnh lại, vì anh mà sống tiếp vì anh mà cố gắng vượt qua sinh tử, anh thật sự yêu em rất nhiều, đến nỗi không thể sống thiếu em được nữa, em đã trở thành một nửa mạng sống của anh rồi... Hôm nay anh ở tại đây một lần nữa cầu hôn em.. Hải Đăng, em làm vợ anh nhé?" Anh đi đến quỳ xuống chân cậu cầu hôn.
Hải Đăng khóc, không biết gì cả chuyện này là sao? Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Hải Đăng gật đầu. " Em đồng ý... Nhưng hãy nói em biết chuyện này là sao? Chẳng phải anh..."
Từ Phong có vẻ hiểu Hải Đăng đang hỏi gì nên bình tĩnh giải thích cho cậu nghe.
"Người ấy mà mọi người nói đó là em, anh đã quyết định không chờ em tỉnh lại nữa, không cần em tỉnh lại anh vẫn sẽ tổ chức đám cưới để cưới em... Anh đã từng hứa sẽ nắm tay em đi vào lễ đường, cùng anh bước trên thảm đỏ hạnh phúc... Nhưng em không tỉnh lại... Nên anh không muốn chờ em tỉnh lại để mà bước cùng em nữa.... Anh muốn là người hợp pháp chăm sóc em về mặt pháp luật lẫn tinh thần, đường đường chính chính đón em về nhà dưới tư cách là vợ chứ không phải là người yêu nữa. Nhưng chờ em tỉnh lại không biết khi nào nên anh không chờ nữa, anh hết kiên nhẫn rồi... Hải Đăng... Anh xin lỗi vì đã không đợi em quyết định."
"Anh..." Hải Đăng không biết nên nói gì cho phù hợp.
"Còn nữa, đây cũng là vở kịch do anh tạo ra... Bác sĩ nói em có dấu hiệu tỉnh lại nhưng em lại không chịu tỉnh... Là do em ỷ lại anh, em luôn nghĩ anh luôn bên em đợi em nên em ỷ lại mà không chịu tỉnh lại, bác sĩ nói cần phải làm cho em có động lực, tác động để tỉnh lại, còn nếu cứ để yên như hiện tại sẽ không biết bao lâu nữa em mới tỉnh...
Anh hết cách rồi anh không biết tìm ở đâu ra động lực, nên ánh bắt buộc phải làm như vậy... Nếu em thật sự yêu anh không muốn mất anh, anh tin em sẽ tỉnh lại. Còn nếu không thì..."
"Anh..." Hải Đăng vẫn mơ màng nhìn anh.
"Lễ cưới này tổ chức là vì em... Em không tỉnh lại thì anh sẽ cưới em, nếu em tỉnh anh sẽ cầu hôn em và sau này sẽ cùng Vu Bảo và Nhất Thành tổ chức một lễ cưới đôi thật lớn thật hoàng tráng cho em. Em chịu cưới anh không?"
"Anh... Mọi người... Con... Hu hu." Hải Đăng vẫn chưa biết nói gì chỉ biết im lặng khóc.
"Hải Đăng à anh xin lỗi vì đã làm em sợ... Suýt chút nữa... Anh xin lỗi... Anh yêu em Hải Đăng. Anh đã nói sống hay chết em vẫn phải làm vợ anh, anh duy nhất chỉ lấy em làm vợ... Em nhớ chứ... Nên anh sẽ không bao giờ lấy ai khác ngoài em, anh sẽ không bao giờ bỏ mặc em nên em cứ an tâm." Từ Phong vẫn luyên thuyên nói, anh đã ấp ủ rất lâu, hiện tại đã có thể nói hết tấm chân tình của anh dành cho cậu.
Hải Đăng vui, cậu rất hạnh phúc mà không thể nói nên lời, không thể nói gì nữa. Từ Phong quỳ xuống một lần nữa cầu hôn cậu. Hôn lấy cậu... Cậu đáp trả, giờ thì cậu đã hiểu ra đây là một vở kịch mà do Từ Phong hao tâm tổn sức dựng ra vì mình... Một vở kịch để làm mình tỉnh dậy... Cậu thật sự đã tỉnh dậy trong hạnh phúc.
Từ Phong lau nước mắt cho cậu.
"Ngoan... Nín đừng khóc nữa." Anh dịu dàng dỗ.
Hải Đăng vừa khóc vừa cười con người này đã làm cậu khóc rồi giờ lại quay sang dỗ cậu nín.
"Em yêu anh, cảm ơn anh đã chờ em, cảm ơn anh đã vì em mà làm tất cả, em xin lỗi vì đã làm anh lo lẳng... Làm anh hao tồn tâm trí... Em nợ anh rất nhiều."
" Sau này hãy về làm vợ anh mà trả nợ." Từ Phong tinh ma nói.
"Dạ." Hải Đăng ngốc sập bẫy.
Hải Đăng vừa khóc vừa cười, nhìn quanh mọi người đang mỉm cười chúc phúc cho họ.
"Con cảm ơn mọi người." Hải Đăng cúi đầu chào và cảm ơn.
"Hai đứa sau này hạnh phúc nhé, sóng gió qua rồi." Bố mẹ Từ vui vẻ nói với đôi bạn trẻ
Hải Đăng bây giờ thật sự rất hạnh phúc, miệng vẫn cười mà nước mắt cứ rơi vì quá hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.