Vợ Ơi, Cả Đời Này Em Chỉ Được Phép Yêu Anh
Chương 76: Thắng lợi rực rỡ
Trang Ng
06/12/2019
Cố Lăng Kiệt đưa Bạch Nguyệt về chỗ Lưu San.
Lưu San thấy Bạch Nguyệt về liền vội vàng ra đón, chỉ ngón tay lên trán, lên ngực và hai bên bả vai, rồi vui mừng nói: “Cảm tạ trời đất, Cố Lăng Kiệt cứu được cậu về rồi, tớ thật sự rất lo cậu sẽ xảy ra chuyện đấy."
Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm vào Lưu San.
Cô biết Lưu San cũng là có ý tốt, nhưng cô không hề muốn Cố Lăng Kiệt dính dáng đến chuyện này chút nào.
“Cô nàng San à, Tô Khánh Nam bị người của cục cảnh sát đưa đi, anh ta cũng đâu phải cả đời này không ra được đâu, Cố Lăng Kiệt có thể cứu được tớ một lần, nhưng đâu thể cứu được tớ cả đời." Bạch Nguyệt nói một cách rất lí trí.
“Tớ mặc kệ, so với việc nơm nớp lo sợ thì chi bằng làm lớn một lần luôn đi, khiến Tô Khánh Nam tức giận, anh ta cũng chẳng có tác dụng gì, đắc tội với Thẩm Diên Dũng rồi những ngày tháng sau này của anh ta cũng không dễ sống đâu, ngọc nát đá tan cả thôi." Lưu San nói như bị kích động.
“Đừng thiếu lí trí như thế, mất đi lí trí thì kẻ đen đủi sẽ chỉ có thể là chính bản thân mình thôi." Bạch Nguyệt thở dài.
“Vậy thì có thể làm gì đây? Chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn cậu bị tên cặn bã Tô Khánh Nam đó chà đạp hay sao?" Lưu San tức giận đáp lại.
Bạch Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời vẫn mưa như trút nước, những hạt mưa rơi trên đất tạo thành bọt nước, cả thành phố A bị bao phủ trong mưa bụi mịt mù và mơ hồ.
“Tớ nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ ra được một cách." Bạch Nguyệt nhìn vào bầu trời đêm, trầm giọng nói.
“Cách gì, cậu mau nói đi, để mình đi làm." Lưu San lay người Bạch Nguyệt, sốt ruột nói.
“Tô Khánh Nam có đoạn ghi hình của cậu làm thóp, vậy nếu tớ nắm được thóp của anh ta thì sao nhỉ?" Bạch Nguyệt hỏi ngược lại.
“Con người anh ta vô cùng xảo quyệt, anh ta lại không thích cậu, chẳng bao giờ nói chuyện gì cho cậu! Bố mẹ anh ta là ai đến hôm nay cậu mới được gặp, qua những điều này có thể tưởng tượng được ra tính phòng bị của Tô Khánh Nam này mạnh đến cỡ nào, anh ta sẽ không đem bí mật của mình nói cho cậu đâu." Lưu San nói một cách rất chắc chắn.
“Không phải chuyện này, mình đang nói đến quan hệ của anh ta và Hình Cẩm Nhi cơ."
“Bọn họ chính là quan hệ giữa kim chủ và nô lệ, nhắc đến tớ lại thấy tức, cậu không nhìn thấy Hình Cẩm Nhi đó hèn hạ đến mức nào đâu, lúc đi dã ngoại còn làm chuyện ấy với Tô Khánh Nam nữa, nghĩ lại thôi tớ cũng thấy ghê tởm." Lưu San giận dữ nói.
“Vậy nên Tô Khánh Nam không biết điều như thế, ngược lại đối với chúng ta lại là chuyện tốt, anh ta là quan chức cấp cao, những tin tức tiêu cực như này cũng không tốt cho anh ta, nói không chừng lại có thể kéo anh ta khỏi quyền vị cũng nên." Bạch Nguyệt suy tư.
“Cậu cũng đã nói anh ta quyền cao chức trọng, cô gái Nguyệt gì gì trước đây ấy cũng mất tích rồi, bọn họ không dám chọc giận Tô Khánh Nam đâu." Lưu San thở dài.
