Chương 38: Ngoại truyện 1. [Kiếp thứ 1)
Hoa Cải Dầu
06/07/2024
Từ nhiều kiếp trước Vu Bảo là vốn là một đóá hoa cải vàng mỏng manh yếu ớt trong một vườn hoa, bé chỉ là một hạt cải bị trộn lẫn vào những hạt giống hoa xinh đẹp. Sinh mệnh vốn mỏng manh ngắn ngủi, hàng ngày đón ánh bình minh, lặng lẽ ngắm gió bay qua, cuộc sống bình yên nhiều người mong ước.
Vào một ngày nọ, đoá hoa cải đem lòng yêu mến một vị tiên quân, vị tiên quân là chủ của khu vườn, ngài phát hiện ra Vu Bảo... Một cây cải nở hoa vàng thầm lặng len lỏi trong vườn hoa trông cũng rất thú vị, ngài không nhổ bỏ, ngược lại còn ra sức chăm sóc.
Vô tình hưởng được tiên khí, cây cải sinh mệnh yếu ớt hơn các loài hoa khác nay lại kiên cường tu luyện, chăm chỉ ngày ngày tu tập... Vị tiên quân kia nhận thức được hoa cải này thật không giống như những loài hoa kia yên phận hưởng thụ sự chăm sóc. Ngài càng chú ý đến hoa cải này, chăm sóc và bí mật hỗ trợ bé hoa tu luyện.
Cuối cùng công sức đền đáp, bé hoa này biến thành hình người, là một tiểu yêu dễ thương hoạt bát. Ngày nào cũng bám đuôi đòi Diệp tiên quân tưới nước, đòi ngài cùng tắm nắng bình minh. Diệp tiên quân vô thức dung túng cưng chiều, nuồng theo ý của bé hoa Vu Bảo kia.
"Bảo trong bảo bối, ta xem ngươi như báu vật mà nâng niu."
Vu Bảo tính cách hoạt bát hay tò mò, xưa là một cây hoa nằm yên trong vườn, nay tu thành hình yêu nên bé tò mò đi khắp nơi hoạt náo.
"Diệp Nhất Thành, hoa cải nhà ngươi nhổ sạch lông chim hạt nhà ta rồi."
"Diệp tiên quân, ngài có thể giữ hoa cải nhà ngài lại không. Cậu ta hái sạch cây đào ngàn năm của ta rồi."
"Diệp tiên quân, hoa cải tiểu yêu làm vỡ bình lưu ly của Thanh Điều tiên tử..."
"Vu Bảo tiểu yêu đã làm gãy khung dệt của Phù Dung tiên tử rồi..."
Rất nhiều lời tố cáo, Diệp Nhất Thành ba phần bất lực bảy phần cưng chiều, dung túng hết mực.
"Cứ để bé con náo loạn, ai tố cáo cứ bồi thường cho họ.
Dần dần về sau nghe đến tên Vu Bảo ai cũng biết rằng phía sau bé con còn có một vị Diệp tiên quân dung túng.
Vu Bảo chỉ hiếu động không phải vì được cưng chiều mà sinh ra kiêu ngạo hống hách, thỏả sự tò mò cũng quay về cung điện làm một tiều yêu ngoan ngoãn.
Chân thân của Vu Bảo là một hoa cải thuần khiết không một chút tạp chất, vì lúc tu luyện bé hoa vô ưu vô tư tu luyện không suy nghĩ tà tục tham vọng là một nội đan không tà niệm thuần khiết nhất. Ai sở hữu được nội đan này sẽ rất dễ tu thành chánh quả.
Một ngày nọ Diệp tiên quân đi chầu ngọc hoàng vì tam giới sắp sảy ra chiến tranh, yêu ma đang sùng sục khí thế muốn làm bá chủ tam giới. Diệp Nhất Thành không có trong cung, Vu Bảo chán nản leo lên cây đào ngồi ngắm cầu vòng xa xôi ở đường chân trời.
Cố ý nhắm vào sơ hở không có người bên cạnh, yêu vương sai dơi tinh trà trộn đến bắt hoa yêu nhỏ. Linh cảm có chuyện, Diệp Nhất Thành dịch chuyển về cung kịp thời cứu Vu Bảo.
