Vợ Ơi! Anh Đây Này! (Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân Ii)
Chương 71: Đã không yêu thì cần gì phải giải thích
Jini Ngọc
20/05/2021
Không khí trên xe vô cùng u ám, thậm chí còn lạnh lẽo hơn ở ngoài kia.
Đột nhiên Hàn Dương Phong quay sang, nhìn Diệp Hâm Đình bằng ánh mắt vui vẻ:"Đình Đình, em có lạnh không? Khoác áo của anh đi, không thì sẽ bị cảm lạnh đấy!"
Ngồi ở ghế sau, nghe những lời ôn nhu từ anh, Tuyết Linh chỉ im lặng không nói, khẽ quay đầu nhìn ra cửa sổ, thầm lặng mà chấp nhận. Xem ra, Hàn Dương Phong đã thấu hiểu lời cô nói, anh thực sự đối tốt với người yêu thương anh.
"Em không lạnh." Diệp Hâm Đình khẽ lắc đầu cười nhẹ. Mím môi suy ngẫm rồi lập tức quay đầu nhìn Tuyết Linh:"Chị có thấy lạnh không? Hay là chị khoác áo này đi?" Diệp Hâm Đình mỉm cười đưa chiếc áo của Hàn Dương Phong tới. Hành động này của cô như chứng tỏ với Tuyết Linh rằng, tình cảm giữa hai người sâu đậm đến cỡ nào.
"Không cần, em khoác đi, chị không thấy lạnh."
Hàn Dương Phong càng ngày càng thấy khó chịu, tay nắm chặt vô lăng, ánh mắt sắc bén như lưỡi hái tử thần đăm đăm nhìn về phía trước:"Tuyết Linh, em thật sự phải làm như vậy sao?"
"Hàn tổng, để tôi ở đây là được rồi!" Tuyết Linh lên tiếng nói.
Hàn Dương Phong nhìn qua gương chiếu hậu, ánh mắt vô cảm của Tuyết Linh làm anh thấy rất giận, anh thuận lợi đạp phanh, chẳng nói chẳng rằng. Diệp Hâm Đình liền lên tiếng:"Sao chị lại xuống ở đây?"
"Chị có chuyện muốn tới đây một chuyến, hai người có việc thì đi trước đi. Tôi không làm phiền hai người nữa."
....
Ngồi trước bàn ăn sang trọng, Hàn Dương Phong và Diệp Hâm Đình nhìn bà William Vinson một cách khiêm tốn, lễ phép. Đối diện với hai người là con gái trạc mười tuổi của bà ta, đôi mắt cô bé xanh biếc tựa như đại dương, sống mũi cô bé rất cao, mái tóc màu hạt dẻ, trông rất đáng yêu và dễ thương. Cô bé nhìn Diệp Hâm Đình không chớp mắt, tựa như rất ngưỡng mộ vẻ ngoài yêu kiều, rạng rỡ của cô.
"Chị thật xinh đẹp, rất xứng đôi với anh này." Cô bé cười tươi nói.
Diệp Hâm Đình khẽ cười, "Cảm ơn em rất nhiều, em cũng giống vơi mẹ em, cũng rất đẹp."
Ngồi kế bên cô bé là người phụ nữ đã bốn mươi, bà ta quan sát biểu hiện của cặp đôi này một lúc lâu, trông họ không giống như đang giả vờ. William Vinson liền cười:"Cô Diệp khen quá lời rồi, tuổi tác tôi cũng lớn, làm sao mà so sánh với những người trẻ được chứ?" Bà ta tiếp tục nói:"Cô Diệp đây, ngoài đời đẹp hơn trong phim ảnh nhiều, cả Hàn tổng nữa. Dư luận nói hai người là cặp đôi trời sinh quả không sai chút nào."
Hàn Dương Phong khách khí:"Cảm ơn những lời khen ngợi tích cực từ bà Vinson, để không làm trì hoãn cuộc hẹn, tôi sẽ vào nhanh vấn đề." Hàn Dương Phong đẩy bản hợp đồng đến trước mặt bà William Vinson, nói:"Đây là hợp đồng chính tay tôi biên soạn, nếu thấy điểm nào chưa hợp lý, bà Vinson cứ thảo luận trực tiếp với tôi."