“Nhưng Hình Cẩm Nhi lại dám chọc giận anh ta đấy, bố của Hình Cẩm Nhi là thống đốc, xét theo chức vụ thì cao hơn Tô Khánh Nam hai bậc, giờ Hình Cẩm Nhi ở với Tô Khánh Nam thì cũng không danh chính ngôn thuận, cô ta có lẽ càng hi vọng tớ ly hôn với Tô Khánh Nam hơn ấy, vậy nên cô ta sẽ phối hợp với chúng ta để lấy được chứng cứ." Bạch Nguyệt đưa ra phỏng đoán.
“Hình Cẩm Nhi là mỹ nữ nổi tiếng, bố lại là thống đốc, cô ta sẽ bằng lòng để lộ ra mình là tiểu tam sao, có lẽ không khả thi lắm đâu, những người như bọn họ đều là những kẻ ích kỷ cả thôi." Lưu San lo lắng đáp lại.
“Không thử thì sao biết được? Tớ vẫn có thể thương lượng với cô ta được." Bạch Nguyệt đã hạ quyết tâm, cô không muốn tiếp tục khoanh tay chờ chết nữa, nói rồi cô liền gọi điện thoại cho Hình Cẩm Nhi.
Đầu dây bên Hình Cẩm Nhi đã nghe máy.
“Cô lại có thể gọi điện thoại cho tôi sao?" Hình Cẩm Nhi nói với giọng điệu kỳ quái.
“Tô Khánh Nam nói sẽ không ly hôn. Anh ta còn lấy điểm yếu của bạn tôi ra uy hiếp tôi nữa, điểm yếu là gì chắc trong lòng cô cũng rõ nhỉ." Bạch Nguyệt nói thẳng vào vấn đề.
Ánh mắt của Hình Cẩm Nhi bỗng trở nên nham hiểm hơn, “Cô có ý gì? Là cố tình gọi đến để khoe khoang hả?"
“Tôi cần gì phải làm thế, mục đích tôi gọi cuộc điện thoại này chỉ là để nói cho cô rằng giờ chúng ta đang ngồi cùng một thuyền, có cùng một mục đích, đó chính là khiến cho Tô Khánh Nam ly hôn với tôi." Bạch Nguyệt đáp lại một cách bình tĩnh.
“Thật ngại quá, người đàn ông mà Bạch Nguyệt cô không cần, tôi đây cũng không cần, tôi cũng đâu cần thiết phải ăn lại đồ thừa của cô chứ." Hình Cẩm Nhi giận dữ đáp lại.
“Cô chắc chắn là mình không cần chứ? Biết Tô Sỹ Hào chứ?" Bạch Nguyệt hỏi.
“Thủ trưởng bộ không quân, sao vậy? Đừng nói với tôi là cô quyến rũ được anh ta rồi nhé?" Hình Cẩm Nhi nói một cách chế nhạo.
“Anh ta là anh họ của Tô Khánh Nam, có lẽ cô cũng biết bối cảnh thân phận của Tô Khánh Nam rồi chứ. Giờ anh ta là phó bộ trưởng bộ y tế, có khả năng năm sau sẽ trở thành bộ trưởng, làm thêm hai năm nữa sẽ thành thị trưởng. Theo bối cảnh thân phận của anh ta thì không đến chục năm nữa sẽ thành cấp trên của bố cô, cô thật sự muốn từ bỏ sao?" Bạch Nguyệt nở nụ cười rồi nói tiếp.
“Tốt như thế vậy tại sao cô lại không cần?" Hình Cẩm Nhi cau mày.
“Bởi vì người anh ta thích là cô chứ không phải tôi, tại sao tôi lại phải cần một người đàn ông không yêu mình chứ? Mười năm sau, tôi cũng đã 34 tuổi rồi, lúc đó mà còn bị anh ta đá thì không phải là uổng phí hết mười năm thanh xuân hay sao?"
“Ha ha, vậy tôi đợi mười năm sau sau khi anh ấy ly hôn là được rồi." Hình Cẩm Nhi dương dương tự đắc.
