Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Chương 252: Một thỏi son
Vân Khởi Mặc Ly
27/05/2021
Bạch Cẩm Sương nhíu mày, tháo dây an toàn, cúi người lấy thứ dưới lòng bàn chân.
Khi thấy rõ thứ trong tay, sắc mặt cô thay đổi. Đây là mẫu son lì Chanel mới nhất!
Trong nháy mắt, suy nghĩ của Bạch Cẩm Sương thay đổi liên tục, chắc hẳn thứ này không thể rơi từ trên người Mặc Tu Nhân được!
Điều này cho thấy ghế phụ lái từng có phụ nữ ngồi.
Lòng cô xuất hiện mùi vị khó tả, chua xót không nói nên lời.
Mặc Tu Nhân phát hiện sự thay đổi cảm xúc của Bạch Cẩm Sương, đưa mắt nhìn cô một cái:
"Sao vậy? Rơi đồ gì à?"
Vừa rồi hình như Bạch Cẩm Sương cúi người đặt thứ gì bên dưới, liền thay đổi sắc mặt.
Bạch Cẩm Sương mím chặt môi, nhìn Mặc Tu Nhân bằng ánh mắt phức tạp:
"Gần đây anh có về nhà không?"
Mặc Tu Nhân khẽ giật mình, không ngờ Bạch Cẩm Sương sẽ hỏi như vậy. Chỉ là, cũng may giọng điệu và chủ để không lạnh lùng như ban ngày.
Anh lắc đầu:
"Không, sao vậy? Sao em lại hỏi như vậy? Em muốn... về nhà họ Bạch à?"
Đôi mắt của Bạch Cẩm Sương sáng lên, đáy mắt u ám:
"Không có, hai ngày nay anh có gặp mẹ không?"
Mặc Tu Nhân kinh ngạc, đang yên đang lành Bạch Cẩm Sương hỏi. chuyện này làm gì, từ khi đăng ký kết hôn đến giờ cô không quan tâm đến vấn đề này.
Mặc Tu Nhân nghĩ đột nhiên cô muốn gặp bố mẹ. Anh mím môi mấy lần, cuối cùng vẫn hỏi:
"Em muốn gặp mẹ anh à?" Bạch Cẩm Sơn nhắm mắt lại.
Được rồi, rõ ràng, cô hỏi vòng vo như vậy, đến cùng thì đang mong muốn đáp án là gì?
Cô lắc đầu, giọng điệu cứng nhắc:
"Không muốn gặp!"
Dứt lời, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thể hiện không muốn nói thêm..
Sắc mặt Mặc Tu Nhân thay đổi, biểu cảm không được tốt lắm.
Về đến nhà, người hầu đã chuẩn bị xong bữa tối.
Bạch Cẩm Sương vừa vào cửa, Tiểu Bạch vội vàng chạy tới, đi vòng quanh chân cô.
Bạch Cẩm Sương lại không có hứng chơi với mèo một chút nào. Cô treo túi xách qua một bên, thay giày đang định đi lên lầu.
Mặc Tu Nhân mang vẻ mặt không ngờ:
"Bạch Cẩm Sương!"
Bạch Cẩm Sương quay người, sắc mặt không thay đổi nhìn anh:
"Có | chuyện gì sao? Anh Mặc?"
Mặc Tu Nhân chịu đựng sự khó chịu trong lòng:
"Không có gì, ăn cơm tối!".
Bạch Cẩm Sương từ chối:
"Không cần đâu, em đã ăn tại bệnh viện rồi!"
Mặc Tu Nhân gần tức giận tới nơi, anh không biết Bạch Cẩm Sương đang nghĩ gì, rõ ràng buổi sáng còn rất tốt, cả ngày lại nắng mưa thất thường, anh chọc gì cô à?"
Vẻ mặt anh u ám, đè nén sự tức giận:
"Vậy thì ăn với anh một chút!" Bạch Cẩm Sương nhíu mày: "Em không muốn ăn!".
Mặc Tu Nhân nhìn cô chằm chằm, giọng điệu nóng nảy: "Anh nói, ăn với anh!"
Sắc mặt Bạch Cẩm Sương thay đổi liên tục, cuối cùng cô mấp máy môi, không nói một lời, quay người đi về phía phòng ăn.
Mặc Tu Nhân rất tức giận, trong mắt toàn là lửa giận, nhưng lại không có chỗ nào để phát tiết.
Bạch Cẩm Sương ăn tối cùng với Mặc Tu Nhân, nhưng anh tức sôi máu.
