Chương 18
Trừu Phong Mạc Hề
08/04/2017
Hôm sau, Cố Nhược rời giường chẳng để lại gì mà đi làm luôn, đúng là
không lường trước được, mình có lòng tốt chứa chấp hắn, hóa ra lại chứa
chấp nhầm một con sói háo sắc đáng khinh.
Đến trưa, cuối cũng lý trí cũng chiến thắng tình cảm, vùi đầu vào ăn cơm quên hết mấy cái chuyện vớ vẩn.
Cùng lúc đó, Thượng Thu Thu ngồi bàn tán với mấy đồng nghiệp, đề tài chẳng hiểu vì sao lại nói về KISS…
Thượng Thu Thu háo sắc nói, “Em chỉ mong lên mạng có thể gặp được một bạch mã hoàng tử đẹp trai, hôn hắn một cái để hắn yêu mình luôn.”
Một chị ngồi cạnh khá lớn tuổi nói, “Các em còn đang mơ mộng lắm, chị nói, nhân lúc còn trẻ, có thể KISS thì KISS nhiều lên, có thể KISS với bao nhiêu người thì cứ KISS tuốt, đừng có để hoa tàn ít bướm, dẩu mỏ cả ngày ra cũng chẳng ai thèm KISS!
Thượng Thu Thu chọc chọc khuỷu tay Cố Nhược, “Eh, tao nhớ mày cũng không ít thằng tán, nói thử cảm giác KISS một chút nghe đi!”
Cố Nhược đặt chiếc đũa xuống, đột nhiên nhớ lại hành động sắc lang ngày hôm qua của An Bội Hòa, rất nhẹ nhàng chạm vào, bất ngờ khiến cô quên luôn cả cảm giác, chỉ có xúc cảm mềm mại…. nghĩ ngợi một lúc, “Thật ra.. hơi giống bị chó liếm một chút…”
Mọi người bấn ;___;…
Cố Nhược hồn nhiên tiếp tục phát biểu, “Nước miếng ướt ướt, độ ấm vừa phải, không quá nóng không quá lạnh, giống hệt chó liếm…”
Lúc này, kẻ nào đó hôm trước vừa được làm bác, hôm nay hóa thân làm chó, đang lăn lộn ở nhà khóc nức nở, “Huhu… Em Tiểu Nhược, sao không để lại cơm cho anh ăn, anh biết sống sao đây…” = =
Bên cạnh Cố Nhược đột nhiên xuất hiện hai cố nhân, giả dụ ta đem hai người đó đặt lên bàn cân so sánh một chút, Trần Cẩm Đường chẳng phải bàn nhiều, đương nhiên là đặt ở ngoài phòng khách, còn An Bội Hòa, cũng không cần nghi ngờ, phòng bếp cũng không được mà phòng ngủ cũng chả xong, chính là một tên sắc lang hoàn toàn vô dụng.
Không biết buổi trưa hắn ăn cái gì nhỉ? Trong đầu Cố Nhược không kìm được lóe lên ý nghĩ như vậy, có điều, rất nhanh đã bị bóp chết từ trong tã lót, đối xử với một kẻ háo sắc còn cần nói chuyện tình cảm sao?
Hơn nữa, ai mà biết được có bao nhiêu gái đẹp xếp hàng mời hắn ăn cơm cơ chứ!
Cố Nhược cứ thế mang theo vị chua loét mà làm việc đến tận xế chiều, khí thế bức người, Trần Cẩm Đường cũng không nhịn được nữa, hỏi, “Sao hôm nay có tinh thần làm việc vậy?”
Cố Nhược vừa sửa sang lại báo biểu vừa nói với Trần Cẩm Đường, “Học trưởng, tối nay anh mời em ăn cơm đi!”
Hiếm khi vua lãnh cảm Cố Nhược lại đòi người khác mời cơm, Trần Cẩm Đường hơi giật mình, tuy nhiên vẫn đồng ý, “Vậy bác em…”
Cố Nhược nghiêng mặt, kiên định nói, “Mặc kệ!”
