Chương 37: Kết thúc
Hoa Cải Dầu
06/07/2024
Từ Phong đưa Hải Đăng từ nhà thờ về bệnh viện, cậu vì mới tỉnh còn yếu lại thêm khóc quá nhiều nên đã ngất đi, làm Từ Phong một trận sợ hãi, sau khi khám xong mới thở phào nhẹ nhõm. Đặt cậu lên giường.
" Có lẽ mới tỉnh dậy mà phải tiếp nhận nhiều chuyện bất ngờ, vượt mất sự chịu đựng của em... Ngủ ngon nha." Từ Phong dịu dàng xoa má Hải Đăng.
Từ Phong đi lấy thuốc cho cậu, cậu tỉnh dậy thấy hơi khát nước, định là sẽ đi lấy nước uống nhưng khi đặt chân xuống đất... Chân không hề có cảm giác, vô lực ngã xuống. Cậu hoảng sợ ngồi dậy.
" Chuyện này... Là sao?" Hải Đăng hoang mang đôi chút.
Cậu cố lấy bình tĩnh đứng dậy nhưng vô ích, cậu thử nhéo vào chân nhưng cũng không còn cảm giác....
" Cái này là sao chứ?"
Hải Đăng cảm giác nó không phải là chân mình nữa. Cố đứng dậy nhưng ngã xuống... Cậu sợ hãi, đây chỉ là giấc mơ thôi đúng không? Nếu như là do nắm quá lâu nên không đi được thì chân cũng phải có cảm giác đau chứ... Tại sao?
Cậu đau khổ ngồi đánh mạnh vào chân mình mà khóc. Tại sao vừa mới tỉnh lại, chưa kịp mừng mà tại sao lại để cậu gặp phải chuyện này, Hải Đăng sợ hãi vô cùng, cậu sợ sẽ không bao giờ đi được nữa.
Từ Phong đi vào thấy cậu nằm dưới đất, hoãn hốt chạy đến muốn bế cậu lên, vừa mới đụng vào cậu liền gạc tay
Từ Phong ra. Đôi mắt tuyệt vọng nhìn anh.
"Anh cho em biết đi... Chân của em..." Hải Đăng muốn hỏi cho rõ, nửa lại sợ nghe câu trả lời.
"Không sao đâu, em sẽ nhanh chóng đi lại được mà." Từ Phong bộ dáng thản nhiên trả lời.
"Anh nói đi... Nói em nghe đi." Hải Đăng biết anh đang dấu mình.
"Em nghe anh đi, sẽ ổn, nhất định đi lại được." Từ Phong chắc chắn.
"Anh lừa em đúng không?" Cậu biết anh muốn tốt cho mình nhưng cậu vẫn muốn nghe sự thật.
" Không, dù em có không đi được thì vẫn còn anh, anh sẽ làm đôi chân cho em." Từ Phong thấy cậu bướng bỉnh đoán chắc cậu đã biết phần nào về chân của cậu.
"Em không cần... Anh mau đi đi, cho em yên tĩnh một lát... Đi đi." Hải Đăng mệt mỏi đuổi anh đi.
Từ Phong không nói gì đi lại bế cậu lên, anh nhớ lời bác sĩ nói chân của cậu do bị xe tông quá mạnh, cộng thêm hôn mê quá lâu nên có lẽ cơ hội hồi phục rất thấp... Từ Phong nhất định không từ bỏ. "Không sao nhất định anh sẽ chạy chữa cho bảo bối của anh dù bất cứ giá nào." Từ Phong thầm nghĩ.
"Em nghĩ ngơi đi, em tin anh chứ? Em không sao... Do bị tai nạn nên chân em tạm thời chưa đi được, nhất định em sẽ hồi phục." Từ Phong một lần nữa chắc chắn chân cậu không sao.
"Em... Thật sự sẽ đi được sao?" Hải Đăng rưng rưng.
"Tin anh chứ?" Đôi mắt trông chờ nhìn cậu.
"Dạ." Cậu gật đầu, nhìn vào đôi mắt đó cậu không muốn anh sẽ thất vọng.
"Ngoan... Nghỉ ngơi đi." Anh xoa đầu cậu, anh muốn lần này anh sẽ là người đem đến ánh sáng cho cậu.
Hải Đăng nằm đó suy nghĩ... Cậu thật sự rất hoang mang. Cậu biết bản thân mình bị gì, chân của cậu bây giờ cảm giác như không phải chần của cậu nữa rồi, mất đi cảm giác liệu sẽ hồi phục?
" Anh chỉ được cái nói dối cho em yên tâm mà thôi, không lừa được em đâu." Hải Đăng chua chát thầm nói.
Bố mẹ Từ đưa Vu Bảo cùng với Vu Hạ đi vào thăm Hải Đăng.
"Tiểu Đăng à Bảo Bảo vào nè."
