Vợ Ơi! Đừng Trốn Nữa!

Chương 98: Báu vật của Trường Niên

ihamata sensi

05/01/2020

Đi được một đoạn đường thì đổi Trường Niên là người lái xe còn Tú Vy ngồi bên cạnh nhìn qua khung cửa nhìn ngắm thành phố nhộn nhịp buổi sáng sớm. Ngắm được một lúc Tú Vy thở dài, quay lại nhìn về phía trước. Trường Niên xoay gương về phía Tú Vy để nhìn thấy rõ từng cử chỉ sắc thái của cô mà không gây mất tập trung.

- Đến công ty rồi, chào tạm biệt trước nha.

Thấy đã gần đến công ty Tú Vy đang định tháo dây an toàn để chuẩn bị xuống nhưng Trường Niên không cho xe dừng lại công ty mà cua qua một con đường cô ngạc nhiên hỏi.

- Này...đến công ty rồi mà...sao anh.

- Suỵt...em đang ngồi trên xe tôi, tôi muốn đưa em đi đâu thì cứ nghe theo đi.

Trường Niên nở một nụ cười bí ẩn khiến cô không thể đoán nổi hắn nghĩ cái gì ngoan ngoãn nghe theo. Đi thêm một lúc Tú Vy mới dần nhận ra hắn định đưa mình đi ăn tại một nhà hàng nổi tiếng mà mình thích nhất lại thêm một dấu chấm hỏi trong đầu tiếp tục hỏi trước nụ cười bí hiểm của hắn.

- Tại sao anh lại biết tôi thích ăn tại nhà hàng này.

Câu hỏi ngây ngô của Tú Vy làm hắn không thể nhịn cười, khóe môi cong cong.

- Câu hỏi ngớ ngẩn vậy là sao? Tôi thích nhà hàng này thì tôi đưa em đến, ai mà biết em cũng thích nó chứ. Tự em khai chứ tôi không có ép đấy nha.

Trường Niên nhìn hai má đỏ ửng của Tú Vy càng thêm thích thú, đưa tay lên xoa xoa lấy nó nhẹ giọng.

- Nhờ vậy mà tôi biết được em cũng có sở thích giống tôi.

Hắn lại nở một nụ cười bí ẩn mê hoặc lòng người, cô ngại ngùng quay đầu hắn không cười nữa thu tay lại tiếp lời.

- Dù sao chúng ta cũng đang trong giai đoạn tìm hiểu, chẳng lẽ cứ xưng hô cô- tôi, anh-tôi một cách xa lạ như thế sao, tôi sẽ tiến thêm một bước gọi cô là em?



- Sẵn đây tôi muốn hỏi anh một câu.

Tú Vy nhìn xuống dưới hai tay đan vào nhau ngước lên nhìn Trường Niên e ngại.

- Em muốn hỏi câu gì cũng được?

- Tôi đã có con với người đàn ông khác, anh sẽ chấp nhận những đứa con không do mình sinh ra chứ?

- Em đúng là đồ ngốc, những gì tôi làm không đủ chứng minh tôi không quan tâm đến quá khứ của em, thứ tôi quan tâm là hiện tại. Tôi chỉ biết một điều là hiện tại bây giờ tôi yêu em và cả hai đứa trẻ.

Những lời nói xuất phát từ trái tim lòng chân thành của hắn làm cho trái tim đã đóng băng mấy chục năm của cô phải tan chảy trước sự ấm áp của Mặt Trời đó chính là Trường Niên.

- Thú thật thì tôi chưa từng rung động trước bất kỳ người đàn ông nào, ngoại trừ tên khó ưa như anh( nhìn hắn mỉm cười).

- Tôi có nghe lầm không, em đang tỏ tình tôi đấy ư.

Hắn đặt tay lên lòng ngực của mình cảm nhận từng nhịp đập hạnh phúc của trái tim vẻ mặt như đang phê pha thuốc phiện. Nhìn điệu bộ của hắn khiến cho cô bật cười không ngớt đánh nhẹ vào vai hắn nói.

- Haha...đừng làm lố nữa...không phải tôi tỏ tình anh đâu.. đừng có tưởng bở.

- Trái tim tan vỡ.

Hắn xịu mặt trước sự phủ phàng của cô, tỏ ra đau lòng.

- Đùa vậy là đủ rồi? Ngồi đây một lát chắc tôi cười không chịu nổi quá.

Tú Vy vừa cười vừa cởi dây an toàn ra khỏi người bước xuống xe, Trường Niên cũng theo sau. Bước ra khỏi xe cả hai đứng nhìn một lát cùng bước vào. Hình ảnh đầu tiên hiện ra trước mắt mặt bọn họ là một không khí êm đềm lãng mạn của các cặp tình nhân và các cặp vợ chồng mới cưới, ngồi khắp ngỏ ngách trong nhà hàng cùng nắm tay cùng ăn uống và cùng nhau trò chuyện. Cả hai như hai khúc gỗ đứng lặng yên ngơ ngác nhìn nhau cùng lên tiếng.



- Từ khi nào nhà hàng này trở thành nơi hẹn hò vậy.

- Chắc hai người không biết, hôm nay là ngày lễ tình yêu nên nhà hàng có những ưu đãi cho các cặp đôi, những cặp đôi tới đây sẽ được chụp hình kỉ niệm của nhiếp ảnh nổi tiếng đến từ Pháp.

Họ đang thắc mắc thì xa xa có một cô gái mặc một bộ vest đen trắng nhìn qua cũng biết đó chính là quản lý của nhà hàng, cô gái vui vẻ bước tới giải đáp thắc mắc với giọng nói vô cùng ngọt ngào.

- Xin chào, tôi tên là Mê Liên, quản lý nhà hàng rất vui khi được gặp anh.

Mê Liên có vẻ thích Trường Niên nên chỉ chú ý tới mình hắn bước lại gần đưa tay ra mỉm cười. Hắn nhìn vẻ mặt khó chịu của Tú Vy mỉm cười, nắm lấy tay cô bắt tay với Mê Liên, cười nói.

- Thật ngại quá, tôi không có thói quen bắt tay con gái trước mắt người yêu của mình.

Hành động của hắn khiến cô cảm thấy hạnh phúc vô cùng, hai má bỗng chốc đỏ hoe. Mê Liên bị hắn làm cho xấu hổ sượng mặt tìm cớ bỏ đi. Sau khi cô ta bỏ đi Trường Niên nắm lấy hai vai Tú Vy đằng sau lưng, dựa đầu vào vai cô dịu dàng nói với một chất giọng vô cùng nồng ấm.

- Cho dù chúng ta chưa chính thức trở thành người yêu của nhau, nhưng trong thâm tâm tôi luôn mặc định em không đơn giản là người yêu mà còn là một báu vật không thể thiếu trong cuộc đời của Trường Niên.

Trái tim một lần nữa bị đánh thức đập loạn xạ trong lòng ngực, Tú Vy vô thức xoay người lại ôm lấy hông của Trường Niên thì thầm.

- Từ khi nào mà anh biết nói chuyện ngọt ngào như thế chứ.

- Từ khi yêu em.

Trường Niên cuối đầu vuốt ve hôn lên mái tóc thoang thoảng mùi hương hoa hồng mà hắn thích không biết tự bao giờ. Không khí bây giờ không còn cứng đờ như trước nó trở nên nhẹ nhàng êm ả hòa theo cảnh vật lãng mạn tại đây. Bọn họ đang hạnh phúc gần chết thì chuông điện thoại vô duyên trong túi họ đồng loạt reo lên. Cả hai giật mình buông nhau ra cầm điện thoại lên là bắt máy thản thốt.

- Đồn cảnh sát sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vợ Ơi! Đừng Trốn Nữa!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook