Vợ Ơi, Cả Đời Này Em Chỉ Được Phép Yêu Anh
Chương 77: Tiến tới ly hôn
Trang Ng
06/12/2019
Bạch Nguyệt cúp điện thoại.
Lưu San liền vội vàng hỏi: “Cô ta đồng ý rồi?"
Bạch Nguyệt gật đầu, “Cô ta đồng ý rồi, đối với cô ta mà nói cũng chẳng có hại gì, cô ta sẽ đồng ý thôi."
“Thật tốt quá, giờ chỉ đợi cô ta lấy được chứng cứ, sau đó cậu có thể ly hôn với Tô Khánh Nam rồi, tớ sẽ đợi uống rượu mừng của cậu với Cố Lăng Kiệt." Lưu San cảm thấy vui mừng cho Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt không nói gì, cô đi đến bên cửa sổ rồi nhìn ra bên ngoài.
Mưa, vẫn đang tí tách rơi, đúng như tâm trạng của cô lúc này.
*
Hai giờ sáng.
Tô Khánh Nam đi từ trong sở cảnh sát ra, Hùng Đại Ninh mặc chiếc váy dài màu đen, đội mũ, lớp voan mỏng trên mũ che đi khuôn mặt.
“Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Mẹ gọi điện cho cục trưởng của bọn họ thì họ bảo là quân khu ra lệnh bắt, tại sao quân khu lại muốn bắt con?" Hùng Đại Ninh không giữ được bình tĩnh.
Tô Khánh Nam nhếch miệng, lạnh lùng nhìn về phía trước, “Nếu Cố Lăng Kiệt đã muốn chơi, vậy thì con sẽ chơi với hắn ta đến cùng."
“Sao Cố Lăng Kiệt lại muốn chơi con?" Hùng Đại Ninh mất bình tĩnh, mở to con mắt, “Chuyện giữa con và Bạch Nguyệt là thật đúng không?"
“Chuyện này để con xử lí. Mẹ không cần quan tâm." Tô Khánh Nam nói một cách chắc nịch.
“Sao mẹ có thể không quan tâm được chứ, đến tổng thống cũng phải kiêng nể thế lực nhà họ Cố vài phần, con đừng chọc giận cậu ta nữa, cậu ta muốn Bạch Nguyệt thì con cứ thuận nước giong thuyền đi, tặng Bạch Nguyệt cho cậu ta, dù sao thì người phụ nữ đó cũng không trong trắng gì, con đừng quên là ba năm trước cô ta đã từng bị người khác cưỡng hiếp." Hùng Đại Ninh tức giận nói.
“Con có thể không cần Bạch Nguyệt, nhưng tuyệt đối không thể để kẻ khác cướp mất, đây là hai chuyện khác nhau, tổng thống sợ nhà họ Cố, nhưng con không sợ." Tô Khánh Nam nói một cách ngạo mạn.
“Khánh Nam, mẹ lo cho con, con đừng làm những chuyện mẹ lo lắng nữa được không, mong là bố con trên trời có linh." Hùng Đại Ninh nói với giọng khẩn cầu.
“Con không thể không có khí phách thế được, con biết mình nên làm gì, muộn lắm rồi, mẹ về nghỉ sớm đi, còn không nghỉ ngơi nữa mẹ sẽ già đấy." Tô Khánh Nam nở nụ cười ma mị đáp lại.
“Khánh Nam." Hùng Đại Ninh vẫn định nói gì đó nữa.
Tô Khánh Nam mỉm cười, ôm vai bà ta, “Được rồi, đại mỹ nhân của con, con ở trong tối, không công khai đấu lại với anh ta được chưa?"
“Ly hôn sớm đi, Hình Bắc Xuyên còn đang đợi con đến tiếp cận kìa!" Hùng Đại Ninh nhắc nhở hắn.
Đôi mắt Tô Khánh Nam bỗng trùng xuống, trong mắt hắn lướt qua tia ảm đạm. “Con đưa mẹ về trước."
