Chương 57: Ngoại Truyện (Con trai)
Giảo Giảo
03/09/2022
Vài ngày sau đó cô được phu nhân và hắn đưa đi khám sức khoẻ định kì.
Bác sĩ vừa bước ra gương mặt ông không giấu được sự vui mừng mà nhìn Từ Lâm nói
" Chúc mừng phu nhân, thiếu phu nhân mang thai con trai! "
" Thật sao? " Từ Lâm hai mắt mở to nhìn vị bác sĩ hỏi lại một lần nữa.
" Thật thưa phu nhân "
" Ay da tốt quá, cảm ơn bác sĩ! À phải rồi ông kê cho tôi một số thực phẩm tốt cho mẹ và bé với nhé! " phu nhân hai mắt sáng rực nhìn bác sĩ nói.
" Được thưa phu nhân " bác sĩ nói xong liền quay lại phòng khám. Từ Lâm lúc này mới cười thành tiếng quay mặt ra nói với con trai mình.
" Nghe chưa nghe chưa, con của con là con trai đấy! Hahaha! "
" Sao mẹ vui dữ thế? "
Phu nhân nghe thấy giọng hắn bổng quay sang nhìn, mặt hắn lúc này hơi nhăng lại. Hiện rõ chữ 'lại sắp bị tranh sủng!!!!!!' trên mặt.
" Hừ, con đó có con rồi mà như con nít! " phu nhân dở giọng trách khứ.
" Mẹ à " cô từ phòng kháp bước ra cười tươi nhìn bà. Từ Lâm và hắn thấy cô bước ra cũng nhanh chóng đi đến đỡ lấy tay cô.
" Làm tốt lắm Đình Đình à! Mau, chúng ta mau đi siêu thị mua đồ cho cháu trai của ta! " phu nhân vui vẻ kéo tay cô nói.
Cô cũng cười tươi gật đầu đi theo bà, bỏ lại hắn đứng như bức tượng mà chẳng ai để ý. Thầm mắng một tiếng trong lòng, hắn sắp bị thất sủng thật rồi sao????
_________________
4 Năm sau
" Tiểu Tinh Tử cháu mau lại đây với bà " Phu nhân vừa ngồi ở sofa vừa vẫy tay với bé gái tầm 5 tuổi đang chơi với mô hình lắp ráp ở giữa nhà.1
" Bà à, bà kêu cháu ạ " Tinh Tử mau chóng chạy đến ôm tay Từ Lâm, miệng cười vui vẻ. Trình Tinh Tử chính là con gái đầu lòng của Gia Lạc và An Nhi, do công việc hai người khá bận nên cũng thường xuyên đem con gái đến để nhờ bà trông chừng giúp. Bà cũng thật sự rất vui, căn nhà rộmg như vậy mà có tiến nói cười của trẻ em cũng ấm áp hẳn lên.
" Cháu ngoan, ăn bánh đi nào! " phu nhân chỉ tay vào đĩa bánh trước mặt rồi nói với Tinh Tử. Cô bé cũng cầm lấy một miếng lên ăn hết sức ngon miệng. Bổng dưng điện thoại Từ Lâm bổng reo lên.
" Có chuyện gì vậy Minh Phong? " Từ Lâm nói vào điện thoại.
" Mẹ chuẩn bị nhận đồ nhé? " hắn nhàng nhạt đáp
" Đồ gì cơ? "
" Cháu nội! "
" Gì cơ? " Từ Lâm khó hiểu hỏi lại thì thấy điện thoại đã bị cúp. Thằng này lại định làm gì đây?
Cửa nhà bà lại ting vài cái, quản gia Chu liền đi ra mở cửa thì thấy cậu chủ nhỏ của bà rồi.
" Phu nhân là cậu chủ nhỏ!? "
Từ Lâm nghe vậy thì nhanh đi ra ngoài, liền thấy một thân ảnh nho nhỏ của cháu trai mình.
