Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!
Chương 10
Lãnh Nguyệt Băng
03/04/2022
- Sao lại ở đây?
Dương Họa Y giật mình quay người lại.
- Tôi...
Nhan Từ Khuynh nhìn tay cô rồi nhìn xuống bụng cô. Đôi lông mày nhíu chặt lại, ánh mắt như sắp sửa muốn giết người. Chiếc áo lại thấm máu.
- Để đấy! Tôi dọn! Mau lên phòng đi!
- Không... Để tôi làm... Anh không nên đụng vào...
- Tôi nói để đấy cơ mà! Mau cút về phòng cho tôi!
Dương Họa Y run rẩy chống tay từ từ đứng dậy. Chợt có bàn tay đỡ lấy tay cô rồi kèm theo đó là giọng nói giận dữ:
- Cô bị ngốc à? Mắt để đâu vậy? Không nhìn mảnh vỡ mà cứ thế chống tay lên à?
Đôi mắt ướt lúc này mới nhìn xuống dưới tay. Quả thật có rất nhiều mảnh vỡ nhưng... nếu chúng cắm vào tay sẽ không đau đâu nhỉ? Chỉ mất chút máu thôi, thậm chí có khi lại có thể làm giảm đi nỗi đau trong lòng lúc này...
Bàn tay nào đó vẫn giữ chặt lấy tay cô rồi từ từ đỡ cô đứng lên.
- Cho cô 2 phút để nằm yên trên phòng! Chậm 1 giây thì đừng trách!
Nhan Từ Khuynh lạnh lùng ra lệnh rồi đẩy cô ra khỏi chỗ mảnh thủy tinh vỡ. Dương Họa Y cũng nhanh chóng vịn vào tường men từng chút một lên phòng.
Sau khi dọn sạch mảnh vỡ và vết máu ở dưới đất, Nhan Từ Khuynh lại cầm hộp cứu thương lên phòng. Cánh cửa vừa mở ra, hai con ngươi bỗng tối sầm lại. Bóng dáng kia đâu rồi? Anh định đi tìm khắp biệt thự nhưng chợt nhớ ra căn phòng cũ kia...
Không ngoài dự đoán, bóng dáng nhỏ ấy đang run rẩy tự thay miếng băng thấm đẫm máu trong căn phòng lạnh buốt. Sau khi gỡ được miếng băng ra, Dương Họa Y thở nhẹ ra. Bỗng Nhan Từ Khuynh sững người khi thấy cô lấy một miếng vải trắng buộc quanh người để cầm máu vết thương.
- Cô đang làm gì thế?
Dương Họa Y run rẩy quay lại nhìn. Ánh mắt như muốn giết cô ngay tức khắc đang dán chặt lên miếng vải kia. Nhan Từ Khuynh xông vào kéo mạnh tay cô ra rồi cởi bỏ miếng vải đó vứt đi. Sau đó anh cẩn thận bôi thuốc và băng bó lại cho cô.
- Đừng để tôi thấy cô làm vậy một lần nữa! Giờ đi theo tôi!
Dương Họa Y sững người trước câu nói của anh. Nhưng... đã hơn nửa đêm rồi, anh còn muốn dẫn cô đi đâu?
Thấy cô vẫn ngồi yên đó tỏ vẻ không muốn đi, Nhan Từ Khuynh nổi nóng cầm lấy tay cô kéo cô đứng dậy rồi dẫn cô về phòng mình.
- Á...
Đi được vài bước chợt cô khẽ rên một tiếng. Hóa ra anh kéo cô đi nhanh quá nên động tới vết thương. Nhan Từ Khuynh lại phải dẫn cô đi từng chút một.
Dương Họa Y lại một lần nữa ngạc nhiên khi thấy anh đẩy mình vào phòng của anh.
- Nằm nghỉ trước đi! Tí tôi quay lại! Tôi quay lại không thấy cô nằm ở giường thì liệu đấy!
Nói xong anh quay lưng rời đi. Nói thì vậy nhưng Dương Họa Y vẫn có chút sợ. 6 năm qua chưa một lầm anh cho cô ở lại phòng anh quá lâu trừ những lúc dọn dẹp. Nếu quá thời gian quy định hay động chạm vào đồ của anh thì cô sẽ nhận một cơn thịnh nộ giáng xuống.
Vậy thì phòng hơn chống đã!
Nhan Từ Khuynh mở cửa bước vào. Giường vẫn trống trơn. Anh sắp tức điên lên rồi! Cô gái này thực sự muốn anh tức chết đây mà! Nhưng một bóng dáng nhỏ bé quen thuộc đang đứng trên một chiếc ghế cao, đôi tay nhỏ đang với lấy chiếc nệm trên nóc tủ.
- Dương Họa Y! Cô đang làm trò gì đấy?
Cơ thể nhỏ bé giật bắn mình suýt ngã khỏi ghế bởi tiếng quát vang khắp cả biệt thự.
- Tôi... Tôi lấy nệm... riêng... - Dương Họa Y lắp bắp đáp lại.