Bà William Vinson có hơi hụt hẫng trước thái độ lạnh nhạt của Hàn Dương Phong, hình như anh không muốn bà nói nhiều tới chuyện giữa anh và cô diễn viên người mẫu này nên mới nhanh chóng đi vào vấn đề chính. Bà ta mỉm cười, mục đích chính lần này là cùng Hàn thị cũng hợp tác, phát triển lĩnh vực khoa học nên bà vô cùng hài lòng chấp thuận.
Trong lòng Diệp Hâm Đình chứa đựng không biết bao nhiêu sự vui vẻ hạnh phúc. Hàn Dương Phong không hề nói đùa, anh muốn hẹn hò với cô là thật.
....
Trên con đường vắng lặng Tuyết Linh đi bộ suốt một chặng, cảm thấy nơi này thật trơ trọi, buồn bã.
"Linh Linh?" Tiếng gọi của một người vang lên trong đêm đột ngột kéo Tuyết Linh ra khỏi ảo mộng, cô quay đầu lại nhìn người phát ra tiếng nói. Một chiếc xe Mercedes màu đen sang trọng dừng lại sát lề đường, ngay cạnh Tuyết Linh, cửa kính xe được mở xuống, Lộ Khiết mỉm cười cúi đầu nhìn ra:"Lên xe đi!"
Tuyết Linh cong môi mỉm cười rồi mở cửa lên xe.
"Một mình cậu đi được bao lâu rồi?" Lộ Khiết hỏi.
"Cũng được một lúc lâu." Tuyết Linh bình thản trả lời.
Lộ Khiết thở ngắn thở dài, nghiêng đầu nhìn biểu cảm của Tuyết Linh là đủ biết có chuyện hay không rồi. Cô vừa chú ý lái xe vừa nói:"Mình vừa mới đọc tin tức xong."
"Có tin gì hot sao, sao nhìn cậu bàng hoàng vậy?" Nghe Lộ Khiết nói xong, Tuyết Linh có hơi trầm tư một chút, nhưng nhanh chóng gạt đi trạng thái ấy, cười tươi tắn điềm nhiên hỏi lại.
"Phải, tin hot lắm đó. Mình không tin cậu chưa đọc đâu. Mà này, rốt cuộc cậu và Hàn Dương Phong đã có xích mích gì với nhau vậy? Còn Hàn Dương Phong nói với báo chí việc... việc anh ta quen nhau với em gái cậu là có ý gì?"
Tuyết Linh nhún vai, thản nhiên nói:"Làm sao mình biết được anh ta có ý gì, căn bản là công khai chuyện yêu đương giữa hai người họ thôi." Tuyết Linh suy ngẫm rồi nghĩ tiếp:"Còn nữa, sau cái lúc mà Hàn Dương Phong công khai hẹn hò cùng Diệp Hâm Đình với báo chí đó, ai cũng hỏi mình những câu tương tự cậu, mình cũng chẳng hiểu sao nữa. Mà nói thật, giữa mình và Hàn Dương Phong chỉ đơn giản là cấp trên và cấp dưới. Giữa anh ta và mình chỉ là có công việc."
"Ngoài ra không còn quan hệ gì khác?"
"Phải, không còn gì khác." Tuyết Linh kiên định nói.
Lộ Khiết nhíu mày nhìn sang, Tuyết Linh giấu ai thì giấu chứ đừng giấu Lộ Khiết:"Linh Linh, mình với cậu đâu phải thân với nhau ngày một ngày hai, tính ra cũng đã hai mươi năm rồi đấy. Trong lòng cậu nghĩ gì mà mình không biết." Lộ Khiết khẽ thở dài rồi nói tiếp:"Mình biết, cậu và Hàn Dương Phong có tình cảm với nhau. Nhưng chắc chắn đã có chuyện gì đó, cậu không nói cho mình biết được sao?"
Quả thật là Lộ Khiết, trước mặt người bạn thân đồng thời là một bác sĩ chuyên về tâm lý học, nhìn ánh mắt biểu hiện của Tuyết Linh là biết được Tuyết Linh đang nghĩ gì.
