Chương 243: Ngủ là chân ái
ihamata sensi
03/04/2020
"Muốn tôi đưa về cũng được thôi, uống với tôi một chai"
An Lạc rót rượu đưa về phía Lăng Thần, anh cầm lấy cười nhẹ.
"Cô đang khinh thường tửu lượng của tôi sao?"
"Không, tôi không bao giờ giúp người khác mà không có điều kiện"
Nụ cười miếng chi tạo nên vẻ đẹp thuần túy trên gương mặt đỏ hồng láng mịn. Cô đưa tay cầm lấy ly rượu của mình nhướng mày đưa về phía anh..
"Chấp nhận điều kiện hay là không?"
Anh cũng cầm rượu cụng vào ly của cô một cái nhẹ.
"Tôi chấp nhận"
Mặc cho thời gian càng ngày càng tĩnh lặng cả hai uống cạn ly rượu, tiếp tục uống thêm ly tiếp theo. Hai ánh mắt đa sầu dáng chặt vào nhau như muốn nói lời chúc mừng.
Không gian lãng mạn che lấp đi khoảng trời lạnh giá. Dưới tòa nhà nhỏ còn sáng đèn Khải Hàn ngồi chống cằm ánh mắt mệt mỏi nhìn về phía cổng. Bên cạnh có hai cô gái ngồi gần không ngừng khuyên bảo.
"Khải Hàn con vào ngủ đi, chắc đêm nay cậu chủ tăng ca nên không về đâu"
"Không, baba chắc chắn sẽ về, baba hứa sẽ ăn tối cùng Tiểu Hàn"
Dù mọi người năn nỉ đến nhường nào Khải Hàn cũng nằn nặc đợi Phong Hàn trở về ăn tối. Họ có gọi điện nhưng anh không bắt máy.
Ngoài trời lâm râm mưa bóng dáng chiếc xe chạy vào nhà, đôi mắt sâu lim dim bỗng mở to tươi tắn hẳn lên lon ton chạy.
"A...baba về rồi"
Phong Hàn mệt mỏi bước ra khỏi xe mở dù chưa kịp bước đi nghe tiếng gọi vừa mới ngẩn đầu nhìn Khải Hàn đã chạy tới ôm chặt hai chân của anh.
Trời mưa mà nhóc lao ra ngoài ướt hết cả mặt, anh nhìn mà thấy thương ngồi xuống bòng nhóc lên lo lắng.
"Sao bây giờ con vẫn chưa ngủ, đã vậy còn lao ra trời mưa, lỡ nhiễm bệnh thì sao?"
Anh vừa phàn nàn vừa đưa tay lau nước trên mặt nhóc. Bỗng dưng nhóc mếu mặt ôm chặt cổ anh khóc bù lu bù loa.
"Sao bây giờ baba mới về, ba hứa ăn tối với con mà...huhu...ba thật đáng ghét"
Anh cười khổ dỗ dành: "Ba xin lỗi, lần sau ba sẽ về sớm, nhóc tha lỗi cho ba nhé"
"Một lần này thôi đấy, lần sau mà bỏ con một mình con bay về ở với ông bà nội"
Nhóc dúi đầu vào người anh hờn trách, anh ôm nhóc đi vào trong nhà. Trước tình hình dịch bệnh căng thẳng bác sĩ phải có trách nhiệm với bệnh nhân nhưng anh quên mất mình còn phải có trách nhiệm với con.
Để bù đắp anh đã tự tay tắm làm thức ăn cho hai ba con cùng ăn. Anh đưa nhóc vào phòng mình, hiếm lắm Khải Hàn mới ở đây lâu với anh nên anh phải trân trọng.
"Lăng Thần, cậu thua rồi haha...cậu thua rồi"
An Lạc là người thách thức nhưng mới uống được hai ly đã không chịu nổi. Còn anh đã uống hết một chai giữ lời chấp nhận điều kiện.
Trước nhà hàng cô luôn muốn chế nhạo anh, cũng may xung quanh không còn ai. Anh định đưa cô về nhưng khổ nỗi không biết nhà.
Khách sạn bây giờ cũng không còn mở chị còn một cách đưa về nhà mình thôi...
Trên xe cô đâu chịu yên miệng luôn chửi rủa chủ yếu toàn tên anh trong đó. Khó khăn lắm anh mới dìu cô vào trong nhà.
Lên một tầng lầu nữa coi như hoàn thành xứ mệnh.
"Lăng Thần, cậu chết chắc...tôi có súng đó..pằng...pằng...chết rồi haha"
Tay cô hoạt động liên tục lấy cây son làm súng chĩa vào đầu anh, cười hả hê.
"Tôi không biết tôi làm gì cô mà đòi giết tôi mãi vậy, bắn từ nhà hàng bắn đến đây vẫn chưa xong"
Anh khá mệt mỏi đưa được cô vào phòng bên cạnh phòng mình. Sắp xếp chỗ ngủ của cô xong cũng trở về phòng tắm rửa nghỉ ngơi.
Khi nằm lên giường anh thấy mình thánh thiện đến lạ mỡ treo tận mõm vẫn không hề lay động bởi vì.
