Chương 14
Trừu Phong Mạc Hề
08/04/2017
Trên thực tế, cái tên An Bội Hòa kia vốn hay chuyện bé xé ra to, cho
nên Cố Nhược đối với những lời hắn nói thường hay thu gọn mức độ lại,
giả dụ như cái gì mà “Chỉ còn có mình em”, ghê tởm vậy cũng chỉ có An
Bội Hòa là dám thốt nên lời thôi.
Cố Nhược trời sinh khá lãnh cảm, lúc học đại học số người theo đuổi không phải ít, đáng tiếc, cô đối với những người xung quanh không có cảm giác, nhà trai dù có muốn lấy lòng nhà gái đến mấy, nhưng người ta chẳng có tý phản ứng nào, kiên nhẫn lắm cũng chịu, cộng thêm nguyên tắc của Cố Nhược, tuyệt đối không ra khỏi cửa đi hẹn hò, nói chuyện yêu đương như thế nào đây?
Cơ mà, đôi khi cũng có ngoại lệ, tỷ như đối với lời nói của An Bội Hòa, Cố Nhược nghe vô cùng có cảm giác, cho dù là cảm giác nôn mửa, nhưng đúng thực là có cảm giác.
Lúc Cố Nhược đến công ty KM báo danh có gặp “Đằng tấn”, không ngờ nó cũng qua, Cố Nhược suy nghĩ, liệu nó xin được QQ tổng tài để tán gẫu chưa nhỉ?
Nhưng vấn đề quan trọng không phải ở chỗ này, Cố Nhược và “Đằng Tấn” được phân tới phòng tài vụ, việc này khiến Cố Nhược rất buồn bực, nó Thượng Thu Thu học kế toán, chuẩn bị tới chỗ này thực tập thì không nói làm gì, nhưng mà Cố Nhược cô học luật tiếng Anh, ở nơi này có tác dụng gì chứ?
Cố Nhược kéo tay Tiểu Bạch- người hướng dẫn cho bọn họ hỏi, “Có phải em bị phân nhầm phòng không?”
Tiểu Bạch nghiêng đầu, “Không có đâu, ở trên đó viết rõ mà, em là do quản lý Trần chỉ định.”
Thượng Thu Thu sáp lại gần, “Cố Nhược, mày có cửa sau à?”
“Không có không có…” Cố Nhược vội vàng xua tay, trong lòng nói thầm, xem ra Trần Cẩm Đường chức vụ cũng không phải nhỏ, nhưng mà nói là nói như thế, mình học luật lại làm ở phòng tài vụ, thế nào cũng thấy không thích hợp, Cố Nhược tính toán gặp người ta nói khéo một chút, đổi mình tới phòng nào đó thích hợp hơn.
Tiểu Bạch dẫn Thượng Thu Thu đến một cái bàn làm việc còn chưa có ai ngồi, gọi người tới chiếu cố rồi dẫn Cố Nhược đến một phòng làm việc khác, gõ cửa, “Quản lý Trần, cô ấy đến rồi.”
Người ở bên trong đáp một tiếng, Tiểu Bạch hướng về phía cửa ngoắc một cái, ý bảo Cố Nhược đi vào, cô vừa mới bước vào trong, cửa lập tức đóng lại, Cố Nhược theo bản năng nghĩ ngay tới kịch bản phim truyền hình, một cô gái ngây thơ trong trắng bị bán vào lầu xanh, không nhịn được run run.
Trần Cẩm Đường ngồi sau bàn làm việc cười một tiếng, “Lạnh sao?”
“Không không..” Cố Nhược dè dặt đi tới, “Có phải là anh giúp em vào không?” Trần Cẩm Đường này cũng thật tốt quá, mình với anh ta chỉ học chung trường có hai lần, lại còn không thân thiết gì, bây giờ mới gặp lại đã giúp mình đi cửa sau, Cố Nhược thiếu chút nữa cảm động đến rơi nước mắt.
Trần Cẩm Đường không trả lời, chỉ nói, “Em làm thư ký cho tôi, chỗ này là phòng tài vụ, những công việc khác em cũng không làm được.”
“Em..” Cố Nhược chần chờ một chút, “Vậy anh có thể chuyển em sang phòng khác được không? Em chưa làm thư ký bao giờ..”