Buổi tối ăn cơm, Cố Nhược ra sức tìm đề tài để nói chuyện, cố gắng quên đi kẻ nào đó đang ở nhà, mà đối với Trần Cẩm Đường, còn gì thích hợp hơn là ngồi ôn chuyện cũ nữa, “Học trưởng, anh còn nhớ thầy phó hiệu trưởng hồi trung học không? Siêu cấp biến thái! Lần nào tập thể dục cũng cũng muốn lên làm mẫu, còn đứng ở trên bục cao uốn éo cong hình chữ S nữa!”
Người ta nói, nhớ lại những năm tháng còn đi học chính là lúc vui vẻ nhất, cho dù là nói về mấy người mình không thích, nhưng nói đi nói lại vẫn thấy rất thú vị, kể cả học sinh ngoan như Trần Cẩm Đường cũng không ngoại lệ, “Đúng đúng, hồi đó ghét nhất bác bảo vệ, ngày nào cũng dậy trễ hết, lúc tới trường rồi bác ấy vẫn còn đang ngủ!”
“Học trưởng, vậy làm sao anh vào được?” Cố Nhược hỏi.
Trần Cẩm Đường nói, “Đứng phía ngoài, nhìn chằm chằm vào cửa sổ phòng bảo vệ, nhìn bả cùng với chồng bả ngủ trên giường, nhìn đến lúc bả không chịu được phải dậy mở cửa chứ sao!”
“Ha ha ha ha…” Cố Nhược cười đấm bàn huỳnh huỵch, “Em cũng không thích bác ấy, lần nào hết tiết em chuồn ra cổng trường mua truyện tranh đều đóng cửa không cho em vào.”
“Vậy phải làm sao?”
“Leo tường vào.” Cố Nhược tựa hồ rất tự hào, “Cổng trường có nhiều người đậu xe con, em nhảy lên mui xe rồi trèo vào.”
Trần Cẩm Đường gật đầu, “Vậy chẳng phải xe nhà người ta ngày nào cũng dính hai dấu giày sao?”
“Cắt…” Cố Nhược xua tay, “In dấu giày em lên đó là muốn chúc người ta thượng lộ bình an mà.”
Câu chuyện từ đông chuyển sang tây, lại từ tây trở về đông, Trần Cẩm Đường đột nhiên mở miệng, “Hồi đó tôi cũng không thích ở ký túc xá.”
Vừa nghe cái này, Cố Nhược lập tức gặp được tri kỷ, “Đúng vậy, trong ký túc xá toàn mấy chuyện rất ba chấm!” Sung sướng sau khi chuyển khỏi ký túc xá đã nhạt dần hôm nay lại có dịp khơi dậy, “Ở một mình một phòng là thích nhất.”
“Tôi rất sợ bị quấy rầy.” Trần Cẩm Đường nói, “Ở một mình có thể làm được rất nhiều việc.”
“Em thì cũng không phải vì sợ bị quấy rầy, chẳng qua chỉ là muốn yên tĩnh đọc truyện tranh, tạp chí, xem TV thôi…” Cố Nhược ngượng ngùng nói, thế nhưng, Trần Cẩm Đường lại tỏ ra rất đồng cảm, “Chỉ có điều là phải tự nấu cơm.” Anh ta có chút bất đắc dĩ nhún vai.
“Chuẩn chuẩn!” Cố Nhược hiếm khi gặp được tri kỷ, “Nhất là còn phải nấu cho người khác nữa!”
“Người khác?”
“A… Em nói là lúc bà bác em tới ấy…” Giọng càng lúc càng nỏ dần, cuối cùng thành thì thào.
Bữa cơm kết thúc trong lúng túng, trên đường về ngồi trong xe, Trần Cẩm Đường nói với Cố Nhược, “Không nghĩ là em lại thú vị như vậy, sau này xem ra phải giao lưu trao đổi nhiều hơn mới được.”
