Chương 13
Trừu Phong Mạc Hề
08/04/2017
Lúc đi phỏng vấn gặp người quen, hơn nữa người ta lại lại là giám
khảo, gặp chuyện như thế, đứa nào không mừng đứa đó ngu >”
Cố Nhược tuy rằng không khua chân múa tay, nhưng trong lòng đã thầm reo hò, quay sang nhìn hai người bên cạnh mình, càng nhìn càng thấy oai oách, càng thêm đắc ý.
Thế nhưng Trần Cẩm Đường chỉ nhìn Cố Nhược cười mỉm một cái, sau đó liền cúi đầu xuống xấp tài liệu đặt trên bàn, bọn họ từng người tự giới thiệu một cách vắn tắt, hại Cố Nhược nháy mắt ra hiệu vô ích.
Mục đích của Cố Nhược rất đơn giản, cô không phải loại người muốn tự dựa vào thực lực để cạnh tranh gì đó, cô chẳng qua chỉ là tiểu trạch nữ lười biếng, chỉ sợ Trần Cẩm Đường không hiểu được nhiệt tình hy vọng đi cửa sau của cô = =…
Người đàn ông ước chừng khoảng hơn ba chục tuổi nhìn về phía người đầu tiên nói, “Trước tiên, hãy tự giới thiệu đi.”
Namsinh đó có vẻ căng thẳng đứng lên, hai tay nắm chặt hai bên quần, “Lục Nhân Gia, năm thứ tư, ngành tài chính…” Còn chưa nói hết, trên kia một người phụ nữ trung tiên đã cướp lời, “Kế tiếp”
Đột nhiên cắt ngang như thế, đừng nói tới nam sinh kia, ngay cả nữ sinh ngồi bên phải cũng u mê, nhảy dựng lên như cương thi, “Áck…Quách Lộ Đức, tài…tài…”
Cố Nhược ngồi cách cô đó một người, choáng váng, nhanh vậy! Thảo nào vừa nãy ai đi ra ngoài cũng đều ủ rũ, vội vàng nhẩm thầm, Cố Nhược, năm thứ tư, khoa pháp luật tiếng Anh…
Mới đọc một lần, nữ sinh bên cạnh Cố Nhược đã ngồi xuống, bạn Nhược phủi mông đứng dậy,, chữ “Cố” còn chưa kịp ra khỏi miệng, người phụ nữ trung niên kia đột nhiên nói, “Không cần phải giới thiệu nữa, xin trả lời câu hỏi của tôi, nếu sếp của bạn luôn đến tận lúc cuối cùng mới bố trí công việc cho bạn. Thái độ của bạn thế nào đối với phong cách làm việc như vậy?”
Bạn Nhược nổi giận, sao đùng cái đã quay sang hỏi đáp rồi? Trong đầu sấm chớp vang dội, hoàn toàn u mê, đần độn nói, “Nếu vậy, tôi sẽ hỏi ông ấy nhiệm vụ kế tiếp sớm hơn…”
Nói xong, Cố Nhược biết ngay là xong đời rồi, đáp án ngu xuẩn như thế này làm sao mà lại nói ra khỏi miệng được cơ chứ! Quay lại nhìn giám khảo, hình như đang nhìn mình khinh bỉ, Trần Cẩm Đường ngẩng đầu lên, Cố Nhược trừng mắt nhìn hắn, lúc cần thì không ngẩng, chờ tôi bị bêu xấu anh ngẩng lên nhanh thế >”<.
Chờ Cố Nhược hoàn hồn trở lại, nhóm năm người bọn họ đã kết thúc phỏng vấn, đi ra khỏi đó, Cố Nhược thấy bản thân mình chỉ có một chữ, “Quẫn.”
Thôi thì coi như là chuẩn bị tâm lý trước, chỗ này không được thì đổi chỗ khác. Huống hồ công ty lớn như vậy sẽ không chấp nhận loại lười biếng như mình, chi bằng tìm chỗ nào có thể lười biếng được mà làm. Nghĩ thông lập tức khôi phục tinh thần…
Buổi tối lúc rửa chén đĩa trong quán bar, An Bội Hòa hỏi, “Phỏng vấn như thế nào rồi?”