“Đừng quên là mười năm sau tôi 34 tuổi, mười năm sau cô cũng 34 tuổi rồi, cô có thể đảm bảo là Tô Khánh Nam vẫn yêu cô chứ? Cô có thể chắc chắn sẽ không có người phụ nữ nào trẻ trung hơn cô, xinh đẹp hơn cô, lợi hại hơn cô xuất hiện chứ?" Bạch Nguyệt dồn hết tâm trí để kích động Hình Cẩm Nhi.
Hình Cẩm Nhi híp mắt lại, cô ta do dự một hồi, hạ thấp giọng hỏi lại: “Rốt cuộc cô muốn gì?"
“Cô giúp tôi lấy đoạn ghi hình của Lưu San, tôi sẽ mời luật sư xử lí chuyện ly hôn, chắc chắn có thể ly hôn được." Bạch Nguyệt thương lượng.
“Tô Khánh Nam đã copy đoạn ghi hình đó ra thành mấy bản rồi." Hình Cẩm Nhi vừa mở miệng nói thì cô ta đã liền cảm thấy hối hận.
Truyện được cập nhập trên !
Cô ta có lẽ chỉ đem một bản ra đưa cho Bạch Nguyệt, sau đó lừa Bạch Nguyệt ly hôn.
Bạch Nguyệt đề nghị ly hôn, Tô Khánh Nam sẽ tung đoạn ghi hình ra, có nhiều hơn cũng chẳng có tác dụng gì nữa.
Bạch Nguyệt chắc chắn càng cương quyết ly hôn hơn.
Cô ta đã lỡ lời, cô ta hận không thể cắn đứt lưỡi mình đi nữa.
Bạch Nguyệt cũng đoán được là Tô Khánh Nam sẽ chuẩn bị thêm vài bản sao nữa, thế là cô liền nói: “Vẫn còn một cách nữa, đó là tôi có chứng cứ cô và Tô Khánh Nam đi quá giới hạn."
“Cô muốn hại tôi sao? Giờ Tô Khánh Nam chưa ly hôn, tôi danh bất chính, ngôn bất thuận, như vậy thì sẽ hỏng hết thanh danh." Hình Cẩm Nhi giận dữ đáp.
“Lúc đi dã ngoại ở bờ biển, cô và Tô Khánh Nam lộ liễu như vậy, cô cho rằng giờ thanh danh của cô còn sạch lắm hay sao? Chỉ là những người đó không muốn bóc trần cô thôi." Bạch Nguyệt lạnh lùng trả lời.
“Vậy nên tôi càng không thể giao chứng cứ cho cô được, sao tôi biết được cô là muốn ly hôn hay là muốn hãm hại tôi chứ." Hình Cẩm Nhi nói như thể đang phòng bị.
“Cái đó thì cô cứ yên tâm, tôi lấy chứng cứ của cô và Tô Khánh Nam chẳng qua là để uy hiếp Tô Khánh Nam thôi, để anh ta đừng phát tán đoạn ghi hình của Lưu San ra ngoài. Tôi sẽ giấu kỹ đoạn ghi hình của cô và Tô Khánh Nam. Còn cô, cô có thể đem copy đoạn ghi hình của Lưu San mà. Nếu tôi đem đoạn ghi hình của cô và Tô Khánh Nam công bố ra ngoài, cô cũng có thể đem công bố đoạn ghi hình của Lưu San với công chúng mà. Tôi không ly hôn chính là vì đoạn ghi hình của Lưu San, cô nghĩ tôi sẽ làm như vậy sao?" Bạch Nguyệt phân tích một cách lý trí.
Phía bên Hình Cẩm Nhi trầm lặng một lúc.
15 giây sau.
Cô ta trầm giọng hỏi: “Cô thật sự đồng ý ly hôn sao?"
“Có lý do để lừa cô hay sao?" Bạch Nguyệt hỏi vặn lại.
“Được, tôi đồng ý. Tôi sẽ mau chóng giao đoạn ghi hình cho cô, nhưng mong cô hãy nhanh chóng ly hôn đi." Hình Cẩm Nhi đã quyết định rồi.
Muốn đạt được mục đích thì phải chịu trả một cái giá tương đương.
Bạch Nguyệt cũng khẽ nhếch miệng cười.
Cuối cùng cô cũng nhìn thấy một tia hy vọng rực rỡ.
Lưu San thấy Bạch Nguyệt về liền vội vàng ra đón, chỉ ngón tay lên trán, lên ngực và hai bên bả vai, rồi vui mừng nói: “Cảm tạ trời đất, Cố Lăng Kiệt cứu được cậu về rồi, tớ thật sự rất lo cậu sẽ xảy ra chuyện đấy."
Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm vào Lưu San.
Cô biết Lưu San cũng là có ý tốt, nhưng cô không hề muốn Cố Lăng Kiệt dính dáng đến chuyện này chút nào.
“Cô nàng San à, Tô Khánh Nam bị người của cục cảnh sát đưa đi, anh ta cũng đâu phải cả đời này không ra được đâu, Cố Lăng Kiệt có thể cứu được tớ một lần, nhưng đâu thể cứu được tớ cả đời." Bạch Nguyệt nói một cách rất lí trí.
“Tớ mặc kệ, so với việc nơm nớp lo sợ thì chi bằng làm lớn một lần luôn đi, khiến Tô Khánh Nam tức giận, anh ta cũng chẳng có tác dụng gì, đắc tội với Thẩm Diên Dũng rồi những ngày tháng sau này của anh ta cũng không dễ sống đâu, ngọc nát đá tan cả thôi." Lưu San nói như bị kích động.
“Đừng thiếu lí trí như thế, mất đi lí trí thì kẻ đen đủi sẽ chỉ có thể là chính bản thân mình thôi." Bạch Nguyệt thở dài.
“Vậy thì có thể làm gì đây? Chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn cậu bị tên cặn bã Tô Khánh Nam đó chà đạp hay sao?" Lưu San tức giận đáp lại.
Bạch Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời vẫn mưa như trút nước, những hạt mưa rơi trên đất tạo thành bọt nước, cả thành phố A bị bao phủ trong mưa bụi mịt mù và mơ hồ.
“Tớ nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ ra được một cách." Bạch Nguyệt nhìn vào bầu trời đêm, trầm giọng nói.
“Cách gì, cậu mau nói đi, để mình đi làm." Lưu San lay người Bạch Nguyệt, sốt ruột nói.
“Tô Khánh Nam có đoạn ghi hình của cậu làm thóp, vậy nếu tớ nắm được thóp của anh ta thì sao nhỉ?" Bạch Nguyệt hỏi ngược lại.
“Con người anh ta vô cùng xảo quyệt, anh ta lại không thích cậu, chẳng bao giờ nói chuyện gì cho cậu! Bố mẹ anh ta là ai đến hôm nay cậu mới được gặp, qua những điều này có thể tưởng tượng được ra tính phòng bị của Tô Khánh Nam này mạnh đến cỡ nào, anh ta sẽ không đem bí mật của mình nói cho cậu đâu." Lưu San nói một cách rất chắc chắn.
“Không phải chuyện này, mình đang nói đến quan hệ của anh ta và Hình Cẩm Nhi cơ."
“Bọn họ chính là quan hệ giữa kim chủ và nô lệ, nhắc đến tớ lại thấy tức, cậu không nhìn thấy Hình Cẩm Nhi đó hèn hạ đến mức nào đâu, lúc đi dã ngoại còn làm chuyện ấy với Tô Khánh Nam nữa, nghĩ lại thôi tớ cũng thấy ghê tởm." Lưu San giận dữ nói.
“Vậy nên Tô Khánh Nam không biết điều như thế, ngược lại đối với chúng ta lại là chuyện tốt, anh ta là quan chức cấp cao, những tin tức tiêu cực như này cũng không tốt cho anh ta, nói không chừng lại có thể kéo anh ta khỏi quyền vị cũng nên." Bạch Nguyệt suy tư.
“Cậu cũng đã nói anh ta quyền cao chức trọng, cô gái Nguyệt gì gì trước đây ấy cũng mất tích rồi, bọn họ không dám chọc giận Tô Khánh Nam đâu." Lưu San thở dài.
