Vợ Ơi! Anh Đây Này! (Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân Ii)

Chương 70: Xin Nghỉ Việc.

Jini Ngọc

19/05/2021

Hàn thị.

Trong văn phòng, Hàn Dương Phong quan sát những biểu hiện của biểu đồ ngoằn ngoèo khó hiểu, anh cố gắng suy nghĩ để đọc giữ liệu nhưng cứ mãi bị phân tâm bởi Tuyết Linh. Đã cố gắng hết sức, anh đành gác lại việc đọc dữ liệu, tắt máy tính rồi nhìn qua ghế làm việc của Tuyết Linh, nhíu mày thầm nghĩ:"Sao giờ này vẫn chưa đi làm?"

Giản Bân gõ cửa rồi bước vào, hôm nay không thấy trợ lý Tuyết đâu nên anh chủ động chuẩn bị lịch trình cho Hàn Dương Phong, nhưng vẻ mặt có hơi ngệch đi, không vui một tí nào. Anh ta nhìn Hàn Dương Phong thở nhẹ một hơi rồi đặt bản lịch trình xuống:"Hàn tổng, văn kiện và lịch trình hôm nay của anh."

"Để đó đi!" Hàn Dương Phong hỏi:"Hôm nay có lịch gặp mặt nào quan trọng không?"

Hỏi trúng câu hỏi rồi, Giản Bân cũng đang rầu rĩ, khó chịu nãy giờ đây. Trong Hàn thị ai nấy cũng đều biết Tuyết Linh và Hàn Dương Phong đang quen nhau, đùng một cái, Hàn Dương Phong tung tin trước báo chí là đang quen nhau với Diệp Hâm Đình, khiến cục diện mọi chuyện bị thay đổi đến choáng ngợp. Cũng vì thế mà hôm nay bà William Vinson đã mời anh và Diệp Hâm Đình đến gặp mặt, bởi vì yêu thích cặp đôi trai tài gái sắc này. Nói thật, Giản Bân cũng chẳng thích gì Diệp Hâm Đình, nói cô ta là trà xanh thì hơi quá lời vì quan hệ giữa Hàn Dương Phong và Tuyết Linh còn rất mập mờ và bí ẩn, nên cô xen vào thì ai mà bắt tội cô ta được.

"Thưa Hàn tổng, hôm nay anh có cuộc gặp mặt với bà William Vinson, bà ấy muốn hợp tác với Hàn thị về lĩnh vực khoa học công nghệ." Giản Bân nghiêm chỉnh đáp.

Nói đến lĩnh vực khoa học công nghệ trong những năm gần đây thì Hoa Kỳ và Nhật Bản là hai nước đứng nhất nhì thế giới, nhưng trong năm nay, tập đoàn ở Pháp do bà William Vinson nắm độc quyền đã cho ra một robot tự động với nhiều kỹ thuật và tính năng cao hơn, sáng tạo hơn nên đã vượt mặt, đi lên nằm ngang hàng với Nhật Bản về khoa học công nghệ. Tuy trong những tập đoàn dẫn đầu EU, ngoài Hàn thị thì còn rất nhiều tập đoàn khác trưởng thành hơn về lĩnh vực này, nhưng lý do tại sao bà ta lại chọn Hàn thị hợp tác thì Hàn Dương Phong không rõ.

"Tôi hiểu rồi. Liên hệ với giám đốc Lâm, tối nay bảo anh ta đi thay tôi!" Hàn Dương Phong lạnh lùng nói rồi cầm bản văn kiện lên xem.

Giám đốc Lâm thuộc chi nhánh của Hàn thị, phụ trách đảm nhận quản lý bộ phận khoa học công nghệ. Về lĩnh vực này anh ta nắm rất rõ, nhưng vấn đề là nằm ở đây. Giản Bân đáp:"Hàn tổng, bà William Vinson nói... muốn anh trực tiếp đến gặp còn... còn muốn anh đưa cô Diệp theo nữa."