Mấy lời này vào trong đầu Cố Nhược được lý giải như sau, Trần Cẩm Đường cuộc sống quá nhàm chán, thích đem mình làm thú tiêu khiển, có điều, Cố Nhược tình nguyện để Trần Cẩm Đường tiêu khiển còn hơn để An Bội Hòa kia khinh bạc, nghĩ đến hắn lại giận sôi gan…
Lúc đi tới dưới lầu, thấy phòng mình tối om lại càng tức giận, quả nhiên lại đi ra ngoài phong lưu vui vẻ rồi…
Vào nhà, mò mẫm tìm công tắc, đèn vừa bật lên, Cố Nhược đá giầy đi vào, đã thấy An Bội Hòa nằm dài trên ghế, bởi vì người quá cao nên hai chân lòng thòng nơi tay vịn, dường như đã ngủ thiếp đi.
Cố Nhược khẽ hừ một tiếng, bỏ túi xách xuống đi tới, đá một cái lên ghế salon muốn đánh thức hắn dậy, hắn vẫn ngủ như cũ, có vẻ ngủ rất say. Cô đứng bên cạnh ghế salon, định bóp mũi hắn xem sao, đây chính là tuyệt chiêu lúc còn bé An Bội Hòa chuyên gia dùng để hành hạ Cố Nhược lúc cô đang ngủ.
Thế nhưng, lúc tay cô còn cách mũi hắn một phân lại dừng lại, An Bội Hòa lúc ngủ không còn vô lại biến thái như bình thường, rất trầm tĩnh, hai mắt nhắm chặt lại tựa hồ đang mơ thấy ác mộng, sống mũi hẹp mà thẳng, môi mỏng dính, đã ngủ rồi mà khóe miệng vẫn nhếch lên, cái miệng ấy cứ như thể trời sinh ra là để tươi cười vậy.
Ngó đến đó, mặt Cố Nhược đột nhiên đỏ bừng lên, mình thật là, tối qua vừa hôn hắn một cái, hôm nay còn nhìn chằm chằm môi hắn, không biết có phải tại nơ-ron thần kinh của mình to quá không?
Cánh tay An Bội Hòa kéo lên vắt trước ngực, Cố Nhược không khỏi nghĩ đến một từ—-cô đơn.
Đúng, An Bội Hòa như vậy khiến người ta cảm thấy hắn dường như rất cô đơn, mặc dù cái từ ấy chẳng hề liên quan đến hắn một chút nào.
..
Người đang nằm đột nhiên giật mình, có lẽ tại ánh đèn làm chói mắt, hắn tỉnh dậy nhìn thấy Cố Nhược đang nhìn mình, tay trái giống như theo thói quen giang ra ôm Cố Nhược giữ chặt trong lồng ngực, “Em Tiểu Nhược, em về rồi…”
Cố Nhược cựa quậy vài cái muốn tránh nhưng lại tránh không ra, không biết vì sao lần này cô lại không từ chối An Bội Hòa ôm, có lẽ là tại cái ý nghĩ cô đơn, tịch mịch gì đó lúc nãy quấy phá, thế nhưng, ngoài miệng vẫn như cũ không chút khách khí, “Sắc lang nhà anh, muốn em gọi 110 không?”
An Bội Hòa nhìn cô, Trước khi gọi 110 có thể nấu cơm cho anh không?”
“Anh ngốc à!” Cố Nhược mắng, “Chẳng lẽ cả ngày nay chưa ăn cơm?”
Hắn rung đùi, “Không muốn ăn.”
“Bởi vì chuyện ngày hôm qua?” Cố Nhược hết chỗ nói, mình bị lỗ rồi, sao lại có cảm giác như là mình bắt nạt hắn vậy?!
An Bội Hòa ngồi dậy, cúi đầu, “Em Tiểu Nhược, anh thích em, làm sao bây giờ/”
Cố Nhược ngây ngẩn cả người..
An Bội Hòa nói tiếp, “Nhưng em ngàn vạn lần cũng đừng thích anh!”
Cố Nhược điên tiết.
“Anh bị thần kinh à! Tại sao tự nhiên em lại thích anh chứ!”
Hắn ngẩng đầu, nhếch miệng cười, “Vậy thì tốt! Anh thích nhất em Tiểu Nhược!” Vừa nói vừa nhảy dựng lên muốn ôm Cố Nhược, Cố Nhược nhanh chóng tránh sang, “Anh mê sảng cái gì thế.”
“Anh thích em thật mà!” An Bội Hòa nói, “Không nói ra thì thật là khó chịu, nhưng mà em không thích anh thì tốt quá rồi.”