Trần Cẩm Đường hỏi ngược lại, “Vậy những việc khác em làm rồi à?”
Cố Nhược bấn, đần độn lắc đầu, “Không…”
“Vậy là được rồi.” anh ta cười yếu ớt, Cố Nhược ngây ngốc nhìn, trong đầu đột nhiên nghĩ, Trần Cẩm Đường cười rất nho nhã chững chạc, không giống như An Bội Hòa, hắn cười lên chỉ khiến người ta muốn đánh…
Trần Cẩm Đường nói tiếp, “Thật ra thì cũng không có gì, văn kiện giấy tờ… bọn họ đã chỉnh sửa kỹ càng rồi, em chỉ phân loại rồi cất cẩn thận, trước khi đi họp thì chuẩn bị một ít tài liệu cho tôi.. Mấy cái này học qua là biết.”
Cố Nhược gật đầu, “Vâng ạ..”
“Thực tập 3 tháng.” Anh ta vừa nói vừa nhìn Cố Nhược cười sâu xa, “Nếu làm tốt, tôi sẽ có thể chuyển em lên làm chính thức.”
Vừa nghe lời này, mắt Cố Nhược sáng lên, “Thật ạ?”
Trần Cẩm Đường nói, “Em bây giờ vẫn giống hệt hồi trung học, nói cái gì mắt cũng sáng lên..”
“Hắc hắc..” Cố Nhược cười khúc khích, ghé sát vào nói thầm, “Có người em gọi anh là quản lý Trần, không có người em gọi là học trưởng được không?” [học trưởng= tiền bối]
Anh ta gật đầu, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, “Đúng rồi, em gặp An Bội Hòa rồi chứ?”
“Đúng vậy, anh ấy và em ở…” Cố Nhược tùy tiện đáp, nói được một nửa vội nuốt xuống, “Lúc đi thuê phòng có tình cờ gặp.”
“Sau đó còn đi làm cùng nhau sao?” Anh ta hỏi.
“Dạ.” Cố Nhược gật đầu, “Có điều, em đi làm thêm cũng coi như đi chơi thôi, vẫn muốn tìm công việc lâu dài để làm.” Vừa nói vừa cẩn thận hỏi, “Học trưởng, anh với An Bội Hòa ngày trước học chung, nhưng hình như không thích nhau lắm thì phải?”
Trần Cẩm Đường nhún nhún vai, “Tôi thì không sao, cậu ta không thích tôi thôi.”
“Vâng.” Cố Nhược gật đầu nhìn quanh một lượt, cảm thấy có chút lúng túng.
“Sau đó thì lại chuyển trường mất, không phải học cùng trường với em sao?” Anh ta lật một tập tài liệu nhìn.
“Ba anh cũng từ chức?” Cố Nhược hỏi, nói xong cảm giác mình hơi thất thố, vẻ mặt Trần Cẩm Đường quả thật cũng hơi giật mình, “Cái gì?”
“Không..” Cố Nhược khoát tay, “Nhà em chuyển đi là bởi vì ba em từ chức, em nghĩ cả anh cũng…”
Trần Cẩm Đường nở nụ cười, “Không, ba tôi qua đời, tôi đi với mẹ.”
Cố Nhược đại bấn, hận không thể vả vào miệng vài cái, vô duyên vô cớ hỏi cái này làm gì! Cô lúng túng lắp bắp nói, “Em…Em không biết, không phải em cố ý…. Chuyện này, chúc ba anh sớm lên được Tây Phương cực lạc…” Hu hu hu, Cố Nhược ơi là Cố Nhược, mày bấn loạn quá rồi, khi không đọc văn tế làm gì!
“Phụt—“ Trần Cẩm Đường phì cười, nhìn Cố Nhược cuống quýt khoa chân múa tay muốn giải thích.
“Em.. không cố ý mà..” Cố Nhược mím môi rưng rưng.
“Tôi biết.” Trần Cẩm Đường vừa nói vừa rút từ trên kệ một tệp giấy đưa cho Cố Nhược, “Đem cái này xếp theo số trang.”
