Chương 244: Sự cố
ihamata sensi
05/04/2020
"A....đồ biến thái"
An Lạc vừa tỉnh dậy giật mình khi nhìn thấy Lăng Vũ nằm ở dưới. Cô la toáng lên vội kéo chăn cuộn quanh người thẳng chân đá anh văng khỏi giường.
" Gì...hả...ở đâu có đánh ghen"
Đang ngủ bị cú đá trời giáng của An Lạc hồn bay lung tung mơ màng lắc đầu qua lại.
"Bốp...tỉnh chưa hả...anh đúng là đồ đểu"
Cú ngã anh vẫn chưa định hồn thêm cái tát tối tăm mặt mày hét lớn.
"Đậu phộng, bố mày cũng dám đánh"
Cái tát thật đau anh đưa tay xoa má cảnh vật dần hiện rõ cả người cô đằng đẵng sát khí như muốn nhai cả dòng họ nhà anh.
"Chắc là ảo tưởng, cô ta đang ở phòng bên cạnh"
Đánh tới vậy mà anh vẫn chưa tỉnh tức chồng tức nhảy tới nắm đầu anh giật giật.
"Lăng Thần, tối hôm qua cậu làm gì tôi rồi hả mau nói đi"
"Tôi nhịn cô đủ rồi đó, buông ra"
Đau quá anh gỡ tay đẩy mạnh cô ngã nằm lên giường. Cô uất ức nước mắt giàn giụa khóc nức nở.
"Cậu đã là gì tôi rồi hả, mọi sự trong sáng của tôi bị cậu làm ô uế hết rồi..hic..."
Lăng Thần vẫn không hiểu vì sao cô lại ở đây trong khi mình đã đưa cô về phòng khác. Nhưng cô khóc lóc như thế này chỉ làm mọi chuyện rắc rối hơn thôi.
Anh chùn người bước đến đưa tay khẽ lau những giọt nước mắt tuổi hơn nói nhỏ.
" Tôi xin lỗi, tôi không biết tại sao lại... đừng khóc nữa nếu tôi có làm gì thì tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm"
Cô thút thít gạt tay ra cười nhạt: "Chịu trách nhiệm, tôi sẽ không bao giờ tha thứ những chuyện đã xảy ra"
Cô nhìn anh bằng đôi mắt câm hận cuốn chăn bỏ vào nhà vệ sinh. Thay đồ xong cô không thèm nhìn mặt anh quay lưng bước đi.
Nhìn cô như vậy anh đau lòng lắm nhưng không biết giải thích làm sao. Đôi mắt đượm buồn liếc nhìn camera, mọi chuyện thực hư ra sao chỉ cần xem thì sẽ rõ.
Anh vội vã rời khỏi giường tra lại đoạn camera lúc đó. Đúng là anh và cô ngủ phòng khác nhau, mọi thứ đều ổn cho đến khi phòng cô bật sáng.
Hình ảnh cô đứng dậy bật đèn thẩn thờ bước vào phòng của anh. Cô đứng trước giường cởi hết đồ trên người mình ra, lẩm bẩm.
"Chồng yêu, em đến rồi đây"
Mọi chuyện đều do cô làm tay cởi hết áo trên người anh gục đầu ngủ thiếp đi. Anh đang trông đợi có chuyện gì xảy ra hay không, nhưng tới sáng cô vẫn ở tư thế đó.
Như vậy đã rõ cả hai chưa có chuyện gì xảy lòng nhẹ nhõm rất nhiều. Chưa kịp vui mừng thì anh mới nhận ra cô vẫn đinh ninh là anh đã lợi dụng cô say rượu làm những chuyện đồi bại.
Anh phải gọi điện để nói rõ nhưng không.liên lạc được, đang gọi cuộc tiếp theo thì có số của Trường Niên gọi đến. Anh bè môi bắt máy.