Vu Bảo chạy đến ôm lấy Hải Đăng, cậu dang tay ôm Vu Bảo. Mẹ Từ đem canh đến thăm Hải Đăng.
"Con mau uống đi cho nóng." Mẹ Từ dịu dàng nói.
"Dạ."
Hải Đăng bưng lấy bát canh uống xong.
"Tiểu Hạ đến cho chú ôm cái nào." Hải Đăng dơ tay ra.
Diệp Vu Hạ chạy lon ton đến, Vu Bảo sợ con ngã nên liền bế con lên cho Hải Đăng. Ôm lấy Vu Hạ mà hôn. Lòng thầm nghĩ. "Không biết sau ngày hôm nay khi nào chú mới gặp được con nữa". Hải Đăng buồn bã.
Thăm xong đi về Hải Đăng có điều muốn nói chuyện với bố Từ nên ông ở lại.
"Bố..." Hải Đăng lễ phép gọi.
" Sao... Con gọi bố có chuyện gì?"
"Bố có thể đưa con đi đến nơi khác được không? Con không còn ai khác để nhờ... Con xin bố. Đừng cho anh
Phong biết." Hải Đăng khẩn cầu.
"Tại sao? Con bất mãng gì Từ Phong hay gây nhau cái gì, từ từ giải quyết chứ? Con làm như vậy không sợ Từ Phong buồn sao? Con suy nghĩ kĩ đi." Bố Từ cũng nôn nóng liền vội vã muốn thay đổi suy nghĩ của cậu.
"Con suy nghĩ kĩ rồi... Con đi đều là tốt cho anh ấy... Một kẻ tàn phế như con bên cạnh anh ấy chỉ làm cản trở....
Con bây giờ vô dụng lắm bố à... Con không thể..." Hải Đăng nói đến đây lòng nhói đau không ngừng.
"Con..." Bố Từ bất lực không biết nói làm sao.
"Em thật sự nhẫn tâm bỏ anh lại một lần nữa sao Hải Đăng. Hai lần... Chưa đủ để hành hạ anh sao? Bây giờ chỉ vì mấy cái suy nghĩ vớ vẫn định bỏ anh lại lần thứ ba? Sao em tàn nhẫn với anh vậy hả? Bây giờ em muốn bóp chết anh lần nữa thì em mới vừa lòng?" Bao nhiêu tâm tư uất ức kìm nén của anh hiện tại đều bị Hải Đăng làm cho tức giận mà tuôn trào ra hết.
"Em... Em..." Hải Đăng bối rối không biết nên nói gì.
"Hai con nói chuyện, bố đi về." Bố Từ cũng lúng túng không kém đành chọn đi về để bọn trẻ tự giải quyết.
"Dạ." Từ Phong gật đầu.
Bố Từ đi về nhẹ nhàng đóng cửa lại.
"Em còn gì muốn nói?" Từ Phong hai mắt đỏ ngầu vì tức giận nhìn cậu đâm đâm.
"Em... Thật sự... Em bây giờ chỉ là một kẻ tàn phế, vô dụng... Chỉ làm cản trở anh mà thôi..."
Hải Đăng cúi gầm mặt xuống, mắt đấm lệ không dám nhìn thẳng vào mắt của Từ Phong, cũng không có đủ tự tin để nhìn.
"Ai bảo anh quan tâm đến mấy chuyện đó... Dù là chân trời góc biển anh cũng sẽ chạy chữa cho em. Còn em có trồn thì dù có lật hết ngóc ngách anh cũng phải tìm ra em. Hải Đăng em đừng hòng trốn khỏi anh." Từ Phong vẫn giọng điệu tức giận đó mà cảnh báo cậu.
"Nhưng chân em hết cơ hội rồi... Nó không còn là chân của em nữa... Nó mất cảm giác rồi." Hải Đăng tự ti nhìn vào đôi chân của mình.
Hải Đăng vừa ấm ức vừa khóc đánh mạnh vào chân mình cho Từ Phong thấy là nó thật sự mất cảm giác rồi. Từ Phong vội đi lại ôm lấy cậu.
"Ai cho em hành hạ bản thân mình hả? Anh nói được là được em nghe rõ chưa? Dù có chết anh cũng không buông em lần nào nữa, hai lần là quá đủ với anh rồi... Hành hạ anh quá đủ rồi." Từ Phong nắm chặt lấy tay cậu, thật lòng thật dạ muốn moi hết tim gan của anh ra cho cậu thấy rằng anh sợ mất cậu đến nhường nào.
"Hu hu... Em xin lỗi." Hải Đăng bất lực mà gục ngã vào lòng anh đề khóc.
"Em mà bỏ đi nữa anh sẽ chết mất... Em nghe chưa? Nếu không được anh sẽ làm đôi chân cho em, thay em bước đi..." Từ Phong vuốt ve lưng cậu, xoa dịu lòng cậu.
"Sẽ rất phiền anh..." Hải Đăng mủi lòng.