Cố Nhược lắc đầu, “Không có cửa đâu.” Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nói với An Bội Hòa, “Anh tị hiềm nên mới không đi An thị làm, em thì sợ gì đâu, hay anh mở cửa sau cho em vào đó đi?”
An Bội Hòa cười, “Nếu em muốn thì không vấn đề gì, nhưng mà như vậy sau này em phải đi đi lại lại về thành phố N.”
“Nói vậy cũng đúng…” Cố Nhược cúi đầu nói.
“Em đi phỏng vấn ở công ty nào? An Bội Hòa hỏi.
“Công ty KM.” Cố Nhược dựa vào quầy bar nói, “Dù sao cũng không còn cơ hội nữa…”
“À…” An Bội Hòa gật đầu suy nghĩ, “Cũng đúng, công ty lớn như vậy em không có cửa sau, vào làm sao được?”
Cố Nhược nghe thấy không vui, mình cảm thấy mình kém cỏi người ta gọi là khiêm nhường, như An Bội Hòa, có tư cách gì mà chê cô, “Tại sao em không vào làm được hả, năm nào đi học em cũng có học bổng, em…em còn có thư giới thiệu của nhà trường nữa cơ mà!”
An Bội Hòa bĩu môi, “Vậy thì sao, không phải em vừa nói sẽ không có cơ hội à?”
Cố Nhược bị chặn họng không nói được gì, nín lặng hồi lâu, “Em nghĩ…80% là tại sáng nay hình tượng không tốt lắm, đầu tóc cầu kỳ một chút thì tốt hơn…”
An Bội Hòa đặt cái ly xuống, tay chống lên quầy bar, ngẩng đầu, “Thật à? Anh xem xem…”
Cố Nhược liếc mắt, “Em chẳng biết người ta tuyển cái gì nữa, toàn xem mặt…” vừa nói vừa liếc mấy cô nàng trang điểm xinh đẹp ngồi bên quầy bar, “Khác gì chọn ghế sofa chứ.” Cố Nhược nói mấy câu này thuần túy là muốn tìm đường rút…
An Bội Hòa nhìn cô từ đầu đến chân, “Điểm này thì anh đồng ý, em tiểu Nhược, nhìn em đằng sau nghĩ là tội phạm, nhìn nghiêng là muốn bỏ chạy, nhìn chính diện thì…..chắc chắn phải tự vệ…”
“…” Cố Nhược ném cái khay, “Anh muốn chết sao!”
An Bội Hòa thấy mặt Cố Nhược xị ra, liền cười làm hòa, “Em Tiểu Nhược, anh nói giỡn mà…”
Đang nói thì một mùi nước hoa nhẹ nhàng bay đến, bạn Nhược biết điều nhường chỗ, trong bụng chua chua, bĩu môi bỏ đi.
**
Ba ngày sau, An Bội Hòa đưa Cố Nhược đến ngân hàng rút tiền.
“Xa xỉ…” Cố Nhược nhìn vào cái máy đang nhả tiền ra chép chép miệng, “Tháng này?”
An Bội Hòa mặc dù vẫn cười cười nhưng có chút bất đắc dĩ, “Còn sợ anh thiếu tiền không…”
Cố Nhược trêu chọc, “Anh đây là đang khoe khoang sao?”
“Vậy cho em để em đi khoe khoang. . .” Vừa nói vừa đưa tiền cho Cố Nhược, Cố Nhược nhận lấy, rút thẻ của mình ra nhét vào máy rút tiền bên cạnh, “Về nhà viết lại hóa đơn nhé, mỗi tháng viết một tờ..”
An Bội Hòa gật đầu, “Thật tình, anh cứ thấy, cứ thấy như đút tiền vào miệng cọp ấy….”
“…” Cố Nhược tức giận trừng mắt nhìn hắn, “Anh có thể từ chối….”
“Tại sao?” An Bội Hòa chớp chớp mắt, “Để em Tiểu Nhược trách anh không tin em sao?”
“Biết điều là tốt!” Cố Nhược ấn ấn cái nút càng thô bạo, “Đỡ đến lúc đưa em năm vạn lại nói là mười vạn!”
**
Đến lúc Cố Nhược sắp quên tiệt luôn cái bữa phỏng vấn đó, định tiếp tục nộp hồ sơ chỗ khác thì đột nhiên nhận được điện thoại của công ty KM..
