Chương 17
Trừu Phong Mạc Hề
08/04/2017
Buổi trưa lúc ăn cơm nghĩ đến An Bội Hòa đang gãy tay ở nhà, trong
lòng lại bứt rứt, mặc dù tên này không đáng được thông cảm nhưng Cố
Nhược vẫn tự an ủi, coi như mình tốt quá đi, gọi điện về nhà.
Đầu dây bên kia An Bội Hòa có vẻ không tệ, tốc độ nghe máy rất nhanh, nhưng sau khi nghe xong lại gào khóc, “Huhu…Em tiểu Nhược, em về nhà đút cơm cho anh ăn đi…”
“Sáng sớm em đã mua bánh bao rồi còn gì, có gì mà không cầm nổi hả!” Cố Nhược nói xong cũng thấy buồn cười, nếu mình đã thu xếp hết mọi thứ rồi thì tại sao lại còn lo lắng gọi điện thoại về chứ?
“Anh muốn ăn cơm, không gắp được.” An Bội Hòa chơi xấu.
“Vậy dùng muỗng đi!” Cố Nhược nói, “Em đang ở công ty thì làm sao về được?”
Đầu dây bên kia An Bội Hòa nôn nóng, mức độ làm nũng tăng đáng kể, “Không biết đâu, về đi về đi, không về anh lăn lộn đó!”
“Vậy ở đó mà lăn lộn đi.” Cố Nhược nói, “Em về đỡ phải quét nhà.” Nói rồi cúp máy, khóe miệng không hiểu sao lại nở nụ cười, cũng không biết rằng việc gọi cuộc điện thoại này rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Ra khỏi nhà ăn, trông thấy Trần Cẩm Đường đứng cách mình không xa, Cố Nhược đi lại khẽ gọi, “Học trưởng…”
Trần Cẩm Đường dừng bước nghiêng người cười một tiếng, “Em cũng đi ăn cơm à?”
Cố Nhược gật đầu, “Nhưng học trưởng là quản lý mà cũng ăn cơm ở nhà ăn a!”
“Thói quen thôi, với anh, ăn ở chỗ nào cũng như nhau.” Hắn cười yếu ớt, “Vả lại, thức ăn ở nhà ăn cũng không tệ lắm.”
“Đâu chỉ có không tệ thôi đâu!” Cố Nhược vừa nói đến đồ ăn liền hăng há, mà thực ra đồ ăn ở đây so với căn tin trường quả là một trời một vực, “Đồ ăn ở đây rất ngon, thịt bò hầm khoai tây ra thịt bò hầm khoai tây, không phải khoai tây hầm thịt bò, thị kho tàu thì lớn bằng bàn tay như này này! Căn tin trường miếng thịt bé tí, còn cho mỗi người có một miếng!”
Trần Cẩm Đường nở nụ cười, “Căn tin ở trường như vậy, nhưng mà em vẫn có thể ăn..” Giọng anh ta trầm xuống, quay đầu nói, “Còn anh hồi đó chỉ được ăn bánh bao kèm dưa muối, không giống như bây giờ.”
“Hả?” Cố Nhược ngây người.
Trần Cẩm Đường nói, “Anh được cử đi học đại học, nhà trường miễn học phí cho anh, thế nhưng sinh hoạt phí cũng là một khoản chi tiêu không nhỏ, mẹ anh làm sao có thể gánh vác nổi, anh chĩ có thể tự tiết kiệm tiền.”
Cố Nhược nhìn vóc người cao gầy của hắn, “Học trưởng anh thật là lợi hại, ăn ít như vậy mà còn có thể cao như này.” Nói rồi còn giơ tay ra đo thử, so với Cố Nhược cao hơn cả một cái đầu.
Nói cười một lúc rồi đi vào phòng làm việc, bắt đầu công việc buổi chiều.
Buổi tối, Trần Cẩm Đường lại muốn mời Cố Nhược đi ăn cơm, Cố Nhược nghĩ đến ở nhà còn có kẻ nào đó đang lăn lộn, liền khéo léo từ chối, “Nhà em có bà bác từ quê lên đưa con đi thi đại học….”
Mặc dù là một lời nói dối thiện chí, nhưng An Bội Hòa ở nhà đang dùng tay trái để chơi game bỗng cảm thấy lạnh cả người, liên tục hắt hơi hai cái, nghĩ là do mình bị thương dẫn đến bị cảm, liền uống hai viên thuốc, chờ đến lúc Cố Nhược mua đồ ăn về, người nào đó đã lăn ra ghế salon ngủ từ lúc nào…
Cố Nhược ở trong bếp lỉnh kỉnh, nghĩ phải bắt An Bội Hòa trả thêm tiền, mặc dù cơm nước của hai người đều như nhau, nhưng cô còn phải lao động nữa cơ mà!
Trong phòng có tiếng động, An Bội Hòa cũng mơ mơ màng màng mở mắt, “Em Tiểu Nhược…”
Cố Nhược ở trong bếp lên tiếng, “Dậy rồi?”
“Uhm…” An Bội Hòa đứng lên, cánh tay lại cảm thấy đau, “Tayanh đau…”
Cố Nhược vặn lửa nồi súp nhỏ lại đi qua, “Sao vậy?” Vừa nhìn vào cánh tay đang quấn băng đã có phần hơi xám lại của An Bội Hòa, “Anh không thay băng sao?”
“Anh có một tay thì thay làm sao…” Hắn chu miệng nói, “Buổi trưa em lại không về nhà…”
“Đần!” Cố Nhược không nhịn được mắng, “Vậy anh cũng phải biết đường tìm người thay giùm chứ, vết thương để lâu làm sao được!” Nói rồi chạy vào phòng hắn lấy túi bông băng thuốc đỏ ra.
Lúc tháo băng, An Bội Hòa không ngừng kêu la, Cố Nhược phì phì, “Anh có phải là đàn ông không, đụng cái là kêu vậy!”
An Bội Hòa không biết xấu hổ nói, “Đàn ông thì sao… Phụ nữ còn có thể rên rỉ mà… Á! Cố Nhược quẹt mạnh một cái, bạn Hòa hai mắt đẫm lệ, “Tróc da mất rồi….” [đập đầu lạy bạn Hòa]
Cố Nhược mặt không thay đổi nói, “Anh vẫn còn biết đau à, em tưởng trong đầu anh toàn tư tưởng háo sắc thôi!” nói rồi kéo cổ tay hắn, chấm thuốc bôi lên.
Có điều, đau đớn cũng không ngăn được An Bội Hòa mở miệng, “Em tiểu Nhược em thật thô lỗ, cứ như đang quết tiêu lên miếng thịt bò ấy…”
“Ọe…” An Bội Hòa vừa nói, Cố Nhược lại cảm thấy ghê tởm, vội vàng quấn miếng băng lại rồi chạy vào bếp chuẩn bị thức ăn.
Lúc đang ăn cơm An Bội Hòa nhìn Cố Nhược hỏi, “Trần Cẩm Đường ở công ty không làm gì em chứ?”
“Anh ta làm cái gì?” Cố Nhược hỏi ngược lại, xúc một miếng to bỏ vào miệng hắn.
An Bội Hòa nhồm nhoàm, “Anh đang nói đến mấy cái chuyện động tay động chân ấy…” Vừa nói vừa giơ tay trái ra trước ngực bạn Nhược, Cố Nhược đang cầm cái thía súp không thương tiếc đổ luôn vào móng vuốt của ai đó.
“Oái!” An Bội Hòa bị bỏng rụt vội tay lại, Cố Nhược cầm khăn lau tay cho hắn, “Anh cho rằng anh ta là anh sao?”
An Bội Hoa lau xong tay nghiêm mặt nói, “Em tiểu Nhược, đàn ông đều là lang sói! Không có ngoại lệ!”
Cố Nhược cũng nhìn sâu vào mắt hắn, “Anh đang muốn ám chỉ em nên đuổi thẳng cổ con sói béo nhất ra khỏi nhà phải không?”
“A~~~~” An Bội Hòa giả ngu há miệng chờ cơm, Cố Nhược xúc một muỗng cơm đút vào miệng hắn, “Còn lôi thôi nữa buổi tối sẽ không giúp anh chà lưng đâu!”
Ăn cơm xong cũng giống như mấy ngày trước An Bội Hòa ở trong nhà tắm kêu cứu, Cố Nhược vừa mở cửa đi vào, cổ tay đột nhiên bị túm chặt, cả người bị kéo vào trong, “Này…” Cố Nhược chưa kịp kêu lên, miệng đã bị chặn lại, trước mắt bạn Nhược là khuôn mặt của An Bội Hòa, muốn đẩy hắn ra nhưng cả hai tay đều bị tay trái của hắn nắm rất chắc, Cố Nhược sợ hãi, An Bội Hòa nhìn vô dụng không ngờ lực tay lại lớn như vậy.
Chờ đến hắn rời miệng đi, Cố Nhược mới nhìn thấy vẻ hài hước trên mặt An Bội Hòa, tức giận, “TMD, anh muốn chết à!”
An Bội Hòa vẫn nắm cổ tay Cố Nhựơc, tựa hồ vẫn chưa thỏa mãn, “Huhu, em tiểu Nhược em vừa mới KISS người ta xong còn nói người ta!”
“Anh buông ra!” Cố Nhược vùng vẫy cũng không thể thoát ra được, chỉ có thế la hét, “Đầu anh bị nước vào à!”
An Bội Hòa chớp chớp mắt ra vẻ chiếm tiện nghi lại còn khoe khoang, “Anh chỉ là muốn cho em biết đàn ông đáng sợ đến mức nào thôi!”
Cố Nhược nhìn bộ dạng này của hắn thì bốc hỏa, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, lúc nào cũng tự cho mình là đúng, làm cái gì cũng không hề để ý đến cảm nhận của người khác, “Đây là nụ hôn đầu của em!” Cố Nhược cực kỳ ủy khuất.
“Hả? Không phải chứ…” An Bội Hòa choáng váng, đại học năm thứ tư, vẫn còn nụ hôn đầu?Taycũng nới lỏng ra, Cố Nhược nhân cơ hội này tát cho hắn một cái, giận dữ bỏ đi….
Đây quả thực là nụ hôn đầu tiên của cô, Cố Nhược học đại học người theo đuổi không ít, nhưng cô một chút cảm giác cũng không có, ngay cả hẹn hò cũng không đi thì lấy đâu ra chỗ mà có nụ hôn đầu?
Nhưng cô nghĩ thế nào cũng không ngờ được nụ hôn đầu của mình lại bị An Bội Hòa lấy đi như vậy, hơn nữa hắn còn xem đó như trò đùa.
Nhớ đến khuôn mặt tươi cười của hắn, Cố Nhược lại thấy ấm ức, chui vào trong chăn ngủ, còn quay về phía cửa quát, “Đừng để cho tôi thấy mặt anh!”
Nửa đêm, An Bội Hòa lặng lẽ đi ra khỏi phòng mình, xoay xoay nắm cửa phòng Cố Nhược, mới vừa rồi thật sự chỉ muốn chứng minh đàn ông rất đáng sợ, nói cho cô ấy biết ngay cả người bị thương cũng vẫn có thể xâm phạm được, huống chi là Trần Cẩm Đường? Ngay cả anh cũng không lường được trò đùa ấy lại đi đến mức này, trong kế hoạch chỉ định nắm lấy cổ tay cô ấy, vốn không có nụ hôn bất ngờ kia….
