Chương 58: Ngoại truyện (Viên Mãn)
Giảo Giảo
03/09/2022
1 năm sau
Mùa hè trời nắng gắt, Đình Đình ngồi ở hồ bơi, chân nghịch ngợm mà đá nước vài cái xoay đầu lại vào trong nhìn hai cha con nhà nào đó đang ngồi trên ghế dài lườm lườm nhau.
" Minh Phong anh nhìn như vậy con chúng ta sợ thì sao? "
" Em xem tiểu Kiệt có giống đang sợ anh không? " hắn quay đầu ra phía cô phản bác.
Cô cũng nheo mắt mà chuyển ánh mắt từ hắn sang Minh Kiệt, nhưng đáp lại cô chỉ là một gương mặt đáng yêu, hai mắt long lanh chớp chớp vài cái. Quả thực biểu cảm này của tiểu Kiệt bao năm nay chưa khi nào là cô không động tâm. Lườm lại hắn một cái rồi quay qua tiểu Kiệt miệng cười roi rói.
" Tiểu Kiệt con mau qua đây với mẹ "
" Dạa" tiểu Kiệt nhanh chóng bỏ lại ông bố đáng ghét của mình, nhanh chân chạy đến nơi mẹ yêu đang ngồi, nhào vào ôm cô một cái khiến cả cô và cậu cùng rơi xuống nước. Nhưng nước ở đây chỉ đến hông của cô và đến cổ của cậu nên cũng coi là không chết được.
" Nè coi chừng nguy hiểm " hắn từ sau bổng chạy như bay đến chổ cô, nhanh tay bắt lấy tay cô, ta còn lại bắt lấy tay con trai yêu nghiệt của mình.
" Nguy hiểm mà anh nói? " Đình Đình đứng thẳng người lên, quả thực lực này nước chỉ đến hông cô.
Nhìn thấy được mức nước cạn hắn mới buông tay hai người ra liền mở miệng quay sang cô trách cứ bằng giọng nói làm 'nũng' của tổng tài "Anh chỉ lo cho em và con thôi mà "
Đình Đình: "....."
Nhưng lúc này tiểu Kiệt lại âm thầm tặng cho người ba xấu xa của mình một like thật to. Quả thực mỗi lần mẹ sắp xảy ra chuyện hay giống như vừa nảy, chỉ là một tai nạn nhỏ nhưng bố cậu luôn rất quan tâm mẹ. Tuy ba rất hay dành ngủ với mẹ mỗi đêm, nhưng về những việc mẹ của mẹ ba đều rất quan tâm. Có lần cậu hỏi ba tại sao ba mẹ lại không sinh thêm em để chơi với cậu, ba liền nói
" Mẹ sinh em thêm thì mẹ sẽ thêm cực, con không muốn mẹ cực mà đúng chứ? Cố gắng đi sau này khi vợ của con sinh em bé ấy nhé! Là con sẽ thấy con không muốn cho vợ mình sinh thêm lần nào nữa.... "
" A" chưa nói xong hắn đã bị cô ngồi trên giường quăn cái ối nhỏ xuống ngay lưng.
" Anh đừng có mà dạy hư con! "
" Con thấy chưa mẹ lại giận rồi! Mau ra ngoài để ba dỗ mẹ, nhớ khoá lại! "
...
Quả thực nếu tính về việc yêu thương mẹ chắc hẳn cậu không bằng baba đáng ghét này rồi! Ghen tị ghê! Nhưng không sao, từ bây giờ tiểu Kiệt sẽ yêu thương mẹ nhiều hơn nhiều hơn!!
_________________
Tiết trời mùa đông ở Thượng Hải rất lạnh, tuyết phủ trắng cả bầu trời. Phía sân nhà và mảnh vườn nhỏ của cô và hắn cũng bị đắm chìm trong một màu trắng của tuyết.
Đình Đình ngồi trên ghế trước cửa sổ lớn như bức tường trong phòng mình, tay người chùm chăn kín, tay đang cầm một ly chocalatte nóng. Đầu cô đang dựa vào người của hắn, hắn ngồi kế bên cũng đang chùm chăn tay choàng qua người cô.
Hai người cùng ngắm nhìn bầu trời đầy tuyết kia, nhiệt độ rất lạnh nhưng sao trong căn phòng vẫn rất ấm áp.
Họ kết hôn đã 10 năm, nhưng mọi thứ diễn ra vẫn như ngày hôm qua, tình yêu của họ dành cho nhau vẫn tràn đầy, dường như chưa bao giờ ngụi lạnh theo thời gian.
Cô lúc này lại cười tươi lên ngẩng đầu lên nhìn hắn miệng khẽ nói
"Hạnh phúc của em bây giờ anh biết là gì không?"
Hắn nghe thấy tiếng cô liền cúi xuống hôn lên trán cô một cái rồi " Hửm? "
" Hạnh phúc của em là tình yêu của anh, là hằng ngày được nhìn thấy anh, nghe anh nói, được thấy anh cười và được ôm anh thật trong vòng tay của mình. Chúng ta như vậy mãi mãi có được không vậy anh?" cô nói một mạch những suy tư trong lòng mình bây giờ.
Hắn khẽ cười một cái, tay nhấc lên xoa tóc cô, nhẹ giọng mắng
" Ngốc! 10 năm trước anh đã nói gì? Cả đời của anh, anh cho em rồi mà! "
Mói rồi hắn lại ôm chặt cô hơn. Hai người cứ thế ngắm nhìn thành phố chìm trong tuyết, nhưng trong lòng cả hai trái tim lại đang đập nhộn nhịp, hạnh phúc lang tràn....