Cố Nhược cảm thấy rất khó tin, hỏi người gọi điện tới, “Cái này…tại sao lại là tôi.”
Cô gái ở đầu dây bên kia mỉm cười, “May mắn chăng.”
Lời này nói ra có rất nhiều nghĩa, cô nói thế chi bằng không nói cho rồi, nói ra thì chắc chắn không thể sai, có ai đi tìm việc mà không cần may mắn chứ.
Cúp điện thoại, Cố Nhược càng nghĩ càng cảm thấy là do Trần Cẩm Đường tác động, hôm đó người kia kêu anh ta là quản lý Trần, thế mà lại là quản lý của công ty KM đó! Cho dù hôm nay anh ta không giúp, nhưng sau này vào đó làm chuyển từ thực tập lên chính thức cũng dễ hơn…
Gặp việc vui này tinh thần cũng thoải mái, Cố Nhược hết ca lập tức chạy ra mời An Bội Hòa đi ăn cơm, bạn Hòa khinh bỉ nhìn, “Làm sao vậy, được tuyển rồi?”
“Sao anh biết?” Cố Nhược kinh ngạc nói.
“Nhìn là biết…” An Bội Hòa sáp lại gần nói, “Em tiểu Nhược, người như em, còn có chuyện gì để vui vẻ được nữa!”
“…” Cố Nhược không thèm tranh cãi với hắn, khỏi ảnh hưởng đến tâm tình của mình.
An Bội Hòa cũng không để ý, “Hôm đó em bảo công ty kia tuyển người giống như chọn ghế sofa cơ mà? Vậy sao em lại được nhận?”
Cố Nhựơc nín lặng, “Cái này… Không phải là đang đùa sao…”
An Bội Hòa đang ăn mì gật đầu, “Đúng đúng, sofa muốn mua còn phải chọn khách nữa mà.”
“An Bội Hòa!” Cố Nhược nổi giận, bạn Hòa lập tức bật cười, không biết xấu hổ tựa đầu lên bả vai Cố Nhược, “Đừng có giận mà, người ta đáng thương, chỉ còn có mình em thôi…”
“Chỉ còn lại em thế có muốn còn lại một mình luôn không!” Cố Nhược đập bàn nói, An Bội Hòa cười, dựa vào vai cô lẩm bẩm, “Thật…Chỉ còn có em thôi . .”
Cố Nhược tuy rằng không khua chân múa tay, nhưng trong lòng đã thầm reo hò, quay sang nhìn hai người bên cạnh mình, càng nhìn càng thấy oai oách, càng thêm đắc ý.
Thế nhưng Trần Cẩm Đường chỉ nhìn Cố Nhược cười mỉm một cái, sau đó liền cúi đầu xuống xấp tài liệu đặt trên bàn, bọn họ từng người tự giới thiệu một cách vắn tắt, hại Cố Nhược nháy mắt ra hiệu vô ích.
Mục đích của Cố Nhược rất đơn giản, cô không phải loại người muốn tự dựa vào thực lực để cạnh tranh gì đó, cô chẳng qua chỉ là tiểu trạch nữ lười biếng, chỉ sợ Trần Cẩm Đường không hiểu được nhiệt tình hy vọng đi cửa sau của cô = =…
Người đàn ông ước chừng khoảng hơn ba chục tuổi nhìn về phía người đầu tiên nói, “Trước tiên, hãy tự giới thiệu đi.”
Namsinh đó có vẻ căng thẳng đứng lên, hai tay nắm chặt hai bên quần, “Lục Nhân Gia, năm thứ tư, ngành tài chính…” Còn chưa nói hết, trên kia một người phụ nữ trung tiên đã cướp lời, “Kế tiếp”
Đột nhiên cắt ngang như thế, đừng nói tới nam sinh kia, ngay cả nữ sinh ngồi bên phải cũng u mê, nhảy dựng lên như cương thi, “Áck…Quách Lộ Đức, tài…tài…”
Cố Nhược ngồi cách cô đó một người, choáng váng, nhanh vậy! Thảo nào vừa nãy ai đi ra ngoài cũng đều ủ rũ, vội vàng nhẩm thầm, Cố Nhược, năm thứ tư, khoa pháp luật tiếng Anh…
Mới đọc một lần, nữ sinh bên cạnh Cố Nhược đã ngồi xuống, bạn Nhược phủi mông đứng dậy,, chữ “Cố” còn chưa kịp ra khỏi miệng, người phụ nữ trung niên kia đột nhiên nói, “Không cần phải giới thiệu nữa, xin trả lời câu hỏi của tôi, nếu sếp của bạn luôn đến tận lúc cuối cùng mới bố trí công việc cho bạn. Thái độ của bạn thế nào đối với phong cách làm việc như vậy?”