" Không phiền không phiền. Tin anh em sẽ hồi phục, chưa hết cơ hội mà..."
" Da... Em tin anh." Cậu ở trong lòng anh mà liên tục ngọ nguậy cái đầu.
"Anh sẽ để em và anh cùng bước trên thảm đỏ lễ đường..." Từ Phong bị cái đầu nhỏ của cậu làm cho ngứa ngáy hết tầm can.
"Da."
"Cơ thể của em đều là của anh, em đau anh đau. Nên là em đừng hành hạ nó nữa. Được không?" Từ Phong âu yếm thủ thỉ.
"Dạ." Hải Đăng bị những lời ngọt ngào đó làm cho mềm nhũn ra rồi.
Sau hôm đó, Từ Phong gấp gáp liên hệ đưa Hải Đăng qua nước M điều trị, Hải Đăng đã rất nổ lực để luyện tập....
Từ 10% cơ hội hồi phục cậu đã cố nắm lấy. Cố gắng phối hợp điều trị, Từ Phong đã luôn bên cạnh cậu, sát cánh hỗ trợ cậu, nâng đỡ dậy mỗi khi gục ngã, luôn làm động lực cho cậu... Chỉ trong vòng ba năm cậu đã đi lại được bằng chính đồi chân của mình.
Ba năm sau Hải Đăng và Từ Phong trở về trong bí mật. Họ đi đến công ti của Diệp Nhất Thành.
Trong phòng làm việc của Diệp Nhất Thành lúc này có hai đứa trẻ đang chơi là Vu Bảo và Vu Hạ.
"Vu Hạ, ba cho con này."
Vu Bảo đưa thanh socola đút cho Vu Hạ ăn, Vu Hạ ngoan ngoãn há miệng mà ăn. Hai ba con chơi rất hòa thuận,
Vu Hạ rất ngoan rất nghe lời bố và ba. Chơi xong hai ba con lại lăn quay ra ôm nhau mà ngủ. Diệp Nhất Thành bất lực lắc đầu cười... Nhìn cứ như là hai anh em chứ không giống ba con cho lắm... Anh ngồi nhìn hai hạnh phúc bé nhỏ của mình đang ngủ, chỉ muốn đi lại ôm lấy hai ba con đó vào lòng mà giày vò một trận. Sao giờ thành ra anh nuôi hai đứa trẻ thế này? (
Từ Phong và Hải Đăng mở cửa ra ngay lập tức thấy hai con người kia đang ngủ, Diệp Nhất Thành bất ngờ nhưng nhanh chóng ra dầu im lặng cho hai người kia.
Nhưng hai ba con nọ lại nghe tiếng động liền tỉnh lại.
"Tiểu Đăng?" Vu Bảo bất ngờ tròn xoe mắt nhìn.
Vu Bảo cùng Vu Hạ vội vã được Hải Đăng ôm lẩy thấm thiết mà xúc động khóc vì quá nhớ họ. Hôm đó lại là một ngày hạnh phúc, họ cùng nhau ôn lại rất nhiều kỉ niệm, nói nhiều điều muốn nói.
Một tháng sau.
Sau khi cặp đôi Phong Đăng trở về, theo như lời hứa hai cặp tổ chức đám cưới chung với nhau, trên thảm đỏ Từ Phong nắm tay Hải Đăng bước vào. "Anh giữ lời hứa một ngày nào đó sẽ cùng em bước trên thảm đỏ đi vào lễ đường, cùng nhau nhận lời chúc phúc của mọi người cùng nhau sống đến đầu bạc, đến chết không buông."
"Từ Phong... Cái tên này đã làm thay đổi cuộc đời bế tắc đến nghẹt thở của em. Thật ra chính anh mới là ánh sáng của cuộc đời tăm tối của em.. Em đã từng rất vô vọng nhưng khi em vấp ngã, anh đã đưa tay về phía em đỡ em đứng dậy, mang đến bên em một ánh sáng gọi là hạnh phúc, cảm ơn anh rất nhiều. Em yêu anh, Từ Phong"
Sau đó là Vu Bảo và Diệp Nhất Thành... Ở giữa là Diệp Vu Hạ đang nắm tay họ bước vào lễ đường, đến nơi mẹ Từ bế Tiều Hạ đi ra cho Vu Bảo và Diệp Nhất Thành làm lễ. " Bảo bối, hứa với nhau mãi nắm tay nhau vượt qua mọi thử thách... Mọi đau khổ. Các rắc rối của em cứ để anh giải quyết còn em cứ việc đứng sau lưng anh để anh che chở là được. Anh sẽ bảo vệ nụ cười của em. Em chỉ cần nhớ em còn có anh. Sống cùng sống, chết cùng chết, em mãi có anh bên cạnh, em không bao giờ một mình cả."
Vu Bảo rưng rưng nước mắt. "Em đã từng rất bất hạnh, mất hết tất cả người thân nhưng thật may mắn khi duyên phận cho em gặp anh, anh đã một lần nữa cho em một gia đình, bảo vệ, che chở, nâng niu em trong lòng bàn tay, luôn sợ em tổn thương. Cảm ơn anh đã đến bên em, Diệp Nhất Thành. Em yêu anh"
Anh mỉm cười nhìn vợ, vợ anh sau khi tỉnh lại đã trưởng thành rất nhiều, chỉ là anh luôn đặt vợ vào trong tay mà sủng nên cậu luôn vô lo vô nghĩ mà luôn trẻ con làm nũng với anh như lúc ban đầu.
"Ta tuyên bố các con chính thức thành vợ chồng."
Lời cha sứ tuyên bố, sau mọi thử thách, đau đớn, sinh li tử biệt... Vượt qua mọi đau khổ rốt cuộc họ cũng đã được hạnh phúc, được đến với nhau một cách trọn vẹn trong lời chúc phúc của mọi người.
* 3 Năm sau... Hải Đăng và Từ Phong nhờ y học tiên tiến mà có một bé gái dễ thương tên là Từ Kim Toả. Và mẹ Từ đã 24/7 bên cạnh hai đứa cháu nhỏ Vu Hạ và Kim Tỏa mà chơi đùa.
Còn bên Thành Bảo.
* Phòng ngủ.
"Đau... Anh mau dừng lại đi... A... Mạnh quá... Nhẹ lại chút."
"Sao? Chỗ này đúng không?"
"Á... Đúng rồi là chỗ đó... Mạnh lên chút nữa... Đúng rồi... Mạnh lên..."
" Rồi anh chiều em, mạnh rồi... Được không?"
" Dạ rất đã."
Tiếng gõ cửa phòng vang lên là Vu Hạ, giọng mếu máo.
" Bố... Bố làm gì ba con vậy? Lại ăn hiếp ba đúng không? Bố mau mở cửa ra đi. Ba kêu đau kìa.... Bố ăn hiếp ba."
Diệp Nhất Thành bỏ Vu Bảo ra đi lại mở cửa. Ngồi xuống xoa đầu Vu Hạ.
"Bố đang bóp chân cho ba, Ba con bị đau chân... Sắp đến ngày sanh nên hay bị chuột rút lắm nên bố phải bóp chân cho ba con thỏả mái biết không? Bố đâu ăn hiếp ba con." Diệp Nhất Thành ân cần giải thích cho con hiểu.
Diệp Vu Hạ ló đầu vào thấy Vu Bảo với cái bụng tròn ngồi trên giường đang thiu thiu ngủ.
" Con canh không cho ai lên lầu làm ồn để cho ba yên ổn nghỉ ngơi cho khoẻ, sau này mới có sức sinh em con ra biết không?"
Vu Hạ nghiêm chân lại đưa tay lên như trong quân đội.
"Rõ." Vu Hạ nghiêm túc nhận lệnh.
Diệp Nhất Thành cười rồi để con đi chơi còn anh đi vào chăm sóc cho vợ, Vu Bảo mang thai được tám tháng rồi, nên hay mệt mỏi, tay chân hay bị nhức mỏi, anh phải chăm vợ rất kĩ. Vu Bảo vẫn mãi là bảo bối của anh.
" Con canh không cho ai lên lầu làm ồn để cho ba yên ổn nghỉ ngơi cho khoẻ, sau này mới có sức sinh em con ra biết không?"
Vu Hạ nghiềm chân lại đưa tay lên như trong quần đội.
"Rõ." Vu Hạ nghiêm túc nhận lệnh.
Diệp Nhất Thành cười rồi để con đi chơi còn anh đi vào chăm sóc cho vợ, Vu Bảo mang thai được tám tháng rồi, nên hay mệt mỏi, tay chân hay bị nhức mỏi, anh phải chăm vợ rất kĩ. Vu Bảo vẫn mãi là bảo bối của anh.
Vu Hạ về phòng lấy súng giả, xe tăng, đại bác, kiếm đồ chơi của mình ra giang thành hàng, bẩy binh bố trận ngay chỗ cầu thang, mang súng đồ chơi đi qua đi lại canh không cho ai lên lầu làm ồn để yên tĩnh cho ba và em bé nghĩ ngơi. Diệp Vu Hạ làm việc rất nghiêm túc và có trách nhiệm.
Tháng sau Vu Bảo hạ sinh một bé gái tên Diệp Tử Vu. Gia đình lại đón thêm thành viền mới, Vu Bảo bây giờ có một gia đình nhỏ hạnh phúc, có con trai biết thương em yêu bố và ba, có chồng Diệp Thành rất thương yêu vợ con. Có bố mẹ Từ, có anh trai và anh dâu Phong Đăng yêu thương.