Tuyết Linh mỉm cười qua loa, cô cũng không muốn giấu Lộ Khiết bởi vì Lộ Khiết là người cô tin tưởng nhất, nhưng vì không muốn Lộ Khiết phiền lòng nên cô quyết định không nói ra.
"Tiểu Khiết, dạo này cậu làm việc mệt nhọc lắm à? Sao ốm thành ra thế này rồi?" Tuyết Linh nắm lấy khuỷu tay nhỏ nhắn của Lộ Khiết, chau mày nói:"Tư Cảnh Nam chăm cậu kiểu gì vậy? Để mình hỏi anh ta xem."
Lộ Khiết thừa biết Tuyết Linh đang né tránh câu hỏi của mình nên mới chuyển chủ đề. Tuy thấy Tuyết Linh có chút không vui nhưng nếu đó là quyết định của Tuyết Linh thì cô sẽ luôn ủng hộ. Lộ Khiết thầm than thở: Thầy bói nói Tuyết Linh gặp trắc trở trong chuyện tình duyên, không lẽ là thật?
Bầu không khí có phần ảm đạm trong xe nhanh chóng bị xua tan đi, Lộ Khiết cười cười:"Mình thấy cậu mới là người ốm đấy, làm việc cả sáng lẫn tối lại còn phải lo cho Câu lạc bộ nữa thì có thời gian đâu mà lo cho sức khỏe. Mình phải chăm chút lại cho cậu mới được."
"Được thôi."
.....
Sáng hôm sau.
Tập đoàn Hàn thị.
Bởi vì đơn xin nghỉ việc của Tuyết Linh không được phê duyệt, nên Tuyết Linh đành phải đi làm lại. Đến văn phòng làm việc của Hàn Dương Phong, Tuyết Linh thu xếp lại văn kiện cần giải quyết và soạn lịch trình hôm nay cho Hàn Dương Phong.
Xong việc, Tuyết Linh mang những thứ cần thiết đến đặt lên bàn cho Hàn Dương Phong, cả hai đều không nói, không nhìn, chỉ giữ vẻ mặt thờ ơ, lạnh nhạt, khó gần và dường như chưa từng quen biết, sau đó Tuyết Linh trở lại bàn, tiếp tục làm việc của mình.
Gần trưa, Tuyết Linh ra ngoài, tính sẽ nhờ Giản Bân giải quyết một số chuyện, bởi vì mình cô xử lý sẽ không kịp, mà thời hạn lại không cho phép trễ.
"Trợ lý Giản!" Tuyết Linh vừa rời thang máy thì gặp ngay Giản Bân ở hành lang, theo bản năng Tuyết Linh liền lên tiếng gọi rồi nhanh chân đi đến.
"Tôi có việc muốn nhờ anh, dự án này cần chỉnh sửa một số chỗ...." Lời nói Tuyết Linh chợt khựng lại khi bắt gặp một cặp đôi trong thang máy đối diện hướng cô đang đứng, vẻ mặt đang nghiêm túc bỗng phân tâm.
Năm phút trước. Hàn Dương Phong xong công việc cũng rời khỏi văn phòng. Vừa đúng lúc gặp Diệp Hâm Đình trong thang máy, Hàn Dương Phong chỉ nhìn cô một cách lạnh lùng rồi bước vào.
"Phong." Diệp Hâm Đình mỉm cười, khoác chặt lấy tay của Hàn Dương Phong, giọng nói có chút nũng nịu:"Anh có mệt lắm không, hay là chúng ta đi ăn gì đi."
"Tôi không đói, nếu em chưa ăn gì thì tôi sẽ nhờ người mua gì đó cho em. Phải giữ lấy sức khỏe để lát còn làm việc. Bộ sưu tập ảnh lần này rất quan trọng nên phải chuẩn bị hết sức kỹ lưỡng. Tôi không muốn người ta đánh giá người mẫu đại diện kém khí sắc." Hàn Dương Phong lạnh lùng rút tay lại, cho hai tay vào túi, đứng cách Diệp Hâm Đình một bước chân. Như thế cũng đã đủ cho biết anh đang rất lạnh nhạt với cô. Cô không ăn uống gì, cô sẽ xuống sắc nhưng điều Hàn Dương Phong quan tâm không phải là sức khỏe của cô mà là danh dự của Hàn thị.