_________End_________
Mùa hè trời nắng gắt, Đình Đình ngồi ở hồ bơi, chân nghịch ngợm mà đá nước vài cái xoay đầu lại vào trong nhìn hai cha con nhà nào đó đang ngồi trên ghế dài lườm lườm nhau.
" Minh Phong anh nhìn như vậy con chúng ta sợ thì sao? "
" Em xem tiểu Kiệt có giống đang sợ anh không? " hắn quay đầu ra phía cô phản bác.
Cô cũng nheo mắt mà chuyển ánh mắt từ hắn sang Minh Kiệt, nhưng đáp lại cô chỉ là một gương mặt đáng yêu, hai mắt long lanh chớp chớp vài cái. Quả thực biểu cảm này của tiểu Kiệt bao năm nay chưa khi nào là cô không động tâm. Lườm lại hắn một cái rồi quay qua tiểu Kiệt miệng cười roi rói.
" Tiểu Kiệt con mau qua đây với mẹ "
" Dạa" tiểu Kiệt nhanh chóng bỏ lại ông bố đáng ghét của mình, nhanh chân chạy đến nơi mẹ yêu đang ngồi, nhào vào ôm cô một cái khiến cả cô và cậu cùng rơi xuống nước. Nhưng nước ở đây chỉ đến hông của cô và đến cổ của cậu nên cũng coi là không chết được.
" Nè coi chừng nguy hiểm " hắn từ sau bổng chạy như bay đến chổ cô, nhanh tay bắt lấy tay cô, ta còn lại bắt lấy tay con trai yêu nghiệt của mình.
" Nguy hiểm mà anh nói? " Đình Đình đứng thẳng người lên, quả thực lực này nước chỉ đến hông cô.
Nhìn thấy được mức nước cạn hắn mới buông tay hai người ra liền mở miệng quay sang cô trách cứ bằng giọng nói làm 'nũng' của tổng tài "Anh chỉ lo cho em và con thôi mà "
Đình Đình: "....."
Nhưng lúc này tiểu Kiệt lại âm thầm tặng cho người ba xấu xa của mình một like thật to. Quả thực mỗi lần mẹ sắp xảy ra chuyện hay giống như vừa nảy, chỉ là một tai nạn nhỏ nhưng bố cậu luôn rất quan tâm mẹ. Tuy ba rất hay dành ngủ với mẹ mỗi đêm, nhưng về những việc mẹ của mẹ ba đều rất quan tâm. Có lần cậu hỏi ba tại sao ba mẹ lại không sinh thêm em để chơi với cậu, ba liền nói
" Mẹ sinh em thêm thì mẹ sẽ thêm cực, con không muốn mẹ cực mà đúng chứ? Cố gắng đi sau này khi vợ của con sinh em bé ấy nhé! Là con sẽ thấy con không muốn cho vợ mình sinh thêm lần nào nữa.... "
" A" chưa nói xong hắn đã bị cô ngồi trên giường quăn cái ối nhỏ xuống ngay lưng.
" Anh đừng có mà dạy hư con! "
" Con thấy chưa mẹ lại giận rồi! Mau ra ngoài để ba dỗ mẹ, nhớ khoá lại! "
...
Quả thực nếu tính về việc yêu thương mẹ chắc hẳn cậu không bằng baba đáng ghét này rồi! Ghen tị ghê! Nhưng không sao, từ bây giờ tiểu Kiệt sẽ yêu thương mẹ nhiều hơn nhiều hơn!!
_________________
Tiết trời mùa đông ở Thượng Hải rất lạnh, tuyết phủ trắng cả bầu trời. Phía sân nhà và mảnh vườn nhỏ của cô và hắn cũng bị đắm chìm trong một màu trắng của tuyết.
Đình Đình ngồi trên ghế trước cửa sổ lớn như bức tường trong phòng mình, tay người chùm chăn kín, tay đang cầm một ly chocalatte nóng. Đầu cô đang dựa vào người của hắn, hắn ngồi kế bên cũng đang chùm chăn tay choàng qua người cô.
Hai người cùng ngắm nhìn bầu trời đầy tuyết kia, nhiệt độ rất lạnh nhưng sao trong căn phòng vẫn rất ấm áp.
Họ kết hôn đã 10 năm, nhưng mọi thứ diễn ra vẫn như ngày hôm qua, tình yêu của họ dành cho nhau vẫn tràn đầy, dường như chưa bao giờ ngụi lạnh theo thời gian.
Cô lúc này lại cười tươi lên ngẩng đầu lên nhìn hắn miệng khẽ nói
"Hạnh phúc của em bây giờ anh biết là gì không?"
Hắn nghe thấy tiếng cô liền cúi xuống hôn lên trán cô một cái rồi " Hửm? "
" Hạnh phúc của em là tình yêu của anh, là hằng ngày được nhìn thấy anh, nghe anh nói, được thấy anh cười và được ôm anh thật trong vòng tay của mình. Chúng ta như vậy mãi mãi có được không vậy anh?" cô nói một mạch những suy tư trong lòng mình bây giờ.
Hắn khẽ cười một cái, tay nhấc lên xoa tóc cô, nhẹ giọng mắng
" Ngốc! 10 năm trước anh đã nói gì? Cả đời của anh, anh cho em rồi mà! "
Mói rồi hắn lại ôm chặt cô hơn. Hai người cứ thế ngắm nhìn thành phố chìm trong tuyết, nhưng trong lòng cả hai trái tim lại đang đập nhộn nhịp, hạnh phúc lang tràn....
_________End_________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.