Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!
Chương 11
Lãnh Nguyệt Băng
03/04/2022
Không biết bao lâu rồi Dương Họa Y mới tỉnh lại. Đôi tay yếu ớt cố gắng chống đỡ để ngồi dậy. Cô gỡ nhẹ ống thở xuống, đôi mắt vô hồn nhìn sang cửa sổ bên cạnh. Hôm nay có chút nắng ấm. Nhưng lòng cô lại lạnh ngắt. Mệt mỏi, yếu ớt, tuyệt vọng... Tại sao cô vẫn không được chết?
Cánh cửa phòng mở ra.
- Tỉnh rồi sao?
- Nhan thiếu...
- Trong người khỏe hơn chưa?
- Cũng khá hơn... Cảm ơn Nhan thiếu... đã quan tâm...
- Tôi có mua ít cháo, cô ăn rồi uống thuốc cho mau khỏe!
Chuyện gì đây? Sao tự dưng bây giờ đối tốt với cô như vậy? 6 năm qua ngoài hành hạ, đánh đập ra thì chưa một lần anh hỏi han cô chứ đừng nói là quan tâm, chăm sóc cô như vậy.
- Tôi tự lo được... Không cần phiền anh đâu...
- Đã hơn một tháng nay sức khỏe cô... đã không tốt...
- Mấy năm nay... sức khỏe tôi... như vậy rồi!...
Cả hai cùng im lặng. Dương Họa Y thì thầm mỉa mai ai kia trong lòng. Rốt cuộc anh có vấn đề gì mà tự dưng tốt với tôi đến thế? Hay anh sợ sắp tới gia đình anh về biết chuyện sẽ gây khó dễ cho anh nên tranh thủ lấy lòng tôi? Cô cũng tự mỉa mai bản thân. Cô có chút hi vọng một ngày anh sẽ đối tốt với cô dù chỉ một chút thôi. Nhưng giờ khi anh tự dưng lại quan tâm như vậy, cô lại cảm thấy không nên hi vọng thì hơn. Bởi cô sợ một ngày nào đó khi đang quen với chuyện được chăm sóc ân cần như vậy, anh lại quay trở lại tệ bạc với cô như ban đầu.
Còn Nhan Từ Khuynh lại nghĩ, cô đang trách anh. 6 năm không phải thời gian ngắn anh tàn nhẫn, lạnh nhạt với cô. Bây giờ anh tự dưng lo lắng, quan tâm, chăm sóc cô, không phải là... đang tự vả vào mặt mình sao?
Sau một khoảng thời gian im lặng, Dương Họa Y lên tiếng hỏi:
- Nhan thiếu... tại sao... anh tự dưng lại... quan tâm tôi... như vậy?... Không phải... anh rất... hận tôi sao?...
Nhan Từ Khuynh im lặng. Đúng. Đáng lẽ là anh hận cô mới phải. Nhưng tại sao? Anh cũng chẳng biết.
- Có lẽ... một ngày nào đó, tôi sẽ cho cô câu trả lời. Giờ cô có thể ăn một ít cháo rồi uống thuốc được không?
- Nếu... tôi nói không?...
- Cô... Sức kiên nhẫn của tôi có hạn! Đừng để tôi mất kiểm soát!
Ha! Anh vẫn vậy thôi! Có lẽ tôi là một con rối quan trọng của anh nên anh mới để ý như vậy! Nếu tôi chết đi có lẽ anh sẽ gặp chuyện không hay với bản thân nên mới cố giữ tôi lại đúng không?
Dương Họa Y bất giác để lộ một nụ cười đầy khinh bỉ, chua chát. Nhưng trong mắt Nhan Từ Khuynh, nụ cười ấy đẹp lạ thường. 6 năm qua chưa một lần anh thấy cô cười...
Cô cũng nhanh chóng thu lại nụ cười đó rồi đưa tay với lấy bát cháo anh để sẵn ở bàn. Được. Cô sẽ sống. Và lần này cô cố sống là để... chống lại anh!
Nhan Từ Khuynh thấy cô một tay ôm bụng, một tay cố với lấy bát cháo trông có chút khó khăn, anh vội bưng lên rồi nói:
- Để tôi bón cho cô!
- Không cần... Tôi tự làm... Phiền Nhan thiếu... để xuống cho tôi...
- Cô không nghe lời tôi?
- Tại sao... tôi phải... nghe anh?...
- Cô...
Cô dám cãi anh? Nhan Từ Khuynh cố hết sức kiềm chế lửa giận trong lòng.
- Mau để... xuống đây... cho tôi... Tôi tự ăn...
Còn ra lệnh cho anh?
"Choang"
Theo phản xạ, Dương Họa Y lấy tay che mặt để tránh những mảnh vỡ bắn tứ tung. Đôi mắt sắc lạnh lộ rõ những tia máu.
- Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt đúng không? Được đà tôi mềm lòng cô muốn làm tới đúng không? Cô muốn tạo phản đúng không? Được! Vậy thì mau về căn biệt thự đó tiếp tục làm việc cho tôi! Nhanh lên!
Dương Họa Y không nhìn cũng biết anh đang tức giận cỡ nào. Cô cũng không chậm một giây mà nhanh chóng rút hết ống thở, kim truyền ra rồi đi từng bước ra cửa. Bóng lưng cô cũng dần khuất sau cánh cổng bệnh viện.
Còn lại Nhan Từ Khuynh vẫn đứng nguyên ở đó. Mình vừa làm cái gì vậy? Tại sao mình lại có thể...
Anh ngồi xuống giường vò đầu xoa trán. Anh vẫn chưa biết tại sao bản thân lại có thể... Lúc này trợ lí của anh đi vào.
- Thiếu gia... Để thiếu phu nhân đi như vậy... có ổn không ạ?
- Tôi nói bao nhiêu lần rồi? Không được gọi cô ta là thiếu phu nhân mà! . Đam Mỹ Hay
- Nhưng... thiếu... Dương tiểu thư đang... bị thương nặng... Hôm nay trời còn có tuyết... Ngộ nhỡ...
Nhan Từ Khuynh như bừng tỉnh. Anh đứng dậy chạy theo hướng cô vừa đi.
Đúng như dự đoán, cô chưa đi được bao xa. Bóng dáng nhỏ bé ấy đang ngồi dựa vào bức tường lạnh lẽo. Cô mệt quá! Hơi thở gấp gáp, vết thương đau lên từng cơn, cơ thể run rẩy vì lạnh, đôi chân trần tím ngắt.
Nhan Từ Khuynh nhanh chóng lại gần khoác chiếc áo dày của mình lên người cô, cuốn gọn cả người cô vào trong áo rồi bế cô quay lại bệnh viện.
Bỗng một bàn tay nhỏ thò ra nắm lấy áo anh. Dương Họa Y run rẩy nói:
- Đừng... Tôi không muốn... ở viện... Tôi muốn về...
- Hiện giờ sức khỏe cô đang yếu! Ở viện có bác sĩ theo dõi, chăm sóc sẽ tốt hơn! Ngoan!
- Không... Tôi muốn về...
Dương Họa Y vẫn cứng đầu đòi về dù hơi thở cô đang yếu dần...
Cánh cửa phòng mở ra.
- Tỉnh rồi sao?
- Nhan thiếu...
- Trong người khỏe hơn chưa?
- Cũng khá hơn... Cảm ơn Nhan thiếu... đã quan tâm...
- Tôi có mua ít cháo, cô ăn rồi uống thuốc cho mau khỏe!
Chuyện gì đây? Sao tự dưng bây giờ đối tốt với cô như vậy? 6 năm qua ngoài hành hạ, đánh đập ra thì chưa một lần anh hỏi han cô chứ đừng nói là quan tâm, chăm sóc cô như vậy.
- Tôi tự lo được... Không cần phiền anh đâu...
- Đã hơn một tháng nay sức khỏe cô... đã không tốt...
- Mấy năm nay... sức khỏe tôi... như vậy rồi!...
Cả hai cùng im lặng. Dương Họa Y thì thầm mỉa mai ai kia trong lòng. Rốt cuộc anh có vấn đề gì mà tự dưng tốt với tôi đến thế? Hay anh sợ sắp tới gia đình anh về biết chuyện sẽ gây khó dễ cho anh nên tranh thủ lấy lòng tôi? Cô cũng tự mỉa mai bản thân. Cô có chút hi vọng một ngày anh sẽ đối tốt với cô dù chỉ một chút thôi. Nhưng giờ khi anh tự dưng lại quan tâm như vậy, cô lại cảm thấy không nên hi vọng thì hơn. Bởi cô sợ một ngày nào đó khi đang quen với chuyện được chăm sóc ân cần như vậy, anh lại quay trở lại tệ bạc với cô như ban đầu.
Còn Nhan Từ Khuynh lại nghĩ, cô đang trách anh. 6 năm không phải thời gian ngắn anh tàn nhẫn, lạnh nhạt với cô. Bây giờ anh tự dưng lo lắng, quan tâm, chăm sóc cô, không phải là... đang tự vả vào mặt mình sao?
Sau một khoảng thời gian im lặng, Dương Họa Y lên tiếng hỏi:
- Nhan thiếu... tại sao... anh tự dưng lại... quan tâm tôi... như vậy?... Không phải... anh rất... hận tôi sao?...
Nhan Từ Khuynh im lặng. Đúng. Đáng lẽ là anh hận cô mới phải. Nhưng tại sao? Anh cũng chẳng biết.
- Có lẽ... một ngày nào đó, tôi sẽ cho cô câu trả lời. Giờ cô có thể ăn một ít cháo rồi uống thuốc được không?
- Nếu... tôi nói không?...
- Cô... Sức kiên nhẫn của tôi có hạn! Đừng để tôi mất kiểm soát!
Ha! Anh vẫn vậy thôi! Có lẽ tôi là một con rối quan trọng của anh nên anh mới để ý như vậy! Nếu tôi chết đi có lẽ anh sẽ gặp chuyện không hay với bản thân nên mới cố giữ tôi lại đúng không?
Dương Họa Y bất giác để lộ một nụ cười đầy khinh bỉ, chua chát. Nhưng trong mắt Nhan Từ Khuynh, nụ cười ấy đẹp lạ thường. 6 năm qua chưa một lần anh thấy cô cười...
Cô cũng nhanh chóng thu lại nụ cười đó rồi đưa tay với lấy bát cháo anh để sẵn ở bàn. Được. Cô sẽ sống. Và lần này cô cố sống là để... chống lại anh!
Nhan Từ Khuynh thấy cô một tay ôm bụng, một tay cố với lấy bát cháo trông có chút khó khăn, anh vội bưng lên rồi nói:
- Để tôi bón cho cô!
- Không cần... Tôi tự làm... Phiền Nhan thiếu... để xuống cho tôi...
- Cô không nghe lời tôi?
- Tại sao... tôi phải... nghe anh?...
- Cô...
Cô dám cãi anh? Nhan Từ Khuynh cố hết sức kiềm chế lửa giận trong lòng.
- Mau để... xuống đây... cho tôi... Tôi tự ăn...
Còn ra lệnh cho anh?
"Choang"
Theo phản xạ, Dương Họa Y lấy tay che mặt để tránh những mảnh vỡ bắn tứ tung. Đôi mắt sắc lạnh lộ rõ những tia máu.
- Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt đúng không? Được đà tôi mềm lòng cô muốn làm tới đúng không? Cô muốn tạo phản đúng không? Được! Vậy thì mau về căn biệt thự đó tiếp tục làm việc cho tôi! Nhanh lên!
Dương Họa Y không nhìn cũng biết anh đang tức giận cỡ nào. Cô cũng không chậm một giây mà nhanh chóng rút hết ống thở, kim truyền ra rồi đi từng bước ra cửa. Bóng lưng cô cũng dần khuất sau cánh cổng bệnh viện.
Còn lại Nhan Từ Khuynh vẫn đứng nguyên ở đó. Mình vừa làm cái gì vậy? Tại sao mình lại có thể...
Anh ngồi xuống giường vò đầu xoa trán. Anh vẫn chưa biết tại sao bản thân lại có thể... Lúc này trợ lí của anh đi vào.
- Thiếu gia... Để thiếu phu nhân đi như vậy... có ổn không ạ?
- Tôi nói bao nhiêu lần rồi? Không được gọi cô ta là thiếu phu nhân mà! . Đam Mỹ Hay
- Nhưng... thiếu... Dương tiểu thư đang... bị thương nặng... Hôm nay trời còn có tuyết... Ngộ nhỡ...
Nhan Từ Khuynh như bừng tỉnh. Anh đứng dậy chạy theo hướng cô vừa đi.
Đúng như dự đoán, cô chưa đi được bao xa. Bóng dáng nhỏ bé ấy đang ngồi dựa vào bức tường lạnh lẽo. Cô mệt quá! Hơi thở gấp gáp, vết thương đau lên từng cơn, cơ thể run rẩy vì lạnh, đôi chân trần tím ngắt.
Nhan Từ Khuynh nhanh chóng lại gần khoác chiếc áo dày của mình lên người cô, cuốn gọn cả người cô vào trong áo rồi bế cô quay lại bệnh viện.
Bỗng một bàn tay nhỏ thò ra nắm lấy áo anh. Dương Họa Y run rẩy nói:
- Đừng... Tôi không muốn... ở viện... Tôi muốn về...
- Hiện giờ sức khỏe cô đang yếu! Ở viện có bác sĩ theo dõi, chăm sóc sẽ tốt hơn! Ngoan!
- Không... Tôi muốn về...
Dương Họa Y vẫn cứng đầu đòi về dù hơi thở cô đang yếu dần...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.