An Bội Hòa khẽ khàng đi vào, Cố Nhược ngủ ở trên giường phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ, thấy cô ngủ say, anh mới an tâm, vươn tay trái ra định giúp cô đắp lại chăn, nhìn thấy người trên giường cuộn tròn lại, khẽ giọng thì thầm, “Em tiểu Nhược, anh yêu em…Nhưng mà…”
Đầu dây bên kia An Bội Hòa có vẻ không tệ, tốc độ nghe máy rất nhanh, nhưng sau khi nghe xong lại gào khóc, “Huhu…Em tiểu Nhược, em về nhà đút cơm cho anh ăn đi…”
“Sáng sớm em đã mua bánh bao rồi còn gì, có gì mà không cầm nổi hả!” Cố Nhược nói xong cũng thấy buồn cười, nếu mình đã thu xếp hết mọi thứ rồi thì tại sao lại còn lo lắng gọi điện thoại về chứ?
“Anh muốn ăn cơm, không gắp được.” An Bội Hòa chơi xấu.
“Vậy dùng muỗng đi!” Cố Nhược nói, “Em đang ở công ty thì làm sao về được?”
Đầu dây bên kia An Bội Hòa nôn nóng, mức độ làm nũng tăng đáng kể, “Không biết đâu, về đi về đi, không về anh lăn lộn đó!”
“Vậy ở đó mà lăn lộn đi.” Cố Nhược nói, “Em về đỡ phải quét nhà.” Nói rồi cúp máy, khóe miệng không hiểu sao lại nở nụ cười, cũng không biết rằng việc gọi cuộc điện thoại này rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Ra khỏi nhà ăn, trông thấy Trần Cẩm Đường đứng cách mình không xa, Cố Nhược đi lại khẽ gọi, “Học trưởng…”
Trần Cẩm Đường dừng bước nghiêng người cười một tiếng, “Em cũng đi ăn cơm à?”
Cố Nhược gật đầu, “Nhưng học trưởng là quản lý mà cũng ăn cơm ở nhà ăn a!”
“Thói quen thôi, với anh, ăn ở chỗ nào cũng như nhau.” Hắn cười yếu ớt, “Vả lại, thức ăn ở nhà ăn cũng không tệ lắm.”
“Đâu chỉ có không tệ thôi đâu!” Cố Nhược vừa nói đến đồ ăn liền hăng há, mà thực ra đồ ăn ở đây so với căn tin trường quả là một trời một vực, “Đồ ăn ở đây rất ngon, thịt bò hầm khoai tây ra thịt bò hầm khoai tây, không phải khoai tây hầm thịt bò, thị kho tàu thì lớn bằng bàn tay như này này! Căn tin trường miếng thịt bé tí, còn cho mỗi người có một miếng!”
Trần Cẩm Đường nở nụ cười, “Căn tin ở trường như vậy, nhưng mà em vẫn có thể ăn..” Giọng anh ta trầm xuống, quay đầu nói, “Còn anh hồi đó chỉ được ăn bánh bao kèm dưa muối, không giống như bây giờ.”
“Hả?” Cố Nhược ngây người.
Trần Cẩm Đường nói, “Anh được cử đi học đại học, nhà trường miễn học phí cho anh, thế nhưng sinh hoạt phí cũng là một khoản chi tiêu không nhỏ, mẹ anh làm sao có thể gánh vác nổi, anh chĩ có thể tự tiết kiệm tiền.”
Cố Nhược nhìn vóc người cao gầy của hắn, “Học trưởng anh thật là lợi hại, ăn ít như vậy mà còn có thể cao như này.” Nói rồi còn giơ tay ra đo thử, so với Cố Nhược cao hơn cả một cái đầu.
Nói cười một lúc rồi đi vào phòng làm việc, bắt đầu công việc buổi chiều.
Buổi tối, Trần Cẩm Đường lại muốn mời Cố Nhược đi ăn cơm, Cố Nhược nghĩ đến ở nhà còn có kẻ nào đó đang lăn lộn, liền khéo léo từ chối, “Nhà em có bà bác từ quê lên đưa con đi thi đại học….”