“Không cần đâu, có người đưa mẹ về rồi, con về nghỉ ngơi sớm đi, con không thấy xót bản thân mình nhưng mẹ thấy xót lắm." Hùng Đại Ninh bất đắc dĩ nói, bà ta cau chặt lông mày lại.
Bà ta thật sự không muốn Bạch Nguyệt làm hại đứa con trai này của mình nữa.
*
Tô Khánh Nam vừa về đến nhà, Hình Cẩm Nhi đã liền nhào vào lòng hắn, “Khánh Nam, em còn tưởng hôm nay anh sẽ không về cơ, em đợi anh lâu lắm rồi đó."
Tâm trạng của Tô Khánh Nam không được tốt cho lắm, hắn ôm lấy eo Hình Cẩm Nhi.
Hình Cẩm Nhi không mặc quần áo, trông cô ta xinh đẹp y như con rắn nước vậy.
“Đừng nghịch nữa, anh hơi mệt, anh đi tắm đây." Tô Khánh Nam dịu dàng nói.
“Em đi xả nước giúp anh, hầu hạ anh tắm nhé." Hình Cẩm Nhi nũng nịu nói, sau đó đẩy cánh cửa nhà tắm ra, bật đèn lên rồi xả nước.
Tô Khánh Nam tháo cà vạt ra, trong đầu bỗng lướt qua bóng dáng của Bạch Nguyệt, con ngươi của hắn bỗng híp lại một cách ma mị, hắn bật cười thành tiếng, trong mắt bỗng cuộn trào mãnh liệt.
Hắn đẩy cửa nhà tắm rồi đi vào.
Trong nhà tắm đều là hơi nước, sương mù giăng kín như chiếc khăn voan mỏng.
Hình Cẩm Nhi đứng dậy khỏi bồn tắm, trên người bao nhiêu là bọt nước che đi vùng kín càng khiến cho người ta phải mơ mộng.
Tô Khánh Nam nhìn chằm chằm vào Hình Cẩm Nhi, hắn híp chặt mắt lại.
Hắn đang nghĩ Hình Cẩm Nhi trông cũng giống Bạch Nguyệt thật, nhưng khí chất hoàn toàn không giống nhau.
Nhìn Hình Cẩm Nhi trông như một tiên nữ trong sáng thoát tục, nhưng trên thực tế mấy năm nay cô ta ở nước ngoài phát sinh quan hệ với ai, loạn đến mức nào? Dùng từ xe buýt để hình dung về cô ta cũng chẳng có gì là quá đáng.
Còn Bạch Nguyệt thì sao, trông rất thanh đạm, bởi vì vết thương trong lòng cô, cô dè dặt và thận trọng hơn những người bình thường, cô sẽ không dễ dàng đón nhận ai vào trong tim mình, nhưng một khi đã vào được, cô sẽ cho đi tất thảy, kể cả mạng sống, ví dụ như sự tồn tại của Lưu San chính là một ngoại lệ với Bạch Nguyệt.
Ba năm nay, hắn cho cô một cuộc hôn nhân hữu danh vô thực, hắn ở bên ngoài làm xằng làm bậy, nhưng cô lại trước sau như một.
Hắn vô cùng yên tâm về cô, có đôi lúc lại là thương hại, có lúc lại còn là căm hận.
Hắn căm hận vì cô bị người ta cướp mất, hắn chỉ trói buộc được cô mà thôi, còn cô lại bị mất đi lần đầu tiên.
Anh cũng căm hận tại sao cô lại tốt đẹp, thanh lãnh, cao ngạo, dứt khoát đến vậy chứ.
Nếu không phải vì sự thù hận ấy trong lòng hắn thì liệu hắn sẽ yêu Bạch Nguyệt chứ?
“Khánh Nam, em xả nước cho anh xong rồi đấy." Hình Cẩm Nhi nũng nịu nói.