Hai hàng lông mày của Hàn Dương Phong nhíu chặt lại, ánh mắt sắc bén lãnh đạm. Được biết bà William Vinson có một đứa con gái nhỏ tuổi, cô bé đó rất thích Diệp Hâm Đình, hôm trước vừa hay tin Hàn Dương Phong và Diệp Hâm Đình hẹn hò, biết được cặp đôi này đến với nhau con gái bà ta rất vui mừng. Chẳng lẽ vì lý do này nên bà ta mới hợp tác với Hàn thị?

Tuy anh thấy khó chịu nhưng Hàn thị đang rất phát triển, Hàn Dương Phong không muốn làm cản trở con đường tốt đẹp của mọi người nên đành phải đồng ý.

Hàn Dương Phong thả lỏng người, thở nhẹ đều giọng cất tiếng:"Chuẩn bị cuộc hẹn cho chu đáo, đúng bảy giờ tối nay tôi sẽ sắp xếp rồi đến."

Giản Bân gật đầu:"Vâng Hàn tổng."

"Khoan đã, còn chuyện của Trình Lạc kia giải quyết thế nào rồi?"

"Ngày nay là ngày khởi tố."

"Nhớ phải khiến cô ta chịu hết mọi tội lỗi cho tôi, không được nương tay. Hiểu chưa?"

"Vâng, tôi hiểu rồi!"

Nói rồi, Giản Bân cúi chào rồi quay đi. Vừa ra tới cửa thì gặp ngay Tuyết Linh, Giản Bân tươi tắn cười chào hỏi:"Trợ lý Tuyết, cô tới rồi sao?"

Tuyết Linh không nói, chỉ cười nhẹ để đáp trả rồi đi tới bàn làm việc của Hàn Dương Phong, đặt một tờ giấy xuống, lạnh nhạt nói:"Hàn tổng, đây là đơn xin thôi việc của tôi, anh xem rồi duyệt qua giúp tôi."



Hàn Dương Phong không thèm nhìn lấy đơn thôi việc cũng không nhìn Tuyết Linh một lần, lạnh nhạt trả lời:"Tôi không phê duyệt."

"Tại sao?" Tuyết Linh cau mày nói.

"Những người mơ ước vào đây là rất nhiều, nhưng cơ hội được làm lại rất khó. Tuy nhiên, khi vào được đây họ không ngốc gì mà rời khỏi. Còn nếu có đi, thì rất hẳn đều có lý do chính đáng. Em nói lý do của mình xem, nếu tôi thấy hợp lý thì tôi sẽ phê duyệt đơn này."

"Lý do không thể nói rõ, cơ bản là chuyện đời tư của tôi." Tuyết Linh ngập ngừng một lúc rồi cũng tìm một lý do để nói. Cô cũng biết làm việc ở Hàn thị rất tốt nhưng cô không muốn bản thân mình làm phiền đến anh.

Hàn Dương Phong lãnh đạm liếc nhìn Tuyết Linh, thản nhiên nói:"Được, nếu là chuyện riêng thì tôi cho em một tuần để giải quyết. Xong hay không tuần sau cũng phải đi làm lại bình thường, chứ không có chuyện xin nghỉ nửa chừng. Nói cho em biết, Hàn thị không phải nơi thích đến thì đến thích đi thì đi."

Đối với lời nói kiên định của Hàn Dương Phong, Tuyết Linh vẫn tỏ ra bình thường, cô cầm lấy đơn xin thôi việc trên bàn, kiên định không kém anh:"Chắc là đơn xin thôi việc này không vừa lòng Hàn tổng, vậy để tôi chuẩn bị cái khác."

"Dù em có đưa một trăm tờ đi nữa, tôi cũng không duyệt."

"Vậy tôi sẽ nhờ phó tổng."

Hàn Dương Phong lạnh nhạt:"Em là trợ lý riêng của tôi, nếu không có sự đồng ý của tôi thì bất cứ ai cũng không có quyền quyết định ký đơn thôi việc của em." Nói rồi, Hàn Dương Phong đứng dậy, nhìn Tuyết Linh bằng cặp mắt sắc bén, sau đó lấy điện thoại ra, khoé môi cong lên rõ rệt, biểu cảm của anh hiện tại đang rất thỏa mãn, thích thú:"Em chuẩn bị đi, tối nay tôi qua đón em."