Từ lúc biến thành hình người đến nay bé con luôn được nâng niu cưng chiều, hôm nay sảy ra chuyện nên nhất thời hoảng sợ ngất đi. Diệp Nhất Thành cũng vì chuyện này mà đem người đặt dưới mí mắt mới an tâm, vừa không thấy người liền vội đi tìm.
Ôm người vào lòng thâm tình nói. "Để ngươi là điểm yếu, là ta cam tâm tình nguyện."
Kiếp này của Diệp Nhất Thành cứ nghĩ sẽ không có điểm yếu, hoá ra tự hắn chăm sóc, tự hắn nuông chiều, tự hắn cam tâm tình nguyện để Vu Bảo biến thành điểm chí mạng...
Thân là tiên quân, tam giới hồn loạn, Diệp Nhất Thành ra trận dẹp loạn. Vu Bảo khóc đến ngất muốn đi theo nhưng không thể, Diệp Nhất Thành làm sao có thể đem Vu Bảo đến nơi nguy hiểm như thế. Đau lòng nhìn tâm can của ngài khóc lóc rồi cũng nhẫn tâm rời đi.
Chiến tranh liên miên, Diệp Nhất Thành không thể khống chế thế cuộc, ý muốn đồng quy vu tận cùng yêu vương để đổi lại tam giới có thể bình yên. Nổ lớn một tiếng, yêu vương tan biến, Diệp Nhất Thành cũng chỉ còn hơi tàn rơi xuống.
Hoa cải nhỏ đau thấu tâm can bay đến đỡ người. "Là ta đã đến muộn sao?" Nước mắt như hạt ngọt tí tách rơi xuống.
Bàn tay đấm máu run rẩy đưa lên lau lấy nó. "Đừng khóc, ta sẽ đau lòng."
Mạnh mẽ lắc đầu. "Đừng nói nữa."
Vu Bảo lúc đến đây đã chấp nhận sảy ra tình huống xấu nhất, vốn biết mình có nội đan thuần khiết có thể cứu mạng Diệp Nhất Thành. Bé hoa cải yếu ớt được nuông chiều như đứa trẻ bây giờ cũng đã ép bản thân mình lớn lên.
"Tiểu Bảo, ngươi muốn làm gì?" Diệp Nhất Thành yếu ớt thều thào.
"Kiếp này vì người mà thành hình, cũng vì người mà tan biến." Vu Bảo vì yêu vị tiên quân kia mà lén hưởng lấy tiên khí tu thành hình, bây giờ cũng muốn đổi lấy sự sống cho ngài.
Vu Bảo bình thản ép nội đan ra. "Mạo phạm rồi." Bé con hoạt náo bây giờ lại trở nên trưởng thành, nở nụ cười trên môi, đặt nội đang vào miệng cưỡng ép vị tiên quân trong lòng ăn lấy nó. Nụ hôn đầu tiên của Vu Bảo, vừa ngọt ngào vừa đau thương. "Nụ hôn đầu cũng là nụ hôn cuối."
Bị cưỡng ép tiếp nhận nội đan, Diệp tiên quân đau đớn từ chối nhưng vì sức quá yếu nên chỉ có thể bất lực.
Hoán đổi vị trí, Diệp Nhất Thành hấp thu nội đan nhanh chóng hồi phục, tâm can đau như xé ôm người vào lòng trách móc bé hoa cải ngốc nghếch, bé con cười yếu ớt nhưng rất hạnh phúc.
"Kiếp này ta được ngài bảo hộ, chưa làm được gì cho ngài. Vì ngài mà thành hình, nay ta dùng mạng trả ơn... Ta nguyện ý, cũng rất hạnh phúc, cứu được ngài chính là thành quả lớn nhất kiếp này của ta...".
"Sao lại ngốc như vậy..." Viên ngọc trong suốt trên mắt vị tiên quân lăn dài rơi xuống đoa hoa nhỏ kia.
