Chương 99: Ông tơ bà nguyệt
ihamata sensi
07/01/2020
Không khí lãng mạn đã bị dập tắt, cả hai không biết có chuyện gì, vội vã cùng nhau đi đến đồn cảnh sát.
Tại đồn cảnh sát An Lạc và Lăng Vũ ngồi đối diện nhìn nhau bằng đôi mắt giận dữ. Không khí đồn cảnh sát đã u tối mà hai người họ làm nó u tối hơn không nói với nhau một tiếng nào.
- Tôi đã thông báo cho người nhà hai người đến để bảo lãnh.
Không khí yên tĩnh vắng lặng bị một người cảnh sát cắt ngang. Ông ta ngồi ở chính giữa đặt tay lên bàn nghiêm nghị. Họ không thèm quan tâm nhìn nhau đập tay mạnh xuống bàn chỉ thẳng vào mặt đối phương cao giọng.
- Tôi không có ăn cướp( quay sang nhìn người cảnh sát) mấy người nhìn tôi thế này mà đi ăn cướp túi xách rẻ tiền của bà cô già này sao.
- Ngài cảnh sát anh ta nói dối anh ta đã ăn cướp còn, sàm sỡ tôi nữa, tôi xin ngài hãy bắt anh ta ở tù mọt gông luôn đi.
An Lạc rưng rưng nhìn người cảnh sát ra vẻ tổn thương nghiêm trọng về tinh thần lẫn thể xác. Lăng Vũ bĩu môi trước độ diễn xuất siêu sao của An Lạc quyết không chịu thua nói to hơn.
- Cô ta đang diễn đấy tôi không có làm gì hết tôi vô tội, xin ngài hãy bắt cô ấy.
-Bộp.. Thôi! Đây không phải nhà giữ trẻ.
Trước sự khủng bố kịch liệt từ hai phía người cảnh sát tức giận, quát lớn. Cả hai sợ hãi im re không dám nói lời nào nữa. Đợi An Lạc và Lăng Vũ ngồi xuống ông ta mới dần bình tĩnh lại nhẹ giọng.
- Sự việc xảy ra như thế nào thì hãy trình bày rõ ra trong tờ giấy trên bàn rồi chúng tôi sẽ giải quyết.
Ông mệt mỏi lắc đầu thở dài rời khỏi nhường lại mặt trận cho hai người họ. Sau khi cảnh sát rời đi, cả hai liếc mắt nhìn nhau một cái rồi cặm cụi viết lời khai.
- Xong rồi.
Cả hai cùng viết xong ngẩn đầu lên quay mặt đi chỗ khác không muốn nhìn nhau, An Lạc nghênh mặt lên tiếng.
- Tôi nói cho cậu biết, em gái tôi là một người rất hung dữ, nếu em ấy biết tôi bị cậu ức hiếp, thì cậu đừng mong mà còn xác để về.
- Hứ...nực cười quá...cô tưởng bạn tôi hiền chắc...cậu ta đến đây...cô cũng không có đường thoát đâu.
Lăng Vũ cười ồ lên trêu chọc đáp trả, An Lạc không biết trả lời sao hết cứng họng suy nghĩ một lát ấp úng thốt ra.
- Đồ đàn ông mặt váy, cãi tay đôi với phụ nữ.
- Còn cô là đồ thần kinh, cãi không lại rồi sử dụng chiêu chửi.
- Cậu...cậu...a..thật tức chết đi mà.
Thái độ của nghênh ngáo của Lăng Vũ làm cho An Lạc nổi cơn thịnh nộ vì không cãi lại, đứng dậy định nhào tới cho anh một trận. Lăng Vũ kịp thời tránh né đứng dậy thè lưỡi trêu ngươi.
- Đố cô bắt được tôi..lêu..lêu.
- Được lắm, để tôi xử lý thằng ranh con như cậu thế nào.
An Lạc cau mày bước ra khỏi ghế chạy tới chỗ Lăng Vũ, anh nhìn thấy vội vàng bỏ chạy, An Lạc đuổi theo. Cả hai rượt đuổi chạy vòng vòng khắp đồn không ai chịu nhường ai, chạy được một lúc không còn sức để chạy nữa bắt đầu bước lê thê từng bước thở hì hục mồ hôi chảy đầm đìa.
- Tên kia, mau đứng lại cho tôi đánh cái coi..phù..phù.
An Lạc bước từng bước thở không ra hơi gọi Lăng Vũ, anh cũng mệt không còn muốn bước nữa ngồi xuống dựa lưng vào ghế, giơ cờ trắng bằng chiếc khăn giấy.
- Tôi..phù...tôi đầu hàng muốn đánh gì đánh đi, không chạy nữa..phù.
- Cậu nghĩ tôi còn sức lực để đánh nữa sao.
An Lạc cũng hì hục ngồi xuống ghế bên cạnh Lăng Vũ, cả hai nói với nhau vài câu, mệt mỏi ngủ thiếp đi An Lạc dựa đầu vào vai anh gục lên gục xuống.
Tú Vy và Trường Niên đến trước cổng, không biết có chuyện gì.
- Tú Vy, người nhà của em là ai?
- Thì là chị họ, người mà bán tôi cho anh đấy.
- Còn anh thì sao?
- Một thằng BFF phiền phức, không ngờ chúng ta lại đến đồn cảnh sát này một lần nữa.
Trường Niên nhìn vào trong cười nhẹ nắm lấy tay của Tú Vy dắt vào trong. Đầu tiên Trường Niên hỏi thăm nhân viên trước.
- Cô cho tôi hỏi người tên Lăng Vũ đang ở đâu và bị bắt vì tội gì.
Người *** viên bật máy tính lên rà soát một lát ngước mắt lên vui vẻ trả lời.
- Lăng Vũ đang ngồi ở phía trước rẻ phải, anh ta bị bắt vì sàm sỡ một cô gái.
- Cái gì cậu ta làm như vậy sao?
Trường Niên sững người nhìn Tú Vy xấu hổ muốn tìm cái lỗ nào chui xuống, cười gượng.
- Chắc có hiểu lầm gì đấy! Bạn của tôi rất đàng hoàng..haha" Cái tên, dám làm mấy chuyện đáng xấu hổ này"
- Được rồi, anh cứ đi tìm anh ta đi, để tôi hỏi chị họ ở đâu.
- Được rồi, tôi đi trước đây.
Trường Niên vẫy tay tạm biệt bỏ đi, Tú Vy nhìn theo chờ hắn đi khuất rồi mới hỏi tới chuyện của mình. Khi biết được thông tin cô cũng đi theo phía của Trường Niên.
Trường Niên đi tìm Lăng Vũ với vẻ mặt giận dữ khi anh để hắn phải xấu hổ trước mặt Tú Vy. Hắn đi thẳng rẻ qua là đã thấy Lăng Vũ đang ngồi trên ghế ngủ gật với một cô gái ngồi bên cạnh. Nhẹ nhàng bước tới định cho anh một trận thì Tú Vy cũng có mặt tại đấy gọi to.
- An Lạc, chị đâu rồi.
Nghe thấy tiếng của Tú Vy Trường Niên dừng tay lại quay lại cả hai nhìn nhau ngạc nhiên.
- Tú Vy...Trường Niên..
Tú Vy bước tới nhìn Lăng Vũ và An Lạc quay lại hỏi Trường Niên.
- Đừng nói với tôi..đây là bạn anh đấy nhé.
- Dù tôi không muốn thừa nhận nhưng thằng ất ơ trước mắt chính là BFF của tôi đấy.
Cả hai thở dài trước sự việc cười ra nước mắt này, đi bảo lãnh cho Lăng Vũ và An Lạc. Làm đơn xong họ trở lại chỗ của An Lạc và Lăng Vũ đứng nhìn, Tú Vy đột nhiên mỉm cười làm cho Trường Niên khó hiểu thắc mắc.
- Có chuyện gì mà em cười vậy?
- Anh không thấy sao, nhìn hai người họ trông dễ thương.
- Dễ thương..
Tú Vy nói hắn mới để ý nhìn hai người ngủ và hành động rất giống nhau, mỉm cười khoác vai Tú Vy háo hức.
- Nếu đã có duyên chi bằng tôi với em làm ông tơ bà nguyệt kết đôi cho họ đi.
- Kết đôi??
- Đúng rồi, em thấy có được không?
Tú Vy thấy ý kiến của Trường Niên khá hay, cũng thấy thích thú. Hai người bọn họ bắt tay nở một nụ cười đầy thâm thúy nhìn Lăng Vũ và An Lạc.
Tại đồn cảnh sát An Lạc và Lăng Vũ ngồi đối diện nhìn nhau bằng đôi mắt giận dữ. Không khí đồn cảnh sát đã u tối mà hai người họ làm nó u tối hơn không nói với nhau một tiếng nào.
- Tôi đã thông báo cho người nhà hai người đến để bảo lãnh.
Không khí yên tĩnh vắng lặng bị một người cảnh sát cắt ngang. Ông ta ngồi ở chính giữa đặt tay lên bàn nghiêm nghị. Họ không thèm quan tâm nhìn nhau đập tay mạnh xuống bàn chỉ thẳng vào mặt đối phương cao giọng.
- Tôi không có ăn cướp( quay sang nhìn người cảnh sát) mấy người nhìn tôi thế này mà đi ăn cướp túi xách rẻ tiền của bà cô già này sao.
- Ngài cảnh sát anh ta nói dối anh ta đã ăn cướp còn, sàm sỡ tôi nữa, tôi xin ngài hãy bắt anh ta ở tù mọt gông luôn đi.
An Lạc rưng rưng nhìn người cảnh sát ra vẻ tổn thương nghiêm trọng về tinh thần lẫn thể xác. Lăng Vũ bĩu môi trước độ diễn xuất siêu sao của An Lạc quyết không chịu thua nói to hơn.
- Cô ta đang diễn đấy tôi không có làm gì hết tôi vô tội, xin ngài hãy bắt cô ấy.
-Bộp.. Thôi! Đây không phải nhà giữ trẻ.
Trước sự khủng bố kịch liệt từ hai phía người cảnh sát tức giận, quát lớn. Cả hai sợ hãi im re không dám nói lời nào nữa. Đợi An Lạc và Lăng Vũ ngồi xuống ông ta mới dần bình tĩnh lại nhẹ giọng.
- Sự việc xảy ra như thế nào thì hãy trình bày rõ ra trong tờ giấy trên bàn rồi chúng tôi sẽ giải quyết.
Ông mệt mỏi lắc đầu thở dài rời khỏi nhường lại mặt trận cho hai người họ. Sau khi cảnh sát rời đi, cả hai liếc mắt nhìn nhau một cái rồi cặm cụi viết lời khai.
- Xong rồi.
Cả hai cùng viết xong ngẩn đầu lên quay mặt đi chỗ khác không muốn nhìn nhau, An Lạc nghênh mặt lên tiếng.
- Tôi nói cho cậu biết, em gái tôi là một người rất hung dữ, nếu em ấy biết tôi bị cậu ức hiếp, thì cậu đừng mong mà còn xác để về.
- Hứ...nực cười quá...cô tưởng bạn tôi hiền chắc...cậu ta đến đây...cô cũng không có đường thoát đâu.
Lăng Vũ cười ồ lên trêu chọc đáp trả, An Lạc không biết trả lời sao hết cứng họng suy nghĩ một lát ấp úng thốt ra.
- Đồ đàn ông mặt váy, cãi tay đôi với phụ nữ.
- Còn cô là đồ thần kinh, cãi không lại rồi sử dụng chiêu chửi.
- Cậu...cậu...a..thật tức chết đi mà.
Thái độ của nghênh ngáo của Lăng Vũ làm cho An Lạc nổi cơn thịnh nộ vì không cãi lại, đứng dậy định nhào tới cho anh một trận. Lăng Vũ kịp thời tránh né đứng dậy thè lưỡi trêu ngươi.
- Đố cô bắt được tôi..lêu..lêu.
- Được lắm, để tôi xử lý thằng ranh con như cậu thế nào.
An Lạc cau mày bước ra khỏi ghế chạy tới chỗ Lăng Vũ, anh nhìn thấy vội vàng bỏ chạy, An Lạc đuổi theo. Cả hai rượt đuổi chạy vòng vòng khắp đồn không ai chịu nhường ai, chạy được một lúc không còn sức để chạy nữa bắt đầu bước lê thê từng bước thở hì hục mồ hôi chảy đầm đìa.
- Tên kia, mau đứng lại cho tôi đánh cái coi..phù..phù.
An Lạc bước từng bước thở không ra hơi gọi Lăng Vũ, anh cũng mệt không còn muốn bước nữa ngồi xuống dựa lưng vào ghế, giơ cờ trắng bằng chiếc khăn giấy.
- Tôi..phù...tôi đầu hàng muốn đánh gì đánh đi, không chạy nữa..phù.
- Cậu nghĩ tôi còn sức lực để đánh nữa sao.
An Lạc cũng hì hục ngồi xuống ghế bên cạnh Lăng Vũ, cả hai nói với nhau vài câu, mệt mỏi ngủ thiếp đi An Lạc dựa đầu vào vai anh gục lên gục xuống.
Tú Vy và Trường Niên đến trước cổng, không biết có chuyện gì.
- Tú Vy, người nhà của em là ai?
- Thì là chị họ, người mà bán tôi cho anh đấy.
- Còn anh thì sao?
- Một thằng BFF phiền phức, không ngờ chúng ta lại đến đồn cảnh sát này một lần nữa.
Trường Niên nhìn vào trong cười nhẹ nắm lấy tay của Tú Vy dắt vào trong. Đầu tiên Trường Niên hỏi thăm nhân viên trước.
- Cô cho tôi hỏi người tên Lăng Vũ đang ở đâu và bị bắt vì tội gì.
Người *** viên bật máy tính lên rà soát một lát ngước mắt lên vui vẻ trả lời.
- Lăng Vũ đang ngồi ở phía trước rẻ phải, anh ta bị bắt vì sàm sỡ một cô gái.
- Cái gì cậu ta làm như vậy sao?
Trường Niên sững người nhìn Tú Vy xấu hổ muốn tìm cái lỗ nào chui xuống, cười gượng.
- Chắc có hiểu lầm gì đấy! Bạn của tôi rất đàng hoàng..haha" Cái tên, dám làm mấy chuyện đáng xấu hổ này"
- Được rồi, anh cứ đi tìm anh ta đi, để tôi hỏi chị họ ở đâu.
- Được rồi, tôi đi trước đây.
Trường Niên vẫy tay tạm biệt bỏ đi, Tú Vy nhìn theo chờ hắn đi khuất rồi mới hỏi tới chuyện của mình. Khi biết được thông tin cô cũng đi theo phía của Trường Niên.
Trường Niên đi tìm Lăng Vũ với vẻ mặt giận dữ khi anh để hắn phải xấu hổ trước mặt Tú Vy. Hắn đi thẳng rẻ qua là đã thấy Lăng Vũ đang ngồi trên ghế ngủ gật với một cô gái ngồi bên cạnh. Nhẹ nhàng bước tới định cho anh một trận thì Tú Vy cũng có mặt tại đấy gọi to.
- An Lạc, chị đâu rồi.
Nghe thấy tiếng của Tú Vy Trường Niên dừng tay lại quay lại cả hai nhìn nhau ngạc nhiên.
- Tú Vy...Trường Niên..
Tú Vy bước tới nhìn Lăng Vũ và An Lạc quay lại hỏi Trường Niên.
- Đừng nói với tôi..đây là bạn anh đấy nhé.
- Dù tôi không muốn thừa nhận nhưng thằng ất ơ trước mắt chính là BFF của tôi đấy.
Cả hai thở dài trước sự việc cười ra nước mắt này, đi bảo lãnh cho Lăng Vũ và An Lạc. Làm đơn xong họ trở lại chỗ của An Lạc và Lăng Vũ đứng nhìn, Tú Vy đột nhiên mỉm cười làm cho Trường Niên khó hiểu thắc mắc.
- Có chuyện gì mà em cười vậy?
- Anh không thấy sao, nhìn hai người họ trông dễ thương.
- Dễ thương..
Tú Vy nói hắn mới để ý nhìn hai người ngủ và hành động rất giống nhau, mỉm cười khoác vai Tú Vy háo hức.
- Nếu đã có duyên chi bằng tôi với em làm ông tơ bà nguyệt kết đôi cho họ đi.
- Kết đôi??
- Đúng rồi, em thấy có được không?
Tú Vy thấy ý kiến của Trường Niên khá hay, cũng thấy thích thú. Hai người bọn họ bắt tay nở một nụ cười đầy thâm thúy nhìn Lăng Vũ và An Lạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.