Tô Khánh Nam tâm trạng bực dọc, bước vào trong bồn tắm, Hình Cẩm Nhi chủ động hôn hắn, hai người lại dây dưa triền miên trong bồn tắm.
Thế nhưng hắn lại không được tập trung lắm, không biết tại sao lại cảm thấy có chút vô vị, cuối cùng vẫn là cho ra trong miệng Hình Cẩm Nhi.
Hình Cẩm Nhi nở nụ cười xinh đẹp, nhìn lên phía trên bồn tắm, ở đó có chiếc camera ẩn mà cô ta đặt ở đó.
Rất nhanh thôi, Bạch Nguyệt sẽ nhìn thấy cảnh cô ta và Tô Khánh Nam ân ái với nhau.
Cô ta không thể chờ được mà cho Bạch Nguyệt xem luôn, dù sao thì Bạch Nguyệt cũng chỉ dám giấu kỹ đi thôi chứ sẽ không dám cho lên mạng đâu.
“Khánh Nam, anh có yêu em không?" Hình Cẩm Nhi vòng tay lên cổ Tô Khánh Nam.
“Đương nhiên rồi."
“Em cũng yêu anh, ly hôn với Bạch Nguyệt đi, như vậy chúng ta sẽ có thể quang minh chính đại ngày ngày ở bên nhau rồi." Hình Cẩm Nhi cười dịu dàng.
Tô Khánh Nam ôm eo Hình Cẩm Nhi nhưng không nói gì, chỉ hôn quyết liệt lên môi cô ta, “Ngoan nào, anh mệt rồi, ngủ cùng anh một lúc nhé."
“Ừm."
Nửa đêm, Bạch Nguyệt tỉnh giấc, lúc tỉnh dậy, gối cô đã ướt đẫm cả.
Cô mơ thấy mình lúc nhỏ.
Giấc mơ ấy khiến cô nhớ lại hồi mình còn nhỏ.
Từ lúc cô bắt đầu hiểu chuyện thì cô đã thấy mẹ mình cả ngày đều là lấy nước mắt rửa mặt.
Mẹ cô lúc đó thần kinh đã bắt đầu không ổn định, bà thường hay đánh cô.
Sau đó, mẹ cô ly hôn, bị đuổi ra khỏi nhà họ Hình trong nỗi tuyệt vọng.
Hai mẹ con họ ở trong nhà trọ, ngày tháng trôi qua ngày một khó khăn.
Có một hôm, mẹ cô bỏ thuốc ngủ vào trong sữa cho cô uống, sau đó cô ngủ thiếp đi.
Mẹ cô xả nước trong bồn tắm, sau đó đặt cô vào trong bồn, rồi cứa cổ tay cô.
Mẹ cô cũng cứa cổ tay rồi nằm vào trong bồn tắm cùng cô.
Mẹ cô có lẽ vẫn có chút không nỡ nên không cứa cổ tay cô quá sâu.
Lúc cô tỉnh lại đi ra ngoài nhưng không biết nên đi đâu? Nên đi tìm ai?
Không còn mẹ nữa thì sau này cô phải sống sao đây?
Cô quay lại bồn tắm, ôm lấy người mẹ đang hôn mê bất tỉnh.
Sau đó, cô cũng không biết là đã được ai cứu nữa.
Mẹ cô thì bị nhốt trong bệnh viện tâm thần, còn cô thì ở trong cô nhi viện suốt mười năm liền.
Mười năm sau, mẹ cô ra khỏi bệnh viện tâm thần và đến đón cô về, bà bắt đầu chăm sóc cô.
Thực ra cô biết rằng mẹ cô rất tốt với cô, chỉ là trong lòng bà rất đau khổ mà thôi.
Cô lên đại học nhưng không có tiền, mẹ cô liền quỳ trên đường.