"Ngài khóc vì ta, cũng đã rất thỏa mãn..." Bàn tay nhỏ đặt vào nơi chứa trái tim của Diệp Nhất Thành. "Ở đây... Ta cũng sẽ không hoàn toàn biến mất... Ta nằm ở trong trái tim của ngài... Ta và ngài hòà làm một... Đời đời kiếp kiếp ở bên ngài."
Diệp Nhất Thành nắm lấy bàn tay đang đặt nơi có nội đan đang hiện hữu. Vu Bảo cười. "Ta từ lâu đã rất yêu ngài... Có mạo phạm không?"
"Không... Diệp Nhất Thành yêu Vu Bảo, đời đời kiếp kiếp."
"Ta đã mãn nguyện rồi."
Vu Bảo hoá thành đóá hoa cải nhỏ yếu ớt rơi từng cánh bay trong gió tanh mưa máu của cuộc chiến tam giới, cánh hoa vàng không bị vấy bẩn bởi máu tanh, hiên ngang bay, tan biến vào gió, thanh tẩy tà khí.
Len lỏi một cánh hoa nhỏ bé rơi xuống trần gian. Diệp tiên quân thẳng trận về trời, được ban thưởng thăng tiến.
Thế nhưng vị tiên quân vốn lãnh đạm nay ngày càng không màng đến thế sự, ngày ngày đặt tay nơi trái tim, nơi có nội đan của tiểu yêu hoa cải bé nhỏ ở đó.
"Không có ngươi kiếp này cũng không còn ý nghĩa gì nữa."
Nguyệt lão ghé thăm, nghe nói bằng hữu đóng cung u sầu, liếc thấy vị bằng hữu của mình xuất hiện trong sổ nhân duyên cũng bất ngờ báo tin.
"Lão nói ta có nhân duyên tiền định dưới nhân gian?"
Nguyệt lão gật đầu nhưng khó khăn ở chỗ không biết đối phương là ai. Diệp Nhất Thành đặt tay vào nơi lồng ngực thẩm biết đó là ai. Dù chỉ một tia hi vọng nhỏ Diệp Nhất Thành cũng sẽ nhất định tìm người quay trở về.
Đến vòng luân hồi, Diệp Nhất Thành không nghĩ ngợi liền nhảy xuống.
"Vu Bảo... Đợi ta." Sợi chỉ đỏ nơi cổ tay loé sáng rồi dần biến mất trong vòng luân hồi.
Vào một ngày nọ, đoá hoa cải đem lòng yêu mến một vị tiên quân, vị tiên quân là chủ của khu vườn, ngài phát hiện ra Vu Bảo... Một cây cải nở hoa vàng thầm lặng len lỏi trong vườn hoa trông cũng rất thú vị, ngài không nhổ bỏ, ngược lại còn ra sức chăm sóc.
Vô tình hưởng được tiên khí, cây cải sinh mệnh yếu ớt hơn các loài hoa khác nay lại kiên cường tu luyện, chăm chỉ ngày ngày tu tập... Vị tiên quân kia nhận thức được hoa cải này thật không giống như những loài hoa kia yên phận hưởng thụ sự chăm sóc. Ngài càng chú ý đến hoa cải này, chăm sóc và bí mật hỗ trợ bé hoa tu luyện.
Cuối cùng công sức đền đáp, bé hoa này biến thành hình người, là một tiểu yêu dễ thương hoạt bát. Ngày nào cũng bám đuôi đòi Diệp tiên quân tưới nước, đòi ngài cùng tắm nắng bình minh. Diệp tiên quân vô thức dung túng cưng chiều, nuồng theo ý của bé hoa Vu Bảo kia.
"Bảo trong bảo bối, ta xem ngươi như báu vật mà nâng niu."
Vu Bảo tính cách hoạt bát hay tò mò, xưa là một cây hoa nằm yên trong vườn, nay tu thành hình yêu nên bé tò mò đi khắp nơi hoạt náo.
"Diệp Nhất Thành, hoa cải nhà ngươi nhổ sạch lông chim hạt nhà ta rồi."
"Diệp tiên quân, ngài có thể giữ hoa cải nhà ngài lại không. Cậu ta hái sạch cây đào ngàn năm của ta rồi."