- Cô lấy nệm riêng làm gì? Mau xuống đây cho tôi!
- Tôi sợ... anh không muốn... cho tôi đụng vào... giường... của anh...
- Mau lại đây!
Dương Họa Y đành thu tay lại, nhẹ nhàng xuống khỏi ghế rồi run rẩy lại gần Nhan Từ Khuynh.
- Cô thích tôi hầu cô nữa đúng không? Sao cô bị thương đến như thế vẫn thích leo trèo là sao?
- Tôi...
Nhan Từ Khuynh không để cô nói thêm gì nữa mà bế cô lên nhẹ nhàng đặt cô xuống giường sau đó cũng nằm xuống cạnh cô.
- Anh...
- Sao? Có ý kiến?
- Để tôi nằm... chỗ khác...
- Nằm yên đấy!
Dương Họa Y đành ngoan ngoãn nằm im. Cả hai đều dần chìm vào giấc ngủ. Nhưng không được lâu, Nhan Từ Khuynh lại bị đánh thức bởi tiếng khóc bên cạnh. Anh ngồi dậy mở đèn thì thấy cô đang nằm co người lại, đôi mắt vẫn nhắm chặt nhưng nước mắt không ngừng tuôn ra.
- Ba... mẹ... đừng đi mà... đừng bỏ con... con đau lắm... con sợ... ba mẹ ở lại với con... đừng đi mà...
Cô luôn miệng lẩm bẩm. Nhan Từ Khuynh hơi sững người. Chợt một tràng ho kéo đến. Dương Họa Y ôm ngực vừa ho vừa thở dốc. Anh ngồi cạnh thấy thế luống cuống đỡ cô ngồi dậy ôm cô vào lòng. Đôi mắt anh càng lo lắng hơn khi thấy cô không ngừng nôn ra máu. Máu chảy qua khe đôi tay nhỏ càng lúc càng nhiều.
Nhan Từ Khuynh không nghĩ nhiều gì nữa mà vội vàng bế cô ra xe đưa cô đến viện.
Sau một thời gian cấp cứu, cuối cùng tình trạng của cô cũng tạm ổn.
Đôi mắt nhắm nghiền đầy mệt mỏi. Gương mặt trắng bệch, không chút sức sống nào bị che lại bởi ống thở. Đôi tay lạnh ngắt cắm đầy những kim truyền.
Nhan Từ Khuynh lặng người đi khi thấy Dương Họa Y như vậy.
Vậy là... cô ấy như vậy... do mình mà ra... đúng không?
Dương Họa Y giật mình quay người lại.
- Tôi...
Nhan Từ Khuynh nhìn tay cô rồi nhìn xuống bụng cô. Đôi lông mày nhíu chặt lại, ánh mắt như sắp sửa muốn giết người. Chiếc áo lại thấm máu.
- Để đấy! Tôi dọn! Mau lên phòng đi!
- Không... Để tôi làm... Anh không nên đụng vào...
- Tôi nói để đấy cơ mà! Mau cút về phòng cho tôi!
Dương Họa Y run rẩy chống tay từ từ đứng dậy. Chợt có bàn tay đỡ lấy tay cô rồi kèm theo đó là giọng nói giận dữ:
- Cô bị ngốc à? Mắt để đâu vậy? Không nhìn mảnh vỡ mà cứ thế chống tay lên à?
Đôi mắt ướt lúc này mới nhìn xuống dưới tay. Quả thật có rất nhiều mảnh vỡ nhưng... nếu chúng cắm vào tay sẽ không đau đâu nhỉ? Chỉ mất chút máu thôi, thậm chí có khi lại có thể làm giảm đi nỗi đau trong lòng lúc này...
Bàn tay nào đó vẫn giữ chặt lấy tay cô rồi từ từ đỡ cô đứng lên.
- Cho cô 2 phút để nằm yên trên phòng! Chậm 1 giây thì đừng trách!
Nhan Từ Khuynh lạnh lùng ra lệnh rồi đẩy cô ra khỏi chỗ mảnh thủy tinh vỡ. Dương Họa Y cũng nhanh chóng vịn vào tường men từng chút một lên phòng.
Sau khi dọn sạch mảnh vỡ và vết máu ở dưới đất, Nhan Từ Khuynh lại cầm hộp cứu thương lên phòng. Cánh cửa vừa mở ra, hai con ngươi bỗng tối sầm lại. Bóng dáng kia đâu rồi? Anh định đi tìm khắp biệt thự nhưng chợt nhớ ra căn phòng cũ kia...
Không ngoài dự đoán, bóng dáng nhỏ ấy đang run rẩy tự thay miếng băng thấm đẫm máu trong căn phòng lạnh buốt. Sau khi gỡ được miếng băng ra, Dương Họa Y thở nhẹ ra. Bỗng Nhan Từ Khuynh sững người khi thấy cô lấy một miếng vải trắng buộc quanh người để cầm máu vết thương.