Cố Nhược nhìn hắn 3s, kiên định nói, “Em tính gọi 120, anh thấy sao?”
Đến trưa, cuối cũng lý trí cũng chiến thắng tình cảm, vùi đầu vào ăn cơm quên hết mấy cái chuyện vớ vẩn.
Cùng lúc đó, Thượng Thu Thu ngồi bàn tán với mấy đồng nghiệp, đề tài chẳng hiểu vì sao lại nói về KISS…
Thượng Thu Thu háo sắc nói, “Em chỉ mong lên mạng có thể gặp được một bạch mã hoàng tử đẹp trai, hôn hắn một cái để hắn yêu mình luôn.”
Một chị ngồi cạnh khá lớn tuổi nói, “Các em còn đang mơ mộng lắm, chị nói, nhân lúc còn trẻ, có thể KISS thì KISS nhiều lên, có thể KISS với bao nhiêu người thì cứ KISS tuốt, đừng có để hoa tàn ít bướm, dẩu mỏ cả ngày ra cũng chẳng ai thèm KISS!
Thượng Thu Thu chọc chọc khuỷu tay Cố Nhược, “Eh, tao nhớ mày cũng không ít thằng tán, nói thử cảm giác KISS một chút nghe đi!”
Cố Nhược đặt chiếc đũa xuống, đột nhiên nhớ lại hành động sắc lang ngày hôm qua của An Bội Hòa, rất nhẹ nhàng chạm vào, bất ngờ khiến cô quên luôn cả cảm giác, chỉ có xúc cảm mềm mại…. nghĩ ngợi một lúc, “Thật ra.. hơi giống bị chó liếm một chút…”
Mọi người bấn ;___;…
Cố Nhược hồn nhiên tiếp tục phát biểu, “Nước miếng ướt ướt, độ ấm vừa phải, không quá nóng không quá lạnh, giống hệt chó liếm…”
Lúc này, kẻ nào đó hôm trước vừa được làm bác, hôm nay hóa thân làm chó, đang lăn lộn ở nhà khóc nức nở, “Huhu… Em Tiểu Nhược, sao không để lại cơm cho anh ăn, anh biết sống sao đây…” = =
Bên cạnh Cố Nhược đột nhiên xuất hiện hai cố nhân, giả dụ ta đem hai người đó đặt lên bàn cân so sánh một chút, Trần Cẩm Đường chẳng phải bàn nhiều, đương nhiên là đặt ở ngoài phòng khách, còn An Bội Hòa, cũng không cần nghi ngờ, phòng bếp cũng không được mà phòng ngủ cũng chả xong, chính là một tên sắc lang hoàn toàn vô dụng.
Không biết buổi trưa hắn ăn cái gì nhỉ? Trong đầu Cố Nhược không kìm được lóe lên ý nghĩ như vậy, có điều, rất nhanh đã bị bóp chết từ trong tã lót, đối xử với một kẻ háo sắc còn cần nói chuyện tình cảm sao?
Hơn nữa, ai mà biết được có bao nhiêu gái đẹp xếp hàng mời hắn ăn cơm cơ chứ!
Cố Nhược cứ thế mang theo vị chua loét mà làm việc đến tận xế chiều, khí thế bức người, Trần Cẩm Đường cũng không nhịn được nữa, hỏi, “Sao hôm nay có tinh thần làm việc vậy?”
Cố Nhược vừa sửa sang lại báo biểu vừa nói với Trần Cẩm Đường, “Học trưởng, tối nay anh mời em ăn cơm đi!”
Hiếm khi vua lãnh cảm Cố Nhược lại đòi người khác mời cơm, Trần Cẩm Đường hơi giật mình, tuy nhiên vẫn đồng ý, “Vậy bác em…”
Cố Nhược nghiêng mặt, kiên định nói, “Mặc kệ!”
Buổi tối ăn cơm, Cố Nhược ra sức tìm đề tài để nói chuyện, cố gắng quên đi kẻ nào đó đang ở nhà, mà đối với Trần Cẩm Đường, còn gì thích hợp hơn là ngồi ôn chuyện cũ nữa, “Học trưởng, anh còn nhớ thầy phó hiệu trưởng hồi trung học không? Siêu cấp biến thái! Lần nào tập thể dục cũng cũng muốn lên làm mẫu, còn đứng ở trên bục cao uốn éo cong hình chữ S nữa!”