"Diệp tiên quân, hoa cải tiểu yêu làm vỡ bình lưu ly của Thanh Điều tiên tử..."
"Vu Bảo tiểu yêu đã làm gãy khung dệt của Phù Dung tiên tử rồi..."
Rất nhiều lời tố cáo, Diệp Nhất Thành ba phần bất lực bảy phần cưng chiều, dung túng hết mực.
"Cứ để bé con náo loạn, ai tố cáo cứ bồi thường cho họ.
Dần dần về sau nghe đến tên Vu Bảo ai cũng biết rằng phía sau bé con còn có một vị Diệp tiên quân dung túng.
Vu Bảo chỉ hiếu động không phải vì được cưng chiều mà sinh ra kiêu ngạo hống hách, thỏả sự tò mò cũng quay về cung điện làm một tiều yêu ngoan ngoãn.
Chân thân của Vu Bảo là một hoa cải thuần khiết không một chút tạp chất, vì lúc tu luyện bé hoa vô ưu vô tư tu luyện không suy nghĩ tà tục tham vọng là một nội đan không tà niệm thuần khiết nhất. Ai sở hữu được nội đan này sẽ rất dễ tu thành chánh quả.
Một ngày nọ Diệp tiên quân đi chầu ngọc hoàng vì tam giới sắp sảy ra chiến tranh, yêu ma đang sùng sục khí thế muốn làm bá chủ tam giới. Diệp Nhất Thành không có trong cung, Vu Bảo chán nản leo lên cây đào ngồi ngắm cầu vòng xa xôi ở đường chân trời.
Cố ý nhắm vào sơ hở không có người bên cạnh, yêu vương sai dơi tinh trà trộn đến bắt hoa yêu nhỏ. Linh cảm có chuyện, Diệp Nhất Thành dịch chuyển về cung kịp thời cứu Vu Bảo.
Từ lúc biến thành hình người đến nay bé con luôn được nâng niu cưng chiều, hôm nay sảy ra chuyện nên nhất thời hoảng sợ ngất đi. Diệp Nhất Thành cũng vì chuyện này mà đem người đặt dưới mí mắt mới an tâm, vừa không thấy người liền vội đi tìm.
Ôm người vào lòng thâm tình nói. "Để ngươi là điểm yếu, là ta cam tâm tình nguyện."
Kiếp này của Diệp Nhất Thành cứ nghĩ sẽ không có điểm yếu, hoá ra tự hắn chăm sóc, tự hắn nuông chiều, tự hắn cam tâm tình nguyện để Vu Bảo biến thành điểm chí mạng...
Thân là tiên quân, tam giới hồn loạn, Diệp Nhất Thành ra trận dẹp loạn. Vu Bảo khóc đến ngất muốn đi theo nhưng không thể, Diệp Nhất Thành làm sao có thể đem Vu Bảo đến nơi nguy hiểm như thế. Đau lòng nhìn tâm can của ngài khóc lóc rồi cũng nhẫn tâm rời đi.
Chiến tranh liên miên, Diệp Nhất Thành không thể khống chế thế cuộc, ý muốn đồng quy vu tận cùng yêu vương để đổi lại tam giới có thể bình yên. Nổ lớn một tiếng, yêu vương tan biến, Diệp Nhất Thành cũng chỉ còn hơi tàn rơi xuống.
Hoa cải nhỏ đau thấu tâm can bay đến đỡ người. "Là ta đã đến muộn sao?" Nước mắt như hạt ngọt tí tách rơi xuống.
Bàn tay đấm máu run rẩy đưa lên lau lấy nó. "Đừng khóc, ta sẽ đau lòng."
Mạnh mẽ lắc đầu. "Đừng nói nữa."
Vu Bảo lúc đến đây đã chấp nhận sảy ra tình huống xấu nhất, vốn biết mình có nội đan thuần khiết có thể cứu mạng Diệp Nhất Thành. Bé hoa cải yếu ớt được nuông chiều như đứa trẻ bây giờ cũng đã ép bản thân mình lớn lên.