Suốt cả bữa cơm, cô không thèm nhìn anh lấy một lần.
Sau chuyện của Lâm Kim Thư, Bạch Cẩm Sương đã quyết định có khoảng cách với Mặc Tu Nhân, hôm nay lại thấy có son môi trên xe của anh, cô lại bị giáng thêm một đòn đau đớn.
Giữa cô và Mặc Tu Nhân vốn không có tình cảm gì, tất cả chỉ là theo thỏa thuận, hơn nữa cũng không phải cô không biết bên cạnh Mặc Tu Nhân có bao nhiêu ong bướm.
Trước đây có Sở Tĩnh Dao, rồi Cảnh Như Yến, giờ lại mập mờ không rõ với một cô gái nào đấy.
Cô không biết, đến cùng còn có bao nhiêu cô gái ôm hi vọng xa vời với Mặc Tu Nhân, cô không muốn biến mình thành một người phụ nữ đáng thương như vậy.
Cho dù đến cuối cùng Mặc Tu Nhân sẽ ở cùng với ai, thì cũng không phải là cô.
Bạch Cẩm Sương bình tĩnh cúi đầu, tiếp tục ăn tối cùng với Mặc Tu Nhân.
Vừa ăn xong, Bạch Cẩm Sương đứng lên, giọng điệu lạnh lùng xa cách hơn cả buổi trưa: "Anh Mặc, đã ăn xong cơm tối, em lên lầu tắm rửa trước!".
Bạch Cẩm Sương nói xong đanh định đi.
Kết quả, Mặc Tu Nhân vững vàng đi tới, nắm lấy cánh tay của cô, biểu cảm khó hiểu nhìn cô chằm chằm:
"Bạch Cẩm Sương".
Đôi mắt Bạch Cẩm Sương lóe lên, khép hờ mắt không ngẩng đầu lên:
"Anh Mặc, có chuyện gì sao?"
Mặc Tu Nhân có thể nghe được giọng điệu nghiến răng nghiến lợi của anh:
"Có phải hôm nay anh chọc gì em không?"
Biểu cảm Bạch Cẩm Sương bình tĩnh: Sao anh Mặc lại nói như vậy?"
Mặc Tu Nhân nhìn biểu hiện của cô, rất tức giận:
"Nếu không phải anh. gây chuyện gì với em, sao hôm nay em cứ khó chịu với anh cả ngày như vậy?"
Bạch Cẩm Sương mím môi, ngẩng đầu nhìn Mặc Tu Nhân.
Cho dù người này tức giận nhưng vẫn rất đẹp trai, có lẽ cô rung động cũng là hợp lý.
Bạch Cẩm Sương nói:
"Anh Mặc, anh nghĩ nhiều rồi, từ trước tới nay em vẫn luôn như vậy"
Mặc Tu Nhân tức đến suýt bật cười:
"Trước nay luôn như vậy, thật sự là trước tới nay luôn như vậy, rất tốt!".
Vậy người trước đây cười với anh, để anh hôn, đôi khi còn quan tâm anh là quỷ à?
Anh thừa nhận ban đầu Bạch Cẩm Sương rất lạnh nhạt, nhưng thời gian gần đây, rõ ràng đã có chuyển biến, cuối cùng thì vấn đề nằm ở đâu?
Mặc Tu Nhân nhìn chằm chằm đôi môi đang mím của Bạch Cẩm Sương, cô nhất định phải lạnh lùng với anh như vậy, nếu như anh hôn cô thì cô sẽ phản ứng như thế nào?
Bạch Cẩm Sương không tự nhiên khi bị anh nhìn như vậy, không khỏi nghiệm mặt nói:
"Anh Mặc, có việc gì nữa không?"
Mặc Tu Nhân cố ý kiếm chuyện:
"Nếu anh có việc thì sao?"
Bạch Cẩm Sơn nhíu mày:
"Việc gì?".
Anh lại lật lọng:
"Vậy nếu như anh không có việc?"
Cô hết kiên nhẫn, nhìn anh một cái rồi xoay người rời đi.
Mặc Tu Nhân đã đoán được từ trước, nếu cô không vui thì sẽ không nhìn anh rồi xoay người rời đi.
Lúc cô thật sự làm như vậy, Mặc Tú Nhân thật sự bùng nổ.
Đầu anh oanh một tiếng, không nghĩ gì, thẳng tay kéo Bạch Cẩm Sương lại, bá đạo hôn cô.
Anh có cảm giác không khống chế được bản thân, rõ ràng là... không nên như vậy!