Hàn Dương Phong vừa cười, vừa bỏ tay vào túi, thản nhiên đi lướt qua vẻ mặt thẫn thờ của Tuyết Linh, sau đó thì rời khỏi phòng.

Lòng Tuyết Linh chợt co thắt lại, từng tế bào như bị ai đó bóp chặt, đau không thể nào tả nổi. Từ lúc nào mà cô lại thành ra thế này, xa cách Hàn Dương Phong cô lại nhớ anh, lạnh nhạt với anh cô đau lòng, nhìn anh thân thiết với người khác cô không can tâm, nhưng cô phải làm sao bây giờ? Diệp Hâm Đình chỉ còn ba tháng nữa thôi, sao cô nỡ lòng nào khiến Diệp Hâm Đình ra đi trong sự hiu quạnh, cô đơn không có lấy một kỷ niệm nào được chứ?

Tuyết Linh nhẫn nhịn thở dài một hơi. Định đi thì bị Giản Bân chặng lại:"Này, trợ lý Tuyết, rốt cuộc giữa cô và Hàn tổng xảy ra chuyện gì vậy? Đang yên đang lành đột nhiên lại xin nghỉ, còn cả chuyện của cô Diệp kia nữa?" Lời nói Giản Bân gấp rút, pha lẫn sự lo lắng.

Cô không nói gì, cũng chỉ cười rồi bước đi. Chuyện có hay gì đâu mà nói ra.

...

Biệt thự Diệp gia.

Diệp Tấn vừa mới đi công tác liền đọc được một tin tức chấn động dư luận trong ngày hôm nay.

"Hàn Dương Phong tổng giám đốc điều hành Hàn thị có một mối tình bí mật với Diệp Hâm Đình một nữ diễn viên người mẫu nổi nhất trong Show biz hiện nay. Mối quan hệ này vừa được Hàn tổng công bố vào buổi tiệc tối qua, tin tức vừa mới được đưa lên diễn đàn truyền thông đã đứng top đầu trong những tin được tìm kiếm cũng như được yêu thích nhiều nhất."

Diệp Tấn nghe xong có chút bàn hoàng, chẳng phải Hàn Dương Phong và Tuyết Linh đang quen nhau sao, sao bây giờ lại là Diệp Hâm Đình?

Đúng lúc, Diệp Hâm Đình bước xuống, trên người diện một bộ đầm đơn giản nhưng cực kỳ thu hút. Cô đi đến bên ông cùng Tuyết Linh, vừa hay lúc ấy có tiếng xe ôtô ở trước khuôn viên, hình như có người đến đây.

Diệp Tấn gọi một người giúp việc đi ra phía trước xem xem người đến là ai, rồi sau đó gọi Diệp Hâm Đình và Tuyết Linh lại để hỏi chuyện.



Diệp Hâm Đình lịch thiệp ngồi xuống, khẽ ôm lấy cánh tay ông, mỉm cười, vẻ mặt pha chút buồn bã:"Cha mới vừa về sao không lên phòng nghỉ ngơi, đường đi xa như vậy chắc cha mệt lắm, để con gọi người đem cho cha một ít sữa nóng?"

"Không cần, cha không cần. Làm việc cùng bao nhiêu năm rồi, đi công tác suốt riết rồi cũng quen, nên giờ cha không thấy mệt chút nào."

Diệp Hâm Đình mỉm cười hài hòa, sâu thẳm trong đáy mắt cô là sự đau khổ, nối tiếc.

"Thời gian của con không còn nhiều, con chỉ muốn cha sống thật mạnh khoẻ." Diệp Hâm Đình nói với giọng hụt hẫng. Câu này chỉ có mình Tuyết Linh mới hiểu, cô cũng đồng cảm với chuyện Diệp Hâm Đình không nói chuyện này với cha, bởi vì ông cũng giống như Diệp Hâm Đình, không chịu nổi được cú sốc này.

