Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Chương 251: Chăm sóc người bệnh
Vân Khởi Mặc Ly
27/05/2021
Lâm Kim Thư ngắt ngang lời của anh ta:
“Cảnh Hạo Đông! Tôi chỉ xem anh là bạn thôi.”
Ánh mắt Cảnh Hạo Đông hiện lên một tia mất mát, sau đó cười nói:
“Em đang nghĩ gì vậy? Ý của anh là sau khi chúng ta trở thành bệnh nhân cùng phòng với nhau, anh đã coi em như bạn bè của mình rồi”
Cảnh Hạo Đông pha trò, vừa nói vừa nhìn Lâm Kim Thư:
“Đừng nói với anh là em tưởng rằng anh định tỏ tình với em đấy nhé”.
| Có vài người có thể dùng giọng điệu cười đùa hí hửng để nói ra những lời thật lòng nhất của mình, thế nhưng lại không có cách nào khiến người khác tin đó là lời thật lòng.
Lâm Kim Thư mấp máy môi nhưng không nói gì.
Cảnh Hạo Đông hắng giọng, cười nói:
“Anh không ngờ rằng trên đời. này còn có người mặt dày hơn cả anh đấy, em nói xem con gái ai lại như thế này chứ, sao có thể tự luyển đến thế được nhỉ”. Lâm Kim Thư tức giận, gương mặt nhỏ nhắn lạnh lùng nói: “Ra ngoài!”.
Cảnh Hạo Đông méo miệng:
“Được rồi, anh đi băng bó, biết em lo | lắng rồi, em không cần giải thích gì nhiều, càng giải thích là càng muốn che giấu”.
Lâm Kim Thư mặc kệ, không ngó ngàng gì đến anh ta nữa.
Khi Bạch Cẩm Sương quay trở lại phòng bệnh, thấy Cảnh Hạo Đông và Lâm Kim Thư đang cười nói gì đó.
Cảnh Hạo Đông băng bó cho chân Lâm Kim Thư nhưng nhìn nó như một cái móng heo, còn quấn miếng băng gạt bên ngoài.
Bạch Cẩm Sương đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này thật hài hòa, thật yên bình làm sao.
Cô thản nhiên xoay người rời đi, để cho hai người không gian riêng. Hôm nay Lâm Kim Thư xảy ra chuyện, nếu như thì nói người lo lắng nhất thì ngoài cô ra còn có Cảnh Hạo Đông.
Giây phút đó, nhìn thấy gương mặt tràn đầy sự phẫn nộ của Cảnh Hạo Đông, cô mới giật mình phát hiện Cảnh Hạo Đông đối với Lâm Kim Thư không giống như sự đùa giỡn mà anh ta thể hiện ra bên ngoài.
Cô nghĩ rằng, thôi thể cũng được!
Lâm Thanh Tuấn cũng không phải là chồng của Lâm Kim Thư, một bên tình thâm, một bên tình cạn, có duyên không phận, hai người bọn họ từ khi bắt đầu, tình cảm hai bên đã không cân xứng với nhau, đã đoán được là bọn họ sẽ không thể cùng nắm tay nhau đi đến cuối đời.
Còn về Cảnh Hạo Đông, nếu xem xét kỹ càng thì vẫn có khả năng cao.
Lâm Kim Thư là cô gái thông minh, cô ấy sẽ không vấp ngã ở cùng một chỗ.
Bởi vì Mặc Tu Nhân đã nói, theo đuổi con gái không chỉ nên theo đuổi ban ngày thôi đâu.
Bởi vì Mặc Tu Nhân đã nói, theo đuổi con gái không chỉ nên theo đuổi ban ngày thôi đâu. Buổi chiều, Cánh Hạo Đông và Bạch Cẩm Sương thảo luận một hồi lâu, họ thảo luận về cách chăm sóc người bệnh vào buổi tối. Lúc bọn họ nói chuyện này, Lâm Kim Thư cũng đứng bên cạnh Cảnh Hạo Đông.