Diệp Hâm Đình tắt hẳn nụ cười trên môi, thái độ lạnh lùng, vô cảm và thờ ơ của anh đã khiến cô rất tổn thương và khó chịu. Chẳng lẽ đây là thứ hẹn hò mà anh nói, hay là vẫn chưa quên được người cũ?
"Phong, chúng ta đang quen nhau nhưng tại sao anh lại lạnh lùng với em quá vậy? Rốt cuộc... anh có thực sự yêu em không?"
Nghe xong, Hàn Dương Phong chỉ nhếch môi cười nhạt, anh quay đầu nhìn Diệp Hâm Đình, bước chân cũng dần tiến tới gần cô.
Diệp Hâm Đình cũng theo đó mà lùi, đến khi hết đường, lưng chạm vào vách thang máy, Diệp Hâm Đình chỉ có thể đưa mắt lên nhìn anh.
Vẻ đẹp của Hàn Dương Phong thực sự rất hoàn mỹ, dáng mắt hổ phách ngông cuồng, sâu thẳm trong đáy mắt là hàng vạn điều bí ẩn mà Diệp Hâm Đình rất muốn tìm hiểu.
Trái tim cô chợt đập loạn nhịp, đôi lúc nhìn vào đáy mắt anh cũng thật cảm thấy đáng sợ. Diệp Hâm Đình chỉ muốn né tránh, nhưng lại bị anh cố định ở giữa hai tay, cô không cách nào chạy thoát.
Hàn Dương Phong cúi thấp đầu, tư thế và biểu cảm vô cùng quyến rũ và gợi cảm, như thể muốn lôi kéo người khác vào vòng xoáy ái tình.
Khi môi anh dần chạm đến môi cô, Diệp Hâm Đình liền run rẩy, bộ dạng lúng túng đưa tay lên ngực anh rồi đẩy anh ra nhưng chỉ có thể né tránh được nụ hôn đó.
Nụ cười của Hàn Dương Phong ngày càng rõ rệt:"Điều cô muốn chẳng phải là như thế này sao?"
Diệp Hâm Đình chớp mắt ngỡ ngạc, cô không có ý nghĩ như vậy, cũng chẳng phải thế này, mà điều cô quan tâm và mong chờ ở anh đó chính là anh có thể đối tốt với cô hơn, quan tâm với vô và thật lòng với cô.
Thang máy cứ thế hạ tầng, cửa thang máy mở, Diệp Hâm Đình cũng không nói, vẫn lặng thinh đứng đó. Hàn Dương Phong cười nhạt, luồng sống mũi cao thẳng của mình vào làn tóc thơm tho của Diệp Hâm Đình, hạ giọng ngọt ngào nói:"Em đừng suy nghĩ nhiều làm gì. Điều hạnh phúc nhất của em là ở bên tôi đúng không?... Vậy thì cố gắng làm tốt điều đó, còn tôi thế nào... em không cần quan tâm."
Nói rồi, Hàn Dương Phong chừa đường cho Diệp Hâm Đình, hai tay cô ghì chặt vào hai bên đùi để lấn át sự tuyệt vọng. Cô mỉm cười gượng gạo nhìn anh:"Được, em hiểu rồi. Mọi việc theo anh hết."
Đứng chứng kiến cảnh như vậy, Tuyết Linh liền quay sang hướng khác rồi nói với Giản Bân:"Chúng ta đi nơi khác rồi nói chuyện tiếp đi."
"Được."
Hàn Dương Phong quay đầu thì bắt gặp Tuyết Linh, anh biết cô đã nhìn thấy anh và Diệp Hâm Đình gần gũi, nhưng hiện giờ, anh và Diệp Hâm Đình đang quen nhau, những chuyện như thế này là không thể tránh, mà điều quan trọng ở đây là không có gì xảy ra cả. Dù có giải thích đi chăng nữa, chưa chắc gì cô đã tin, cũng chưa chắc gì cô đã muốn nghe, vậy thì giải thích thì có ích gì?
"Chúng ta đi thôi." Diệp Hâm Đình nhẹ giọng nói.