“Dạ dạ..” Cố Nhược nhận lấy, ngồi vào gian phòng gần cửa sổ, sắp xếp từng cái nhưng trong lòng vẫn suy nghĩ, thì ra cha của anh ta qua đời.
Tan sở về nhà không mệt như dự đoán, Trần Cẩm Đường thu xếp công việc cho cô cũng không vất vả gì, hơn mười giờ, lúc Cố Nhược chuẩn bị ngủ thì An Bội Hòa về, thấy Cố Nhược liền hỏi, “Em Tiểu Nhược, công việc thế nào?”
“Cũng không tệ.” Cố Nhược nói, “Không vất vả lắm.”
“Sếp tốt lắm hả?” An Bội Hòa uống một hớp nước nói.
“Vâng.” Cố Nhược suy nghĩ một chút vẫn quyết định nói cho hắn biết, “Là Trần Cẩm Đường.”
“Cái gì?!” An Bội Hòa lập tức nhảy dựng lên, “Là hắn à?”
Cố Nhược gật đầu, nhỏ giọng nói, “Hôm đó phỏng vấn em gặp anh ta… Hình như anh ta có giúp một chút..”
“Hắn giúp cái P!” An Bội Hòa kêu lên, “Hắn, hắn… Anh nói cái con người này, hắn…”
“Hắn làm sao?” Cố Nhược chớp mắt hỏi, “Hơn nữa, sao anh lại ghét người ta vậy, người ta cũng không làm gì..”
“Anh..” An Bội Hòa đột nhiên không thể nói, “Chỉ là ghét thôi, con người hắn quá sâu, không lường được.”
“Người ta gọi là thông minh kinh nghiệm.” Cố Nhược đáp, “So với anh chững chạc hơn nhiều.”
An Bội Hòa há miệng muốn nói cái gì lại thôi, “Kệ, anh đi ngủ đây.”
Cố Nhược suy nghĩ một chút hỏi với theo, “Anh biết cha của anh ta qua đời rồi không?”
An Bội Hòa đã quay người lại, lưng cứng đờ, “… Không biết.”
“Ừm.” Cố Nhược mang cái cốc vào trong bếp, “Thật ra em thấy Trần Cẩm Đường cũng không phải dễ dàng gì, cha mất rồi chỉ còn biết dựa vào chính mình..” Chờ Cố Nhược lẩm bẩm xong, An Bội Hòa đã trở về phòng.
Cố Nhược trời sinh khá lãnh cảm, lúc học đại học số người theo đuổi không phải ít, đáng tiếc, cô đối với những người xung quanh không có cảm giác, nhà trai dù có muốn lấy lòng nhà gái đến mấy, nhưng người ta chẳng có tý phản ứng nào, kiên nhẫn lắm cũng chịu, cộng thêm nguyên tắc của Cố Nhược, tuyệt đối không ra khỏi cửa đi hẹn hò, nói chuyện yêu đương như thế nào đây?
Cơ mà, đôi khi cũng có ngoại lệ, tỷ như đối với lời nói của An Bội Hòa, Cố Nhược nghe vô cùng có cảm giác, cho dù là cảm giác nôn mửa, nhưng đúng thực là có cảm giác.
Lúc Cố Nhược đến công ty KM báo danh có gặp “Đằng tấn”, không ngờ nó cũng qua, Cố Nhược suy nghĩ, liệu nó xin được QQ tổng tài để tán gẫu chưa nhỉ?
Nhưng vấn đề quan trọng không phải ở chỗ này, Cố Nhược và “Đằng Tấn” được phân tới phòng tài vụ, việc này khiến Cố Nhược rất buồn bực, nó Thượng Thu Thu học kế toán, chuẩn bị tới chỗ này thực tập thì không nói làm gì, nhưng mà Cố Nhược cô học luật tiếng Anh, ở nơi này có tác dụng gì chứ?
Cố Nhược kéo tay Tiểu Bạch- người hướng dẫn cho bọn họ hỏi, “Có phải em bị phân nhầm phòng không?”
Tiểu Bạch nghiêng đầu, “Không có đâu, ở trên đó viết rõ mà, em là do quản lý Trần chỉ định.”
Thượng Thu Thu sáp lại gần, “Cố Nhược, mày có cửa sau à?”