"Ngủ là chân ái"
*Tuyên dương Lăng Thần người đàn ông nghị lực và có liêm sỉ nhất năm không như ai kia.
An Lạc rót rượu đưa về phía Lăng Thần, anh cầm lấy cười nhẹ.
"Cô đang khinh thường tửu lượng của tôi sao?"
"Không, tôi không bao giờ giúp người khác mà không có điều kiện"
Nụ cười miếng chi tạo nên vẻ đẹp thuần túy trên gương mặt đỏ hồng láng mịn. Cô đưa tay cầm lấy ly rượu của mình nhướng mày đưa về phía anh..
"Chấp nhận điều kiện hay là không?"
Anh cũng cầm rượu cụng vào ly của cô một cái nhẹ.
"Tôi chấp nhận"
Mặc cho thời gian càng ngày càng tĩnh lặng cả hai uống cạn ly rượu, tiếp tục uống thêm ly tiếp theo. Hai ánh mắt đa sầu dáng chặt vào nhau như muốn nói lời chúc mừng.
Không gian lãng mạn che lấp đi khoảng trời lạnh giá. Dưới tòa nhà nhỏ còn sáng đèn Khải Hàn ngồi chống cằm ánh mắt mệt mỏi nhìn về phía cổng. Bên cạnh có hai cô gái ngồi gần không ngừng khuyên bảo.
"Khải Hàn con vào ngủ đi, chắc đêm nay cậu chủ tăng ca nên không về đâu"
"Không, baba chắc chắn sẽ về, baba hứa sẽ ăn tối cùng Tiểu Hàn"
Dù mọi người năn nỉ đến nhường nào Khải Hàn cũng nằn nặc đợi Phong Hàn trở về ăn tối. Họ có gọi điện nhưng anh không bắt máy.
Ngoài trời lâm râm mưa bóng dáng chiếc xe chạy vào nhà, đôi mắt sâu lim dim bỗng mở to tươi tắn hẳn lên lon ton chạy.
"A...baba về rồi"
Phong Hàn mệt mỏi bước ra khỏi xe mở dù chưa kịp bước đi nghe tiếng gọi vừa mới ngẩn đầu nhìn Khải Hàn đã chạy tới ôm chặt hai chân của anh.
Trời mưa mà nhóc lao ra ngoài ướt hết cả mặt, anh nhìn mà thấy thương ngồi xuống bòng nhóc lên lo lắng.
"Sao bây giờ con vẫn chưa ngủ, đã vậy còn lao ra trời mưa, lỡ nhiễm bệnh thì sao?"
Anh vừa phàn nàn vừa đưa tay lau nước trên mặt nhóc. Bỗng dưng nhóc mếu mặt ôm chặt cổ anh khóc bù lu bù loa.
"Sao bây giờ baba mới về, ba hứa ăn tối với con mà...huhu...ba thật đáng ghét"
Anh cười khổ dỗ dành: "Ba xin lỗi, lần sau ba sẽ về sớm, nhóc tha lỗi cho ba nhé"
"Một lần này thôi đấy, lần sau mà bỏ con một mình con bay về ở với ông bà nội"
Nhóc dúi đầu vào người anh hờn trách, anh ôm nhóc đi vào trong nhà. Trước tình hình dịch bệnh căng thẳng bác sĩ phải có trách nhiệm với bệnh nhân nhưng anh quên mất mình còn phải có trách nhiệm với con.
Để bù đắp anh đã tự tay tắm làm thức ăn cho hai ba con cùng ăn. Anh đưa nhóc vào phòng mình, hiếm lắm Khải Hàn mới ở đây lâu với anh nên anh phải trân trọng.
"Lăng Thần, cậu thua rồi haha...cậu thua rồi"
An Lạc là người thách thức nhưng mới uống được hai ly đã không chịu nổi. Còn anh đã uống hết một chai giữ lời chấp nhận điều kiện.
Trước nhà hàng cô luôn muốn chế nhạo anh, cũng may xung quanh không còn ai. Anh định đưa cô về nhưng khổ nỗi không biết nhà.
Khách sạn bây giờ cũng không còn mở chị còn một cách đưa về nhà mình thôi...
Trên xe cô đâu chịu yên miệng luôn chửi rủa chủ yếu toàn tên anh trong đó. Khó khăn lắm anh mới dìu cô vào trong nhà.
Lên một tầng lầu nữa coi như hoàn thành xứ mệnh.
"Lăng Thần, cậu chết chắc...tôi có súng đó..pằng...pằng...chết rồi haha"
Tay cô hoạt động liên tục lấy cây son làm súng chĩa vào đầu anh, cười hả hê.
"Tôi không biết tôi làm gì cô mà đòi giết tôi mãi vậy, bắn từ nhà hàng bắn đến đây vẫn chưa xong"
Anh khá mệt mỏi đưa được cô vào phòng bên cạnh phòng mình. Sắp xếp chỗ ngủ của cô xong cũng trở về phòng tắm rửa nghỉ ngơi.
Khi nằm lên giường anh thấy mình thánh thiện đến lạ mỡ treo tận mõm vẫn không hề lay động bởi vì.
"Ngủ là chân ái"
*Tuyên dương Lăng Thần người đàn ông nghị lực và có liêm sỉ nhất năm không như ai kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.