Hàn Dương Phong nhìn bóng lưng đã khuất của Tuyết Linh một lần nữa rồi cũng quay đi cùng Diệp Hâm Đình.
Đột nhiên Hàn Dương Phong quay sang, nhìn Diệp Hâm Đình bằng ánh mắt vui vẻ:"Đình Đình, em có lạnh không? Khoác áo của anh đi, không thì sẽ bị cảm lạnh đấy!"
Ngồi ở ghế sau, nghe những lời ôn nhu từ anh, Tuyết Linh chỉ im lặng không nói, khẽ quay đầu nhìn ra cửa sổ, thầm lặng mà chấp nhận. Xem ra, Hàn Dương Phong đã thấu hiểu lời cô nói, anh thực sự đối tốt với người yêu thương anh.
"Em không lạnh." Diệp Hâm Đình khẽ lắc đầu cười nhẹ. Mím môi suy ngẫm rồi lập tức quay đầu nhìn Tuyết Linh:"Chị có thấy lạnh không? Hay là chị khoác áo này đi?" Diệp Hâm Đình mỉm cười đưa chiếc áo của Hàn Dương Phong tới. Hành động này của cô như chứng tỏ với Tuyết Linh rằng, tình cảm giữa hai người sâu đậm đến cỡ nào.
"Không cần, em khoác đi, chị không thấy lạnh."
Hàn Dương Phong càng ngày càng thấy khó chịu, tay nắm chặt vô lăng, ánh mắt sắc bén như lưỡi hái tử thần đăm đăm nhìn về phía trước:"Tuyết Linh, em thật sự phải làm như vậy sao?"
"Hàn tổng, để tôi ở đây là được rồi!" Tuyết Linh lên tiếng nói.
Hàn Dương Phong nhìn qua gương chiếu hậu, ánh mắt vô cảm của Tuyết Linh làm anh thấy rất giận, anh thuận lợi đạp phanh, chẳng nói chẳng rằng. Diệp Hâm Đình liền lên tiếng:"Sao chị lại xuống ở đây?"
"Chị có chuyện muốn tới đây một chuyến, hai người có việc thì đi trước đi. Tôi không làm phiền hai người nữa."
....
Ngồi trước bàn ăn sang trọng, Hàn Dương Phong và Diệp Hâm Đình nhìn bà William Vinson một cách khiêm tốn, lễ phép. Đối diện với hai người là con gái trạc mười tuổi của bà ta, đôi mắt cô bé xanh biếc tựa như đại dương, sống mũi cô bé rất cao, mái tóc màu hạt dẻ, trông rất đáng yêu và dễ thương. Cô bé nhìn Diệp Hâm Đình không chớp mắt, tựa như rất ngưỡng mộ vẻ ngoài yêu kiều, rạng rỡ của cô.
"Chị thật xinh đẹp, rất xứng đôi với anh này." Cô bé cười tươi nói.
Diệp Hâm Đình khẽ cười, "Cảm ơn em rất nhiều, em cũng giống vơi mẹ em, cũng rất đẹp."
Ngồi kế bên cô bé là người phụ nữ đã bốn mươi, bà ta quan sát biểu hiện của cặp đôi này một lúc lâu, trông họ không giống như đang giả vờ. William Vinson liền cười:"Cô Diệp khen quá lời rồi, tuổi tác tôi cũng lớn, làm sao mà so sánh với những người trẻ được chứ?" Bà ta tiếp tục nói:"Cô Diệp đây, ngoài đời đẹp hơn trong phim ảnh nhiều, cả Hàn tổng nữa. Dư luận nói hai người là cặp đôi trời sinh quả không sai chút nào."
Hàn Dương Phong khách khí:"Cảm ơn những lời khen ngợi tích cực từ bà Vinson, để không làm trì hoãn cuộc hẹn, tôi sẽ vào nhanh vấn đề." Hàn Dương Phong đẩy bản hợp đồng đến trước mặt bà William Vinson, nói:"Đây là hợp đồng chính tay tôi biên soạn, nếu thấy điểm nào chưa hợp lý, bà Vinson cứ thảo luận trực tiếp với tôi."