Trời lạnh như vậy, mẹ cô quỳ đến nỗi đến lúc đi ngủ mà đầu gối còn đau đến run lên, tất cả cũng chỉ vì tiền học phí của cô.
Lưu San liền vội vàng hỏi: “Cô ta đồng ý rồi?"
Bạch Nguyệt gật đầu, “Cô ta đồng ý rồi, đối với cô ta mà nói cũng chẳng có hại gì, cô ta sẽ đồng ý thôi."
“Thật tốt quá, giờ chỉ đợi cô ta lấy được chứng cứ, sau đó cậu có thể ly hôn với Tô Khánh Nam rồi, tớ sẽ đợi uống rượu mừng của cậu với Cố Lăng Kiệt." Lưu San cảm thấy vui mừng cho Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt không nói gì, cô đi đến bên cửa sổ rồi nhìn ra bên ngoài.
Mưa, vẫn đang tí tách rơi, đúng như tâm trạng của cô lúc này.
*
Hai giờ sáng.
Tô Khánh Nam đi từ trong sở cảnh sát ra, Hùng Đại Ninh mặc chiếc váy dài màu đen, đội mũ, lớp voan mỏng trên mũ che đi khuôn mặt.
“Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Mẹ gọi điện cho cục trưởng của bọn họ thì họ bảo là quân khu ra lệnh bắt, tại sao quân khu lại muốn bắt con?" Hùng Đại Ninh không giữ được bình tĩnh.
Tô Khánh Nam nhếch miệng, lạnh lùng nhìn về phía trước, “Nếu Cố Lăng Kiệt đã muốn chơi, vậy thì con sẽ chơi với hắn ta đến cùng."
“Sao Cố Lăng Kiệt lại muốn chơi con?" Hùng Đại Ninh mất bình tĩnh, mở to con mắt, “Chuyện giữa con và Bạch Nguyệt là thật đúng không?"
“Chuyện này để con xử lí. Mẹ không cần quan tâm." Tô Khánh Nam nói một cách chắc nịch.
“Sao mẹ có thể không quan tâm được chứ, đến tổng thống cũng phải kiêng nể thế lực nhà họ Cố vài phần, con đừng chọc giận cậu ta nữa, cậu ta muốn Bạch Nguyệt thì con cứ thuận nước giong thuyền đi, tặng Bạch Nguyệt cho cậu ta, dù sao thì người phụ nữ đó cũng không trong trắng gì, con đừng quên là ba năm trước cô ta đã từng bị người khác cưỡng hiếp." Hùng Đại Ninh tức giận nói.
“Con có thể không cần Bạch Nguyệt, nhưng tuyệt đối không thể để kẻ khác cướp mất, đây là hai chuyện khác nhau, tổng thống sợ nhà họ Cố, nhưng con không sợ." Tô Khánh Nam nói một cách ngạo mạn.
“Khánh Nam, mẹ lo cho con, con đừng làm những chuyện mẹ lo lắng nữa được không, mong là bố con trên trời có linh." Hùng Đại Ninh nói với giọng khẩn cầu.
“Con không thể không có khí phách thế được, con biết mình nên làm gì, muộn lắm rồi, mẹ về nghỉ sớm đi, còn không nghỉ ngơi nữa mẹ sẽ già đấy." Tô Khánh Nam nở nụ cười ma mị đáp lại.
“Khánh Nam." Hùng Đại Ninh vẫn định nói gì đó nữa.
Tô Khánh Nam mỉm cười, ôm vai bà ta, “Được rồi, đại mỹ nhân của con, con ở trong tối, không công khai đấu lại với anh ta được chưa?"
“Ly hôn sớm đi, Hình Bắc Xuyên còn đang đợi con đến tiếp cận kìa!" Hùng Đại Ninh nhắc nhở hắn.
Đôi mắt Tô Khánh Nam bỗng trùng xuống, trong mắt hắn lướt qua tia ảm đạm. “Con đưa mẹ về trước."
