Chương 10
Trừu Phong Mạc Hề
08/04/2017
“Ha ha ha…” Trên đường về, An Bội Hòa cười to không ngừng, “Tự dưng có tiền…”
Cố Nhược xòe tay ra, “Đưa cho em.”
“Là anh lấy được cơ mà.” An Bội Hòa cười nói, “Nếu đổi lại là em, có khi còn mất tiền thuốc thang cho người ta nữa đó.”
“Đây là phí tổn cho em bị người ta đùa giỡn, anh thì mất cái gì?” Cố Nhược hỏi ngược lại.
“Anh sao..” An Bội Hòa vuốt cằm, “Anh phải để lộ bả vai ra cho người ta nhìn, phí lên sàn của anh đắt lắm đó.”
Nói đến đây, Cố Nhược lại nhớ tới dấu hôn trên bả vai hắn, “Lại đi lêu lổng với ai đấy?”
An Bội Hòa hiểu ý Cố Nhược, “Cái kia á… Đúng lúc hôm nay có mỹ nữ hiến hôn, không ngờ lại dọa ông chú kia sợ… Ha ha ha…”
“Hiến hôn?” Cố Nhược nhíu mày, thấp giọng lầm bầm, “Không phải hiến thân sao?”
“Cơ mà, em Tiểu Nhược cũng chịu lỗ rồi, vậy nên chúng ta chia đôi nhé.” An Bội Hòa nhượng bộ, Cố Nhược suy nghĩ một chút cũng đồng ý, hai người phân chia tang vật, ngăn cách lúc trước tự nhiên cũng được hóa giải.
Cố Nhược dù không cam tâm vẫn phải thừa nhận, vô lại và biến thái của An Bội Hòa cũng hữu dụng, giống như thầy chính trị của cô nói, tồn tại ắt sẽ hợp lý, nhưng mà, cô tuyệt đối không đồng tình việc hắn trước mặt mọi người cởi quần áo, lại còn khóc lóc, như vậy giống đàn ông chỗ nào?
Đúng, không phải đàn ông, nhưng mà, có ai không phải đàn ông mà lại đẹp trai như vậy không?
Hình như không có…
**
“Tốt như vậy sao…?” Cố Nhược lục lọi tủ quần áo của tên ngụy nam nhân An Bội Hòa, khinh thường nói, cô không phải người thích tọc mạch đâu nhé, ai bảo An Bội Hòa đi học không mang theo sách, lại còn nhờ vả cô, chứ có cho cô không cô thèm vào phòng hắn…
Lẽ ra, sách giáo khoa không nên xếp chung với tạp chí, ai mà biết cái tên BH kèm BT An Bội Hòa lại xếp như vậy..
Cố Nhược lục hồi lâu mới tìm được cuốn sách-đã-lâu-không-dùng mà An Bội Hòa nói, rút từ trong đống tạp chí ra, một ý niệm tà ác nảy lên trong đầu, Cố Nhược đột nhiên rất muốn rình xem bạn Hòa, à không tên ngụy nam nhân này có bí mật nào mà không thể cho ai biết không.. Này này, bắt thóp được tên BT như vậy không dễ đâu nhá!
Bình thường đi rình mò thì hèn quá, hôm nay vừa lúc tiến vào, không dòm một tí coi như có lỗi với bản thân.
Thật ra thì, Cố Nhược cũng chỉ muốn dòm mấy thứ chẳng hạn như “Vớ không giặt nhét vào gối” hay “ảnh chụp nữ sinh”… Nhưng mà, Cố Nhược dòm từ đầu giường đến hộc tủ cũng không tìm được mấy thứ đó.. Bạn Nhược kinh hãi, tên này cực phẩm vậy?
Trong lúc khiếp sợ, Cố Nhược nhất thời thông suốt, người khác thủ cái này là để YY [tự sướng ý ạ], An Bội Hòa trực tiếp thân chinh luôn, cần gì mà thầm mến, chụp trộm ảnh, thích gì làm nấy, mấy cái chuyện BT đấy với hắn cũng coi như đồng sàng dị mộng.
Cố Nhược thất vọng đứng dậy, định giúp hắn thu dọn lại giường chiếu do chính mình lật tung lên, bỗng nhiên, một tờ giấy nhét dưới gối nhẹ nhàng rơi ra.
Cô giơ chân dẫm lên, tờ giấy to bằng bàn tay, nhặt lên nhìn qua, một tờ hóa đơn ngân hàng, là hóa đơn gửi tiền, đưa tay định nhét lại xuống gối, nhưng đúng trong tik tak, Cố Nhược tia thấy số tiền ghi phía trên… Hóa đá, mười, trặm, vạn… TM, số tiền kia còn lớp gấp 5 lần.