Cô ấy không muốn để Cảnh Hạo Đông chăm sóc mình, thế nhưng Bạch Cẩm Sương ban ngày phải đi làm, nếu như buổi tối còn đến đây chăm sóc Lâm Kim Thư thì sức khỏe cô sẽ không chịu nổi.
Còn Cảnh Hạo Đông là tổng giám đốc, không đến công ty hai ngày cũng chẳng sao. Cuối cùng bọn họ thống nhất để Cảnh Hạo Đông ở lại chăm sóc Lâm Kim Thư, còn Bạch Cẩm Sương có thời gian sẽ đến thăm. Buổi chiều, tin tức Thượng Vân Dương bị đuổi việc được tung ra, tin tức này có sức ảnh hưởng rất lớn, thậm chí ảnh hưởng đến toàn bộ các doanh nghiệp kinh doanh ngành nghề trang sức ở thành phố này.
Bởi vì cô ta không có đạo đức nghề nghiệp, bị công ty trang sức đá quý Hoàng Thụy đuổi việc, như vậy sẽ có rất ít công ty nào dám nhận cô ta vào làm việc nữa. Nhìn thấy kết cục này của Thượng Vân Dương, Lăng Như Yến mới chịu thu mình lại, khiêm tốn làm việc, không dám làm xằng làm bậy nữa.
Lúc sắp đến giờ tan làm, Mặc Tu Nhân nhận được tin nhắn của Cảnh Hạo Đông.
Cảnh Hạo Đông: “Đã giải quyết xong, vợ của cậu tối nay sẽ về nhà, cậu đến đây đón cô ấy đi!" Mặc Tu Nhân nhìn chăm chăm vào dòng tin nhắn, nhớ đến vẻ lạnh lùng xa cách của Bạch Cấm Sương sáng nay, lại còn cố ý duy trì khoảng cách với anh, anh bực bội ném chiếc điện thoại lên bàn.
Mặc Tu Nhân tiện tay châm một điếu thuốc, mới phát hiện bao thuốc đã hết sạch. Anh buồn bực nhíu mày, kéo ngăn tủ đựng hồ sơ ra, lấy ra một viên kẹo bạc hà bỏ vào miệng.
Mùi bạc hà mát lạnh tràn ngập khoang miệng, những phiền muộn trong lòng cũng tiêu tan không ít. Mặc Tu Nhân cầm lấy điện thoại, trả lời tin nhắn của Cảnh Hạo Đông. Mặc Tu Nhân: “Lát nữa tôi sẽ đến đó!” Cuối cùng, anh vẫn lựa chọn đi đón Bạch Cẩm Sương.
Con người thật là khó hiểu, anh rõ ràng rất tức giận, thế nhưng vẫn luôn nhớ đến Bạch Cấm Sương, thậm chí khi nhìn thấy cô đứng trước mặt, anh vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Mặc Tu Nhân nhằm mắt, ngôi thêm một lát rồi cầm lấy điện thoại và chìa khóa xe, đi ra ngoài. Bạch Cấm Sương đang ngồi trong phòng bệnh đút Lâm Kim Thư ăn cơm tối thì Mặc Tu Nhân đến.
Bạch Cẩm Sương không ngờ buổi trưa hai người làm mặt lạnh với nhau như thế, người đàn ông cao ngạo, tự trọng như Mặc Tu Nhân lại chịu qua đây đón cô. Vẻ mặt Mặc Tu Nhân rất bình thường, giống như đã quên đi chuyện lúc trưa rồi.
Anh nhàn nhạt nói: “Anh nghe Cảnh Hạo Đông nói tối nay cậu ta sẽ chăm sóc cho Lâm Kim Thư nên qua đây đón em về nhà”
Bạch Cẩm Sương nghe anh nói đến hai chữ về nhà, trái tim cô khẽ run rẩy. Mặc Tu Nhân tự mình đến đón cô về nhà, trong hoàn cảnh này, cô không tiện chiến tranh lạnh với anh, không thể không giữ chút thể diện cho Mặc Tu Nhân. Cô gật gật đầu, đứng dậy về cùng Mặc Tu Nhân.