“Không có không có…” Cố Nhược vội vàng xua tay, trong lòng nói thầm, xem ra Trần Cẩm Đường chức vụ cũng không phải nhỏ, nhưng mà nói là nói như thế, mình học luật lại làm ở phòng tài vụ, thế nào cũng thấy không thích hợp, Cố Nhược tính toán gặp người ta nói khéo một chút, đổi mình tới phòng nào đó thích hợp hơn.
Tiểu Bạch dẫn Thượng Thu Thu đến một cái bàn làm việc còn chưa có ai ngồi, gọi người tới chiếu cố rồi dẫn Cố Nhược đến một phòng làm việc khác, gõ cửa, “Quản lý Trần, cô ấy đến rồi.”
Người ở bên trong đáp một tiếng, Tiểu Bạch hướng về phía cửa ngoắc một cái, ý bảo Cố Nhược đi vào, cô vừa mới bước vào trong, cửa lập tức đóng lại, Cố Nhược theo bản năng nghĩ ngay tới kịch bản phim truyền hình, một cô gái ngây thơ trong trắng bị bán vào lầu xanh, không nhịn được run run.
Trần Cẩm Đường ngồi sau bàn làm việc cười một tiếng, “Lạnh sao?”
“Không không..” Cố Nhược dè dặt đi tới, “Có phải là anh giúp em vào không?” Trần Cẩm Đường này cũng thật tốt quá, mình với anh ta chỉ học chung trường có hai lần, lại còn không thân thiết gì, bây giờ mới gặp lại đã giúp mình đi cửa sau, Cố Nhược thiếu chút nữa cảm động đến rơi nước mắt.
Trần Cẩm Đường không trả lời, chỉ nói, “Em làm thư ký cho tôi, chỗ này là phòng tài vụ, những công việc khác em cũng không làm được.”
“Em..” Cố Nhược chần chờ một chút, “Vậy anh có thể chuyển em sang phòng khác được không? Em chưa làm thư ký bao giờ..”
Trần Cẩm Đường hỏi ngược lại, “Vậy những việc khác em làm rồi à?”
Cố Nhược bấn, đần độn lắc đầu, “Không…”
“Vậy là được rồi.” anh ta cười yếu ớt, Cố Nhược ngây ngốc nhìn, trong đầu đột nhiên nghĩ, Trần Cẩm Đường cười rất nho nhã chững chạc, không giống như An Bội Hòa, hắn cười lên chỉ khiến người ta muốn đánh…
Trần Cẩm Đường nói tiếp, “Thật ra thì cũng không có gì, văn kiện giấy tờ… bọn họ đã chỉnh sửa kỹ càng rồi, em chỉ phân loại rồi cất cẩn thận, trước khi đi họp thì chuẩn bị một ít tài liệu cho tôi.. Mấy cái này học qua là biết.”
Cố Nhược gật đầu, “Vâng ạ..”
“Thực tập 3 tháng.” Anh ta vừa nói vừa nhìn Cố Nhược cười sâu xa, “Nếu làm tốt, tôi sẽ có thể chuyển em lên làm chính thức.”
Vừa nghe lời này, mắt Cố Nhược sáng lên, “Thật ạ?”
Trần Cẩm Đường nói, “Em bây giờ vẫn giống hệt hồi trung học, nói cái gì mắt cũng sáng lên..”
“Hắc hắc..” Cố Nhược cười khúc khích, ghé sát vào nói thầm, “Có người em gọi anh là quản lý Trần, không có người em gọi là học trưởng được không?” [học trưởng= tiền bối]
Anh ta gật đầu, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, “Đúng rồi, em gặp An Bội Hòa rồi chứ?”
“Đúng vậy, anh ấy và em ở…” Cố Nhược tùy tiện đáp, nói được một nửa vội nuốt xuống, “Lúc đi thuê phòng có tình cờ gặp.”
“Sau đó còn đi làm cùng nhau sao?” Anh ta hỏi.
“Dạ.” Cố Nhược gật đầu, “Có điều, em đi làm thêm cũng coi như đi chơi thôi, vẫn muốn tìm công việc lâu dài để làm.” Vừa nói vừa cẩn thận hỏi, “Học trưởng, anh với An Bội Hòa ngày trước học chung, nhưng hình như không thích nhau lắm thì phải?”