Bà William Vinson có hơi hụt hẫng trước thái độ lạnh nhạt của Hàn Dương Phong, hình như anh không muốn bà nói nhiều tới chuyện giữa anh và cô diễn viên người mẫu này nên mới nhanh chóng đi vào vấn đề chính. Bà ta mỉm cười, mục đích chính lần này là cùng Hàn thị cũng hợp tác, phát triển lĩnh vực khoa học nên bà vô cùng hài lòng chấp thuận.
Trong lòng Diệp Hâm Đình chứa đựng không biết bao nhiêu sự vui vẻ hạnh phúc. Hàn Dương Phong không hề nói đùa, anh muốn hẹn hò với cô là thật.
....
Trên con đường vắng lặng Tuyết Linh đi bộ suốt một chặng, cảm thấy nơi này thật trơ trọi, buồn bã.
"Linh Linh?" Tiếng gọi của một người vang lên trong đêm đột ngột kéo Tuyết Linh ra khỏi ảo mộng, cô quay đầu lại nhìn người phát ra tiếng nói. Một chiếc xe Mercedes màu đen sang trọng dừng lại sát lề đường, ngay cạnh Tuyết Linh, cửa kính xe được mở xuống, Lộ Khiết mỉm cười cúi đầu nhìn ra:"Lên xe đi!"
Tuyết Linh cong môi mỉm cười rồi mở cửa lên xe.
"Một mình cậu đi được bao lâu rồi?" Lộ Khiết hỏi.
"Cũng được một lúc lâu." Tuyết Linh bình thản trả lời.
Lộ Khiết thở ngắn thở dài, nghiêng đầu nhìn biểu cảm của Tuyết Linh là đủ biết có chuyện hay không rồi. Cô vừa chú ý lái xe vừa nói:"Mình vừa mới đọc tin tức xong."
"Có tin gì hot sao, sao nhìn cậu bàng hoàng vậy?" Nghe Lộ Khiết nói xong, Tuyết Linh có hơi trầm tư một chút, nhưng nhanh chóng gạt đi trạng thái ấy, cười tươi tắn điềm nhiên hỏi lại.
"Phải, tin hot lắm đó. Mình không tin cậu chưa đọc đâu. Mà này, rốt cuộc cậu và Hàn Dương Phong đã có xích mích gì với nhau vậy? Còn Hàn Dương Phong nói với báo chí việc... việc anh ta quen nhau với em gái cậu là có ý gì?"
Tuyết Linh nhún vai, thản nhiên nói:"Làm sao mình biết được anh ta có ý gì, căn bản là công khai chuyện yêu đương giữa hai người họ thôi." Tuyết Linh suy ngẫm rồi nghĩ tiếp:"Còn nữa, sau cái lúc mà Hàn Dương Phong công khai hẹn hò cùng Diệp Hâm Đình với báo chí đó, ai cũng hỏi mình những câu tương tự cậu, mình cũng chẳng hiểu sao nữa. Mà nói thật, giữa mình và Hàn Dương Phong chỉ đơn giản là cấp trên và cấp dưới. Giữa anh ta và mình chỉ là có công việc."
"Ngoài ra không còn quan hệ gì khác?"
"Phải, không còn gì khác." Tuyết Linh kiên định nói.
Lộ Khiết nhíu mày nhìn sang, Tuyết Linh giấu ai thì giấu chứ đừng giấu Lộ Khiết:"Linh Linh, mình với cậu đâu phải thân với nhau ngày một ngày hai, tính ra cũng đã hai mươi năm rồi đấy. Trong lòng cậu nghĩ gì mà mình không biết." Lộ Khiết khẽ thở dài rồi nói tiếp:"Mình biết, cậu và Hàn Dương Phong có tình cảm với nhau. Nhưng chắc chắn đã có chuyện gì đó, cậu không nói cho mình biết được sao?"
Quả thật là Lộ Khiết, trước mặt người bạn thân đồng thời là một bác sĩ chuyên về tâm lý học, nhìn ánh mắt biểu hiện của Tuyết Linh là biết được Tuyết Linh đang nghĩ gì.
Tuyết Linh mỉm cười qua loa, cô cũng không muốn giấu Lộ Khiết bởi vì Lộ Khiết là người cô tin tưởng nhất, nhưng vì không muốn Lộ Khiết phiền lòng nên cô quyết định không nói ra.