Cùng lúc đó, ở quán ba Chỗ Cũ. Lúc này trong quán không có quá nhiều người, ai cũng tụm năm tụm ba vào một chỗ nói chuyện, uống rượu, sàn nhảy ở giữa cũng trống không.
Lâm Thanh Tuấn ngôi trong một góc có ánh sáng.
Anh ta nhắm hai mắt, uống một ngụm rượu, trong đầu bất giác hiện lên khuôn mặt khó coi của Lâm Kim Thư. Cô ấy nói thích anh ta, thích anh ta sáu năm trời.
Cúng chính cô ấy cũng đã nói, anh ta không có mắt nhìn người, cô ấy quá mệt mỏi rồi, cô ấy muốn buông tay! Lâm Thanh Tuấn biết rằng trái tim của anh ta đã coi Lâm Kim Thư như một người vô cùng quan trọng đối với mình.
Thế nhưng trước giờ anh ta lại chưa từng nghĩ đến, đối với anh ta Lâm Kim Thư rốt cuộc có danh phận như thế nào? Cho đến khi anh ta nảy sinh quan hệ với Thượng Vân Dương, mặc dù trong lòng Lâm Thanh Tuấn không muốn như vậy, nhưng vẫn lựa chọn chịu trách nhiệm với với Thượng Vân Dương.
Nhớ đến đoạn tin nhắn thoại mà Bạch Cẩm Sương gửi cho anh ta lúc sáng, Thượng Vân Dương lại có thể lợi dụng anh ta như vậy, chia rẽ mối quan hệ giữa Lâm Kim Thư và Bạch Cẩm Sương, Thượng Vân Dương có lẽ còn nhìn rõ hơn Lâm Thanh Tuấn, rãng Lâm Kim Thư thật sự thích anh ta đến mức nào. Lâm Thanh Tuấn cảm thấy rằng bản thân anh ta chẳng khác gì một tên đần độn.
Anh ta nghĩ đến hội chứng rối loạn thần kinh Hysteria của Lâm Kim Thư hiện giờ, dáng vẻ không quan tâm đến thứ gì, hốc mắt Lâm Thanh Tuấn đỏ ửng, trong lòng dâng lên sự khổ sở trước nay chưa từng có.
Mọi chuyện không nên như thế này! Anh ta không biết Lâm Kim Thư thích mình, anh ta thật sự không biết! Nếu như Lâm Thanh Tuấn biết được điều đó... Lâm Thanh Tuấn lại uống một ngụm rượu, trong đầu nặng trĩu, mơ màng, nếu nhự Lâm Thanh Tuấn biết, vậy anh ta nên làm như thế nào? Lúc này, bên tai đột nhiên truyên đến cuộc đối thoại của vài người đàn ông khác. “Nghe nói Thượng Vân Dương đã bị Hằng Thụy đuổi việc rồi!"
“Vậy hả? Có thật không đấy? Không phải cô ta đã làm việc ở Hằng Thụy rất lâu rồi sao? Cũng được coi như nhân viên lão làng trong công ty đấy”
“Xùy, nhân viên lão làng thì được gì chứ. Đạo đức nghề nghiệp không có, quan hệ nam nữ lung tung, cô ta làm việc ở đó, sớm muộn gì cũng bị đuổi đi thôi “
“Ha ha ha, cũng không biết cô ta rời khỏi Hoàng Thụy rồi có rời khỏi thành phố Minh hay không. Cô ta là cô gái đầu tiên tao ngủ ở thành phố Minh này, cũng không biết mấy năm nay cô ta đã ngủ với bao nhiêu thăng đàn ông rồi nữa”
“Không cần biết là ngủ bao nhiêu tháng, ông mày đây cũng là thằng đầu tiên ngủ với nó. Tao còn nhớ, phía bên trong đùi nó có một cái bớt, lúc đó tao còn liếm lên cái bớt đó nữa kìa” Bọn đàn ông đó dùng những lời lẽ thô tục trêu ghẹo lẫn nhau, khiến cho Lâm Thanh Tuấn tỉnh táo lại trong nháy mắt.
Anh ta lập tức nhớ ra, buổi sáng hôm đó, Thượng Vân Dương vạch chiếc chăn ra, anh ta còn thấy rõ ràng dấu vết màu đỏ trên ga giường.