Lúc Cố Nhược đến trường vừa mới hết giờ thứ nhất, An Bội Hòa đang nhàn nhã ngồi giữa một bầy mỹ nữ tán dóc, thấy Cố Nhược mở cửa đi vào, đắc ý phất tay, “Em Tiểu Nhược…”
Cố Nhược đi tới, một tay cầm sách, một tay cầm lon coca, hướng về phía An Bội Hòa đang cười đùa, bật coca… Xịt, tiếng coca khiến cả phòng học đang nhốn nháo bỗng dưng im bặt, Cố Nhược quăng quyển sách sang một bên, “An Bội Hòa, tôi khinh thường anh.” Nói xong xoay người bỏ đi.
An Bội Hòa không đuổi theo, Cố Nhược đi ra khỏi tòa nhà khu Đông, đột nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng, mất phương hướng, trong đầu chỉ có duy nhất một ý niệm, không thể ở chung với An Bội Hòa, kiên quyết không!
Cứ nghĩ như vậy, Cố Nhược vô thức trở về ký túc xá cũ, đứng trước cửa thất thần, “Quần lót” khẽ chọc cô, “Có việc gì à?”
“Không…” Cố Nhược định thần lại, cảm thấy khó xử, cúi đầu không dám nhìn, ai ngờ lại nhìn thấy “Quần lót” hai tay bưng một cái chậu, trong chậu đặt một đôi giày, một chiếc bàn chải, lại còn có một lọ nước cọ toilet.
Cố Nhược bấn loạn, run rẩy chọt chọt “Quần lót”, “Đây là cái gì vậy?”
“Quần lót” cười cười, “Này hả, tao nhờ Xuân Hoa đi mua giùm tao chai nước rửa bát, nó lại mua thành cái này, tao thấy để chà giày cũng được nên giữ lại.”
Bạn trẻ Xuân Hoa chính là “Phẫn thanh” tỷ muội, ngay cả cái này cũng không phân biệt rõ = =… Bất quá cũng tiện, mua nhầm rồi vẫn có người lấy để chà giày cơ mà, Cố Nhược lúng túng cười, “Ý kiến hay.. Ý kiến hay…” Vừa nói vừa vội vàng nắm tay cáo từ, ra khỏi ký túc xá, quyết tâm ban nãy đã không cánh mà bay.
Nhất niệm vừa diệt, nhất niệm lại lên…
Tại sao mình lại phải đi, có cút cũng phải là An Bội Hòa cút! Mắt mù rồi mới đi tin hắn hay nói theo cách của Tiểu Bạch, mắt dính trên mông = =!
Đùng đùng nổi giận về nhà, Cố Nhược cầm thẻ lên ngân hàng rút tiền, trả tiền phòng cho hắn, bắt hắn dọn đi.
Phá sản? Phá sản gì mà còn có hơn vạn đồng đi gửi cho người khác lại còn giấy trắng mực đen rõ ràng, tóm lại, Cố Nhược cô đã bị An Bội Hòa xỏ mũi.
Giả nghèo, ở chung, đi làm, chen chúc xe bus, hắn chơi vui lắm nhỉ!
Cầm tiền trở về, vừa mở cửa, Cố Nhược đã thấy An Bội Hòa ngồi bên trong, đã thay bộ quần áo khác, tóc còn hơi ướt nước, có vẻ vừa mới tắm xong, Cố Nhược hừ một tiếng, “Chưa bỏ của chạy lấy người à?”
An Bội Hòa đứng dậy, nụ cười luôn thường trực trên mặt đã biến mất đột nhiên khiến Cố Nhược cảm thấy xa lạ, có chút bối rối, “Sao không giả vờ phá sản nghèo đói nữa đi?”
“Em.. biết rồi? An Bội Hòa hỏi, “Em biết cái gì?”
“Hừ…” Cố Nhược ngồi xuống đối diện với hắn, cười lạnh một tiếng, “Biết anh không phá sản, biết đại thiếu gia nhà anh chán đời thích chơi trò giả nghèo, anh vung tay lên một cái có mấy vạn đồng, vậy cảm giác gạt tôi thích không?”
An Bội Hòa cười khổ một tiếng, “Hóa ra là vì em đã nhìn thấy cái kia…”
“Không thì sao?” Cố Nhược hỏi ngược lại, “Anh còn muốn đem 6, 7 cuốn sổ tiết kiệm ra khoe nữa à?”
“Em Tiểu Nhược, em…” An Bội Hòa nhìn Cố Nhược nói, “Em học luật đúng không?”
“Anh lừa gạt cả em gái anh à?” Cố Nhược cười to, hoàn toàn không muốn nghe hắn giải thích.
“Em…biết cái gì gọi là làm giả hóa đơn thuế giá trị gia tăng không?” An Bội Hòa đột nhiên nói.