Lại gần hơn bà vỗ vỗ lưng cậu bé vài cái nói " Tiểu Kiệt ai đưa cháu đến đây? "
" Ba cháu " cậu bé mặt hơi nhíu lại khi nhắc đến ba của mình
" Cái thằng chết tiệt này " bà nắm tay Trình Minh Kiệt vào nhà, liền thấy một tờ giấy nhỏ được nhét trong áo của tiểu Kiệt ghi là
" Mẹ à! Mẹ chăm sóc tiểu Kiệt dùm con một thời gian! Con phải đưa Đình Đình đi du lịch rồi! Tạm biệt mẹ yêu! "
" Thằng con chết tiệt dám bỏ cháu của ta!" phu nhân bực bội nhìn tờ giấy nhưng cũng ôm lấy bé Kiệt nhỏ vào lòng.
_____ Chiều hôm đó _____
" Tiểu Kiệt đâu rồi Minh Phong? " Đình Đình mở tung cửa phòng đọc sách của hắn ra, mặt tức giận nói.
" Anh đưa qua chổ của mẹ chơi vài ngày rồi! " hắn vẫn bình tĩnh uống cafe nhìn cô nói.
" Sao anh không nói với em? " Đình Đình nén giận mở miệng nói
" Thôi mà vợ em đừng tức giận! Chỉ là anh đã đặt vé máy bay đi Nhật rồi, hai chúng ta cùng đi nhé? " Hắn bỏ ly cafe qua một bên đứng dậy ôm lấy vai cô khẽ nói
" Anh đi một mình đi! " Cô hất tay hắn ra rồi đi ra ngoài đóng cửa lại.
" Ơ kìa, Vợ ơi! Đợi anh" nói xong hắn nhanh chóng chạy đuổi theo cô ra ngoài.
Tối hôm đó vị chủ tịch nổi tiếng lạnh lùng khó tính nào đó bị vợ cho ngủ sofa một đêm. Tức chết hắn mà!!!!
_________________. truyện kiếm hiệp hay
Vài ngày sau hai thân ảnh một cao một thấp xuất hiện ở sân bay tại Nhật Bản thu hút sự chú ý của đông đảo người xung quanh.
" Vợ à anh vui lắm! " hắn híp mắt nhìn cô đầy hạnh phúc
" Sao vậy? "
" Em chịu đi du lịch cùng anh rồi! "
" Chẳng phải bị anh lừa sao? " Tối hôm qua người nào lén bỏ chút thuốc ngủ vào đồ ăn của cô khiến cô ngủ li bì rồi vác lên máy bay hả? Vậy mà còn làm như hay lắm vậy đấy!!!
Bác sĩ vừa bước ra gương mặt ông không giấu được sự vui mừng mà nhìn Từ Lâm nói
" Chúc mừng phu nhân, thiếu phu nhân mang thai con trai! "
" Thật sao? " Từ Lâm hai mắt mở to nhìn vị bác sĩ hỏi lại một lần nữa.
" Thật thưa phu nhân "
" Ay da tốt quá, cảm ơn bác sĩ! À phải rồi ông kê cho tôi một số thực phẩm tốt cho mẹ và bé với nhé! " phu nhân hai mắt sáng rực nhìn bác sĩ nói.
" Được thưa phu nhân " bác sĩ nói xong liền quay lại phòng khám. Từ Lâm lúc này mới cười thành tiếng quay mặt ra nói với con trai mình.
" Nghe chưa nghe chưa, con của con là con trai đấy! Hahaha! "
" Sao mẹ vui dữ thế? "
Phu nhân nghe thấy giọng hắn bổng quay sang nhìn, mặt hắn lúc này hơi nhăng lại. Hiện rõ chữ 'lại sắp bị tranh sủng!!!!!!' trên mặt.
" Hừ, con đó có con rồi mà như con nít! " phu nhân dở giọng trách khứ.
" Mẹ à " cô từ phòng kháp bước ra cười tươi nhìn bà. Từ Lâm và hắn thấy cô bước ra cũng nhanh chóng đi đến đỡ lấy tay cô.
" Làm tốt lắm Đình Đình à! Mau, chúng ta mau đi siêu thị mua đồ cho cháu trai của ta! " phu nhân vui vẻ kéo tay cô nói.
Cô cũng cười tươi gật đầu đi theo bà, bỏ lại hắn đứng như bức tượng mà chẳng ai để ý. Thầm mắng một tiếng trong lòng, hắn sắp bị thất sủng thật rồi sao????