Bạn Nhược nổi giận, sao đùng cái đã quay sang hỏi đáp rồi? Trong đầu sấm chớp vang dội, hoàn toàn u mê, đần độn nói, “Nếu vậy, tôi sẽ hỏi ông ấy nhiệm vụ kế tiếp sớm hơn…”
Nói xong, Cố Nhược biết ngay là xong đời rồi, đáp án ngu xuẩn như thế này làm sao mà lại nói ra khỏi miệng được cơ chứ! Quay lại nhìn giám khảo, hình như đang nhìn mình khinh bỉ, Trần Cẩm Đường ngẩng đầu lên, Cố Nhược trừng mắt nhìn hắn, lúc cần thì không ngẩng, chờ tôi bị bêu xấu anh ngẩng lên nhanh thế >”<.
Chờ Cố Nhược hoàn hồn trở lại, nhóm năm người bọn họ đã kết thúc phỏng vấn, đi ra khỏi đó, Cố Nhược thấy bản thân mình chỉ có một chữ, “Quẫn.”
Thôi thì coi như là chuẩn bị tâm lý trước, chỗ này không được thì đổi chỗ khác. Huống hồ công ty lớn như vậy sẽ không chấp nhận loại lười biếng như mình, chi bằng tìm chỗ nào có thể lười biếng được mà làm. Nghĩ thông lập tức khôi phục tinh thần…
Buổi tối lúc rửa chén đĩa trong quán bar, An Bội Hòa hỏi, “Phỏng vấn như thế nào rồi?”
Cố Nhược lắc đầu, “Không có cửa đâu.” Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nói với An Bội Hòa, “Anh tị hiềm nên mới không đi An thị làm, em thì sợ gì đâu, hay anh mở cửa sau cho em vào đó đi?”
An Bội Hòa cười, “Nếu em muốn thì không vấn đề gì, nhưng mà như vậy sau này em phải đi đi lại lại về thành phố N.”
“Nói vậy cũng đúng…” Cố Nhược cúi đầu nói.
“Em đi phỏng vấn ở công ty nào? An Bội Hòa hỏi.
“Công ty KM.” Cố Nhược dựa vào quầy bar nói, “Dù sao cũng không còn cơ hội nữa…”
“À…” An Bội Hòa gật đầu suy nghĩ, “Cũng đúng, công ty lớn như vậy em không có cửa sau, vào làm sao được?”
Cố Nhược nghe thấy không vui, mình cảm thấy mình kém cỏi người ta gọi là khiêm nhường, như An Bội Hòa, có tư cách gì mà chê cô, “Tại sao em không vào làm được hả, năm nào đi học em cũng có học bổng, em…em còn có thư giới thiệu của nhà trường nữa cơ mà!”
An Bội Hòa bĩu môi, “Vậy thì sao, không phải em vừa nói sẽ không có cơ hội à?”
Cố Nhược bị chặn họng không nói được gì, nín lặng hồi lâu, “Em nghĩ…80% là tại sáng nay hình tượng không tốt lắm, đầu tóc cầu kỳ một chút thì tốt hơn…”
An Bội Hòa đặt cái ly xuống, tay chống lên quầy bar, ngẩng đầu, “Thật à? Anh xem xem…”
Cố Nhược liếc mắt, “Em chẳng biết người ta tuyển cái gì nữa, toàn xem mặt…” vừa nói vừa liếc mấy cô nàng trang điểm xinh đẹp ngồi bên quầy bar, “Khác gì chọn ghế sofa chứ.” Cố Nhược nói mấy câu này thuần túy là muốn tìm đường rút…
An Bội Hòa nhìn cô từ đầu đến chân, “Điểm này thì anh đồng ý, em tiểu Nhược, nhìn em đằng sau nghĩ là tội phạm, nhìn nghiêng là muốn bỏ chạy, nhìn chính diện thì…..chắc chắn phải tự vệ…”
“…” Cố Nhược ném cái khay, “Anh muốn chết sao!”