Vu Bảo bây giờ rất là hạnh phúc bên gia đình nhỏ của mình. Là một con sâu gạo hạnh phúc nhất trên đời.
(HOÀN)
Cảm ơn mọi người đã luôn đồng hành và theo dõi truyện của Na
" Có lẽ mới tỉnh dậy mà phải tiếp nhận nhiều chuyện bất ngờ, vượt mất sự chịu đựng của em... Ngủ ngon nha." Từ Phong dịu dàng xoa má Hải Đăng.
Từ Phong đi lấy thuốc cho cậu, cậu tỉnh dậy thấy hơi khát nước, định là sẽ đi lấy nước uống nhưng khi đặt chân xuống đất... Chân không hề có cảm giác, vô lực ngã xuống. Cậu hoảng sợ ngồi dậy.
" Chuyện này... Là sao?" Hải Đăng hoang mang đôi chút.
Cậu cố lấy bình tĩnh đứng dậy nhưng vô ích, cậu thử nhéo vào chân nhưng cũng không còn cảm giác....
" Cái này là sao chứ?"
Hải Đăng cảm giác nó không phải là chân mình nữa. Cố đứng dậy nhưng ngã xuống... Cậu sợ hãi, đây chỉ là giấc mơ thôi đúng không? Nếu như là do nắm quá lâu nên không đi được thì chân cũng phải có cảm giác đau chứ... Tại sao?
Cậu đau khổ ngồi đánh mạnh vào chân mình mà khóc. Tại sao vừa mới tỉnh lại, chưa kịp mừng mà tại sao lại để cậu gặp phải chuyện này, Hải Đăng sợ hãi vô cùng, cậu sợ sẽ không bao giờ đi được nữa.
Từ Phong đi vào thấy cậu nằm dưới đất, hoãn hốt chạy đến muốn bế cậu lên, vừa mới đụng vào cậu liền gạc tay
Từ Phong ra. Đôi mắt tuyệt vọng nhìn anh.
"Anh cho em biết đi... Chân của em..." Hải Đăng muốn hỏi cho rõ, nửa lại sợ nghe câu trả lời.
"Không sao đâu, em sẽ nhanh chóng đi lại được mà." Từ Phong bộ dáng thản nhiên trả lời.
"Anh nói đi... Nói em nghe đi." Hải Đăng biết anh đang dấu mình.
"Em nghe anh đi, sẽ ổn, nhất định đi lại được." Từ Phong chắc chắn.
"Anh lừa em đúng không?" Cậu biết anh muốn tốt cho mình nhưng cậu vẫn muốn nghe sự thật.
" Không, dù em có không đi được thì vẫn còn anh, anh sẽ làm đôi chân cho em." Từ Phong thấy cậu bướng bỉnh đoán chắc cậu đã biết phần nào về chân của cậu.
"Em không cần... Anh mau đi đi, cho em yên tĩnh một lát... Đi đi." Hải Đăng mệt mỏi đuổi anh đi.
Từ Phong không nói gì đi lại bế cậu lên, anh nhớ lời bác sĩ nói chân của cậu do bị xe tông quá mạnh, cộng thêm hôn mê quá lâu nên có lẽ cơ hội hồi phục rất thấp... Từ Phong nhất định không từ bỏ. "Không sao nhất định anh sẽ chạy chữa cho bảo bối của anh dù bất cứ giá nào." Từ Phong thầm nghĩ.
"Em nghĩ ngơi đi, em tin anh chứ? Em không sao... Do bị tai nạn nên chân em tạm thời chưa đi được, nhất định em sẽ hồi phục." Từ Phong một lần nữa chắc chắn chân cậu không sao.
"Em... Thật sự sẽ đi được sao?" Hải Đăng rưng rưng.
"Tin anh chứ?" Đôi mắt trông chờ nhìn cậu.
"Dạ." Cậu gật đầu, nhìn vào đôi mắt đó cậu không muốn anh sẽ thất vọng.
"Ngoan... Nghỉ ngơi đi." Anh xoa đầu cậu, anh muốn lần này anh sẽ là người đem đến ánh sáng cho cậu.
Hải Đăng nằm đó suy nghĩ... Cậu thật sự rất hoang mang. Cậu biết bản thân mình bị gì, chân của cậu bây giờ cảm giác như không phải chần của cậu nữa rồi, mất đi cảm giác liệu sẽ hồi phục?
" Anh chỉ được cái nói dối cho em yên tâm mà thôi, không lừa được em đâu." Hải Đăng chua chát thầm nói.
Bố mẹ Từ đưa Vu Bảo cùng với Vu Hạ đi vào thăm Hải Đăng.
"Tiểu Đăng à Bảo Bảo vào nè."
Vu Bảo chạy đến ôm lấy Hải Đăng, cậu dang tay ôm Vu Bảo. Mẹ Từ đem canh đến thăm Hải Đăng.
"Con mau uống đi cho nóng." Mẹ Từ dịu dàng nói.