"Alo"
Anh vừa bắt máy hắn hớt hải chất giọng run run
"An Lạc bị tai nạn rồi"
An Lạc vừa tỉnh dậy giật mình khi nhìn thấy Lăng Vũ nằm ở dưới. Cô la toáng lên vội kéo chăn cuộn quanh người thẳng chân đá anh văng khỏi giường.
" Gì...hả...ở đâu có đánh ghen"
Đang ngủ bị cú đá trời giáng của An Lạc hồn bay lung tung mơ màng lắc đầu qua lại.
"Bốp...tỉnh chưa hả...anh đúng là đồ đểu"
Cú ngã anh vẫn chưa định hồn thêm cái tát tối tăm mặt mày hét lớn.
"Đậu phộng, bố mày cũng dám đánh"
Cái tát thật đau anh đưa tay xoa má cảnh vật dần hiện rõ cả người cô đằng đẵng sát khí như muốn nhai cả dòng họ nhà anh.
"Chắc là ảo tưởng, cô ta đang ở phòng bên cạnh"
Đánh tới vậy mà anh vẫn chưa tỉnh tức chồng tức nhảy tới nắm đầu anh giật giật.
"Lăng Thần, tối hôm qua cậu làm gì tôi rồi hả mau nói đi"
"Tôi nhịn cô đủ rồi đó, buông ra"
Đau quá anh gỡ tay đẩy mạnh cô ngã nằm lên giường. Cô uất ức nước mắt giàn giụa khóc nức nở.
"Cậu đã là gì tôi rồi hả, mọi sự trong sáng của tôi bị cậu làm ô uế hết rồi..hic..."
Lăng Thần vẫn không hiểu vì sao cô lại ở đây trong khi mình đã đưa cô về phòng khác. Nhưng cô khóc lóc như thế này chỉ làm mọi chuyện rắc rối hơn thôi.
Anh chùn người bước đến đưa tay khẽ lau những giọt nước mắt tuổi hơn nói nhỏ.
" Tôi xin lỗi, tôi không biết tại sao lại... đừng khóc nữa nếu tôi có làm gì thì tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm"
Cô thút thít gạt tay ra cười nhạt: "Chịu trách nhiệm, tôi sẽ không bao giờ tha thứ những chuyện đã xảy ra"
Cô nhìn anh bằng đôi mắt câm hận cuốn chăn bỏ vào nhà vệ sinh. Thay đồ xong cô không thèm nhìn mặt anh quay lưng bước đi.
Nhìn cô như vậy anh đau lòng lắm nhưng không biết giải thích làm sao. Đôi mắt đượm buồn liếc nhìn camera, mọi chuyện thực hư ra sao chỉ cần xem thì sẽ rõ.
Anh vội vã rời khỏi giường tra lại đoạn camera lúc đó. Đúng là anh và cô ngủ phòng khác nhau, mọi thứ đều ổn cho đến khi phòng cô bật sáng.
Hình ảnh cô đứng dậy bật đèn thẩn thờ bước vào phòng của anh. Cô đứng trước giường cởi hết đồ trên người mình ra, lẩm bẩm.
"Chồng yêu, em đến rồi đây"
Mọi chuyện đều do cô làm tay cởi hết áo trên người anh gục đầu ngủ thiếp đi. Anh đang trông đợi có chuyện gì xảy ra hay không, nhưng tới sáng cô vẫn ở tư thế đó.
Như vậy đã rõ cả hai chưa có chuyện gì xảy lòng nhẹ nhõm rất nhiều. Chưa kịp vui mừng thì anh mới nhận ra cô vẫn đinh ninh là anh đã lợi dụng cô say rượu làm những chuyện đồi bại.
Anh phải gọi điện để nói rõ nhưng không.liên lạc được, đang gọi cuộc tiếp theo thì có số của Trường Niên gọi đến. Anh bè môi bắt máy.
"Alo"
Anh vừa bắt máy hắn hớt hải chất giọng run run
"An Lạc bị tai nạn rồi"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.