An Bội Hòa thấy mặt Cố Nhược xị ra, liền cười làm hòa, “Em Tiểu Nhược, anh nói giỡn mà…”
Đang nói thì một mùi nước hoa nhẹ nhàng bay đến, bạn Nhược biết điều nhường chỗ, trong bụng chua chua, bĩu môi bỏ đi.
**
Ba ngày sau, An Bội Hòa đưa Cố Nhược đến ngân hàng rút tiền.
“Xa xỉ…” Cố Nhược nhìn vào cái máy đang nhả tiền ra chép chép miệng, “Tháng này?”
An Bội Hòa mặc dù vẫn cười cười nhưng có chút bất đắc dĩ, “Còn sợ anh thiếu tiền không…”
Cố Nhược trêu chọc, “Anh đây là đang khoe khoang sao?”
“Vậy cho em để em đi khoe khoang. . .” Vừa nói vừa đưa tiền cho Cố Nhược, Cố Nhược nhận lấy, rút thẻ của mình ra nhét vào máy rút tiền bên cạnh, “Về nhà viết lại hóa đơn nhé, mỗi tháng viết một tờ..”
An Bội Hòa gật đầu, “Thật tình, anh cứ thấy, cứ thấy như đút tiền vào miệng cọp ấy….”
“…” Cố Nhược tức giận trừng mắt nhìn hắn, “Anh có thể từ chối….”
“Tại sao?” An Bội Hòa chớp chớp mắt, “Để em Tiểu Nhược trách anh không tin em sao?”
“Biết điều là tốt!” Cố Nhược ấn ấn cái nút càng thô bạo, “Đỡ đến lúc đưa em năm vạn lại nói là mười vạn!”
**
Đến lúc Cố Nhược sắp quên tiệt luôn cái bữa phỏng vấn đó, định tiếp tục nộp hồ sơ chỗ khác thì đột nhiên nhận được điện thoại của công ty KM..
Cố Nhược cảm thấy rất khó tin, hỏi người gọi điện tới, “Cái này…tại sao lại là tôi.”
Cô gái ở đầu dây bên kia mỉm cười, “May mắn chăng.”
Lời này nói ra có rất nhiều nghĩa, cô nói thế chi bằng không nói cho rồi, nói ra thì chắc chắn không thể sai, có ai đi tìm việc mà không cần may mắn chứ.
Cúp điện thoại, Cố Nhược càng nghĩ càng cảm thấy là do Trần Cẩm Đường tác động, hôm đó người kia kêu anh ta là quản lý Trần, thế mà lại là quản lý của công ty KM đó! Cho dù hôm nay anh ta không giúp, nhưng sau này vào đó làm chuyển từ thực tập lên chính thức cũng dễ hơn…
Gặp việc vui này tinh thần cũng thoải mái, Cố Nhược hết ca lập tức chạy ra mời An Bội Hòa đi ăn cơm, bạn Hòa khinh bỉ nhìn, “Làm sao vậy, được tuyển rồi?”
“Sao anh biết?” Cố Nhược kinh ngạc nói.
“Nhìn là biết…” An Bội Hòa sáp lại gần nói, “Em tiểu Nhược, người như em, còn có chuyện gì để vui vẻ được nữa!”
“…” Cố Nhược không thèm tranh cãi với hắn, khỏi ảnh hưởng đến tâm tình của mình.
An Bội Hòa cũng không để ý, “Hôm đó em bảo công ty kia tuyển người giống như chọn ghế sofa cơ mà? Vậy sao em lại được nhận?”
Cố Nhựơc nín lặng, “Cái này… Không phải là đang đùa sao…”
An Bội Hòa đang ăn mì gật đầu, “Đúng đúng, sofa muốn mua còn phải chọn khách nữa mà.”
“An Bội Hòa!” Cố Nhược nổi giận, bạn Hòa lập tức bật cười, không biết xấu hổ tựa đầu lên bả vai Cố Nhược, “Đừng có giận mà, người ta đáng thương, chỉ còn có mình em thôi…”
“Chỉ còn lại em thế có muốn còn lại một mình luôn không!” Cố Nhược đập bàn nói, An Bội Hòa cười, dựa vào vai cô lẩm bẩm, “Thật…Chỉ còn có em thôi . .”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.