“Nhưng Hình Cẩm Nhi lại dám chọc giận anh ta đấy, bố của Hình Cẩm Nhi là thống đốc, xét theo chức vụ thì cao hơn Tô Khánh Nam hai bậc, giờ Hình Cẩm Nhi ở với Tô Khánh Nam thì cũng không danh chính ngôn thuận, cô ta có lẽ càng hi vọng tớ ly hôn với Tô Khánh Nam hơn ấy, vậy nên cô ta sẽ phối hợp với chúng ta để lấy được chứng cứ." Bạch Nguyệt đưa ra phỏng đoán.
“Hình Cẩm Nhi là mỹ nữ nổi tiếng, bố lại là thống đốc, cô ta sẽ bằng lòng để lộ ra mình là tiểu tam sao, có lẽ không khả thi lắm đâu, những người như bọn họ đều là những kẻ ích kỷ cả thôi." Lưu San lo lắng đáp lại.
“Không thử thì sao biết được? Tớ vẫn có thể thương lượng với cô ta được." Bạch Nguyệt đã hạ quyết tâm, cô không muốn tiếp tục khoanh tay chờ chết nữa, nói rồi cô liền gọi điện thoại cho Hình Cẩm Nhi.
Đầu dây bên Hình Cẩm Nhi đã nghe máy.
“Cô lại có thể gọi điện thoại cho tôi sao?" Hình Cẩm Nhi nói với giọng điệu kỳ quái.
“Tô Khánh Nam nói sẽ không ly hôn. Anh ta còn lấy điểm yếu của bạn tôi ra uy hiếp tôi nữa, điểm yếu là gì chắc trong lòng cô cũng rõ nhỉ." Bạch Nguyệt nói thẳng vào vấn đề.
Ánh mắt của Hình Cẩm Nhi bỗng trở nên nham hiểm hơn, “Cô có ý gì? Là cố tình gọi đến để khoe khoang hả?"
“Tôi cần gì phải làm thế, mục đích tôi gọi cuộc điện thoại này chỉ là để nói cho cô rằng giờ chúng ta đang ngồi cùng một thuyền, có cùng một mục đích, đó chính là khiến cho Tô Khánh Nam ly hôn với tôi." Bạch Nguyệt đáp lại một cách bình tĩnh.
“Thật ngại quá, người đàn ông mà Bạch Nguyệt cô không cần, tôi đây cũng không cần, tôi cũng đâu cần thiết phải ăn lại đồ thừa của cô chứ." Hình Cẩm Nhi giận dữ đáp lại.
“Cô chắc chắn là mình không cần chứ? Biết Tô Sỹ Hào chứ?" Bạch Nguyệt hỏi.
“Thủ trưởng bộ không quân, sao vậy? Đừng nói với tôi là cô quyến rũ được anh ta rồi nhé?" Hình Cẩm Nhi nói một cách chế nhạo.
“Anh ta là anh họ của Tô Khánh Nam, có lẽ cô cũng biết bối cảnh thân phận của Tô Khánh Nam rồi chứ. Giờ anh ta là phó bộ trưởng bộ y tế, có khả năng năm sau sẽ trở thành bộ trưởng, làm thêm hai năm nữa sẽ thành thị trưởng. Theo bối cảnh thân phận của anh ta thì không đến chục năm nữa sẽ thành cấp trên của bố cô, cô thật sự muốn từ bỏ sao?" Bạch Nguyệt nở nụ cười rồi nói tiếp.
“Tốt như thế vậy tại sao cô lại không cần?" Hình Cẩm Nhi cau mày.
“Bởi vì người anh ta thích là cô chứ không phải tôi, tại sao tôi lại phải cần một người đàn ông không yêu mình chứ? Mười năm sau, tôi cũng đã 34 tuổi rồi, lúc đó mà còn bị anh ta đá thì không phải là uổng phí hết mười năm thanh xuân hay sao?"
“Ha ha, vậy tôi đợi mười năm sau sau khi anh ấy ly hôn là được rồi." Hình Cẩm Nhi dương dương tự đắc.