Bạch Cẩm Sương phản ứng mạnh hơn bất kỳ lần nào trước đây.
Đột nhiên cô mở to hai mắt, vẻ mặt không tin được, một giây sau dùng toàn bộ sức lực đẩy Mặc Tu Nhân ra.
Anh nhìn khuôn mặt đầy tức giận của cô, đầu trống rỗng. Vì sao mọi chuyện lại như thế này?
Mặc Tú Nhân tự cao tự đại từ nhỏ đã quen, thật sự là anh không hề cố ý hôn Bạch Cẩm Sương.
Nhưng trong tình huống cảm xúc đang mất khống chế như vừa nãy, anh không tự chủ được mà cúi đầu..
Khuôn mặt anh lạnh đi, thoáng nhìn thật sâu vào Bạch Cẩm Sương, quay người đóng sập cửa bỏ đi.
Âm thanh cửa sập mạnh đưa Bạch Cẩm Sương đang tức giận bừng tỉnh lại, theo bản năng cố đưa bàn tay chạm vào bờ môi, hốc mắt lập tức đỏ lên!
Trên xe anh có son môi của phụ nữ khác, có phải sau khi anh thân mật cùng người khác rồi lại trở về hôn cô?
Thật kinh tởm!
Thật ra, Bạch Cẩm Sương không hiểu nhiều về Mặc Tu Nhân, nhưng cô cũng biết anh không phải loại người như vậy.
Nhưng cô bị ảnh hưởng sâu sắc bởi chuyện của Lâm Kim Thư, trong tiềm thức cô không nghiêm túc xem xét, nên một cơn gió nhẹ cũng có thể khiến cô nhạy cảm mà suy nghĩ không hay.
Nghĩ đến anh mắt lạnh như băng của Mặc Tu Nhân trước khi đi, Bạch Cẩm Sương chỉ thấy lòng trống rỗng..
Cô đứng ở phòng khách, cảm thấy quạnh hiu, từng cơn gió lạnh thổi qua khiến lòng cô càng thêm lạnh buốt.
Quán bar cũ, đèn neon vẫn nhấp nháy như trước, rượu và gái đẹp khiển lòng người say mê..
Mực Tú Nhân đi vào phòng khách, vừa gọi rượu, Tần Vô Đoan đã đẩy cửa đi vào.
Mặc Tú Nhân ngước mắt nhìn một cái, biểu cảm lạnh nhạt:
"Anh!"
Khi thấy rõ thứ trong tay, sắc mặt cô thay đổi. Đây là mẫu son lì Chanel mới nhất!
Trong nháy mắt, suy nghĩ của Bạch Cẩm Sương thay đổi liên tục, chắc hẳn thứ này không thể rơi từ trên người Mặc Tu Nhân được!
Điều này cho thấy ghế phụ lái từng có phụ nữ ngồi.
Lòng cô xuất hiện mùi vị khó tả, chua xót không nói nên lời.
Mặc Tu Nhân phát hiện sự thay đổi cảm xúc của Bạch Cẩm Sương, đưa mắt nhìn cô một cái:
"Sao vậy? Rơi đồ gì à?"
Vừa rồi hình như Bạch Cẩm Sương cúi người đặt thứ gì bên dưới, liền thay đổi sắc mặt.
Bạch Cẩm Sương mím chặt môi, nhìn Mặc Tu Nhân bằng ánh mắt phức tạp:
"Gần đây anh có về nhà không?"
Mặc Tu Nhân khẽ giật mình, không ngờ Bạch Cẩm Sương sẽ hỏi như vậy. Chỉ là, cũng may giọng điệu và chủ để không lạnh lùng như ban ngày.
Anh lắc đầu:
"Không, sao vậy? Sao em lại hỏi như vậy? Em muốn... về nhà họ Bạch à?"
Đôi mắt của Bạch Cẩm Sương sáng lên, đáy mắt u ám:
"Không có, hai ngày nay anh có gặp mẹ không?"
Mặc Tu Nhân kinh ngạc, đang yên đang lành Bạch Cẩm Sương hỏi. chuyện này làm gì, từ khi đăng ký kết hôn đến giờ cô không quan tâm đến vấn đề này.
Mặc Tu Nhân nghĩ đột nhiên cô muốn gặp bố mẹ. Anh mím môi mấy lần, cuối cùng vẫn hỏi:
"Em muốn gặp mẹ anh à?" Bạch Cẩm Sơn nhắm mắt lại.
Được rồi, rõ ràng, cô hỏi vòng vo như vậy, đến cùng thì đang mong muốn đáp án là gì?