"Tiểu Khiết, dạo này cậu làm việc mệt nhọc lắm à? Sao ốm thành ra thế này rồi?" Tuyết Linh nắm lấy khuỷu tay nhỏ nhắn của Lộ Khiết, chau mày nói:"Tư Cảnh Nam chăm cậu kiểu gì vậy? Để mình hỏi anh ta xem."
Lộ Khiết thừa biết Tuyết Linh đang né tránh câu hỏi của mình nên mới chuyển chủ đề. Tuy thấy Tuyết Linh có chút không vui nhưng nếu đó là quyết định của Tuyết Linh thì cô sẽ luôn ủng hộ. Lộ Khiết thầm than thở: Thầy bói nói Tuyết Linh gặp trắc trở trong chuyện tình duyên, không lẽ là thật?
Bầu không khí có phần ảm đạm trong xe nhanh chóng bị xua tan đi, Lộ Khiết cười cười:"Mình thấy cậu mới là người ốm đấy, làm việc cả sáng lẫn tối lại còn phải lo cho Câu lạc bộ nữa thì có thời gian đâu mà lo cho sức khỏe. Mình phải chăm chút lại cho cậu mới được."
"Được thôi."
.....
Sáng hôm sau.
Tập đoàn Hàn thị.
Bởi vì đơn xin nghỉ việc của Tuyết Linh không được phê duyệt, nên Tuyết Linh đành phải đi làm lại. Đến văn phòng làm việc của Hàn Dương Phong, Tuyết Linh thu xếp lại văn kiện cần giải quyết và soạn lịch trình hôm nay cho Hàn Dương Phong.
Xong việc, Tuyết Linh mang những thứ cần thiết đến đặt lên bàn cho Hàn Dương Phong, cả hai đều không nói, không nhìn, chỉ giữ vẻ mặt thờ ơ, lạnh nhạt, khó gần và dường như chưa từng quen biết, sau đó Tuyết Linh trở lại bàn, tiếp tục làm việc của mình.
Gần trưa, Tuyết Linh ra ngoài, tính sẽ nhờ Giản Bân giải quyết một số chuyện, bởi vì mình cô xử lý sẽ không kịp, mà thời hạn lại không cho phép trễ.
"Trợ lý Giản!" Tuyết Linh vừa rời thang máy thì gặp ngay Giản Bân ở hành lang, theo bản năng Tuyết Linh liền lên tiếng gọi rồi nhanh chân đi đến.
"Tôi có việc muốn nhờ anh, dự án này cần chỉnh sửa một số chỗ...." Lời nói Tuyết Linh chợt khựng lại khi bắt gặp một cặp đôi trong thang máy đối diện hướng cô đang đứng, vẻ mặt đang nghiêm túc bỗng phân tâm.
Năm phút trước. Hàn Dương Phong xong công việc cũng rời khỏi văn phòng. Vừa đúng lúc gặp Diệp Hâm Đình trong thang máy, Hàn Dương Phong chỉ nhìn cô một cách lạnh lùng rồi bước vào.
"Phong." Diệp Hâm Đình mỉm cười, khoác chặt lấy tay của Hàn Dương Phong, giọng nói có chút nũng nịu:"Anh có mệt lắm không, hay là chúng ta đi ăn gì đi."
"Tôi không đói, nếu em chưa ăn gì thì tôi sẽ nhờ người mua gì đó cho em. Phải giữ lấy sức khỏe để lát còn làm việc. Bộ sưu tập ảnh lần này rất quan trọng nên phải chuẩn bị hết sức kỹ lưỡng. Tôi không muốn người ta đánh giá người mẫu đại diện kém khí sắc." Hàn Dương Phong lạnh lùng rút tay lại, cho hai tay vào túi, đứng cách Diệp Hâm Đình một bước chân. Như thế cũng đã đủ cho biết anh đang rất lạnh nhạt với cô. Cô không ăn uống gì, cô sẽ xuống sắc nhưng điều Hàn Dương Phong quan tâm không phải là sức khỏe của cô mà là danh dự của Hàn thị.