_________________
4 Năm sau
" Tiểu Tinh Tử cháu mau lại đây với bà " Phu nhân vừa ngồi ở sofa vừa vẫy tay với bé gái tầm 5 tuổi đang chơi với mô hình lắp ráp ở giữa nhà.1
" Bà à, bà kêu cháu ạ " Tinh Tử mau chóng chạy đến ôm tay Từ Lâm, miệng cười vui vẻ. Trình Tinh Tử chính là con gái đầu lòng của Gia Lạc và An Nhi, do công việc hai người khá bận nên cũng thường xuyên đem con gái đến để nhờ bà trông chừng giúp. Bà cũng thật sự rất vui, căn nhà rộmg như vậy mà có tiến nói cười của trẻ em cũng ấm áp hẳn lên.
" Cháu ngoan, ăn bánh đi nào! " phu nhân chỉ tay vào đĩa bánh trước mặt rồi nói với Tinh Tử. Cô bé cũng cầm lấy một miếng lên ăn hết sức ngon miệng. Bổng dưng điện thoại Từ Lâm bổng reo lên.
" Có chuyện gì vậy Minh Phong? " Từ Lâm nói vào điện thoại.
" Mẹ chuẩn bị nhận đồ nhé? " hắn nhàng nhạt đáp
" Đồ gì cơ? "
" Cháu nội! "
" Gì cơ? " Từ Lâm khó hiểu hỏi lại thì thấy điện thoại đã bị cúp. Thằng này lại định làm gì đây?
Cửa nhà bà lại ting vài cái, quản gia Chu liền đi ra mở cửa thì thấy cậu chủ nhỏ của bà rồi.
" Phu nhân là cậu chủ nhỏ!? "
Từ Lâm nghe vậy thì nhanh đi ra ngoài, liền thấy một thân ảnh nho nhỏ của cháu trai mình.
Lại gần hơn bà vỗ vỗ lưng cậu bé vài cái nói " Tiểu Kiệt ai đưa cháu đến đây? "
" Ba cháu " cậu bé mặt hơi nhíu lại khi nhắc đến ba của mình
" Cái thằng chết tiệt này " bà nắm tay Trình Minh Kiệt vào nhà, liền thấy một tờ giấy nhỏ được nhét trong áo của tiểu Kiệt ghi là
" Mẹ à! Mẹ chăm sóc tiểu Kiệt dùm con một thời gian! Con phải đưa Đình Đình đi du lịch rồi! Tạm biệt mẹ yêu! "
" Thằng con chết tiệt dám bỏ cháu của ta!" phu nhân bực bội nhìn tờ giấy nhưng cũng ôm lấy bé Kiệt nhỏ vào lòng.
_____ Chiều hôm đó _____
" Tiểu Kiệt đâu rồi Minh Phong? " Đình Đình mở tung cửa phòng đọc sách của hắn ra, mặt tức giận nói.
" Anh đưa qua chổ của mẹ chơi vài ngày rồi! " hắn vẫn bình tĩnh uống cafe nhìn cô nói.
" Sao anh không nói với em? " Đình Đình nén giận mở miệng nói
" Thôi mà vợ em đừng tức giận! Chỉ là anh đã đặt vé máy bay đi Nhật rồi, hai chúng ta cùng đi nhé? " Hắn bỏ ly cafe qua một bên đứng dậy ôm lấy vai cô khẽ nói
" Anh đi một mình đi! " Cô hất tay hắn ra rồi đi ra ngoài đóng cửa lại.
" Ơ kìa, Vợ ơi! Đợi anh" nói xong hắn nhanh chóng chạy đuổi theo cô ra ngoài.
Tối hôm đó vị chủ tịch nổi tiếng lạnh lùng khó tính nào đó bị vợ cho ngủ sofa một đêm. Tức chết hắn mà!!!!
_________________. truyện kiếm hiệp hay
Vài ngày sau hai thân ảnh một cao một thấp xuất hiện ở sân bay tại Nhật Bản thu hút sự chú ý của đông đảo người xung quanh.
" Vợ à anh vui lắm! " hắn híp mắt nhìn cô đầy hạnh phúc
" Sao vậy? "
" Em chịu đi du lịch cùng anh rồi! "
" Chẳng phải bị anh lừa sao? " Tối hôm qua người nào lén bỏ chút thuốc ngủ vào đồ ăn của cô khiến cô ngủ li bì rồi vác lên máy bay hả? Vậy mà còn làm như hay lắm vậy đấy!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.