Hình như anh ta cũng nhìn thấy bên trong đùi cô ta có một cái bớt. Lâm Thanh Tuấn bất chợt tỉnh táo lại, lời nói của người đàn ông kia vô cùng chuẩn xác, những lời bình luận và châm chọc Thượng Vân Dương của người đó không giống như là những lời bịa đặt.
Vậy thì những lời mà Thượng Vân Dương đã nói về chuyện anh ta phải chịu trách nhiệm cho lần đầu tiên của cô ta đều là vở kịch mà cô ta tự biên tự diễn sao? Lâm Thanh Tuấn nắm chặt ly rượu trong tay, đôi mắt hẵn lên những tia máu đỏ như muốn giết người.
Lát sau, anh ta chợt nhớ ra chuyện lúc sáng, cả người không còn chút sức lực ngồi bẹp trên ghế sô pha, cười một tiếng tự giễu chính mình, thảo nào Lâm Kim Thư nói anh ta không biết nhìn người. Đúng là anh ta đã nhìn lầm người rồi, mắt của anh ta đúng là bị mù rồi.
Rất nhanh đã về đến khu số một Hương Uyển. Chiếc xe chạy đến ngã tư cuối cùng, không biết Mặc Tu Nhân đang nghĩ gì mà đèn đỏ sáng lên anh vẫn không dừng lại. May mà Bạch Cẩm Sắc kịp thời hô lớn: “Đèn đỏ!”
Mặc Tu Nhân đạp mạnh chân thắng, chiếc xe phanh gấp rồi dừng lại ở sát vạch kẻ đường màu vàng. Bạch Cẩm Sương theo quán tính nhoài người về phía trước, sau đó lo lắng quay sang nhìn Mặc Tu Nhân, nhưng anh quay mặt đi, giống như không nhận thấy Bạch Cẩm Sương đang nhìn mình.
Đột nhiên Bạch Cẩm Sương cảm thấy như có một thứ gì đó rất nhỏ vì chiếc xe thắng gấp mà nó rơi ra, đụng vào phía sau gót chân của cô.
“Cảnh Hạo Đông! Tôi chỉ xem anh là bạn thôi.”
Ánh mắt Cảnh Hạo Đông hiện lên một tia mất mát, sau đó cười nói:
“Em đang nghĩ gì vậy? Ý của anh là sau khi chúng ta trở thành bệnh nhân cùng phòng với nhau, anh đã coi em như bạn bè của mình rồi”
Cảnh Hạo Đông pha trò, vừa nói vừa nhìn Lâm Kim Thư:
“Đừng nói với anh là em tưởng rằng anh định tỏ tình với em đấy nhé”.
| Có vài người có thể dùng giọng điệu cười đùa hí hửng để nói ra những lời thật lòng nhất của mình, thế nhưng lại không có cách nào khiến người khác tin đó là lời thật lòng.
Lâm Kim Thư mấp máy môi nhưng không nói gì.
Cảnh Hạo Đông hắng giọng, cười nói:
“Anh không ngờ rằng trên đời. này còn có người mặt dày hơn cả anh đấy, em nói xem con gái ai lại như thế này chứ, sao có thể tự luyển đến thế được nhỉ”. Lâm Kim Thư tức giận, gương mặt nhỏ nhắn lạnh lùng nói: “Ra ngoài!”.
Cảnh Hạo Đông méo miệng:
“Được rồi, anh đi băng bó, biết em lo | lắng rồi, em không cần giải thích gì nhiều, càng giải thích là càng muốn che giấu”.
Lâm Kim Thư mặc kệ, không ngó ngàng gì đến anh ta nữa.
Khi Bạch Cẩm Sương quay trở lại phòng bệnh, thấy Cảnh Hạo Đông và Lâm Kim Thư đang cười nói gì đó.
Cảnh Hạo Đông băng bó cho chân Lâm Kim Thư nhưng nhìn nó như một cái móng heo, còn quấn miếng băng gạt bên ngoài.
Bạch Cẩm Sương đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này thật hài hòa, thật yên bình làm sao.