Diệp Hâm Đình tắt hẳn nụ cười trên môi, thái độ lạnh lùng, vô cảm và thờ ơ của anh đã khiến cô rất tổn thương và khó chịu. Chẳng lẽ đây là thứ hẹn hò mà anh nói, hay là vẫn chưa quên được người cũ?
"Phong, chúng ta đang quen nhau nhưng tại sao anh lại lạnh lùng với em quá vậy? Rốt cuộc... anh có thực sự yêu em không?"
Nghe xong, Hàn Dương Phong chỉ nhếch môi cười nhạt, anh quay đầu nhìn Diệp Hâm Đình, bước chân cũng dần tiến tới gần cô.
Diệp Hâm Đình cũng theo đó mà lùi, đến khi hết đường, lưng chạm vào vách thang máy, Diệp Hâm Đình chỉ có thể đưa mắt lên nhìn anh.
Vẻ đẹp của Hàn Dương Phong thực sự rất hoàn mỹ, dáng mắt hổ phách ngông cuồng, sâu thẳm trong đáy mắt là hàng vạn điều bí ẩn mà Diệp Hâm Đình rất muốn tìm hiểu.
Trái tim cô chợt đập loạn nhịp, đôi lúc nhìn vào đáy mắt anh cũng thật cảm thấy đáng sợ. Diệp Hâm Đình chỉ muốn né tránh, nhưng lại bị anh cố định ở giữa hai tay, cô không cách nào chạy thoát.
Hàn Dương Phong cúi thấp đầu, tư thế và biểu cảm vô cùng quyến rũ và gợi cảm, như thể muốn lôi kéo người khác vào vòng xoáy ái tình.
Khi môi anh dần chạm đến môi cô, Diệp Hâm Đình liền run rẩy, bộ dạng lúng túng đưa tay lên ngực anh rồi đẩy anh ra nhưng chỉ có thể né tránh được nụ hôn đó.
Nụ cười của Hàn Dương Phong ngày càng rõ rệt:"Điều cô muốn chẳng phải là như thế này sao?"
Diệp Hâm Đình chớp mắt ngỡ ngạc, cô không có ý nghĩ như vậy, cũng chẳng phải thế này, mà điều cô quan tâm và mong chờ ở anh đó chính là anh có thể đối tốt với cô hơn, quan tâm với vô và thật lòng với cô.
Thang máy cứ thế hạ tầng, cửa thang máy mở, Diệp Hâm Đình cũng không nói, vẫn lặng thinh đứng đó. Hàn Dương Phong cười nhạt, luồng sống mũi cao thẳng của mình vào làn tóc thơm tho của Diệp Hâm Đình, hạ giọng ngọt ngào nói:"Em đừng suy nghĩ nhiều làm gì. Điều hạnh phúc nhất của em là ở bên tôi đúng không?... Vậy thì cố gắng làm tốt điều đó, còn tôi thế nào... em không cần quan tâm."
Nói rồi, Hàn Dương Phong chừa đường cho Diệp Hâm Đình, hai tay cô ghì chặt vào hai bên đùi để lấn át sự tuyệt vọng. Cô mỉm cười gượng gạo nhìn anh:"Được, em hiểu rồi. Mọi việc theo anh hết."
Đứng chứng kiến cảnh như vậy, Tuyết Linh liền quay sang hướng khác rồi nói với Giản Bân:"Chúng ta đi nơi khác rồi nói chuyện tiếp đi."
"Được."
Hàn Dương Phong quay đầu thì bắt gặp Tuyết Linh, anh biết cô đã nhìn thấy anh và Diệp Hâm Đình gần gũi, nhưng hiện giờ, anh và Diệp Hâm Đình đang quen nhau, những chuyện như thế này là không thể tránh, mà điều quan trọng ở đây là không có gì xảy ra cả. Dù có giải thích đi chăng nữa, chưa chắc gì cô đã tin, cũng chưa chắc gì cô đã muốn nghe, vậy thì giải thích thì có ích gì?
"Chúng ta đi thôi." Diệp Hâm Đình nhẹ giọng nói.
Hàn Dương Phong nhìn bóng lưng đã khuất của Tuyết Linh một lần nữa rồi cũng quay đi cùng Diệp Hâm Đình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.