"Dạ."
Hải Đăng bưng lấy bát canh uống xong.
"Tiểu Hạ đến cho chú ôm cái nào." Hải Đăng dơ tay ra.
Diệp Vu Hạ chạy lon ton đến, Vu Bảo sợ con ngã nên liền bế con lên cho Hải Đăng. Ôm lấy Vu Hạ mà hôn. Lòng thầm nghĩ. "Không biết sau ngày hôm nay khi nào chú mới gặp được con nữa". Hải Đăng buồn bã.
Thăm xong đi về Hải Đăng có điều muốn nói chuyện với bố Từ nên ông ở lại.
"Bố..." Hải Đăng lễ phép gọi.
" Sao... Con gọi bố có chuyện gì?"
"Bố có thể đưa con đi đến nơi khác được không? Con không còn ai khác để nhờ... Con xin bố. Đừng cho anh
Phong biết." Hải Đăng khẩn cầu.
"Tại sao? Con bất mãng gì Từ Phong hay gây nhau cái gì, từ từ giải quyết chứ? Con làm như vậy không sợ Từ Phong buồn sao? Con suy nghĩ kĩ đi." Bố Từ cũng nôn nóng liền vội vã muốn thay đổi suy nghĩ của cậu.
"Con suy nghĩ kĩ rồi... Con đi đều là tốt cho anh ấy... Một kẻ tàn phế như con bên cạnh anh ấy chỉ làm cản trở....
Con bây giờ vô dụng lắm bố à... Con không thể..." Hải Đăng nói đến đây lòng nhói đau không ngừng.
"Con..." Bố Từ bất lực không biết nói làm sao.
"Em thật sự nhẫn tâm bỏ anh lại một lần nữa sao Hải Đăng. Hai lần... Chưa đủ để hành hạ anh sao? Bây giờ chỉ vì mấy cái suy nghĩ vớ vẫn định bỏ anh lại lần thứ ba? Sao em tàn nhẫn với anh vậy hả? Bây giờ em muốn bóp chết anh lần nữa thì em mới vừa lòng?" Bao nhiêu tâm tư uất ức kìm nén của anh hiện tại đều bị Hải Đăng làm cho tức giận mà tuôn trào ra hết.
"Em... Em..." Hải Đăng bối rối không biết nên nói gì.
"Hai con nói chuyện, bố đi về." Bố Từ cũng lúng túng không kém đành chọn đi về để bọn trẻ tự giải quyết.
"Dạ." Từ Phong gật đầu.
Bố Từ đi về nhẹ nhàng đóng cửa lại.
"Em còn gì muốn nói?" Từ Phong hai mắt đỏ ngầu vì tức giận nhìn cậu đâm đâm.
"Em... Thật sự... Em bây giờ chỉ là một kẻ tàn phế, vô dụng... Chỉ làm cản trở anh mà thôi..."
Hải Đăng cúi gầm mặt xuống, mắt đấm lệ không dám nhìn thẳng vào mắt của Từ Phong, cũng không có đủ tự tin để nhìn.
"Ai bảo anh quan tâm đến mấy chuyện đó... Dù là chân trời góc biển anh cũng sẽ chạy chữa cho em. Còn em có trồn thì dù có lật hết ngóc ngách anh cũng phải tìm ra em. Hải Đăng em đừng hòng trốn khỏi anh." Từ Phong vẫn giọng điệu tức giận đó mà cảnh báo cậu.
"Nhưng chân em hết cơ hội rồi... Nó không còn là chân của em nữa... Nó mất cảm giác rồi." Hải Đăng tự ti nhìn vào đôi chân của mình.
Hải Đăng vừa ấm ức vừa khóc đánh mạnh vào chân mình cho Từ Phong thấy là nó thật sự mất cảm giác rồi. Từ Phong vội đi lại ôm lấy cậu.
"Ai cho em hành hạ bản thân mình hả? Anh nói được là được em nghe rõ chưa? Dù có chết anh cũng không buông em lần nào nữa, hai lần là quá đủ với anh rồi... Hành hạ anh quá đủ rồi." Từ Phong nắm chặt lấy tay cậu, thật lòng thật dạ muốn moi hết tim gan của anh ra cho cậu thấy rằng anh sợ mất cậu đến nhường nào.
"Hu hu... Em xin lỗi." Hải Đăng bất lực mà gục ngã vào lòng anh đề khóc.
"Em mà bỏ đi nữa anh sẽ chết mất... Em nghe chưa? Nếu không được anh sẽ làm đôi chân cho em, thay em bước đi..." Từ Phong vuốt ve lưng cậu, xoa dịu lòng cậu.
"Sẽ rất phiền anh..." Hải Đăng mủi lòng.
" Không phiền không phiền. Tin anh em sẽ hồi phục, chưa hết cơ hội mà..."
" Da... Em tin anh." Cậu ở trong lòng anh mà liên tục ngọ nguậy cái đầu.