Người ta nói, nhớ lại những năm tháng còn đi học chính là lúc vui vẻ nhất, cho dù là nói về mấy người mình không thích, nhưng nói đi nói lại vẫn thấy rất thú vị, kể cả học sinh ngoan như Trần Cẩm Đường cũng không ngoại lệ, “Đúng đúng, hồi đó ghét nhất bác bảo vệ, ngày nào cũng dậy trễ hết, lúc tới trường rồi bác ấy vẫn còn đang ngủ!”
“Học trưởng, vậy làm sao anh vào được?” Cố Nhược hỏi.
Trần Cẩm Đường nói, “Đứng phía ngoài, nhìn chằm chằm vào cửa sổ phòng bảo vệ, nhìn bả cùng với chồng bả ngủ trên giường, nhìn đến lúc bả không chịu được phải dậy mở cửa chứ sao!”
“Ha ha ha ha…” Cố Nhược cười đấm bàn huỳnh huỵch, “Em cũng không thích bác ấy, lần nào hết tiết em chuồn ra cổng trường mua truyện tranh đều đóng cửa không cho em vào.”
“Vậy phải làm sao?”
“Leo tường vào.” Cố Nhược tựa hồ rất tự hào, “Cổng trường có nhiều người đậu xe con, em nhảy lên mui xe rồi trèo vào.”
Trần Cẩm Đường gật đầu, “Vậy chẳng phải xe nhà người ta ngày nào cũng dính hai dấu giày sao?”
“Cắt…” Cố Nhược xua tay, “In dấu giày em lên đó là muốn chúc người ta thượng lộ bình an mà.”
Câu chuyện từ đông chuyển sang tây, lại từ tây trở về đông, Trần Cẩm Đường đột nhiên mở miệng, “Hồi đó tôi cũng không thích ở ký túc xá.”
Vừa nghe cái này, Cố Nhược lập tức gặp được tri kỷ, “Đúng vậy, trong ký túc xá toàn mấy chuyện rất ba chấm!” Sung sướng sau khi chuyển khỏi ký túc xá đã nhạt dần hôm nay lại có dịp khơi dậy, “Ở một mình một phòng là thích nhất.”
“Tôi rất sợ bị quấy rầy.” Trần Cẩm Đường nói, “Ở một mình có thể làm được rất nhiều việc.”
“Em thì cũng không phải vì sợ bị quấy rầy, chẳng qua chỉ là muốn yên tĩnh đọc truyện tranh, tạp chí, xem TV thôi…” Cố Nhược ngượng ngùng nói, thế nhưng, Trần Cẩm Đường lại tỏ ra rất đồng cảm, “Chỉ có điều là phải tự nấu cơm.” Anh ta có chút bất đắc dĩ nhún vai.
“Chuẩn chuẩn!” Cố Nhược hiếm khi gặp được tri kỷ, “Nhất là còn phải nấu cho người khác nữa!”
“Người khác?”
“A… Em nói là lúc bà bác em tới ấy…” Giọng càng lúc càng nỏ dần, cuối cùng thành thì thào.
Bữa cơm kết thúc trong lúng túng, trên đường về ngồi trong xe, Trần Cẩm Đường nói với Cố Nhược, “Không nghĩ là em lại thú vị như vậy, sau này xem ra phải giao lưu trao đổi nhiều hơn mới được.”
Mấy lời này vào trong đầu Cố Nhược được lý giải như sau, Trần Cẩm Đường cuộc sống quá nhàm chán, thích đem mình làm thú tiêu khiển, có điều, Cố Nhược tình nguyện để Trần Cẩm Đường tiêu khiển còn hơn để An Bội Hòa kia khinh bạc, nghĩ đến hắn lại giận sôi gan…
Lúc đi tới dưới lầu, thấy phòng mình tối om lại càng tức giận, quả nhiên lại đi ra ngoài phong lưu vui vẻ rồi…
Vào nhà, mò mẫm tìm công tắc, đèn vừa bật lên, Cố Nhược đá giầy đi vào, đã thấy An Bội Hòa nằm dài trên ghế, bởi vì người quá cao nên hai chân lòng thòng nơi tay vịn, dường như đã ngủ thiếp đi.