Cố Nhược ngây ngẩn.
Cố Nhược xòe tay ra, “Đưa cho em.”
“Là anh lấy được cơ mà.” An Bội Hòa cười nói, “Nếu đổi lại là em, có khi còn mất tiền thuốc thang cho người ta nữa đó.”
“Đây là phí tổn cho em bị người ta đùa giỡn, anh thì mất cái gì?” Cố Nhược hỏi ngược lại.
“Anh sao..” An Bội Hòa vuốt cằm, “Anh phải để lộ bả vai ra cho người ta nhìn, phí lên sàn của anh đắt lắm đó.”
Nói đến đây, Cố Nhược lại nhớ tới dấu hôn trên bả vai hắn, “Lại đi lêu lổng với ai đấy?”
An Bội Hòa hiểu ý Cố Nhược, “Cái kia á… Đúng lúc hôm nay có mỹ nữ hiến hôn, không ngờ lại dọa ông chú kia sợ… Ha ha ha…”
“Hiến hôn?” Cố Nhược nhíu mày, thấp giọng lầm bầm, “Không phải hiến thân sao?”
“Cơ mà, em Tiểu Nhược cũng chịu lỗ rồi, vậy nên chúng ta chia đôi nhé.” An Bội Hòa nhượng bộ, Cố Nhược suy nghĩ một chút cũng đồng ý, hai người phân chia tang vật, ngăn cách lúc trước tự nhiên cũng được hóa giải.
Cố Nhược dù không cam tâm vẫn phải thừa nhận, vô lại và biến thái của An Bội Hòa cũng hữu dụng, giống như thầy chính trị của cô nói, tồn tại ắt sẽ hợp lý, nhưng mà, cô tuyệt đối không đồng tình việc hắn trước mặt mọi người cởi quần áo, lại còn khóc lóc, như vậy giống đàn ông chỗ nào?
Đúng, không phải đàn ông, nhưng mà, có ai không phải đàn ông mà lại đẹp trai như vậy không?
Hình như không có…
**
“Tốt như vậy sao…?” Cố Nhược lục lọi tủ quần áo của tên ngụy nam nhân An Bội Hòa, khinh thường nói, cô không phải người thích tọc mạch đâu nhé, ai bảo An Bội Hòa đi học không mang theo sách, lại còn nhờ vả cô, chứ có cho cô không cô thèm vào phòng hắn…
Lẽ ra, sách giáo khoa không nên xếp chung với tạp chí, ai mà biết cái tên BH kèm BT An Bội Hòa lại xếp như vậy..
Cố Nhược lục hồi lâu mới tìm được cuốn sách-đã-lâu-không-dùng mà An Bội Hòa nói, rút từ trong đống tạp chí ra, một ý niệm tà ác nảy lên trong đầu, Cố Nhược đột nhiên rất muốn rình xem bạn Hòa, à không tên ngụy nam nhân này có bí mật nào mà không thể cho ai biết không.. Này này, bắt thóp được tên BT như vậy không dễ đâu nhá!
Bình thường đi rình mò thì hèn quá, hôm nay vừa lúc tiến vào, không dòm một tí coi như có lỗi với bản thân.
Thật ra thì, Cố Nhược cũng chỉ muốn dòm mấy thứ chẳng hạn như “Vớ không giặt nhét vào gối” hay “ảnh chụp nữ sinh”… Nhưng mà, Cố Nhược dòm từ đầu giường đến hộc tủ cũng không tìm được mấy thứ đó.. Bạn Nhược kinh hãi, tên này cực phẩm vậy?
Trong lúc khiếp sợ, Cố Nhược nhất thời thông suốt, người khác thủ cái này là để YY [tự sướng ý ạ], An Bội Hòa trực tiếp thân chinh luôn, cần gì mà thầm mến, chụp trộm ảnh, thích gì làm nấy, mấy cái chuyện BT đấy với hắn cũng coi như đồng sàng dị mộng.
Cố Nhược thất vọng đứng dậy, định giúp hắn thu dọn lại giường chiếu do chính mình lật tung lên, bỗng nhiên, một tờ giấy nhét dưới gối nhẹ nhàng rơi ra.
Cô giơ chân dẫm lên, tờ giấy to bằng bàn tay, nhặt lên nhìn qua, một tờ hóa đơn ngân hàng, là hóa đơn gửi tiền, đưa tay định nhét lại xuống gối, nhưng đúng trong tik tak, Cố Nhược tia thấy số tiền ghi phía trên… Hóa đá, mười, trặm, vạn… TM, số tiền kia còn lớp gấp 5 lần.
Lúc Cố Nhược đến trường vừa mới hết giờ thứ nhất, An Bội Hòa đang nhàn nhã ngồi giữa một bầy mỹ nữ tán dóc, thấy Cố Nhược mở cửa đi vào, đắc ý phất tay, “Em Tiểu Nhược…”
Cố Nhược đi tới, một tay cầm sách, một tay cầm lon coca, hướng về phía An Bội Hòa đang cười đùa, bật coca… Xịt, tiếng coca khiến cả phòng học đang nhốn nháo bỗng dưng im bặt, Cố Nhược quăng quyển sách sang một bên, “An Bội Hòa, tôi khinh thường anh.” Nói xong xoay người bỏ đi.
An Bội Hòa không đuổi theo, Cố Nhược đi ra khỏi tòa nhà khu Đông, đột nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng, mất phương hướng, trong đầu chỉ có duy nhất một ý niệm, không thể ở chung với An Bội Hòa, kiên quyết không!
Cứ nghĩ như vậy, Cố Nhược vô thức trở về ký túc xá cũ, đứng trước cửa thất thần, “Quần lót” khẽ chọc cô, “Có việc gì à?”
“Không…” Cố Nhược định thần lại, cảm thấy khó xử, cúi đầu không dám nhìn, ai ngờ lại nhìn thấy “Quần lót” hai tay bưng một cái chậu, trong chậu đặt một đôi giày, một chiếc bàn chải, lại còn có một lọ nước cọ toilet.
Cố Nhược bấn loạn, run rẩy chọt chọt “Quần lót”, “Đây là cái gì vậy?”
“Quần lót” cười cười, “Này hả, tao nhờ Xuân Hoa đi mua giùm tao chai nước rửa bát, nó lại mua thành cái này, tao thấy để chà giày cũng được nên giữ lại.”
Bạn trẻ Xuân Hoa chính là “Phẫn thanh” tỷ muội, ngay cả cái này cũng không phân biệt rõ = =… Bất quá cũng tiện, mua nhầm rồi vẫn có người lấy để chà giày cơ mà, Cố Nhược lúng túng cười, “Ý kiến hay.. Ý kiến hay…” Vừa nói vừa vội vàng nắm tay cáo từ, ra khỏi ký túc xá, quyết tâm ban nãy đã không cánh mà bay.
Nhất niệm vừa diệt, nhất niệm lại lên…
Tại sao mình lại phải đi, có cút cũng phải là An Bội Hòa cút! Mắt mù rồi mới đi tin hắn hay nói theo cách của Tiểu Bạch, mắt dính trên mông = =!
Đùng đùng nổi giận về nhà, Cố Nhược cầm thẻ lên ngân hàng rút tiền, trả tiền phòng cho hắn, bắt hắn dọn đi.
Phá sản? Phá sản gì mà còn có hơn vạn đồng đi gửi cho người khác lại còn giấy trắng mực đen rõ ràng, tóm lại, Cố Nhược cô đã bị An Bội Hòa xỏ mũi.
Giả nghèo, ở chung, đi làm, chen chúc xe bus, hắn chơi vui lắm nhỉ!
Cầm tiền trở về, vừa mở cửa, Cố Nhược đã thấy An Bội Hòa ngồi bên trong, đã thay bộ quần áo khác, tóc còn hơi ướt nước, có vẻ vừa mới tắm xong, Cố Nhược hừ một tiếng, “Chưa bỏ của chạy lấy người à?”
An Bội Hòa đứng dậy, nụ cười luôn thường trực trên mặt đã biến mất đột nhiên khiến Cố Nhược cảm thấy xa lạ, có chút bối rối, “Sao không giả vờ phá sản nghèo đói nữa đi?”
“Em.. biết rồi? An Bội Hòa hỏi, “Em biết cái gì?”
“Hừ…” Cố Nhược ngồi xuống đối diện với hắn, cười lạnh một tiếng, “Biết anh không phá sản, biết đại thiếu gia nhà anh chán đời thích chơi trò giả nghèo, anh vung tay lên một cái có mấy vạn đồng, vậy cảm giác gạt tôi thích không?”
An Bội Hòa cười khổ một tiếng, “Hóa ra là vì em đã nhìn thấy cái kia…”
“Không thì sao?” Cố Nhược hỏi ngược lại, “Anh còn muốn đem 6, 7 cuốn sổ tiết kiệm ra khoe nữa à?”
“Em Tiểu Nhược, em…” An Bội Hòa nhìn Cố Nhược nói, “Em học luật đúng không?”
“Anh lừa gạt cả em gái anh à?” Cố Nhược cười to, hoàn toàn không muốn nghe hắn giải thích.
“Em…biết cái gì gọi là làm giả hóa đơn thuế giá trị gia tăng không?” An Bội Hòa đột nhiên nói.
Cố Nhược ngây ngẩn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.