Cô thản nhiên xoay người rời đi, để cho hai người không gian riêng. Hôm nay Lâm Kim Thư xảy ra chuyện, nếu như thì nói người lo lắng nhất thì ngoài cô ra còn có Cảnh Hạo Đông.
Giây phút đó, nhìn thấy gương mặt tràn đầy sự phẫn nộ của Cảnh Hạo Đông, cô mới giật mình phát hiện Cảnh Hạo Đông đối với Lâm Kim Thư không giống như sự đùa giỡn mà anh ta thể hiện ra bên ngoài.
Cô nghĩ rằng, thôi thể cũng được!
Lâm Thanh Tuấn cũng không phải là chồng của Lâm Kim Thư, một bên tình thâm, một bên tình cạn, có duyên không phận, hai người bọn họ từ khi bắt đầu, tình cảm hai bên đã không cân xứng với nhau, đã đoán được là bọn họ sẽ không thể cùng nắm tay nhau đi đến cuối đời.
Còn về Cảnh Hạo Đông, nếu xem xét kỹ càng thì vẫn có khả năng cao.
Lâm Kim Thư là cô gái thông minh, cô ấy sẽ không vấp ngã ở cùng một chỗ.
Bởi vì Mặc Tu Nhân đã nói, theo đuổi con gái không chỉ nên theo đuổi ban ngày thôi đâu.
Bởi vì Mặc Tu Nhân đã nói, theo đuổi con gái không chỉ nên theo đuổi ban ngày thôi đâu. Buổi chiều, Cánh Hạo Đông và Bạch Cẩm Sương thảo luận một hồi lâu, họ thảo luận về cách chăm sóc người bệnh vào buổi tối. Lúc bọn họ nói chuyện này, Lâm Kim Thư cũng đứng bên cạnh Cảnh Hạo Đông.
Cô ấy không muốn để Cảnh Hạo Đông chăm sóc mình, thế nhưng Bạch Cẩm Sương ban ngày phải đi làm, nếu như buổi tối còn đến đây chăm sóc Lâm Kim Thư thì sức khỏe cô sẽ không chịu nổi.
Còn Cảnh Hạo Đông là tổng giám đốc, không đến công ty hai ngày cũng chẳng sao. Cuối cùng bọn họ thống nhất để Cảnh Hạo Đông ở lại chăm sóc Lâm Kim Thư, còn Bạch Cẩm Sương có thời gian sẽ đến thăm. Buổi chiều, tin tức Thượng Vân Dương bị đuổi việc được tung ra, tin tức này có sức ảnh hưởng rất lớn, thậm chí ảnh hưởng đến toàn bộ các doanh nghiệp kinh doanh ngành nghề trang sức ở thành phố này.
Bởi vì cô ta không có đạo đức nghề nghiệp, bị công ty trang sức đá quý Hoàng Thụy đuổi việc, như vậy sẽ có rất ít công ty nào dám nhận cô ta vào làm việc nữa. Nhìn thấy kết cục này của Thượng Vân Dương, Lăng Như Yến mới chịu thu mình lại, khiêm tốn làm việc, không dám làm xằng làm bậy nữa.
Lúc sắp đến giờ tan làm, Mặc Tu Nhân nhận được tin nhắn của Cảnh Hạo Đông.
Cảnh Hạo Đông: “Đã giải quyết xong, vợ của cậu tối nay sẽ về nhà, cậu đến đây đón cô ấy đi!" Mặc Tu Nhân nhìn chăm chăm vào dòng tin nhắn, nhớ đến vẻ lạnh lùng xa cách của Bạch Cấm Sương sáng nay, lại còn cố ý duy trì khoảng cách với anh, anh bực bội ném chiếc điện thoại lên bàn.
Mặc Tu Nhân tiện tay châm một điếu thuốc, mới phát hiện bao thuốc đã hết sạch. Anh buồn bực nhíu mày, kéo ngăn tủ đựng hồ sơ ra, lấy ra một viên kẹo bạc hà bỏ vào miệng.