“Không cần đâu, có người đưa mẹ về rồi, con về nghỉ ngơi sớm đi, con không thấy xót bản thân mình nhưng mẹ thấy xót lắm." Hùng Đại Ninh bất đắc dĩ nói, bà ta cau chặt lông mày lại.
Bà ta thật sự không muốn Bạch Nguyệt làm hại đứa con trai này của mình nữa.
*
Tô Khánh Nam vừa về đến nhà, Hình Cẩm Nhi đã liền nhào vào lòng hắn, “Khánh Nam, em còn tưởng hôm nay anh sẽ không về cơ, em đợi anh lâu lắm rồi đó."
Tâm trạng của Tô Khánh Nam không được tốt cho lắm, hắn ôm lấy eo Hình Cẩm Nhi.
Hình Cẩm Nhi không mặc quần áo, trông cô ta xinh đẹp y như con rắn nước vậy.
“Đừng nghịch nữa, anh hơi mệt, anh đi tắm đây." Tô Khánh Nam dịu dàng nói.
“Em đi xả nước giúp anh, hầu hạ anh tắm nhé." Hình Cẩm Nhi nũng nịu nói, sau đó đẩy cánh cửa nhà tắm ra, bật đèn lên rồi xả nước.
Tô Khánh Nam tháo cà vạt ra, trong đầu bỗng lướt qua bóng dáng của Bạch Nguyệt, con ngươi của hắn bỗng híp lại một cách ma mị, hắn bật cười thành tiếng, trong mắt bỗng cuộn trào mãnh liệt.
Hắn đẩy cửa nhà tắm rồi đi vào.
Trong nhà tắm đều là hơi nước, sương mù giăng kín như chiếc khăn voan mỏng.
Hình Cẩm Nhi đứng dậy khỏi bồn tắm, trên người bao nhiêu là bọt nước che đi vùng kín càng khiến cho người ta phải mơ mộng.
Tô Khánh Nam nhìn chằm chằm vào Hình Cẩm Nhi, hắn híp chặt mắt lại.
Hắn đang nghĩ Hình Cẩm Nhi trông cũng giống Bạch Nguyệt thật, nhưng khí chất hoàn toàn không giống nhau.
Nhìn Hình Cẩm Nhi trông như một tiên nữ trong sáng thoát tục, nhưng trên thực tế mấy năm nay cô ta ở nước ngoài phát sinh quan hệ với ai, loạn đến mức nào? Dùng từ xe buýt để hình dung về cô ta cũng chẳng có gì là quá đáng.
Còn Bạch Nguyệt thì sao, trông rất thanh đạm, bởi vì vết thương trong lòng cô, cô dè dặt và thận trọng hơn những người bình thường, cô sẽ không dễ dàng đón nhận ai vào trong tim mình, nhưng một khi đã vào được, cô sẽ cho đi tất thảy, kể cả mạng sống, ví dụ như sự tồn tại của Lưu San chính là một ngoại lệ với Bạch Nguyệt.
Ba năm nay, hắn cho cô một cuộc hôn nhân hữu danh vô thực, hắn ở bên ngoài làm xằng làm bậy, nhưng cô lại trước sau như một.
Hắn vô cùng yên tâm về cô, có đôi lúc lại là thương hại, có lúc lại còn là căm hận.
Hắn căm hận vì cô bị người ta cướp mất, hắn chỉ trói buộc được cô mà thôi, còn cô lại bị mất đi lần đầu tiên.
Anh cũng căm hận tại sao cô lại tốt đẹp, thanh lãnh, cao ngạo, dứt khoát đến vậy chứ.
Nếu không phải vì sự thù hận ấy trong lòng hắn thì liệu hắn sẽ yêu Bạch Nguyệt chứ?
“Khánh Nam, em xả nước cho anh xong rồi đấy." Hình Cẩm Nhi nũng nịu nói.
Tô Khánh Nam tâm trạng bực dọc, bước vào trong bồn tắm, Hình Cẩm Nhi chủ động hôn hắn, hai người lại dây dưa triền miên trong bồn tắm.
Thế nhưng hắn lại không được tập trung lắm, không biết tại sao lại cảm thấy có chút vô vị, cuối cùng vẫn là cho ra trong miệng Hình Cẩm Nhi.
Hình Cẩm Nhi nở nụ cười xinh đẹp, nhìn lên phía trên bồn tắm, ở đó có chiếc camera ẩn mà cô ta đặt ở đó.
Rất nhanh thôi, Bạch Nguyệt sẽ nhìn thấy cảnh cô ta và Tô Khánh Nam ân ái với nhau.
Cô ta không thể chờ được mà cho Bạch Nguyệt xem luôn, dù sao thì Bạch Nguyệt cũng chỉ dám giấu kỹ đi thôi chứ sẽ không dám cho lên mạng đâu.
“Khánh Nam, anh có yêu em không?" Hình Cẩm Nhi vòng tay lên cổ Tô Khánh Nam.
“Đương nhiên rồi."
“Em cũng yêu anh, ly hôn với Bạch Nguyệt đi, như vậy chúng ta sẽ có thể quang minh chính đại ngày ngày ở bên nhau rồi." Hình Cẩm Nhi cười dịu dàng.
Tô Khánh Nam ôm eo Hình Cẩm Nhi nhưng không nói gì, chỉ hôn quyết liệt lên môi cô ta, “Ngoan nào, anh mệt rồi, ngủ cùng anh một lúc nhé."
“Ừm."
Nửa đêm, Bạch Nguyệt tỉnh giấc, lúc tỉnh dậy, gối cô đã ướt đẫm cả.
Cô mơ thấy mình lúc nhỏ.
Giấc mơ ấy khiến cô nhớ lại hồi mình còn nhỏ.
Từ lúc cô bắt đầu hiểu chuyện thì cô đã thấy mẹ mình cả ngày đều là lấy nước mắt rửa mặt.
Mẹ cô lúc đó thần kinh đã bắt đầu không ổn định, bà thường hay đánh cô.
Sau đó, mẹ cô ly hôn, bị đuổi ra khỏi nhà họ Hình trong nỗi tuyệt vọng.
Hai mẹ con họ ở trong nhà trọ, ngày tháng trôi qua ngày một khó khăn.
Có một hôm, mẹ cô bỏ thuốc ngủ vào trong sữa cho cô uống, sau đó cô ngủ thiếp đi.
Mẹ cô xả nước trong bồn tắm, sau đó đặt cô vào trong bồn, rồi cứa cổ tay cô.
Mẹ cô cũng cứa cổ tay rồi nằm vào trong bồn tắm cùng cô.
Mẹ cô có lẽ vẫn có chút không nỡ nên không cứa cổ tay cô quá sâu.
Lúc cô tỉnh lại đi ra ngoài nhưng không biết nên đi đâu? Nên đi tìm ai?
Không còn mẹ nữa thì sau này cô phải sống sao đây?
Cô quay lại bồn tắm, ôm lấy người mẹ đang hôn mê bất tỉnh.
Sau đó, cô cũng không biết là đã được ai cứu nữa.
Mẹ cô thì bị nhốt trong bệnh viện tâm thần, còn cô thì ở trong cô nhi viện suốt mười năm liền.
Mười năm sau, mẹ cô ra khỏi bệnh viện tâm thần và đến đón cô về, bà bắt đầu chăm sóc cô.
Thực ra cô biết rằng mẹ cô rất tốt với cô, chỉ là trong lòng bà rất đau khổ mà thôi.
Cô lên đại học nhưng không có tiền, mẹ cô liền quỳ trên đường.
Trời lạnh như vậy, mẹ cô quỳ đến nỗi đến lúc đi ngủ mà đầu gối còn đau đến run lên, tất cả cũng chỉ vì tiền học phí của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.