Cố Nhược khẽ hừ một tiếng, bỏ túi xách xuống đi tới, đá một cái lên ghế salon muốn đánh thức hắn dậy, hắn vẫn ngủ như cũ, có vẻ ngủ rất say. Cô đứng bên cạnh ghế salon, định bóp mũi hắn xem sao, đây chính là tuyệt chiêu lúc còn bé An Bội Hòa chuyên gia dùng để hành hạ Cố Nhược lúc cô đang ngủ.
Thế nhưng, lúc tay cô còn cách mũi hắn một phân lại dừng lại, An Bội Hòa lúc ngủ không còn vô lại biến thái như bình thường, rất trầm tĩnh, hai mắt nhắm chặt lại tựa hồ đang mơ thấy ác mộng, sống mũi hẹp mà thẳng, môi mỏng dính, đã ngủ rồi mà khóe miệng vẫn nhếch lên, cái miệng ấy cứ như thể trời sinh ra là để tươi cười vậy.
Ngó đến đó, mặt Cố Nhược đột nhiên đỏ bừng lên, mình thật là, tối qua vừa hôn hắn một cái, hôm nay còn nhìn chằm chằm môi hắn, không biết có phải tại nơ-ron thần kinh của mình to quá không?
Cánh tay An Bội Hòa kéo lên vắt trước ngực, Cố Nhược không khỏi nghĩ đến một từ—-cô đơn.
Đúng, An Bội Hòa như vậy khiến người ta cảm thấy hắn dường như rất cô đơn, mặc dù cái từ ấy chẳng hề liên quan đến hắn một chút nào.
..
Người đang nằm đột nhiên giật mình, có lẽ tại ánh đèn làm chói mắt, hắn tỉnh dậy nhìn thấy Cố Nhược đang nhìn mình, tay trái giống như theo thói quen giang ra ôm Cố Nhược giữ chặt trong lồng ngực, “Em Tiểu Nhược, em về rồi…”
Cố Nhược cựa quậy vài cái muốn tránh nhưng lại tránh không ra, không biết vì sao lần này cô lại không từ chối An Bội Hòa ôm, có lẽ là tại cái ý nghĩ cô đơn, tịch mịch gì đó lúc nãy quấy phá, thế nhưng, ngoài miệng vẫn như cũ không chút khách khí, “Sắc lang nhà anh, muốn em gọi 110 không?”
An Bội Hòa nhìn cô, Trước khi gọi 110 có thể nấu cơm cho anh không?”
“Anh ngốc à!” Cố Nhược mắng, “Chẳng lẽ cả ngày nay chưa ăn cơm?”
Hắn rung đùi, “Không muốn ăn.”
“Bởi vì chuyện ngày hôm qua?” Cố Nhược hết chỗ nói, mình bị lỗ rồi, sao lại có cảm giác như là mình bắt nạt hắn vậy?!
An Bội Hòa ngồi dậy, cúi đầu, “Em Tiểu Nhược, anh thích em, làm sao bây giờ/”
Cố Nhược ngây ngẩn cả người..
An Bội Hòa nói tiếp, “Nhưng em ngàn vạn lần cũng đừng thích anh!”
Cố Nhược điên tiết.
“Anh bị thần kinh à! Tại sao tự nhiên em lại thích anh chứ!”
Hắn ngẩng đầu, nhếch miệng cười, “Vậy thì tốt! Anh thích nhất em Tiểu Nhược!” Vừa nói vừa nhảy dựng lên muốn ôm Cố Nhược, Cố Nhược nhanh chóng tránh sang, “Anh mê sảng cái gì thế.”
“Anh thích em thật mà!” An Bội Hòa nói, “Không nói ra thì thật là khó chịu, nhưng mà em không thích anh thì tốt quá rồi.”
Cố Nhược nhìn hắn 3s, kiên định nói, “Em tính gọi 120, anh thấy sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.