Diệp Tấn quả thực không hiểu, ông nhíu mày:"Con nói vậy là sao?"

Diệp Hâm Đình nhanh chóng lắc đầu:"Không có gì, chỉ là con sắp ra ngoài rồi nên tính nói với cha nghỉ ngơi sớm, dù sao thời tiết càng ngày càng lạnh, cha không nghỉ ngơi sớm con sợ cha sẽ bị cảm."

"Được, cha sẽ nghỉ ngơi sớm." Diệp Tấn cười hiền, khẽ vỗ vỗ vai Diệp Hâm Đình, giọng nói nhẹ nhàng, tình cảm.

"Diệp lão gia, Hàn thiếu tới rồi ạ." Giọng của nữ giúp việc vang lên, lời nói của cô ta khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc mà quay sang nhìn.

Hàn Dương Phong nói là thật! Tuyết Linh lặng lẽ nhìn anh bước từ ngoài vào. Dáng hình cao ráo, vẻ mặt lạnh lùng đầy khí chất khiến ai nấy cũng điên đảo.

"Chú Diệp." Hàn Dương Phong lễ phép chào, khẽ liếc mắt nhìn sang Tuyết Linh rồi nhanh chóng thu lại.

"À! Con ngồi đi!"

Diệp Hâm Đình khẽ mỉm cười, nhích người lại gần anh, nhìn Diệp Tấn nói:"Cha, sẵn có cơ hội, con nói với cha chuyện này...." Cô nhìn Hàn Dương Phong như thăm dò ý kiến, thấy anh không phản ứng, thậm chí còn vui vẻ cười với cô, vì vậy cô mới mạnh dạn nói:"Con và Phong đang quen nhau."

Tuyết Linh chỉ im lặng không nói, lặng lẽ đưa ánh mắt lạ lùng nhìn mọi người, nhưng bên ngực trái lại đau tới mức muốn chết đi. Họ chỉ gần nhau chưa tới một ngày mà cách xưng hô lại thân mật như vậy.

Diệp Tấn nhìn qua Tuyết Linh, suy nghĩ một lúc lâu. Trước đây chẳng phải vì Tuyết Linh mà Hàn Dương Phong cả tính mạng cũng không cần, như thế cũng đủ rõ tình cảm của Hàn Dương Phong dành cho Tuyết Linh là nhiều thế nào. Nhưng sao dạo này hai người này lại trở mặt, thậm chí là giữ khoảng cách với nhau?

"Cha cũng vừa đọc xong tin tức hai con đã quen nhau. Nhưng bắt đầu từ khi nào?"

Hàn Dương Phong cười nhẹ:"Kể từ lúc con gặp cô ấy ở buổi tiệc của Trịnh thị."

Hôm đó là hôm mà Diệp Hâm Đình đã hấp tấp chạy về nhà rồi hỏi ông về người tên Hàn Dương Phong, thì ra sau hôm đó họ đã bắt đầu mối quan hệ. Diệp Tấn thở dài, nhìn Tuyết Linh rồi nói:"Vậy thì cũng tốt." Ông ngoài mỉm cười chúc phúc thì không biết nói gì thêm. Ông không hiểu mọi chuyện là như thế nào, cũng không thể thiên vị mà ngăn cản chuyện tình cảm của hai người họ. Ông chỉ lo cho Tuyết Linh thôi.

"Cha con về trước." Nói rồi, Tuyết Linh đứng dậy, lập tức bị Diệp Hâm Đình cản lại:"Chị, em và Phong cũng tiện đường hay là đi chung đi."

Không đợi Tuyết Linh đồng ý, Diệp Hâm Đình đã kéo cô ra xe. Hàn Dương Phong cũng không mấy vui vẻ, tuy vậy nhưng anh vẫn bình thản lái xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vợ Ơi! Anh Đây Này! (Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân Ii)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook