Chương 242: Là gì
ihamata sensi
03/04/2020
"Không được"
An Lạc và Lăng Thần đồng loạt phản đối khiến họ trở thành tâm điểm nóng để mọi người bàn tán.
Cô và anh nhìn nhau đỏ mặt trở về vị trí cặp đôi của mình. Tay cô cứ run cầm cập Hạ Phong thấy thế nắm tay cô lại nói nhỏ.
"Không việc gì phải lo, có anh đây rồi"
Lăng Thần cười nhạt nắm tay Nguyệt San, hỏi.
"Cô có dám hôn tôi không?"
"Sao phải ngại, tôi đây có kinh nghiệm lắm đấy"(cười) .
"Vậy là mọi người chuẩn bị tinh thần rồi nhé, không phải hôn bình thường thôi đâu. Bạn trai phải bòng bạn gái nữa"
Mọi chuyện càng ngày càng đi xa dự tính của Nguyệt San cô nàng cứ tưởng ăn xong rồi về nhưng không đơn giản.
Cô nàng thì không sao nhưng Lăng Thần hình như thấy rất khó chịu. Anh kéo theo cô bước vào trung tâm đã đánh dấu sẵn.
Thật trớ trêu An Lạc ở ngay bên cạnh, càng thêm khó xử. Anh đứng đối diện với Nguyệt San xuyên qua hóp cổ là bóng lưng của An Lạc.
Hạ Phong liếc nhìn, anh giật mình chuyển hướng sang Nguyệt San.
Lam Chi bắt đầu tổ chức trò chơi.
"Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi"
Mỗi cặp nắm tay nhìn thẳng vào mặt nhau, anh đưa tay khẽ chạm cổ Nguyệt San đưa môi về phía cô nàng.
"Rầm...tất cả đứng yên"
Môi sắp chạm vào nhau bỗng có tiếng cánh cửa đổ sập giật mình nhìn xem.
Từ ngoài bước vào hàng tá cảnh sát và nhân viên y tế. Mọi người không hiểu chuyện gì xảy ra lắp bắp.
"Chúng...chúng tôi chỉ tổ chức tiệc thôi...không làm gì bậy bạ"
Một cảnh sát đại diện bước đến đưa tấm thẻ ra trước mặt mọi người nghiêm nghị.
"Tình hình dịch bệnh đang diễn biến phức tạp. Theo lệnh của thủ tướng chính phủ, cách ly toàn xã hội 15 ngày không được tụ tập quá hai người khi không có việc gì quan trọng. Mong mọi người hợp tác và giải tán"
Ngưng một lúc, hướng mắt về phía Hạ Phong.
"Anh mới từ nước ngoài trở về, mong anh thực hiện cách ly để đảm bảo sức khỏe cộng đồng"
Hạ Phong được nhân viên y tế đưa đi, An Lạc chưa gửi gắm được lời nào nhìn theo thở dài.
"Mười bốn ngày sẽ nhanh thôi"
Mọi người giải tán Nguyệt San có cuộc gọi quan trọng mượn xe anh về trước. An Lạc vẫn ngồi tại bàn uống rượu một mình.
Không khí yên tĩnh, cảnh vật bình yên để một cô gái uống rượu một mình thật nguy hiểm. Hạ Phong đi cách ly mà Lăng Thần cứ tưởng thứ mình ghét không hề tồn tại.
"Uống rượu lái xe một mình nguy hiểm lắm"
Anh ngồi xuống đối diện nhìn cô mà lòng tràn ngập hạnh phúc. Anh là người giấu cảm xúc rất kém nhưng cô là người khá nhạy cảm liếc nhìn anh.
"Bạn trai tôi cách ly, cậu vui đến vậy sao?"
"Ờ...đương nhiên là không, tôi không có xe có thể cho tôi ké một đoạn đường được không?"
Anh lảng tránh chuyển hướng qua vấn đề khác. Cô phì cười tay cầm ly rượu xoay nhẹ.
"Cậu nói xem cậu là ai mà tôi cho ké"
"Ba của con cô"
"Ba ghẻ à"
"..."
An Lạc và Lăng Thần đồng loạt phản đối khiến họ trở thành tâm điểm nóng để mọi người bàn tán.
Cô và anh nhìn nhau đỏ mặt trở về vị trí cặp đôi của mình. Tay cô cứ run cầm cập Hạ Phong thấy thế nắm tay cô lại nói nhỏ.
"Không việc gì phải lo, có anh đây rồi"
Lăng Thần cười nhạt nắm tay Nguyệt San, hỏi.
"Cô có dám hôn tôi không?"
"Sao phải ngại, tôi đây có kinh nghiệm lắm đấy"(cười) .
"Vậy là mọi người chuẩn bị tinh thần rồi nhé, không phải hôn bình thường thôi đâu. Bạn trai phải bòng bạn gái nữa"
Mọi chuyện càng ngày càng đi xa dự tính của Nguyệt San cô nàng cứ tưởng ăn xong rồi về nhưng không đơn giản.
Cô nàng thì không sao nhưng Lăng Thần hình như thấy rất khó chịu. Anh kéo theo cô bước vào trung tâm đã đánh dấu sẵn.
Thật trớ trêu An Lạc ở ngay bên cạnh, càng thêm khó xử. Anh đứng đối diện với Nguyệt San xuyên qua hóp cổ là bóng lưng của An Lạc.
Hạ Phong liếc nhìn, anh giật mình chuyển hướng sang Nguyệt San.
Lam Chi bắt đầu tổ chức trò chơi.
"Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi"
Mỗi cặp nắm tay nhìn thẳng vào mặt nhau, anh đưa tay khẽ chạm cổ Nguyệt San đưa môi về phía cô nàng.
"Rầm...tất cả đứng yên"
Môi sắp chạm vào nhau bỗng có tiếng cánh cửa đổ sập giật mình nhìn xem.
Từ ngoài bước vào hàng tá cảnh sát và nhân viên y tế. Mọi người không hiểu chuyện gì xảy ra lắp bắp.
"Chúng...chúng tôi chỉ tổ chức tiệc thôi...không làm gì bậy bạ"
Một cảnh sát đại diện bước đến đưa tấm thẻ ra trước mặt mọi người nghiêm nghị.
"Tình hình dịch bệnh đang diễn biến phức tạp. Theo lệnh của thủ tướng chính phủ, cách ly toàn xã hội 15 ngày không được tụ tập quá hai người khi không có việc gì quan trọng. Mong mọi người hợp tác và giải tán"
Ngưng một lúc, hướng mắt về phía Hạ Phong.
"Anh mới từ nước ngoài trở về, mong anh thực hiện cách ly để đảm bảo sức khỏe cộng đồng"
Hạ Phong được nhân viên y tế đưa đi, An Lạc chưa gửi gắm được lời nào nhìn theo thở dài.
"Mười bốn ngày sẽ nhanh thôi"
Mọi người giải tán Nguyệt San có cuộc gọi quan trọng mượn xe anh về trước. An Lạc vẫn ngồi tại bàn uống rượu một mình.
Không khí yên tĩnh, cảnh vật bình yên để một cô gái uống rượu một mình thật nguy hiểm. Hạ Phong đi cách ly mà Lăng Thần cứ tưởng thứ mình ghét không hề tồn tại.
"Uống rượu lái xe một mình nguy hiểm lắm"
Anh ngồi xuống đối diện nhìn cô mà lòng tràn ngập hạnh phúc. Anh là người giấu cảm xúc rất kém nhưng cô là người khá nhạy cảm liếc nhìn anh.
"Bạn trai tôi cách ly, cậu vui đến vậy sao?"
"Ờ...đương nhiên là không, tôi không có xe có thể cho tôi ké một đoạn đường được không?"
Anh lảng tránh chuyển hướng qua vấn đề khác. Cô phì cười tay cầm ly rượu xoay nhẹ.
"Cậu nói xem cậu là ai mà tôi cho ké"
"Ba của con cô"
"Ba ghẻ à"
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.