Mùi bạc hà mát lạnh tràn ngập khoang miệng, những phiền muộn trong lòng cũng tiêu tan không ít. Mặc Tu Nhân cầm lấy điện thoại, trả lời tin nhắn của Cảnh Hạo Đông. Mặc Tu Nhân: “Lát nữa tôi sẽ đến đó!” Cuối cùng, anh vẫn lựa chọn đi đón Bạch Cẩm Sương.
Con người thật là khó hiểu, anh rõ ràng rất tức giận, thế nhưng vẫn luôn nhớ đến Bạch Cấm Sương, thậm chí khi nhìn thấy cô đứng trước mặt, anh vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Mặc Tu Nhân nhằm mắt, ngôi thêm một lát rồi cầm lấy điện thoại và chìa khóa xe, đi ra ngoài. Bạch Cấm Sương đang ngồi trong phòng bệnh đút Lâm Kim Thư ăn cơm tối thì Mặc Tu Nhân đến.
Bạch Cẩm Sương không ngờ buổi trưa hai người làm mặt lạnh với nhau như thế, người đàn ông cao ngạo, tự trọng như Mặc Tu Nhân lại chịu qua đây đón cô. Vẻ mặt Mặc Tu Nhân rất bình thường, giống như đã quên đi chuyện lúc trưa rồi.
Anh nhàn nhạt nói: “Anh nghe Cảnh Hạo Đông nói tối nay cậu ta sẽ chăm sóc cho Lâm Kim Thư nên qua đây đón em về nhà”
Bạch Cẩm Sương nghe anh nói đến hai chữ về nhà, trái tim cô khẽ run rẩy. Mặc Tu Nhân tự mình đến đón cô về nhà, trong hoàn cảnh này, cô không tiện chiến tranh lạnh với anh, không thể không giữ chút thể diện cho Mặc Tu Nhân. Cô gật gật đầu, đứng dậy về cùng Mặc Tu Nhân.
Cùng lúc đó, ở quán ba Chỗ Cũ. Lúc này trong quán không có quá nhiều người, ai cũng tụm năm tụm ba vào một chỗ nói chuyện, uống rượu, sàn nhảy ở giữa cũng trống không.
Lâm Thanh Tuấn ngôi trong một góc có ánh sáng.
Anh ta nhắm hai mắt, uống một ngụm rượu, trong đầu bất giác hiện lên khuôn mặt khó coi của Lâm Kim Thư. Cô ấy nói thích anh ta, thích anh ta sáu năm trời.
Cúng chính cô ấy cũng đã nói, anh ta không có mắt nhìn người, cô ấy quá mệt mỏi rồi, cô ấy muốn buông tay! Lâm Thanh Tuấn biết rằng trái tim của anh ta đã coi Lâm Kim Thư như một người vô cùng quan trọng đối với mình.
Thế nhưng trước giờ anh ta lại chưa từng nghĩ đến, đối với anh ta Lâm Kim Thư rốt cuộc có danh phận như thế nào? Cho đến khi anh ta nảy sinh quan hệ với Thượng Vân Dương, mặc dù trong lòng Lâm Thanh Tuấn không muốn như vậy, nhưng vẫn lựa chọn chịu trách nhiệm với với Thượng Vân Dương.
Nhớ đến đoạn tin nhắn thoại mà Bạch Cẩm Sương gửi cho anh ta lúc sáng, Thượng Vân Dương lại có thể lợi dụng anh ta như vậy, chia rẽ mối quan hệ giữa Lâm Kim Thư và Bạch Cẩm Sương, Thượng Vân Dương có lẽ còn nhìn rõ hơn Lâm Thanh Tuấn, rãng Lâm Kim Thư thật sự thích anh ta đến mức nào. Lâm Thanh Tuấn cảm thấy rằng bản thân anh ta chẳng khác gì một tên đần độn.
Anh ta nghĩ đến hội chứng rối loạn thần kinh Hysteria của Lâm Kim Thư hiện giờ, dáng vẻ không quan tâm đến thứ gì, hốc mắt Lâm Thanh Tuấn đỏ ửng, trong lòng dâng lên sự khổ sở trước nay chưa từng có.
Mọi chuyện không nên như thế này! Anh ta không biết Lâm Kim Thư thích mình, anh ta thật sự không biết! Nếu như Lâm Thanh Tuấn biết được điều đó... Lâm Thanh Tuấn lại uống một ngụm rượu, trong đầu nặng trĩu, mơ màng, nếu nhự Lâm Thanh Tuấn biết, vậy anh ta nên làm như thế nào? Lúc này, bên tai đột nhiên truyên đến cuộc đối thoại của vài người đàn ông khác. “Nghe nói Thượng Vân Dương đã bị Hằng Thụy đuổi việc rồi!"
“Vậy hả? Có thật không đấy? Không phải cô ta đã làm việc ở Hằng Thụy rất lâu rồi sao? Cũng được coi như nhân viên lão làng trong công ty đấy”
“Xùy, nhân viên lão làng thì được gì chứ. Đạo đức nghề nghiệp không có, quan hệ nam nữ lung tung, cô ta làm việc ở đó, sớm muộn gì cũng bị đuổi đi thôi “
“Ha ha ha, cũng không biết cô ta rời khỏi Hoàng Thụy rồi có rời khỏi thành phố Minh hay không. Cô ta là cô gái đầu tiên tao ngủ ở thành phố Minh này, cũng không biết mấy năm nay cô ta đã ngủ với bao nhiêu thăng đàn ông rồi nữa”
“Không cần biết là ngủ bao nhiêu tháng, ông mày đây cũng là thằng đầu tiên ngủ với nó. Tao còn nhớ, phía bên trong đùi nó có một cái bớt, lúc đó tao còn liếm lên cái bớt đó nữa kìa” Bọn đàn ông đó dùng những lời lẽ thô tục trêu ghẹo lẫn nhau, khiến cho Lâm Thanh Tuấn tỉnh táo lại trong nháy mắt.
Anh ta lập tức nhớ ra, buổi sáng hôm đó, Thượng Vân Dương vạch chiếc chăn ra, anh ta còn thấy rõ ràng dấu vết màu đỏ trên ga giường.
Hình như anh ta cũng nhìn thấy bên trong đùi cô ta có một cái bớt. Lâm Thanh Tuấn bất chợt tỉnh táo lại, lời nói của người đàn ông kia vô cùng chuẩn xác, những lời bình luận và châm chọc Thượng Vân Dương của người đó không giống như là những lời bịa đặt.
Vậy thì những lời mà Thượng Vân Dương đã nói về chuyện anh ta phải chịu trách nhiệm cho lần đầu tiên của cô ta đều là vở kịch mà cô ta tự biên tự diễn sao? Lâm Thanh Tuấn nắm chặt ly rượu trong tay, đôi mắt hẵn lên những tia máu đỏ như muốn giết người.
Lát sau, anh ta chợt nhớ ra chuyện lúc sáng, cả người không còn chút sức lực ngồi bẹp trên ghế sô pha, cười một tiếng tự giễu chính mình, thảo nào Lâm Kim Thư nói anh ta không biết nhìn người. Đúng là anh ta đã nhìn lầm người rồi, mắt của anh ta đúng là bị mù rồi.
Rất nhanh đã về đến khu số một Hương Uyển. Chiếc xe chạy đến ngã tư cuối cùng, không biết Mặc Tu Nhân đang nghĩ gì mà đèn đỏ sáng lên anh vẫn không dừng lại. May mà Bạch Cẩm Sắc kịp thời hô lớn: “Đèn đỏ!”
Mặc Tu Nhân đạp mạnh chân thắng, chiếc xe phanh gấp rồi dừng lại ở sát vạch kẻ đường màu vàng. Bạch Cẩm Sương theo quán tính nhoài người về phía trước, sau đó lo lắng quay sang nhìn Mặc Tu Nhân, nhưng anh quay mặt đi, giống như không nhận thấy Bạch Cẩm Sương đang nhìn mình.
Đột nhiên Bạch Cẩm Sương cảm thấy như có một thứ gì đó rất nhỏ vì chiếc xe thắng gấp mà nó rơi ra, đụng vào phía sau gót chân của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.