“Đừng quên là mười năm sau tôi 34 tuổi, mười năm sau cô cũng 34 tuổi rồi, cô có thể đảm bảo là Tô Khánh Nam vẫn yêu cô chứ? Cô có thể chắc chắn sẽ không có người phụ nữ nào trẻ trung hơn cô, xinh đẹp hơn cô, lợi hại hơn cô xuất hiện chứ?" Bạch Nguyệt dồn hết tâm trí để kích động Hình Cẩm Nhi.
Hình Cẩm Nhi híp mắt lại, cô ta do dự một hồi, hạ thấp giọng hỏi lại: “Rốt cuộc cô muốn gì?"
“Cô giúp tôi lấy đoạn ghi hình của Lưu San, tôi sẽ mời luật sư xử lí chuyện ly hôn, chắc chắn có thể ly hôn được." Bạch Nguyệt thương lượng.
“Tô Khánh Nam đã copy đoạn ghi hình đó ra thành mấy bản rồi." Hình Cẩm Nhi vừa mở miệng nói thì cô ta đã liền cảm thấy hối hận.
Truyện được cập nhập trên !
Cô ta có lẽ chỉ đem một bản ra đưa cho Bạch Nguyệt, sau đó lừa Bạch Nguyệt ly hôn.
Bạch Nguyệt đề nghị ly hôn, Tô Khánh Nam sẽ tung đoạn ghi hình ra, có nhiều hơn cũng chẳng có tác dụng gì nữa.
Bạch Nguyệt chắc chắn càng cương quyết ly hôn hơn.
Cô ta đã lỡ lời, cô ta hận không thể cắn đứt lưỡi mình đi nữa.
Bạch Nguyệt cũng đoán được là Tô Khánh Nam sẽ chuẩn bị thêm vài bản sao nữa, thế là cô liền nói: “Vẫn còn một cách nữa, đó là tôi có chứng cứ cô và Tô Khánh Nam đi quá giới hạn."
“Cô muốn hại tôi sao? Giờ Tô Khánh Nam chưa ly hôn, tôi danh bất chính, ngôn bất thuận, như vậy thì sẽ hỏng hết thanh danh." Hình Cẩm Nhi giận dữ đáp.
“Lúc đi dã ngoại ở bờ biển, cô và Tô Khánh Nam lộ liễu như vậy, cô cho rằng giờ thanh danh của cô còn sạch lắm hay sao? Chỉ là những người đó không muốn bóc trần cô thôi." Bạch Nguyệt lạnh lùng trả lời.
“Vậy nên tôi càng không thể giao chứng cứ cho cô được, sao tôi biết được cô là muốn ly hôn hay là muốn hãm hại tôi chứ." Hình Cẩm Nhi nói như thể đang phòng bị.
“Cái đó thì cô cứ yên tâm, tôi lấy chứng cứ của cô và Tô Khánh Nam chẳng qua là để uy hiếp Tô Khánh Nam thôi, để anh ta đừng phát tán đoạn ghi hình của Lưu San ra ngoài. Tôi sẽ giấu kỹ đoạn ghi hình của cô và Tô Khánh Nam. Còn cô, cô có thể đem copy đoạn ghi hình của Lưu San mà. Nếu tôi đem đoạn ghi hình của cô và Tô Khánh Nam công bố ra ngoài, cô cũng có thể đem công bố đoạn ghi hình của Lưu San với công chúng mà. Tôi không ly hôn chính là vì đoạn ghi hình của Lưu San, cô nghĩ tôi sẽ làm như vậy sao?" Bạch Nguyệt phân tích một cách lý trí.
Phía bên Hình Cẩm Nhi trầm lặng một lúc.
15 giây sau.
Cô ta trầm giọng hỏi: “Cô thật sự đồng ý ly hôn sao?"
“Có lý do để lừa cô hay sao?" Bạch Nguyệt hỏi vặn lại.
“Được, tôi đồng ý. Tôi sẽ mau chóng giao đoạn ghi hình cho cô, nhưng mong cô hãy nhanh chóng ly hôn đi." Hình Cẩm Nhi đã quyết định rồi.
Muốn đạt được mục đích thì phải chịu trả một cái giá tương đương.
Bạch Nguyệt cũng khẽ nhếch miệng cười.
Cuối cùng cô cũng nhìn thấy một tia hy vọng rực rỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.