Trần Cẩm Đường nhún nhún vai, “Tôi thì không sao, cậu ta không thích tôi thôi.”
“Vâng.” Cố Nhược gật đầu nhìn quanh một lượt, cảm thấy có chút lúng túng.
“Sau đó thì lại chuyển trường mất, không phải học cùng trường với em sao?” Anh ta lật một tập tài liệu nhìn.
“Ba anh cũng từ chức?” Cố Nhược hỏi, nói xong cảm giác mình hơi thất thố, vẻ mặt Trần Cẩm Đường quả thật cũng hơi giật mình, “Cái gì?”
“Không..” Cố Nhược khoát tay, “Nhà em chuyển đi là bởi vì ba em từ chức, em nghĩ cả anh cũng…”
Trần Cẩm Đường nở nụ cười, “Không, ba tôi qua đời, tôi đi với mẹ.”
Cố Nhược đại bấn, hận không thể vả vào miệng vài cái, vô duyên vô cớ hỏi cái này làm gì! Cô lúng túng lắp bắp nói, “Em…Em không biết, không phải em cố ý…. Chuyện này, chúc ba anh sớm lên được Tây Phương cực lạc…” Hu hu hu, Cố Nhược ơi là Cố Nhược, mày bấn loạn quá rồi, khi không đọc văn tế làm gì!
“Phụt—“ Trần Cẩm Đường phì cười, nhìn Cố Nhược cuống quýt khoa chân múa tay muốn giải thích.
“Em.. không cố ý mà..” Cố Nhược mím môi rưng rưng.
“Tôi biết.” Trần Cẩm Đường vừa nói vừa rút từ trên kệ một tệp giấy đưa cho Cố Nhược, “Đem cái này xếp theo số trang.”
“Dạ dạ..” Cố Nhược nhận lấy, ngồi vào gian phòng gần cửa sổ, sắp xếp từng cái nhưng trong lòng vẫn suy nghĩ, thì ra cha của anh ta qua đời.
Tan sở về nhà không mệt như dự đoán, Trần Cẩm Đường thu xếp công việc cho cô cũng không vất vả gì, hơn mười giờ, lúc Cố Nhược chuẩn bị ngủ thì An Bội Hòa về, thấy Cố Nhược liền hỏi, “Em Tiểu Nhược, công việc thế nào?”
“Cũng không tệ.” Cố Nhược nói, “Không vất vả lắm.”
“Sếp tốt lắm hả?” An Bội Hòa uống một hớp nước nói.
“Vâng.” Cố Nhược suy nghĩ một chút vẫn quyết định nói cho hắn biết, “Là Trần Cẩm Đường.”
“Cái gì?!” An Bội Hòa lập tức nhảy dựng lên, “Là hắn à?”
Cố Nhược gật đầu, nhỏ giọng nói, “Hôm đó phỏng vấn em gặp anh ta… Hình như anh ta có giúp một chút..”
“Hắn giúp cái P!” An Bội Hòa kêu lên, “Hắn, hắn… Anh nói cái con người này, hắn…”
“Hắn làm sao?” Cố Nhược chớp mắt hỏi, “Hơn nữa, sao anh lại ghét người ta vậy, người ta cũng không làm gì..”
“Anh..” An Bội Hòa đột nhiên không thể nói, “Chỉ là ghét thôi, con người hắn quá sâu, không lường được.”
“Người ta gọi là thông minh kinh nghiệm.” Cố Nhược đáp, “So với anh chững chạc hơn nhiều.”
An Bội Hòa há miệng muốn nói cái gì lại thôi, “Kệ, anh đi ngủ đây.”
Cố Nhược suy nghĩ một chút hỏi với theo, “Anh biết cha của anh ta qua đời rồi không?”
An Bội Hòa đã quay người lại, lưng cứng đờ, “… Không biết.”
“Ừm.” Cố Nhược mang cái cốc vào trong bếp, “Thật ra em thấy Trần Cẩm Đường cũng không phải dễ dàng gì, cha mất rồi chỉ còn biết dựa vào chính mình..” Chờ Cố Nhược lẩm bẩm xong, An Bội Hòa đã trở về phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.