Cô lắc đầu, giọng điệu cứng nhắc:
"Không muốn gặp!"
Dứt lời, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thể hiện không muốn nói thêm..
Sắc mặt Mặc Tu Nhân thay đổi, biểu cảm không được tốt lắm.
Về đến nhà, người hầu đã chuẩn bị xong bữa tối.
Bạch Cẩm Sương vừa vào cửa, Tiểu Bạch vội vàng chạy tới, đi vòng quanh chân cô.
Bạch Cẩm Sương lại không có hứng chơi với mèo một chút nào. Cô treo túi xách qua một bên, thay giày đang định đi lên lầu.
Mặc Tu Nhân mang vẻ mặt không ngờ:
"Bạch Cẩm Sương!"
Bạch Cẩm Sương quay người, sắc mặt không thay đổi nhìn anh:
"Có | chuyện gì sao? Anh Mặc?"
Mặc Tu Nhân chịu đựng sự khó chịu trong lòng:
"Không có gì, ăn cơm tối!".
Bạch Cẩm Sương từ chối:
"Không cần đâu, em đã ăn tại bệnh viện rồi!"
Mặc Tu Nhân gần tức giận tới nơi, anh không biết Bạch Cẩm Sương đang nghĩ gì, rõ ràng buổi sáng còn rất tốt, cả ngày lại nắng mưa thất thường, anh chọc gì cô à?"
Vẻ mặt anh u ám, đè nén sự tức giận:
"Vậy thì ăn với anh một chút!" Bạch Cẩm Sương nhíu mày: "Em không muốn ăn!".
Mặc Tu Nhân nhìn cô chằm chằm, giọng điệu nóng nảy: "Anh nói, ăn với anh!"
Sắc mặt Bạch Cẩm Sương thay đổi liên tục, cuối cùng cô mấp máy môi, không nói một lời, quay người đi về phía phòng ăn.
Mặc Tu Nhân rất tức giận, trong mắt toàn là lửa giận, nhưng lại không có chỗ nào để phát tiết.
Bạch Cẩm Sương ăn tối cùng với Mặc Tu Nhân, nhưng anh tức sôi máu.
Suốt cả bữa cơm, cô không thèm nhìn anh lấy một lần.
Sau chuyện của Lâm Kim Thư, Bạch Cẩm Sương đã quyết định có khoảng cách với Mặc Tu Nhân, hôm nay lại thấy có son môi trên xe của anh, cô lại bị giáng thêm một đòn đau đớn.
Giữa cô và Mặc Tu Nhân vốn không có tình cảm gì, tất cả chỉ là theo thỏa thuận, hơn nữa cũng không phải cô không biết bên cạnh Mặc Tu Nhân có bao nhiêu ong bướm.
Trước đây có Sở Tĩnh Dao, rồi Cảnh Như Yến, giờ lại mập mờ không rõ với một cô gái nào đấy.
Cô không biết, đến cùng còn có bao nhiêu cô gái ôm hi vọng xa vời với Mặc Tu Nhân, cô không muốn biến mình thành một người phụ nữ đáng thương như vậy.
Cho dù đến cuối cùng Mặc Tu Nhân sẽ ở cùng với ai, thì cũng không phải là cô.
Bạch Cẩm Sương bình tĩnh cúi đầu, tiếp tục ăn tối cùng với Mặc Tu Nhân.
Vừa ăn xong, Bạch Cẩm Sương đứng lên, giọng điệu lạnh lùng xa cách hơn cả buổi trưa: "Anh Mặc, đã ăn xong cơm tối, em lên lầu tắm rửa trước!".
Bạch Cẩm Sương nói xong đanh định đi.
Kết quả, Mặc Tu Nhân vững vàng đi tới, nắm lấy cánh tay của cô, biểu cảm khó hiểu nhìn cô chằm chằm:
"Bạch Cẩm Sương".
Đôi mắt Bạch Cẩm Sương lóe lên, khép hờ mắt không ngẩng đầu lên:
"Anh Mặc, có chuyện gì sao?"
Mặc Tu Nhân có thể nghe được giọng điệu nghiến răng nghiến lợi của anh:
"Có phải hôm nay anh chọc gì em không?"
Biểu cảm Bạch Cẩm Sương bình tĩnh: Sao anh Mặc lại nói như vậy?"
Mặc Tu Nhân nhìn biểu hiện của cô, rất tức giận:
"Nếu không phải anh. gây chuyện gì với em, sao hôm nay em cứ khó chịu với anh cả ngày như vậy?"