"Tiểu Bảo, ngươi muốn làm gì?" Diệp Nhất Thành yếu ớt thều thào.
"Kiếp này vì người mà thành hình, cũng vì người mà tan biến." Vu Bảo vì yêu vị tiên quân kia mà lén hưởng lấy tiên khí tu thành hình, bây giờ cũng muốn đổi lấy sự sống cho ngài.
Vu Bảo bình thản ép nội đan ra. "Mạo phạm rồi." Bé con hoạt náo bây giờ lại trở nên trưởng thành, nở nụ cười trên môi, đặt nội đang vào miệng cưỡng ép vị tiên quân trong lòng ăn lấy nó. Nụ hôn đầu tiên của Vu Bảo, vừa ngọt ngào vừa đau thương. "Nụ hôn đầu cũng là nụ hôn cuối."
Bị cưỡng ép tiếp nhận nội đan, Diệp tiên quân đau đớn từ chối nhưng vì sức quá yếu nên chỉ có thể bất lực.
Hoán đổi vị trí, Diệp Nhất Thành hấp thu nội đan nhanh chóng hồi phục, tâm can đau như xé ôm người vào lòng trách móc bé hoa cải ngốc nghếch, bé con cười yếu ớt nhưng rất hạnh phúc.
"Kiếp này ta được ngài bảo hộ, chưa làm được gì cho ngài. Vì ngài mà thành hình, nay ta dùng mạng trả ơn... Ta nguyện ý, cũng rất hạnh phúc, cứu được ngài chính là thành quả lớn nhất kiếp này của ta...".
"Sao lại ngốc như vậy..." Viên ngọc trong suốt trên mắt vị tiên quân lăn dài rơi xuống đoa hoa nhỏ kia.
"Ngài khóc vì ta, cũng đã rất thỏa mãn..." Bàn tay nhỏ đặt vào nơi chứa trái tim của Diệp Nhất Thành. "Ở đây... Ta cũng sẽ không hoàn toàn biến mất... Ta nằm ở trong trái tim của ngài... Ta và ngài hòà làm một... Đời đời kiếp kiếp ở bên ngài."
Diệp Nhất Thành nắm lấy bàn tay đang đặt nơi có nội đan đang hiện hữu. Vu Bảo cười. "Ta từ lâu đã rất yêu ngài... Có mạo phạm không?"
"Không... Diệp Nhất Thành yêu Vu Bảo, đời đời kiếp kiếp."
"Ta đã mãn nguyện rồi."
Vu Bảo hoá thành đóá hoa cải nhỏ yếu ớt rơi từng cánh bay trong gió tanh mưa máu của cuộc chiến tam giới, cánh hoa vàng không bị vấy bẩn bởi máu tanh, hiên ngang bay, tan biến vào gió, thanh tẩy tà khí.
Len lỏi một cánh hoa nhỏ bé rơi xuống trần gian. Diệp tiên quân thẳng trận về trời, được ban thưởng thăng tiến.
Thế nhưng vị tiên quân vốn lãnh đạm nay ngày càng không màng đến thế sự, ngày ngày đặt tay nơi trái tim, nơi có nội đan của tiểu yêu hoa cải bé nhỏ ở đó.
"Không có ngươi kiếp này cũng không còn ý nghĩa gì nữa."
Nguyệt lão ghé thăm, nghe nói bằng hữu đóng cung u sầu, liếc thấy vị bằng hữu của mình xuất hiện trong sổ nhân duyên cũng bất ngờ báo tin.
"Lão nói ta có nhân duyên tiền định dưới nhân gian?"
Nguyệt lão gật đầu nhưng khó khăn ở chỗ không biết đối phương là ai. Diệp Nhất Thành đặt tay vào nơi lồng ngực thẩm biết đó là ai. Dù chỉ một tia hi vọng nhỏ Diệp Nhất Thành cũng sẽ nhất định tìm người quay trở về.
Đến vòng luân hồi, Diệp Nhất Thành không nghĩ ngợi liền nhảy xuống.
"Vu Bảo... Đợi ta." Sợi chỉ đỏ nơi cổ tay loé sáng rồi dần biến mất trong vòng luân hồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.