Mặc dù là một lời nói dối thiện chí, nhưng An Bội Hòa ở nhà đang dùng tay trái để chơi game bỗng cảm thấy lạnh cả người, liên tục hắt hơi hai cái, nghĩ là do mình bị thương dẫn đến bị cảm, liền uống hai viên thuốc, chờ đến lúc Cố Nhược mua đồ ăn về, người nào đó đã lăn ra ghế salon ngủ từ lúc nào…
Cố Nhược ở trong bếp lỉnh kỉnh, nghĩ phải bắt An Bội Hòa trả thêm tiền, mặc dù cơm nước của hai người đều như nhau, nhưng cô còn phải lao động nữa cơ mà!
Trong phòng có tiếng động, An Bội Hòa cũng mơ mơ màng màng mở mắt, “Em Tiểu Nhược…”
Cố Nhược ở trong bếp lên tiếng, “Dậy rồi?”
“Uhm…” An Bội Hòa đứng lên, cánh tay lại cảm thấy đau, “Tayanh đau…”
Cố Nhược vặn lửa nồi súp nhỏ lại đi qua, “Sao vậy?” Vừa nhìn vào cánh tay đang quấn băng đã có phần hơi xám lại của An Bội Hòa, “Anh không thay băng sao?”
“Anh có một tay thì thay làm sao…” Hắn chu miệng nói, “Buổi trưa em lại không về nhà…”
“Đần!” Cố Nhược không nhịn được mắng, “Vậy anh cũng phải biết đường tìm người thay giùm chứ, vết thương để lâu làm sao được!” Nói rồi chạy vào phòng hắn lấy túi bông băng thuốc đỏ ra.
Lúc tháo băng, An Bội Hòa không ngừng kêu la, Cố Nhược phì phì, “Anh có phải là đàn ông không, đụng cái là kêu vậy!”
An Bội Hòa không biết xấu hổ nói, “Đàn ông thì sao… Phụ nữ còn có thể rên rỉ mà… Á! Cố Nhược quẹt mạnh một cái, bạn Hòa hai mắt đẫm lệ, “Tróc da mất rồi….” [đập đầu lạy bạn Hòa]
Cố Nhược mặt không thay đổi nói, “Anh vẫn còn biết đau à, em tưởng trong đầu anh toàn tư tưởng háo sắc thôi!” nói rồi kéo cổ tay hắn, chấm thuốc bôi lên.
Có điều, đau đớn cũng không ngăn được An Bội Hòa mở miệng, “Em tiểu Nhược em thật thô lỗ, cứ như đang quết tiêu lên miếng thịt bò ấy…”
“Ọe…” An Bội Hòa vừa nói, Cố Nhược lại cảm thấy ghê tởm, vội vàng quấn miếng băng lại rồi chạy vào bếp chuẩn bị thức ăn.
Lúc đang ăn cơm An Bội Hòa nhìn Cố Nhược hỏi, “Trần Cẩm Đường ở công ty không làm gì em chứ?”
“Anh ta làm cái gì?” Cố Nhược hỏi ngược lại, xúc một miếng to bỏ vào miệng hắn.
An Bội Hòa nhồm nhoàm, “Anh đang nói đến mấy cái chuyện động tay động chân ấy…” Vừa nói vừa giơ tay trái ra trước ngực bạn Nhược, Cố Nhược đang cầm cái thía súp không thương tiếc đổ luôn vào móng vuốt của ai đó.
“Oái!” An Bội Hòa bị bỏng rụt vội tay lại, Cố Nhược cầm khăn lau tay cho hắn, “Anh cho rằng anh ta là anh sao?”
An Bội Hoa lau xong tay nghiêm mặt nói, “Em tiểu Nhược, đàn ông đều là lang sói! Không có ngoại lệ!”
Cố Nhược cũng nhìn sâu vào mắt hắn, “Anh đang muốn ám chỉ em nên đuổi thẳng cổ con sói béo nhất ra khỏi nhà phải không?”