"Anh sẽ để em và anh cùng bước trên thảm đỏ lễ đường..." Từ Phong bị cái đầu nhỏ của cậu làm cho ngứa ngáy hết tầm can.
"Da."
"Cơ thể của em đều là của anh, em đau anh đau. Nên là em đừng hành hạ nó nữa. Được không?" Từ Phong âu yếm thủ thỉ.
"Dạ." Hải Đăng bị những lời ngọt ngào đó làm cho mềm nhũn ra rồi.
Sau hôm đó, Từ Phong gấp gáp liên hệ đưa Hải Đăng qua nước M điều trị, Hải Đăng đã rất nổ lực để luyện tập....
Từ 10% cơ hội hồi phục cậu đã cố nắm lấy. Cố gắng phối hợp điều trị, Từ Phong đã luôn bên cạnh cậu, sát cánh hỗ trợ cậu, nâng đỡ dậy mỗi khi gục ngã, luôn làm động lực cho cậu... Chỉ trong vòng ba năm cậu đã đi lại được bằng chính đồi chân của mình.
Ba năm sau Hải Đăng và Từ Phong trở về trong bí mật. Họ đi đến công ti của Diệp Nhất Thành.
Trong phòng làm việc của Diệp Nhất Thành lúc này có hai đứa trẻ đang chơi là Vu Bảo và Vu Hạ.
"Vu Hạ, ba cho con này."
Vu Bảo đưa thanh socola đút cho Vu Hạ ăn, Vu Hạ ngoan ngoãn há miệng mà ăn. Hai ba con chơi rất hòa thuận,
Vu Hạ rất ngoan rất nghe lời bố và ba. Chơi xong hai ba con lại lăn quay ra ôm nhau mà ngủ. Diệp Nhất Thành bất lực lắc đầu cười... Nhìn cứ như là hai anh em chứ không giống ba con cho lắm... Anh ngồi nhìn hai hạnh phúc bé nhỏ của mình đang ngủ, chỉ muốn đi lại ôm lấy hai ba con đó vào lòng mà giày vò một trận. Sao giờ thành ra anh nuôi hai đứa trẻ thế này? (
Từ Phong và Hải Đăng mở cửa ra ngay lập tức thấy hai con người kia đang ngủ, Diệp Nhất Thành bất ngờ nhưng nhanh chóng ra dầu im lặng cho hai người kia.
Nhưng hai ba con nọ lại nghe tiếng động liền tỉnh lại.
"Tiểu Đăng?" Vu Bảo bất ngờ tròn xoe mắt nhìn.
Vu Bảo cùng Vu Hạ vội vã được Hải Đăng ôm lẩy thấm thiết mà xúc động khóc vì quá nhớ họ. Hôm đó lại là một ngày hạnh phúc, họ cùng nhau ôn lại rất nhiều kỉ niệm, nói nhiều điều muốn nói.
Một tháng sau.
Sau khi cặp đôi Phong Đăng trở về, theo như lời hứa hai cặp tổ chức đám cưới chung với nhau, trên thảm đỏ Từ Phong nắm tay Hải Đăng bước vào. "Anh giữ lời hứa một ngày nào đó sẽ cùng em bước trên thảm đỏ đi vào lễ đường, cùng nhau nhận lời chúc phúc của mọi người cùng nhau sống đến đầu bạc, đến chết không buông."
"Từ Phong... Cái tên này đã làm thay đổi cuộc đời bế tắc đến nghẹt thở của em. Thật ra chính anh mới là ánh sáng của cuộc đời tăm tối của em.. Em đã từng rất vô vọng nhưng khi em vấp ngã, anh đã đưa tay về phía em đỡ em đứng dậy, mang đến bên em một ánh sáng gọi là hạnh phúc, cảm ơn anh rất nhiều. Em yêu anh, Từ Phong"
Sau đó là Vu Bảo và Diệp Nhất Thành... Ở giữa là Diệp Vu Hạ đang nắm tay họ bước vào lễ đường, đến nơi mẹ Từ bế Tiều Hạ đi ra cho Vu Bảo và Diệp Nhất Thành làm lễ. " Bảo bối, hứa với nhau mãi nắm tay nhau vượt qua mọi thử thách... Mọi đau khổ. Các rắc rối của em cứ để anh giải quyết còn em cứ việc đứng sau lưng anh để anh che chở là được. Anh sẽ bảo vệ nụ cười của em. Em chỉ cần nhớ em còn có anh. Sống cùng sống, chết cùng chết, em mãi có anh bên cạnh, em không bao giờ một mình cả."