Bạch Cẩm Sương mím môi, ngẩng đầu nhìn Mặc Tu Nhân.
Cho dù người này tức giận nhưng vẫn rất đẹp trai, có lẽ cô rung động cũng là hợp lý.
Bạch Cẩm Sương nói:
"Anh Mặc, anh nghĩ nhiều rồi, từ trước tới nay em vẫn luôn như vậy"
Mặc Tu Nhân tức đến suýt bật cười:
"Trước nay luôn như vậy, thật sự là trước tới nay luôn như vậy, rất tốt!".
Vậy người trước đây cười với anh, để anh hôn, đôi khi còn quan tâm anh là quỷ à?
Anh thừa nhận ban đầu Bạch Cẩm Sương rất lạnh nhạt, nhưng thời gian gần đây, rõ ràng đã có chuyển biến, cuối cùng thì vấn đề nằm ở đâu?
Mặc Tu Nhân nhìn chằm chằm đôi môi đang mím của Bạch Cẩm Sương, cô nhất định phải lạnh lùng với anh như vậy, nếu như anh hôn cô thì cô sẽ phản ứng như thế nào?
Bạch Cẩm Sương không tự nhiên khi bị anh nhìn như vậy, không khỏi nghiệm mặt nói:
"Anh Mặc, có việc gì nữa không?"
Mặc Tu Nhân cố ý kiếm chuyện:
"Nếu anh có việc thì sao?"
Bạch Cẩm Sơn nhíu mày:
"Việc gì?".
Anh lại lật lọng:
"Vậy nếu như anh không có việc?"
Cô hết kiên nhẫn, nhìn anh một cái rồi xoay người rời đi.
Mặc Tu Nhân đã đoán được từ trước, nếu cô không vui thì sẽ không nhìn anh rồi xoay người rời đi.
Lúc cô thật sự làm như vậy, Mặc Tú Nhân thật sự bùng nổ.
Đầu anh oanh một tiếng, không nghĩ gì, thẳng tay kéo Bạch Cẩm Sương lại, bá đạo hôn cô.
Anh có cảm giác không khống chế được bản thân, rõ ràng là... không nên như vậy!
Bạch Cẩm Sương phản ứng mạnh hơn bất kỳ lần nào trước đây.
Đột nhiên cô mở to hai mắt, vẻ mặt không tin được, một giây sau dùng toàn bộ sức lực đẩy Mặc Tu Nhân ra.
Anh nhìn khuôn mặt đầy tức giận của cô, đầu trống rỗng. Vì sao mọi chuyện lại như thế này?
Mặc Tú Nhân tự cao tự đại từ nhỏ đã quen, thật sự là anh không hề cố ý hôn Bạch Cẩm Sương.
Nhưng trong tình huống cảm xúc đang mất khống chế như vừa nãy, anh không tự chủ được mà cúi đầu..
Khuôn mặt anh lạnh đi, thoáng nhìn thật sâu vào Bạch Cẩm Sương, quay người đóng sập cửa bỏ đi.
Âm thanh cửa sập mạnh đưa Bạch Cẩm Sương đang tức giận bừng tỉnh lại, theo bản năng cố đưa bàn tay chạm vào bờ môi, hốc mắt lập tức đỏ lên!
Trên xe anh có son môi của phụ nữ khác, có phải sau khi anh thân mật cùng người khác rồi lại trở về hôn cô?
Thật kinh tởm!
Thật ra, Bạch Cẩm Sương không hiểu nhiều về Mặc Tu Nhân, nhưng cô cũng biết anh không phải loại người như vậy.
Nhưng cô bị ảnh hưởng sâu sắc bởi chuyện của Lâm Kim Thư, trong tiềm thức cô không nghiêm túc xem xét, nên một cơn gió nhẹ cũng có thể khiến cô nhạy cảm mà suy nghĩ không hay.
Nghĩ đến anh mắt lạnh như băng của Mặc Tu Nhân trước khi đi, Bạch Cẩm Sương chỉ thấy lòng trống rỗng..
Cô đứng ở phòng khách, cảm thấy quạnh hiu, từng cơn gió lạnh thổi qua khiến lòng cô càng thêm lạnh buốt.
Quán bar cũ, đèn neon vẫn nhấp nháy như trước, rượu và gái đẹp khiển lòng người say mê..
Mực Tú Nhân đi vào phòng khách, vừa gọi rượu, Tần Vô Đoan đã đẩy cửa đi vào.
Mặc Tú Nhân ngước mắt nhìn một cái, biểu cảm lạnh nhạt:
"Anh!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.