“A~~~~” An Bội Hòa giả ngu há miệng chờ cơm, Cố Nhược xúc một muỗng cơm đút vào miệng hắn, “Còn lôi thôi nữa buổi tối sẽ không giúp anh chà lưng đâu!”
Ăn cơm xong cũng giống như mấy ngày trước An Bội Hòa ở trong nhà tắm kêu cứu, Cố Nhược vừa mở cửa đi vào, cổ tay đột nhiên bị túm chặt, cả người bị kéo vào trong, “Này…” Cố Nhược chưa kịp kêu lên, miệng đã bị chặn lại, trước mắt bạn Nhược là khuôn mặt của An Bội Hòa, muốn đẩy hắn ra nhưng cả hai tay đều bị tay trái của hắn nắm rất chắc, Cố Nhược sợ hãi, An Bội Hòa nhìn vô dụng không ngờ lực tay lại lớn như vậy.
Chờ đến hắn rời miệng đi, Cố Nhược mới nhìn thấy vẻ hài hước trên mặt An Bội Hòa, tức giận, “TMD, anh muốn chết à!”
An Bội Hòa vẫn nắm cổ tay Cố Nhựơc, tựa hồ vẫn chưa thỏa mãn, “Huhu, em tiểu Nhược em vừa mới KISS người ta xong còn nói người ta!”
“Anh buông ra!” Cố Nhược vùng vẫy cũng không thể thoát ra được, chỉ có thế la hét, “Đầu anh bị nước vào à!”
An Bội Hòa chớp chớp mắt ra vẻ chiếm tiện nghi lại còn khoe khoang, “Anh chỉ là muốn cho em biết đàn ông đáng sợ đến mức nào thôi!”
Cố Nhược nhìn bộ dạng này của hắn thì bốc hỏa, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, lúc nào cũng tự cho mình là đúng, làm cái gì cũng không hề để ý đến cảm nhận của người khác, “Đây là nụ hôn đầu của em!” Cố Nhược cực kỳ ủy khuất.
“Hả? Không phải chứ…” An Bội Hòa choáng váng, đại học năm thứ tư, vẫn còn nụ hôn đầu?Taycũng nới lỏng ra, Cố Nhược nhân cơ hội này tát cho hắn một cái, giận dữ bỏ đi….
Đây quả thực là nụ hôn đầu tiên của cô, Cố Nhược học đại học người theo đuổi không ít, nhưng cô một chút cảm giác cũng không có, ngay cả hẹn hò cũng không đi thì lấy đâu ra chỗ mà có nụ hôn đầu?
Nhưng cô nghĩ thế nào cũng không ngờ được nụ hôn đầu của mình lại bị An Bội Hòa lấy đi như vậy, hơn nữa hắn còn xem đó như trò đùa.
Nhớ đến khuôn mặt tươi cười của hắn, Cố Nhược lại thấy ấm ức, chui vào trong chăn ngủ, còn quay về phía cửa quát, “Đừng để cho tôi thấy mặt anh!”
Nửa đêm, An Bội Hòa lặng lẽ đi ra khỏi phòng mình, xoay xoay nắm cửa phòng Cố Nhược, mới vừa rồi thật sự chỉ muốn chứng minh đàn ông rất đáng sợ, nói cho cô ấy biết ngay cả người bị thương cũng vẫn có thể xâm phạm được, huống chi là Trần Cẩm Đường? Ngay cả anh cũng không lường được trò đùa ấy lại đi đến mức này, trong kế hoạch chỉ định nắm lấy cổ tay cô ấy, vốn không có nụ hôn bất ngờ kia….
An Bội Hòa khẽ khàng đi vào, Cố Nhược ngủ ở trên giường phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ, thấy cô ngủ say, anh mới an tâm, vươn tay trái ra định giúp cô đắp lại chăn, nhìn thấy người trên giường cuộn tròn lại, khẽ giọng thì thầm, “Em tiểu Nhược, anh yêu em…Nhưng mà…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.