- Cô đang làm gì thế?
Dương Họa Y run rẩy quay lại nhìn. Ánh mắt như muốn giết cô ngay tức khắc đang dán chặt lên miếng vải kia. Nhan Từ Khuynh xông vào kéo mạnh tay cô ra rồi cởi bỏ miếng vải đó vứt đi. Sau đó anh cẩn thận bôi thuốc và băng bó lại cho cô.
- Đừng để tôi thấy cô làm vậy một lần nữa! Giờ đi theo tôi!
Dương Họa Y sững người trước câu nói của anh. Nhưng... đã hơn nửa đêm rồi, anh còn muốn dẫn cô đi đâu?
Thấy cô vẫn ngồi yên đó tỏ vẻ không muốn đi, Nhan Từ Khuynh nổi nóng cầm lấy tay cô kéo cô đứng dậy rồi dẫn cô về phòng mình.
- Á...
Đi được vài bước chợt cô khẽ rên một tiếng. Hóa ra anh kéo cô đi nhanh quá nên động tới vết thương. Nhan Từ Khuynh lại phải dẫn cô đi từng chút một.
Dương Họa Y lại một lần nữa ngạc nhiên khi thấy anh đẩy mình vào phòng của anh.
- Nằm nghỉ trước đi! Tí tôi quay lại! Tôi quay lại không thấy cô nằm ở giường thì liệu đấy!
Nói xong anh quay lưng rời đi. Nói thì vậy nhưng Dương Họa Y vẫn có chút sợ. 6 năm qua chưa một lầm anh cho cô ở lại phòng anh quá lâu trừ những lúc dọn dẹp. Nếu quá thời gian quy định hay động chạm vào đồ của anh thì cô sẽ nhận một cơn thịnh nộ giáng xuống.
Vậy thì phòng hơn chống đã!
Nhan Từ Khuynh mở cửa bước vào. Giường vẫn trống trơn. Anh sắp tức điên lên rồi! Cô gái này thực sự muốn anh tức chết đây mà! Nhưng một bóng dáng nhỏ bé quen thuộc đang đứng trên một chiếc ghế cao, đôi tay nhỏ đang với lấy chiếc nệm trên nóc tủ.
- Dương Họa Y! Cô đang làm trò gì đấy?
Cơ thể nhỏ bé giật bắn mình suýt ngã khỏi ghế bởi tiếng quát vang khắp cả biệt thự.
- Tôi... Tôi lấy nệm... riêng... - Dương Họa Y lắp bắp đáp lại.
- Cô lấy nệm riêng làm gì? Mau xuống đây cho tôi!
- Tôi sợ... anh không muốn... cho tôi đụng vào... giường... của anh...
- Mau lại đây!
Dương Họa Y đành thu tay lại, nhẹ nhàng xuống khỏi ghế rồi run rẩy lại gần Nhan Từ Khuynh.
- Cô thích tôi hầu cô nữa đúng không? Sao cô bị thương đến như thế vẫn thích leo trèo là sao?
- Tôi...
Nhan Từ Khuynh không để cô nói thêm gì nữa mà bế cô lên nhẹ nhàng đặt cô xuống giường sau đó cũng nằm xuống cạnh cô.
- Anh...
- Sao? Có ý kiến?
- Để tôi nằm... chỗ khác...
- Nằm yên đấy!
Dương Họa Y đành ngoan ngoãn nằm im. Cả hai đều dần chìm vào giấc ngủ. Nhưng không được lâu, Nhan Từ Khuynh lại bị đánh thức bởi tiếng khóc bên cạnh. Anh ngồi dậy mở đèn thì thấy cô đang nằm co người lại, đôi mắt vẫn nhắm chặt nhưng nước mắt không ngừng tuôn ra.
- Ba... mẹ... đừng đi mà... đừng bỏ con... con đau lắm... con sợ... ba mẹ ở lại với con... đừng đi mà...
Cô luôn miệng lẩm bẩm. Nhan Từ Khuynh hơi sững người. Chợt một tràng ho kéo đến. Dương Họa Y ôm ngực vừa ho vừa thở dốc. Anh ngồi cạnh thấy thế luống cuống đỡ cô ngồi dậy ôm cô vào lòng. Đôi mắt anh càng lo lắng hơn khi thấy cô không ngừng nôn ra máu. Máu chảy qua khe đôi tay nhỏ càng lúc càng nhiều.
Nhan Từ Khuynh không nghĩ nhiều gì nữa mà vội vàng bế cô ra xe đưa cô đến viện.
Sau một thời gian cấp cứu, cuối cùng tình trạng của cô cũng tạm ổn.
Đôi mắt nhắm nghiền đầy mệt mỏi. Gương mặt trắng bệch, không chút sức sống nào bị che lại bởi ống thở. Đôi tay lạnh ngắt cắm đầy những kim truyền.
Nhan Từ Khuynh lặng người đi khi thấy Dương Họa Y như vậy.
Vậy là... cô ấy như vậy... do mình mà ra... đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.