Vu Bảo rưng rưng nước mắt. "Em đã từng rất bất hạnh, mất hết tất cả người thân nhưng thật may mắn khi duyên phận cho em gặp anh, anh đã một lần nữa cho em một gia đình, bảo vệ, che chở, nâng niu em trong lòng bàn tay, luôn sợ em tổn thương. Cảm ơn anh đã đến bên em, Diệp Nhất Thành. Em yêu anh"
Anh mỉm cười nhìn vợ, vợ anh sau khi tỉnh lại đã trưởng thành rất nhiều, chỉ là anh luôn đặt vợ vào trong tay mà sủng nên cậu luôn vô lo vô nghĩ mà luôn trẻ con làm nũng với anh như lúc ban đầu.
"Ta tuyên bố các con chính thức thành vợ chồng."
Lời cha sứ tuyên bố, sau mọi thử thách, đau đớn, sinh li tử biệt... Vượt qua mọi đau khổ rốt cuộc họ cũng đã được hạnh phúc, được đến với nhau một cách trọn vẹn trong lời chúc phúc của mọi người.
* 3 Năm sau... Hải Đăng và Từ Phong nhờ y học tiên tiến mà có một bé gái dễ thương tên là Từ Kim Toả. Và mẹ Từ đã 24/7 bên cạnh hai đứa cháu nhỏ Vu Hạ và Kim Tỏa mà chơi đùa.
Còn bên Thành Bảo.
* Phòng ngủ.
"Đau... Anh mau dừng lại đi... A... Mạnh quá... Nhẹ lại chút."
"Sao? Chỗ này đúng không?"
"Á... Đúng rồi là chỗ đó... Mạnh lên chút nữa... Đúng rồi... Mạnh lên..."
" Rồi anh chiều em, mạnh rồi... Được không?"
" Dạ rất đã."
Tiếng gõ cửa phòng vang lên là Vu Hạ, giọng mếu máo.
" Bố... Bố làm gì ba con vậy? Lại ăn hiếp ba đúng không? Bố mau mở cửa ra đi. Ba kêu đau kìa.... Bố ăn hiếp ba."
Diệp Nhất Thành bỏ Vu Bảo ra đi lại mở cửa. Ngồi xuống xoa đầu Vu Hạ.
"Bố đang bóp chân cho ba, Ba con bị đau chân... Sắp đến ngày sanh nên hay bị chuột rút lắm nên bố phải bóp chân cho ba con thỏả mái biết không? Bố đâu ăn hiếp ba con." Diệp Nhất Thành ân cần giải thích cho con hiểu.
Diệp Vu Hạ ló đầu vào thấy Vu Bảo với cái bụng tròn ngồi trên giường đang thiu thiu ngủ.
" Con canh không cho ai lên lầu làm ồn để cho ba yên ổn nghỉ ngơi cho khoẻ, sau này mới có sức sinh em con ra biết không?"
Vu Hạ nghiêm chân lại đưa tay lên như trong quân đội.
"Rõ." Vu Hạ nghiêm túc nhận lệnh.
Diệp Nhất Thành cười rồi để con đi chơi còn anh đi vào chăm sóc cho vợ, Vu Bảo mang thai được tám tháng rồi, nên hay mệt mỏi, tay chân hay bị nhức mỏi, anh phải chăm vợ rất kĩ. Vu Bảo vẫn mãi là bảo bối của anh.
" Con canh không cho ai lên lầu làm ồn để cho ba yên ổn nghỉ ngơi cho khoẻ, sau này mới có sức sinh em con ra biết không?"
Vu Hạ nghiềm chân lại đưa tay lên như trong quần đội.
"Rõ." Vu Hạ nghiêm túc nhận lệnh.
Diệp Nhất Thành cười rồi để con đi chơi còn anh đi vào chăm sóc cho vợ, Vu Bảo mang thai được tám tháng rồi, nên hay mệt mỏi, tay chân hay bị nhức mỏi, anh phải chăm vợ rất kĩ. Vu Bảo vẫn mãi là bảo bối của anh.
Vu Hạ về phòng lấy súng giả, xe tăng, đại bác, kiếm đồ chơi của mình ra giang thành hàng, bẩy binh bố trận ngay chỗ cầu thang, mang súng đồ chơi đi qua đi lại canh không cho ai lên lầu làm ồn để yên tĩnh cho ba và em bé nghĩ ngơi. Diệp Vu Hạ làm việc rất nghiêm túc và có trách nhiệm.
Tháng sau Vu Bảo hạ sinh một bé gái tên Diệp Tử Vu. Gia đình lại đón thêm thành viền mới, Vu Bảo bây giờ có một gia đình nhỏ hạnh phúc, có con trai biết thương em yêu bố và ba, có chồng Diệp Thành rất thương yêu vợ con. Có bố mẹ Từ, có anh trai và anh dâu Phong Đăng yêu thương.
Vu Bảo bây giờ rất là hạnh phúc bên gia đình nhỏ của mình. Là một con sâu gạo hạnh phúc nhất trên đời.
(HOÀN)
Cảm ơn mọi người đã luôn đồng hành và theo dõi truyện của Na
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.